Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thoát trong gang tấc

Tiểu thuyết gốc · 3253 chữ

Đòn tấn công của một Siêu Phàm Cảnh cũng coi như là khá mạnh, nhưng cũng chỉ được coi là một kiểu nhân vật có sức mạnh siêu phàm so với võ giả và phàm nhân bình thường mà thôi.

Để mà nói đúng thì Võ Đạo Cảnh và Siêu Phàm Cảnh vẫn thuộc về phàm nhân nhưng mạnh hơn mà thôi, chưa hoàn toàn tính là tu chân giả, cho đến khi đạt Thông Linh Cảnh thì sức mạnh của tu sĩ mới bắt đầu biến hoá một khoảng lớn.

Vậy nên công kích của Siêu Phàm Cảnh sẽ chẳng tạo nên bao nhiêu đặc sắc...

Cơ mà đó là nói về sức công phá của một Siêu Phàm Cảnh mà thôi, ở đây lại vừa mới diễn ra đòn tấn công của mấy trăm tu sĩ Siêu Phàm Cảnh trong cùng một lúc vào cùng một mục tiêu a!

Uy lực này phải nói là đủ kinh khủng để diệt sát luôn Thông Linh Cảnh Sơ Kỳ ấy chứ chẳng nói đùa đâu nha.

Mà đám người này một phần vẫn lo là sẽ chẳng may giết chết mục tiêu với lực công kích kinh khủng thế này nên đã có phần nương tay, chỉ dùng có 5 thành, cùng lắm là 6 thành thực lực nên uy lực tấn công cũng giảm đi nhiều, nhưng để đánh một tên Siêu Phàm Cảnh thì vẫn đủ chết rồi.

Bọn hắn lại chẳng để ý điều này vì như đã nói trước đó rồi, họ tin chắc mấy vị tiền bối kia buộc phải giữ cho kẻ này sống sót để tra khảo nữa, lại dựa vào quyết định sẽ để cho bọn họ tuỳ ý giải quyết kẻ này nên không cần phải quá lo là sẽ chẳng may đánh chết tên đó.

Cả cuộc tổng tấn công này đã gây nên một cơn chấn động mạnh mẽ còn bá đạo hơn cả chưởng lực của vị Thông Linh Cảnh khi nãy "tuỳ tiện" đánh ra để cản bước bỏ chạy của Trần Vô Hạo, khiến cho sóng biển dâng trào dữ dội, thậm chí còn có những vụ nổ mạnh mẽ làm nước biển bay hơi, khói bụi bốc lên mù mịt.

Soạt soạt soạt soạt soạt...

Đến bản thân những kẻ tạo nên chúng cũng bị lực phản chấn của chính lực lượng của mình và những người khác đánh bật lại về phía xa, trượt dài một khoảng trên mặt biển rồi mới đứng vững lại được.

Tâm trạng của từng người đang hưng phấn vô cùng, dù đến từ các thế lực khác nhau, thậm chí còn có người là đối thủ cạnh tranh của nhau, nhưng lần liên minh hợp tác cùng tham gia một đòn kinh chấn như vậy khiến ai ai cũng bất giác thấy hài lòng.

Đồng thời, cả đám bỗng chốc đã được mở mang tầm mắt ra khi bản thân đã đích thân góp sức để đánh ra công kích tương đương với sức mạnh có thể diệt sát Thông Linh Cảnh như vậy thật sự khá thoả mãn đối với những Siêu Phàm Cảnh như bọn họ.

Phải biết ngưỡng cửa đột phá giữa Siêu Phàm Cảnh và Thông Linh Cảnh là rất khó để đột phá được, tựa như một sự lột xác từ phàm nhân thành tu sĩ ấy thì tấn thăng giữa hai cảnh giới này cũng vậy.

Không có tư chất, không có ngoại lực, không có cơ duyên thì sẽ rất khó và rất lâu để có thể dựa vào tự thân bản thân cố gắng mà đột phá lên Thông Linh Cảnh được, đó là điều có thể khẳng định.

Tu hành luôn có những ngưỡng cửa khó khăn khác nhau như vậy, phàm nhân và tu sĩ, Siêu Phàm Cảnh và Thông Linh Cảnh, tiết lộ thêm là cả giữa Nguyên Thần Cảnh và Phản Hư Cảnh cũng đồng dạng như vậy...

Bất cứ sự vật gì xuất hiện hay sự việc gì xảy ra đều sẽ ẩn chứa một loại cảm ngộ vô hình ở bên trong đó, chỉ là liệu người tu hành có thể nhận thấy và lĩnh ngộ được từ đó hay không mà thôi.

Và sự việc hợp sức này tất nhiên cũng có, nó chất chứa một loại cảm ngộ khá rõ ràng về thực lực của Thông Linh Cảnh...

So sánh giữa việc chứng kiến Thông Linh Cảnh ra tay đánh ra một đòn tấn công và việc đích thân tự tạo ra đòn tấn công mang sức mạnh của Thông Linh Cảnh là 2 loại chuyện rất khác biệt, tạo nên những tác dụng vừa tương đương vừa hiệu quả khác biệt.

Đôi khi cảm ngộ là bất chợt đến, xuất hiện thoáng qua trong đầu, dù có thể bản thân không thể tự nhận thức được nhưng đã vô thức có một nền tảng cơ sở của một điều gì đó cao hơn của nó rồi...

Ngày sau đột phá Thông Linh Cảnh coi như sẽ giản đơn hơn, dù chỉ một chút, nhưng thế đã là đủ đối với tu chân giả.

Không phải lúc nào cũng có một "dịp" đặc biệt như vậy để kiếm lợi ích lớn, thế nên mấy trăm tên Siêu Phàm Cảnh này mới chấp nhận tham gia cùng nhau công kích một tên chỉ đồng cảnh giới với mình, chứ không thì chẳng ai muốn làm một kẻ bỉ ổi ỷ thế hiếp người như thế đâu.

Đã thế, tất cả những điều này lại nằm trong tính toán của đám tiền bối trên kia, nhất là lão già có tính tình cẩn thận và thực lực mạnh nhất trong đám có tu vi Linh Hải Trung Kỳ, bọn họ cố tính sắp xếp để cho đám tiểu bối này vây đánh một người đồng cảnh đâu phải chỉ để cho vui, cho đám kia xả giận đâu?

Thân là trưởng bối, là bậc tiền bối, cũng có thể coi như thuộc hàng ngũ cường giả thì suy tính của bất kỳ ai cũng đều phải ẩn chứa tính toán một điều sâu xa nào đó chứ không đơn giản chỉ là ý nghĩa trên mặt chữ hay là lời ngoài ý trong như một thôi đâu...

Sau lần này thì đám người từ mấy thế lực bọn hắn sẽ đạt được lợi ích phải nói là "không nhỏ" khi mà các đệ tử trong tông môn hay gia tộc mình, đặc biệt là đám Siêu Phàm Cửu Trọng đều đã có cơ hội đột phá Thông Linh Cảnh hơn rồi.

Thêm một Thông Linh Cảnh là thêm một chiến lực lớn đối với Thất Cấp Thế Lực bọn họ đấy...

Đúng như cái quy luật của thế giới tu chân này, đứng trước lợi ích, mặt mũi chẳng có ý nghĩa gì cả.

"Hả? Đâu rồi?" Khói bụi mịt mù dần tản đi, đại dương cũng dần sóng yên biển lặng, đám người Siêu Phàm Cảnh từ sớm đã trụ vững lại thân thể đứng trên mặt biển rồi chuyên chú quan sát xung quanh, cả trên mặt biển lẫn dưới biển.

Đương nhiên chính là để xác nhận xem tình trạng của kẻ kia thế nào rồi, liệu là trọng thương bất tỉnh trôi nổi trên mặt biển cả hay là chìm nghỉm xuống đại dương...

Nếu tên này vậy mà thực sự chết thì cả đám không những được trưởng bối thưởng cho đóng góp công sức lần này mà còn bị phạt, chẳng ai muốn đâu a!

Lấy lại được bảo vật trên thân hắn cũng tốt nhưng cái quan trọng không kém chính là phải điều tra thân phận và mục đích của kẻ này, liệu có phải là người của thế lực nào đó cử đến hay có bối cảnh gì đó hay không để còn sắp xếp kỹ lưỡng nha.

Nhỡ đâu đối phương lại thực sự là người có bối cảnh lớn phía sau thì có khác nào lần này bọn họ đã đắc tội đá nhầm vào thiết bảng đâu, vậy nên cần phải lên kế hoạch che giấu đi các loại không thì sẽ rước hoạ sát thân mất.

Còn nếu là kẻ có bối cảnh không bằng hoặc là thậm chí không có bối cảnh thì xử lý đơn giản rồi...

"Mau tìm đi!" Cả đám bắt đầu hô hào hối thúc nhau, lập tức lại ăn ý toả ra linh thức rồi chia nhau ra một bên thăm dò trên biển một bên thăm dò trong đại dương dưới biển.

Hàng trăm cỗ linh thức phóng đến hàng ngàn mét xung quanh chỉ để tìm ra duy nhất một mục tiêu chung, đáng ra đó sẽ là một điều rất đơn giản cho đến khi tất cả đều phát hiện ra bản thân không thể thăm dò ra được bất kỳ dấu vết nào của đối phương thì sắc mặt mới bắt đầu nghiêm trọng và hơi hoảng loạn.

"Chẳng lẽ tên đó yếu đến thế? Bị đánh cho mất xác luôn rồi?!"

"Không thể nào, bản thân ta dù trúng phải từng đó công kích nhưng dưới tình hình được trông chừng của các tiền bối cũng sẽ còn nguyên vẹn thân xác a!

"Chẳng lẽ các tiền bối không hề ra tay bảo vệ tên đó? Chuyện này thật không thể nào!

"Như thế chẳng phải chúng ta bị hố rồi, sẽ bị trách phạt mất!"

"..."

"..."

"..."

Vô số lời nói xôn xao đi kèm hoảng sợ bắt đầu liên tục vang lên, khuôn mặt họ còn có chút hơi tái mét, hoang mang vô cùng mà cố gắng dò xét kiểm tra lại lần nữa, kết quả vẫn như cũ chẳng thay đổi khiến họ dần mất bình tĩnh.

Nhìn lên các tiền bối Thông Linh Cảnh và Linh Hải Cảnh như muốn tìm ra đáp án, để kiểm nghiệm các nghi hoặc trong lòng của mình, kết quả lại càng hoảng hơn khi mà họ cũng chứng kiến các trưởng bối nhà mình cũng đang mặt mày hơi nhăn lộ rõ vẻ khó hiểu và nghiêm trọng.

Điều này cho thấy đến chính bản thân những người đó cũng chẳng hiểu chuyện gì, không có khả năng giải thích, thậm chí tâm trạng đã sớm trùng xuống rất nhiều...

Mất bao nhiêu công sức truy tìm, cuối cùng đối phương - một tên tiểu bối tu vi thấp kém hơn mình, vậy mà lại biến mất ngay trước mắt mà bản thân chẳng hề hay biết?

"Làm thế nào một kẻ như vậy lại có thể trốn thoát được trong tình thế như vậy chứ? Không lẽ là con cháu thế lực lớn?" Một vị Thông Linh Cảnh trong đám khó tin mở miệng.

"Làm sao ta biết? Đến ngay cả Lão Tổ nhà ta là Linh Hải Cảnh còn không phát giác ra được kia kìa!" Thêm một tên đồng tu vi khác đáp lời.

"Ta đích thân coi chừng và sớm ra tay bọc linh lực quanh người kẻ đó đề phòng hắn thật sự bị đánh chết, kết quả là vừa bị đánh trúng đã lập tức biến mất!" Tên Linh Hải Cảnh phụ trách đội ngũ canh chừng cực độ kỳ quái kể.

"Chúng ta cũng đã sớm chuẩn bị sẵn để ra tay phòng khi cần, cuối cùng lại chẳng thấy phải ra tay ở chỗ nào vì căn bản là không tìm thấy mục tiêu để ra tay!" Bốn tên Thông Linh Cảnh của Trân gia và Lân gia đồng tình nói.

"Như vậy thật vô lý, dù cho có là con cháu thế lực lớn nào lại phải đích thân đi một chuyến nguy hiểm này mà không có người bảo vệ, cũng chẳng có thủ đoạn nào để phòng thân đánh lại cơ chứ?" Bắt đầu có Linh Hải Cảnh tu sĩ đứng ngoài lên tiếng.

"Ngay cả có là lịch luyện khắc nghiệt cũng không đến mức rơi vào hoàn cảnh kia..."

"Hoặc là thực sự lịch luyện khắc nghiệt rồi trong thời khắc mấu chốt có cường giả Phản Hư Cảnh thậm chí trên nữa ra tay?"

"Sự việc này trở nên quá nghiêm trọng rồi, nếu đúng là người thế lực lớn vậy chẳng phải chúng ta xong đời rồi à?"

"Nếu như không phải thì rốt cuộc là kẻ đó có thủ đoạn bậc nào? Truyền thừa cường giả? Cơ duyên trùng hợp?"

"..."

"..."

Toàn bộ hiện trường bất giác rơi vào bầu không khí hết sức quỷ dị và huyên náo, đám Siêu Phàm Cảnh thì hoang mang vô cùng, cứ cố dò xét đi dò xét lại, đám cường giả Thông Linh Cảnh và Linh Hải Cảnh thì nghiêm trọng bàn luận với nhau...

Đám tiền bối bọn hắn có thần thức, mạnh hơn linh thức của lũ tiểu bối ấy rất nhiều, vậy mà cũng chẳng lần ra được dù chỉ là một sợi tóc hay một hạt tro của kẻ kia, sao lại không bị bất an cho được đây?

Từ một sự việc tiểu bối ngư ông đắc lợi qua mặt tiền bối Thông Linh Cảnh và Linh Hải Cảnh cho đến chạy thoát được khỏi hàng trăm người đồng cảnh giới Siêu Phàm Cảnh truy sát, rồi còn trốn thoát được khỏi công kích tương đương với sức mạnh có thể diệt sát Thông Linh Cảnh dưới mí mắt quan sát của tất cả những người vừa kể trên...

Giờ đã hoá thành không chỉ là một tiểu bối bình thường mà còn có khi là con ông cháu cha gia tộc hay đệ tử của tông môn lớn các loại...

Chuyện thực sự rất không đơn giản.

Suốt tận nửa canh giờ cố gắng kiếm tìm cũng chẳng ra nổi, sống chẳng thấy người mà chết cũng chẳng thấy tro, cực kỳ hoang mang và kinh dị.

"Chia ra tìm kiếm tiếp vùng biển này, đặc biệt là quanh khu vực này!"

"Ta đồng ý, nhưng trong vòng 2 tháng không tìm ra thì tạm thời bỏ qua, không nên dây dưa quá mức, mất đồ rồi thì đành chấp nhận chúng ta vô duyên với nó đi."

"Đồng ý kiến, chẳng may thật sự đá phải thiết bảng là không hay đâu."

"Chúng ta thì xin rút lui luôn, dù sao cũng yếu nhất ở đây, có tìm ra được cũng không có khả năng tranh được với các vị."

"Hừ, đồ hèn nhát, cũng coi như loại được một đối thủ!"

"..."

"..."

Một lần nữa thảo luận lại, quyết định rất nhanh đã được đưa ra và thống nhất, dù sao thì sự việc lần này quá bất ổn, nếu cứ dông dài khéo lại mang hoạ vào người, tốt nhất không cầu được thì nên biết điểm dừng, may ra còn có lợi hơn cho bản thân.

Một lần nữa phổ biến cho mấy tên tiểu bối bên dưới, dù rất tức tối khó chịu vì chỉ vì kẻ kia mà bọn hắn phải chịu nhiều tức tối và thiệt thòi thế này nhưng đã là lệnh của trưởng bối thì không thể không nghe theo...

Bọn hắn chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống thủ phạm của vụ việc lần này, thật sự quá đáng hận a!

Vèo vèo vèo vèo vèo...

Vù vù vù vù vù...

Tức giận là vậy, rất nhanh họ đã tự gạt bỏ tâm tình ấy đi, nhanh chóng hành động mà tách ra tìm kiếm tiếp, mấy tên tiền bối kia cũng chẳng rảnh rỗi, dĩ nhiên phải tham gia truy tìm rồi...

Khu vực biển này nhanh chóng trở nên bình lặng như trước, sóng biển dạt dào dịu êm, chẳng một ai phát hiện hay để ý đến...

Trong đại dương, một mảnh vỡ thuỷ tinh bình thường đang trôi nổi vô định theo dòng nước biển...

...

Quay trở lại thời điểm khi Trần Vô Hạo sắp sửa bị hàng mấy trăm đòn tấn công kinh khủng đó đánh trúng người mà chỉ còn cách một chút...

Vào khoảnh khắc phải nói là cửu tử nhất sinh ấy, cực độ bất ngờ và khó hiểu, từ tận sâu ở bên trong Nhẫn Trữ Vật của Trần Vô Hạo, nơi mà hắn đã đặt mảnh vỡ thuỷ tinh kỳ lạ mà tình cờ mua được của một đôi vợ chồng già thần bí ở Tân Sơn Làng...

Ngay khi mà kẻ có duyên nắm giữ nó và trở thành chủ của nó là Trần Vô Hạo đang trong tuyệt cảnh không thể thoát, mảnh vỡ thuỷ tinh ấy bất chợt loé sáng lên...

Ánh sáng của nó sáng đến mức chiếu rọi toàn bộ không gian bên trong Nhẫn Trữ Vật, thậm chí còn sáng đến mức những món đồ kia dường như đã trở nên ảm đạm phai mờ đến mức chẳng còn nhìn thấy rõ thứ gì.

Rồi từ thể nội của mảnh vỡ thuỷ tinh, một luồng lực lường kỳ bí nào đó cực kỳ huyền ảo, thâm diệu đến mức bình thường, tức là sự huyền diệu của nó khó hiểu đến mức mà người ta chỉ có thể thấy nó như một thứ tầm thường, không cách nào nhìn ra và lý giải.

Nguồn lực lường thần bí lập loè như có như không như có thể hoà nhập vào không gian, đưa mảnh vỡ thuỷ tinh thần kỳ xông thẳng ra khỏi Nhẫn Trữ Vật, hiện hữu với thế giới bên ngoài...

Chỉ trong tích tắc mà cho dù có là đại năng cũng chẳng thể nhận ra hay phản ứng được, mọi thứ khi đó di chuyển chậm đến mức dường như là đứng im, nó đã hút cả Trần Vô Hạo và Bạch Thanh Khâu vào bên trong nó, hoàn toàn biến mất không một chút dấu vết.

Làm xong việc, nó lao thẳng xuống đại dương bao la, ánh sáng lấp loé của nó dần trở nên ảm đạm rồi hoàn toàn tan biến, nguồn năng lượng bí diệu kia cũng thu trở lại trong thể nội của mảnh vỡ thuỷ tinh, nó lại trở thành một thứ đồ vật tầm thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thả mình trôi nổi theo dòng nước biển...

Sau khi chuỗi sự việc ấy xảy ra thì hàng loạt đòn tấn công chết người kia mới thật sự giải phóng hết và bùng nổ...

Chuyện sau đấy xảy ra như thế nào thì cũng đã biết rồi đấy.

Bản thân mảnh vỡ thuỷ tinh ấy ngay từ đầu cho đến lúc cuối vẫn không hề lộ ra bất cứ một chút khí tức nào cả, hoàn toàn bình thường như một món đồ rác vứt đi, không một ai có thể nghi ngờ.

Rác thải gì đó trôi nổi trong biển là chuyện bình thường và thương xuyên, đâu có ai có thể nghĩ rằng một trong số những thứ rác thải chẳng đáng để xem xét kỹ ấy lại có khả năng kinh thiên như thế đâu chứ?

Mà có kiểm tra cũng sẽ chẳng tìm ra được nổi một điểm gì đặc biệt đâu, ngoài hình dáng hoàn hảo của nó...

Và cứ như vậy, Trần Vô Hạo đã vô tình may mắn thành công bỏ trốn khỏi cuộc truy sát hung hiểm và thoát chết trong gang tấc...

Sống sót qua nghịch cảnh lần này...

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.