Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cháy.

Phiên bản Dịch · 5100 chữ

Rảo bước đi trên đường, Duy và Yến không hề thấy có mối nguy hiểm nào đe dọa mình ở đây, không có những điểm màu đỏ trên bản đồ, không có những căn nhà tối om với những âm thanh di thường, tất cả chỉ có sự náo nhiệt của lễ hội về đêm, Duy đoán rằng ở đây cũng là tết, có lẽ các linh hồn cũng đang đón năm mới giống như mọi người còn sống. Cứ thi thoảng lại có vài tiếng “đing đing” vang đến tai hai người. Tò mò, cả hai liền đi theo tiếng động ấy rồi phát hiện ra đó là những âm thanh phát ra từ tiếng còi tàu điện. Những chiếc tàu điện chạy trên những đường ray kiểu cổ. Những hình ảnh này cứ chạy qua trước mắt Duy và Yến, thật giống với việc họ đang xem một bộ phim tài liệu nói về Hà Nội vào những năm đầu thế kỷ trước.

Những con đường nhỏ và dài được trang hoàng bằng ánh đèn điện lung linh, cùng với đó là những tiếng lũ trẻ con cười đùa vang cả một góc phố. Duy chợt cảm thấy bồi hồi cùng một chút cay đắng, đau xót, cậu nhìn những đứa trẻ đang diện quần áo mới chạy nhảy vui mừng đón xuân mà lại nhớ đến thời thơ ấu không có bàn tay của mẹ.

Khi ấy, cũng như bao đứa bé nhi đồng khác, Duy cũng thèm đồ chơi, cũng thèm những bộ quần áo mới vào dịp tết, cậu cũng thèm những buổi đi chơi cả gia đình, nhưng mẹ cậu mất sớm nên điều đó là không thể. Hồi đó, mỗi khi tết đến thì Duy thường chỉ ngồi yên trong nhà trông em, và ngồi chơi cùng Yến, nhưng rồi tết cũng chỉ qua đi như những ngày bình thường khác. Vào cái thời nhi đồng ấy, Yến cũng chẳng khác Duy là mấy, chỉ là cô còn đủ bố mẹ, nhưng gần như chẳng có tết nào đoàn tụ đủ cả gia đình, cũng không có những món quà tết, không có những buổi đi chơi xuân, cô luôn đón giao thừa cùng Duy, năm nào cũng vậy, cho đến khi phải rời xa cậu.

Nhìn những đứa trẻ đang vui đùa cùng nhau mà cả Duy và Yến đều cảm thấy chạnh lòng. Yến thấy mắt mình ươn ướt, cô vội đưa tay lên gạt đi vài giọt nước mắt vương trên mi. Bất chợt có một đứa bé đang đùa nghịch bị ngã xuống ngay trước mặt Yến, cô liền đưa tay đỡ nó dậy, lấy tay phủi chút bụi bám trên quần áo thằng bé rồi mỉm cười với nó. Đáp lại nụ cười ấm áp của Yến là một nụ cười hồn nhiên của đứa bé. Điều đó khiến cô suýt nữa đã quên mất những điều đáng sợ xảy ra khi ở đây.

Duy nhìn thấy sự dịu dàng của Yến cùng với sự hồn nhiên của đứa trẻ cũng cảm thấy vui lây, đôi môi cậu cũng vẽ ra những đường nét của một nụ cười, cậu liền tiến đến bên cạnh Yến. Bước từng bước không hề vội vàng, cậu cũng muốn hòa vào niềm vui của những đứa trẻ. Nhưng rồi, đột nhiên có một đứa bé khác chạy đến chỗ bạn, nó chạy xuyên qua Duy như không hề nhìn thấy cậu. Giật mình, nụ cười trên môi cậu tắt ngấm, cậu lên tiếng: “chị Yến, chị có thấy chuyện gì vừa xảy ra không ?”

Yến hơi ngạc nhiên, cô hỏi lại: “chuyện gì cơ ?”

Duy ngập ngừng: “đứa bé…nó chạy xuyên qua người em!”

Yến giật mình thốt lên: “cái gì ?”

Sau đó cô liên nắm lấy vai đứa trẻ rồi chỉ tay về phía Duy và hỏi: “em có thấy anh đứng đằng kia không ?”

Đứa bé lắc đầu, nó ngơ ngác nhìn Yến rồi chạy đi theo đứa bạn. Còn Yến thì thẫn thờ khó hiểu, rõ ràng cô ấy có thể chạm vào những đứa bé đó, nhưng Duy thì không, thậm chí những đứa trẻ ở đây còn không nhìn thấy cậu ấy.

Duy không biết lý do tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, cậu dường như không chắc chắn về điều vừa xảy ra, một cách đầy bất ngờ, cậu chạy ra giữa đường giang hai tay ra giống như để xin một ai đó dừng bước, nhưng tất cả mọi người ở đó cũng không một ai nhìn thấy cậu, họ vẫn cười đùa đi xuyên qua người cậu, có chăng họ chỉ bước chậm lại khi thấy Yến đang ngồi thẫn thờ trên vỉa hè đó.

Con người thường sợ những thứ họ không hiểu, cho dù người gan dạ nhất cũng vậy, Duy cũng rất sợ hãi, cậu không muốn mất thêm thì giờ cho việc tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa, một cách vội vàng, cậu kéo Yến đi, cậu chỉ muốn thật nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Hai người vừa đi vừa chạy rất vội vã, nhưng lúc này chẳng có cái gì đang đuổi theo hai người cả. Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, kèm theo đó là một đám cháy lớn và những tiếng ồn ào huyên náo sợ hãi. Duy nghĩ rằng chắc đã có một tai nạn với pháo hoa đã xảy ra nhưng cậu cũng chẳng muốn để ý đến việc đó, việc duy nhất cậu muốn làm bây giờ là chạy thật nhanh khỏi nơi này.

Những tiếng huyên náo ngày càng lớn hơn, lửa bắt đầu cháy lan ra khắp các khu nhà, người người cố gắng chạy trốn. Trong những âm thanh của sự hỗn loạn dần có thêm những tiếng khóc tang thương, kèm theo đó là tiếng đổ vỡ, tiếng kim loại va chạm mạnh với nhau. Có một chuyện kinh khủng gì đó đang xảy ra ở đây.

Duy không muốn quan tâm đến những tiếng hú hét hung tàn hay những tiếng khóc thê lương ở đằng sau, cậu nghĩ rằng những người này đều là các linh hồn rồi, họ chẳng thể chết thêm một lần nữa được, nhưng lửa cháy đang lan đi rất nhanh, những dãy nhà hai bên con đường Duy và Yến đang chạy cũng đã bắt lửa. Đám cháy đã ở sát bên, nhưng Duy lại không hề cảm thấy nóng, cậu không cảm thấy được nhiệt lượng từ ngọn lửa lớn kia. Nhưng Yến thì khác, cô cảm thấy rõ sự tăng lên của nhiệt độ, sức nóng khiến độ ẩm giảm, nước bốc hơi nhanh chóng, làn da Yến trở nên khô cháy bỏng rát. Không những thế, lửa còn đốt cháy hết không khí xung quanh khiến cô cảm thấy ngạt thở, không còn sức mà chạy.

Duy không rõ lý do tại sao mình không bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa, nhưng cậu cũng không còn thời gian mà suy nghĩ đến việc đó. Vội vàng cõng Yến lên, cậu sải chân chạy thật nhanh mong thoát khỏi đám lửa cháy.

Trên mặt Duy vương đầy mồ hôi do dùng sức quá nhiều để chạy, nhưng cậu vẫn không hề có cảm giác gì với ngọn lửa dữ dội đang cháy, tất cả cũng vẫn lạnh băng như lúc cậu mới đặt chân đến thế giới không dành cho người sống này. Đang thở dốc vì mệt, chợt cậu nghe Yến nói với giọng yếu ớt: “bỏ chị xuống đi, chị tự đi được mà!”

Duy lắc đầu nói: “không được, chị bây giờ đến nói còn không ra hơi, làm sao chạy khỏi chỗ này được, em khỏe lắm, em sẽ đưa được chị ra khỏi đây, chị cứ yên tâm đi!”

Yến không nói được gì thêm, cô cũng không chắc mình có thể chịu được bao lâu nữa, nhiệt độ lúc này quá cao, nó làm nước bị bốc hơi một cách nhanh chóng, những giọt mồ hôi cứ chảy ra bao nhiêu là lại biến mất gần như ngay lập tức, nếu tình trạng này kéo dài, nói không chừng cô sẽ bị chết khô trước khi chết cháy.

Đang chạy, bất ngờ Duy dừng gấp rồi nhảy vội sang một bên làm Yến đập mặt vào tấm lưng cậu, cô hơi cố gắng rướn người lên nhìn về phía trước xem có chuyện gì xảy ra. Trước mặt hai người lúc này xuất hiện một kẻ có tướng mạo vô cùng hung tợn. Hắn ta cao hơn Duy đến gần hai cái đầu, đầu trọc lốc, một bên mắt bị chột được dán lại bằng một miếng băng đen, trên mặt hắn còn mang một vết sẹo kéo dài từ trán trái cho tới má phải. Cánh tay hắn xách một thanh đao to lớn nặng nề, trông hắn giống như một tên đồ tể đáng sợ. Đứng ngay trước mặt Duy và Yến, gã trở thành người khổng lồ đáng sợ đang đe dọa mạng sống của hai người tí hon yếu đuối.

Nhưng chính gã hung tợn này cũng không giấu nổi vẻ mặt hãi hùng, hắn không nhìn thấy Duy nên hắn đã không hiểu tại sao Yến lại có thể “bay” được ở trên không như thế, mà lúc nãy hắn bất ngờ lao ra chém, Yến cũng có thể nhanh nhẹn tránh khỏi cú chém chết người ấy. Tên đồ tể vẫn còn nghi ngờ về những gì xảy ra trước mắt, hắn liền vung đao lên chém tiếp một lần nữa. Gã vung đao khá nhanh, nhưng Duy còn nhanh hơn hắn nhiều, cậu đâu thể để cho gã dị hợm trước mặt chém trúng Yến, rất nhanh gọn, cậu tiếp tục né tránh nhát đao. Cuồng loạn, gã đồ tể vung đao chém bừa, hắn đang rất sợ hãi, chuyện hắn nhìn thấy cũng giống như việc con người bình thường nhìn thấy ma vậy. Lúc này Duy cũng đoán được kẻ ở trước mặt đang sợ hãi, nhưng cậu lại không hề biết lý do khiến hắn sợ hãi lại lại đơn giản vì cậu đang cõng Yến.

Lợi dụng lúc gã đồ tể dang sợ hãi mà đánh bừa, Duy nhắm hướng không có người guồng chân chạy vội. Lúc này cậu chỉ biết chạy thục mạng chứ chẳng còn biết được mình đang chạy theo hướng nào nữa, cậu không rõ liệu mình có chạy xa khỏi điểm màu vàng trên bản đồ mà hai người đã đặt làm mục tiêu không, chỉ biết rằng cậu cứ chạy mãi nhưng vẫn không thoát ra khỏi vùng đang cháy.

Chưa hết nguy hiểm này, cậu đã trông thấy có một toán người cầm vũ khí, mặt mày hung ác, xem chừng là cùng một bọn với gã đồ tể ban nãy, có vẻ như chính bọn này đã gây ra đám cháy, Duy đoán rằng chúng là bọn cướp. Tuy chúng không nhìn thấy cậu nhưng lại vẫn nhìn thấy Yến, bọn chúng thấy chuyện kỳ lạ nên liền cầm đao đuổi theo phía sau, Duy chạy thục mạng mà vẫn chưa thoát khỏi toán cướp dai như đỉa kia. Bọn chúng đều là những kẻ gan dạ, có lẽ chúng cho rằng Yến lơ lửng trên không như thế là do một sức mạnh đen tối nào đấy có thể làm hại chúng nên mới cố gắng đuổi giết dai đến vậy. Lúc này nếu Duy bỏ Yến xuống thì cũng chưa chắc đã làm bọn chúng không giết cô ấy nên cho dù có phải thế nào chăng nữa cậu cũng quyết không bỏ cô ấy xuống.

Duy tuy chạy nhanh nhưng phải cõng thêm một người thì quả thực vô cùng tốn sức, nếu cứ tiếp tục chạy như vậy thì có lẽ cậu sẽ chết vì mệt, còn Yến sẽ bị giết ngay. Quyết định nhanh chóng, Duy bất ngờ rẽ vào một con hẻm, nơi mà lửa chưa cháy đến, cậu đặt Yến xuống đất, vớ bừa mấy mảnh vải rơi dưới đất và mất cái sọt đổ lỏng chỏng xếp quanh người Yến, trông thật không khác gì một đống đồ phế liệu, chứ không ai nghĩ rằng lại có người đang ở đó. Nhặt thêm vài viên gạch, Duy chạy ra phía ngoài, nhằm đầu một tên cướp mà ném.

Một tiếng “bốp” khô khan vang lên, một tên cướp bị ném trúng đầu chảy máu rất nhiều, không chần chừ, Duy ném tiếp viên gạch thứ hai trúng một tên khác. Bọn cướp lúc này đã phát hiện sự lạ, rõ ràng không có ai mà gạch lại tự bay đến được, vài tên tỏ ra sợ hãi, những tên khác thì thận trọng tiến tới phía có gạch bay đến.

Duy không ngốc đến nỗi đứng yên một chỗ, cho dù cậu đang là người vô hình chăng nữa thì cậu vẫn có thể bị đao của bọn chúng chém phải, những con người ở đây không thể chạm vào cậu, ngược lại cũng thế, nhưng mọi đồ vật ở đây thì vẫn có thể chạm vào người cậu, chính vì thế nên cậu chọn cách thu hút sự chú ý của mấy tên cướp bằng những cục gạch.

Chọn một vị trí khác, Duy tiếp tục quăng gạch về phía bọn cướp, nhưng lần này bọn chúng đã đề phòng nên cậu đã không thể gây thêm một vết thương nào lên chúng. Bất ngờ một ngọn gió nổi lên, thổi một ngọn lửa lớn tạt thẳng vào người Duy, cậu không hề cảm thấy nóng một chút nào, chỉ có một chút muội than bám lên quần áo, ngọn lửa dữ đã không thể làm cậu bị thương. Nhưng bất ngờ bọn cướp lại lao về phía cậu, cậu lập tức chạy sang ngang, nhưng lần này bọn cướp lại không bị mất phương hướng, chúng nhằm thẳng hướng cậu chạy mà đuổi. Duy lập tức hoảng hồn, cậu co giò chạy thật nhanh, chỉ có một mình nên cậu cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, chạy như bay, xem chừng toàn cướp khó có thể đuổi kịp.

Duy vừa chạy vừa nghĩ lý do tại sao chúng đột nhiên lại thấy mình, còn lý do khiến bọn chúng lúc trước không nhìn thấy cậu thì cậu cũng không muốn tìm hiểu nữa, vì có suy nghĩ tìm tòi tiếp thì cậu cũng không tìm được đáp án. Lần này bọn cướp đột nhiên nhìn thấy cậu sau khi cậu bị ngọn lửa tạt qua. Suy đi nghĩ lại, cậu đoán lý do là ngọn lửa, nếu cậu chạy vào lửa thì sau đó những người ở đây sẽ thấy cậu, nhưng nếu bây giờ cậu nhảy xuống nước thì không biết họ có nhìn được cậu hay không nữa. Nghĩ vậy, cậu liền đi tìm nước, mất một lúc, cậu tìm thấy một thùng nước lớn, lập tức nhảy vào đó rồi đi ra, toàn thân ướt nhẹp cũng khiến cậu cảm thấy khó chịu, nhất là lúc nãy mới ở dưới sông lên, người vừa mới khô được một lúc. Vừa lúc đó, Duy cũng không cần mất công đi tìm đâu xa, bọn cướp đã đuổi đến nơi, nhìn tên nào cũng có vẻ thấm mệt, có lẽ là do chạy quá lâu. Duy không đợi thêm nữa, cậu liền chạy ra đúng tầm nhìn của bọn cướp, vớ lấy khúc gỗ dưới đất ném mạnh. Khúc gỗ lại bay trúng đầu một tên cướp, hắn không bị thương nhưng xem chừng rất tức tối, hắn đá mạnh khúc gỗ đi rồi quát lên: “con tiểu quỷ nào đùa các ông?” sau đó hắn quay sang nói với đồng bọn: “chỉ có thể là bọn tiểu quỷ thôi, bọn chúng có nhiều tài phép, ở cái nơi này thì ngoài những kẻ nắm quyền trong tay, chỉ có bọn chúng là có phép thuật thôi!” mấy tên cướp kia cùng gật đầu khen phải, sau đó bọn chúng lại cùng nhau chạy theo một hướng khác.

Duy không muốn đùa nghịch gì với bọn cướp này, cậu tự biết nếu Yến rơi vào tay chúng thì sẽ không sống được nên nhanh chóng trở lại chỗ Yến đang ngồi. Tấm bản đồ thực sực rất hữu ích, nó chỉ ra vị trí của hai người, nhờ vậy mà Duy biết được Yến vẫn ở nguyên chỗ cũ, không hề rời đi, chứng tỏ cô không bị kẻ nào phát hiện ra và đưa đi.

Vội vàng trở lại bên Yến, cậu tuy đã thấm mệt nhưng trên mặt vẫn hiện rõ nét vui mừng khi thấy Yến có vẻ đã khỏe hơn sau khi tránh xa ngọn lửa. Cậu ân cần hỏi: “chị đã thấy đỡ hơn chút nào chưa ? Có thể đi tiếp được chưa ? Hay chị vẫn cần nghỉ lại một chút nữa ? chỗ xảy ra hỏa hoạn đã ở đằng sau mình rồi, cái bọn mặt mày dữ tợn cũng đã bị em lừa đi xa rồi, không còn gì đáng lo nữa đâu!”

Gương mặt Yến nhợt nhạt, lộ rõ vẻ hoang mang lo sợ đến cùng cực, đến nỗi như người mất hồn.

Vừa bước đi, Yến vừa rưng rưng nước mắt nhưng vẫn cố gắng không bật ra tiếng khóc. Duy chợt thấy lo lắng, cậu hỏi: “chị sao vậy ? lúc nãy xảy ra chuyện gì à ?”

Lúc này thì Yến dường như không cầm lòng được nữa mà òa lên khóc: “chị muốn về nhà!”

Trông vẻ mặt Yến thật đáng thương, giống như một đứa trẻ đi lạc không tìm được bố mẹ, Duy thật không biết phải làm sao, cậu cũng muốn về nhà, cũng không muốn ở lại đây thêm chút nào nữa, nói trắng ra thì cậu cũng rất sợ hãi, nhưng cậu hiểu rằng nếu lúc này mình tỏ ra sợ hãi thì Yến sẽ không thể chịu đựng nổi. Nghĩ vậy, cậu vòng tay ôm chặt lấy hai bờ vai đang run run của Yến, an ủi: “không sao không sao mà, rồi chúng ta sẽ về được đến nhà thôi, qua được đoạn đường này có lẽ sẽ đến nơi!”. Duy nói câu ấy ra mà cảm thấy có gì đó không đúng lắm, chính cậu cũng không biết được rằng liệu con đường phía trước dài bao nhiêu, mà đau lòng hơn là cậu không chắc hai người có thể về được nhà, lúc này cả hai chỉ là còn sống được lúc nào biết lúc đấy, thực sự không có hy vọng gì mấy. Cậu nghĩ thấy thật đau lòng, nhưng miệng vẫn an ủi Yến bằng vài câu hy vọng.

Tuy biết rằng mọi thứ ở đây đều đáng sợ, nhưng Yến không phải là cô gái nhõng nhẽo ẻo lả mới chịu khổ một chút mà đã kêu toáng lên, cô ấy cũng rất kiên cường, nhưng lần này cô lại khóc òa lên và nói và muốn về nhà thì chắc hẳn cô đã thấy một chuyện gì đó kinh khủng lắm. Duy không biết cô đã phải nhìn thấy cái gì, cậu muốn hỏi nhưng lại không dám, cậu không muốn cô lại phải nhớ đến cái điều kinh dị ấy nữa.

Lúc nãy, khi Duy vừa chạy khỏi một lúc thì Yến bắt đầu hồi phục lại ý thức rõ ràng, tránh xa nhiệt độ cao nên cô cảm thấy khỏe hơn, hơi thở bắt đầu bình ổn, lúc cô đã có thể di chuyển được bình thường, nhưng vì sợ lạc mất Duy nên cô vẫn ngồi nguyên ở chỗ nấp. Trong lúc chờ Duy, cô chợt thấy đói bụng, liền lấy từ trong túi ra một chiếc bánh ăn tạm. Chiếc bánh vừa đưa vào miệng, cô còn chưa kịp cắn miếng nào thì chợt có động. Nín thở, cô ngó qua khe hở giữa mấy cái sọt xem có chuyện gì xảy ra thì trông thấy một gã to con bặm trợn đang vác một bé gái tới đây, không biết để làm gì, nhưng xem chừng không thể nào có ý tốt. Cô vốn muốn làm gì đó để cứu đứa bé kia nhưng tự biết mình đang ở tìnn trạng muốn bảo toàn mạng sống còn khó, nói gì đến việc cứu người. Nghĩ đến đây, cho dù trong lòng áy náy nhưng cô vẫn không có cách nào khác, đành phải trơ mắt ra nhìn đứa bé bị làm hại, còn mình thì chỉ ngồi đây mong sao không bị phát hiện ra.

Cô thấy gã to con bỏ đứa bé gái xuống, một tay cầm đao vung lên toan chém, trước đó hắn có lẩm bẩm cái gì đấy nhưng cô không nghe được, mất một lúc, sau mấy lần hắn vung đao lên nhưng không chém, cuối cùng dường như đã đưa ra quyết định. Nhưng rồi đột nhiên đứa bé nhìn kẻ trước mặt bằng một ánh mắt trẻ thơ trong veo, đầy vẻ van lơn, nhưng vẫn tuyệt nhiên không nói gì, giống như bị câm. Gã to con thấy mủi lòng, hắn đặt đao xuống, không chém nữa. Khi đao vừa đặt xuống đất, thật bất ngờ, đứa bé trông vô cùng yếu ớt lại có một sức mạnh ghê khiếp, nó nhảy lên vít cổ kẻ trước mặt xuống, hai ngón tay chọc luôn vào mắt hắn. Máu bắn tóe ra, vương trên mặt đất, ngón trỏ và ngón giữa của đứa bé gái cắm ngập vào hốc mắt của gã to con, móc ra một đôi nhãn cầu.

Yến sợ hãi, cô tự lấy tay bịt chặt miệng mình lại để tránh phát ra tiếng kêu, rồi nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn tiếp cảnh tượng đang xảy ra.

Đứa bé gái sau khi móc mắt của gã to con liền lấy tay bóp chặt cổ hắn, năm ngón tay bé nhỏ cắm ngập vào yết hầu của kẻ bị nạn khiến hắn không thể kêu lên được tiếng đau đớn nào, trên mặt đứa bé gái thoáng lộ một nét cười, sau đó nó lấy tay còn lại đâm thẳng vào lồng ngực bên trái của kẻ bị nạn, moi quả tim đỏ hỏn ra khỏi cơ thể hắn, ăn ngấu nghiến.

Khi ấy, Yến chợt thấy mọi thứ trở nên tĩnh lặng, không còn tiếng kêu gào đau đớn của gã to con bị móc mắt nữa, cô đâu có ngờ được rằng hắn đã bị bóp nghẹt đến mức không thể phát ra được cả tiếng thở mạnh. Cô lại đưa mắt về phía khe hở của chỗ ẩn nấp nhìn ra, đúng vào lúc con bé ác quỷ bên ngoài cho trái tim của tên to con vào mồm ăn ngấu nghiến. Một bộ mặt dễ thương, nhưng toàn bộ xung quanh miệng thì choe choét toàn máu tươi, trông chẳng khác gì ác quỷ hút máu người, nếu có khác thì chỉ do đây là ác quỷ ăn tim người chứ không phải hút máu. Con quỷ nhỏ hướng thẳng ánh nhìn về phía chỗ Yến đang trốn, giống như có một chút nghi ngờ, nó chầm chậm tiến đến bên đống đồ đang che khuất Yến. Nhịp tim cô gái tăng lên một cách nhanh chóng vì sợ hãi, đến nỗi cô đã nghĩ rằng những kẻ bên ngoài có thể nghe được tiếng tim đập ấy. Đúng lúc đó thì Duy chạy đến gần và cất tiếng gọi. Yến rất sợ hãi, cô sợ rằng rồi đây Duy cũng sẽ bị ăn tim như tên to xác kia, nhưng thật may mắn, con quỷ nhỏ ấy nghe giọng Duy thì liền bỏ đi, mang luôn cả cái xác của nạn nhân theo.


Duy không hề biết những chuyện mà Yến nhìn thấy, cậu chỉ lờ mờ đoán rằng đã có một chuyện kinh khủng nào đó xảy ra với cô, nhưng cụ thể thì cậu không thể nào khẳng định. Lúc này,cậu cũng không dám hỏi, mà đánh giở bản đồ ra xem vị trí hiện nay của mình để tìm đường đi tiếp.

Tấm bản đồ vừa được mở ra, đột nhiên Duy cảm thấy lạnh buốt, cảm giác lạnh lẽo này rất quen, không phải là những cơn gió thổi qua khiến cậu lạnh, mà là nhiệt độ đang hạ xuống một cách nhanh chóng. Hướng mắt về phía khu phố đang rực cháy phía sau, những ngọn lửa nhỏ dần rồi tắt hẳn. Mặt đường nơi cậu và Yến đứng đột nhiên xuất hiện một lớp băng mỏng, rồi hơi ẩm trong không khí cũng bắt đầu cô đọng, kết tinh lại, khiến cho lớp băng đóng trên mặt đường ngày một dày hơn, biến mặt đường thành một khối băng trắng trơn trượt.

Duy cảm giác có điều gì đó rất không ổn, cậu thấy cảm giác băng lạnh này rất quen, nó rất giống với khi những tên mặc áo choàng trắng xuất hiện. Nghĩ đến mấy hồn ma mặc áo choàng trắng, một cảm giác ghê rợn lạnh léo thấu xương xuất hiện trong cậu, cậu tự trách mình tại sao lại nghĩ đến mấy tên đó, lúc trước may mà mấy tên đó đột ngột biến mất, giống như đã nhận lệnh từ một ai đó thì cậu và Yến chắc đã hóa thành hai cái xác đông lạnh rồi. Lúc này không chắc đã là mấy tên áo choàng trắng ấy đến, nhưng nếu nhiệt độ cứ thế hạ xuống thì cậu cũng chết chắc, nghĩ vậy, cậu liền nói với Yến: “chạy thôi, bọn ma trắng đến!”

Yến đang run lên vì lạnh, cô nghe Duy bảo thì liền co giò chạy, mong rằng sự hoạt động sẽ khiến cơ thể được ấm lên. Với lại, cô cũng rất sợ bọn ma trắng ấy, cô sợ nó chẳng kém gì việc cô sợ cảnh tượng vừa nhìn thấy lúc nãy.

Hai người cố hết sức chạy thật nhanh, nhưng băng giá lan đi quá nhanh, giờ đây, cả hai không còn nghi ngờ gì nữa, họ đã biết chắc mình chính là mục tiêu của những kẻ tạo ra băng giá này. Duy thấy đường mỗi lúc một trơn hơn, đôi giày cũ cậu đang đi đã không thể ma sát tốt với mặt đường, lúc này lại phải chạy trên băng thì càng khó khăn hơn. Bên ngoài tấm áo khoác của Duy cũng đã bắt đầu bị băng bám lên, nặng trịch.

Điều lạ lùng lại một lần nữa xảy đến, dường như băng chỉ bám theo một mình Duy chứ không đuổi theo Yến, Yến chỉ bị lạnh chứ không bị băng bám vào, những bước chân của cô dẫm lên băng của chỉ giống như giẫm lên đất mềm, không hề có dấu hiệu bị trơn trượt. Lúc này cô di chuyển còn nhanh hơn Duy vài bước. Nhưng lúc này thì Duy cũng không còn thời gian mà thắc mắc, băng giá càng lúc càng dày thêm, lan ra nhanh chóng.

Duy vừa chạy vừa ngoái đầu về phía sau, cậu sợ rằng những kẻ truy đuổi đã đến gần nhưng tuyệt nhiên vẫn không thấy ai cả. Bất chợt cậu đâm thẳng vào lưng Yến khiến cả hai ngã nhào, choáng váng, cậu đang định hỏi Yến tại sao lại bất ngờ dừng lại khiến mình không kịp phản ứng, nhưng câu hỏi vừa ra đến miệng thì đã phải nuốt lại, trước mặt cậu lúc này là mấy cái áo choàng trắng bay là là mặt đất. Những con ma trắng này có tay có chân nhưng khi nhìn vào bên trong mấy tấm áo choàng thì lại chỉ thấy một vùng đen kịt đáng sợ.

Duy bắt đầu thấy băng kết lại trên mi mắt mình, làn da bị mất nước trở nên khô ráp, từng hơi thở dần trở thành cực hình khi phải hít lấy cái khí lạnh chết người phả ra từ mấy con ma trắng. Bên cạnh Duy, Yến đã ngã lăn ra đất, cô không bị băng bám trên người nhưng vẫn lạnh cóng, thở không ra hơi. Cảm giác chết vì lạnh lại một lần nữa kéo tới bên cô. Không thể phản kháng, cả Duy và Yến lúc này giống như những con người đang hấp hối chỉ chờ cái chết đến đưa họ đi.

Duy muốn bung người lên đấm đá hay làm bất cứ gì đó để đẩy lùi được những kẻ đe dọa trước mặt nhưng lúc này thân thể cậu đã cứng ngắc, rũ ra, không còn sức lực để cho những cử động mạnh. Bằng một nỗ lực lớn, cậu cố gắng lết lên phía trước để chắn trước mặt Yến. Khi bàn tay cậu vừa chạm đến người Yến thì thấy rằng thân thể cô đang run lên vì lạnh, hai hàm rằng đánh vào nhau nghe lạch cạch thấy rõ. Lúc này cô ấy đã mê man, bắt đầu nói nhảm. Duy nhìn Yến như vậy mà bật khóc, nhưng nước mắt chảy ra cũng bị biến thành một hơi lạnh khiến cho cậu càng cảm thấy buốt giá.

Mắt Duy cũng dần hoa lên, cậu còn không thể nhận ra trước mặt có bao nhiêu con ma trắng, cậu chỉ lờ mờ thấy rằng một con ma trắng đã tiến lên, nó vươn cánh tay về phía cậu, xòe ra một bàn tay xương xẩu với những ngón tay dài ngoằng. Mấy ngón tay ấy chạm lên mặt Duy thì lập tức cảm giác lạnh buốt càng tăng thêm mấy phần khiến cho cậu vừa đau vừa sợ. Nhưng bất ngờ, mặt đất chợt rung lên dữ dội, nhà cửa hai bên đường sập xuống, bụi bay mù mịt. Duy cảm thấy mình bị mất trọng lực, rơi tự do, cậu cũng không rõ mọi chuyện xảy ra như thế nào, chỉ thấy rằng cơ thể mình chạm phải một mặt cứng rồi lăn đi, sau đó lại tiếp tục rơi xuống, lại chạm vào một mặt cứng nào đó rồi lăn đi, những cú rơi và lăn liên tiếp nhau khiến cho cậu nghĩ rằng mình sẽ chết với cơ thể tan nát không thể nhận dạng. Và rồi, một màng đen bao phủ quanh tâm trí cậu.

Bạn đang đọc Đường Về Nhà của ZjShiro
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.