Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có một cô vợ nhí "Tiểu Dưỡng Tức".

Phiên bản Dịch · 1913 chữ

Vương Hữu Tài và Dương Thị nghe y nói vậy, đều rất sốc, bọn họ rất quan tâm đến bệnh tình nhi tử, bây giờ lại nghe nhi tử nói Thành thần y là lang băm thì tự nhiên rất ngạc nhiên.

Vương Hữu Tài vội hỏi: “Bình An à, làm sao con biết được đơn thuốc này dùng không được vậy, Thành thần y được dân trong thành nói là Y sinh tốt nhất Từ Châu!”

Trong mắt Dương Thị không quản bất cứ gì, miễn ai trị được bệnh của nhi tử đều là thần y hết, trị không được thì đều là lang băm, đó là một loại tiêu chuẩn, mấy cái khác đều vô nghĩa! bà nói với giọng giận dữ: “ta sớm đã nhìn ra cái tên họ Thành này là một tên lừa đảo, con ta nói hắn là lang băm thì hắn là lang băm. Con yên tâm, lần sao mọi người sẽ không tìm hắn nữa, để mẹ tìm cho con thần bà đến nhảy múa, với cho con với Đan Nhược thành thân với nhau, xung hỷ, thì bệnh tình của con sẽ tốt lên thôi.”

Vương bình an nghĩ lại, đúng thật y có một cô vợ nhí tên là Đinh Đan Nhược, dùng để xung hỷ cho y. Dương Thị quan tâm con trai, không sợ gì chỉ sợ y bệnh không trị được, nên nghĩ mọi biện pháp. Để tránh người khác không chịu gả con gái cho một người bệnh tật, liền tìm một bé gái mồ côi nuôi từ nhỏ thành Đồng Dưỡng Tức (nuôi con dâu từ nhỏ), dùng để xung hỷ vào những lúc quan trọng. (ý là gần chết rồi xung hỷ cho sống lại á :))).

Vương Bình An nghĩ thầm: “xem ra mẫu thân của mình trong kiếp này là người ủng hộ trong việc nuôi dạy các Mỹ Thiếu Nữ, ngay cả cô vợ nhí cũng đã chuẩn bị xung hỷ cho mình luôn rồi!”

Vương Bình An lắc đầu nói: “không cần phải rắc rối như vậy. Con kê lại một đơn thuốc khác, án theo phương thuốc, uống không mấy ngày bệnh của con sẽ tốt lên, con đọc cho phụ thân ghi lại nhé!”

Vương hữu tài trong tâm kỳ quái, không khỏi vuốt vuốt râu, vô tình bứt xuống luôn mấy cọng khiến ông nhết nhết mép, hỏi: “Bình An con biết kê thuốc? mấy loại thuốc này không thể tùy tiện kê loạn được đâu, lỡ uống sai thuốc…. thì không ổn đâu.”

Vương Bình An trong lòng nghĩ phụ thân nói cũng đúng, trước đây Vương Bình An là tên mọt sách, tứ thư ngũ kinh đã đọc nhiều rồi, nhưng về y thuật thì vẫn chưa thấy y đọc qua, tự nhiên nói mình biết kê đơn, có ai lại không nghi ngờ.

Y nói: “là con xem trên một quyển y thư a, trong thư phòng này có quá nhiều sách, con không nhớ đó là cuốn sách nào trong đống này, nhưng đơn thuốc đó thì con nhớ rõ.” thấy Vương Hữu Tài vẫn còn vẻ nghi ngờ, y quay đầu nói với Dương Thị: “mẫu thân, người có tin vào trí nhớ của nhi tử không? Nhi tử có trí nhớ rất tốt a!”

Dương Thị lập tức gật đầu, nói: “Vi nương luôn tin tưởng con ta, con ta có trí nhớ tốt nhất!” đối với nhi tử ngay cả tên cuốn sách còn không nhớ, nhưng lại nhớ phương thuốc, bà lại không nghĩ đến điều đó.

Vương Hữu Tài có tính dễ dãi, cũng không phải người quá cứng nhắc, nghe Dương Thị nói vậy, Ông bèn trải tờ giấy lên bàn, cầm bút lên chuẩn bị viết đơn thuốc.

Vương Bình An nói: “4 đồng cân vỏ Anh Túc…” (10 đồng cân= 1 lạng) (lấy nhựa cây anh túc làm thuốc phiện, cây này sản xuất ma túy đó)

Vương Hữu Tài “a” lên một tiếng, cây bút lơ lửng trong không trung, Vương Bình An vừa mới nói gì, ông nghe không rõ, đợi Vương Bình An nói thuốc ra xong, ông nói với vẻ mặt đỏ bừng: “Bình An à, vỏ Anh Túc là cái gì, hai chữ này viết thế nào đây?”

Vương Bình An giật mình, lòng nghĩ: “lẽ nào Thời Đường vẫn chưa có xem Anh Túc là một vị thuốc sao? Không đúng nha, làm á phiện là một thứ độc hại của đời sau, người thời này vẫn chưa biết đến, nhưng nó là dược liệu đã được sử dụng từ rất lâu rồi mà, không phải không biết chứ!”

Y vội nói: “vỏ Anh Túc nó giống vỏ Phù Dung.” thấy Vương Hữu Tài Vẫn đang mù tịt, y nói tiếp: “chính là Ngự Mễ!” đây chính là một cách gọi khác của Anh Túc.

Vương Hữu Tài vẫn chưa biết, Dương Thị liền nói: “Ngự Mễ chính là gạo mà hoàng thượng ăn, cũng không khó tìm, vi nương sẽ cho người đi Trường An, trả tiền cho họ mang về cho con vài tạ, cho con ta ăn bao nhiêu cũng được.” (H.V Ngự có nghĩa là đồ vua dùng,Ví Dụ Ngự Giá. Mễ có nghĩa là gạo).

Vương Bình An cười nói: “Mẫu Thân à người hiểu lầm rồi, Ngự Mễ là một loại Dược Liệu, đó chính là Anh Túc, cũng gọi là Mễ Nang và cũng gọi là Nang Tử!” Y nói ra hai cái tên khác của Anh Túc.

Vương Hữu Tài vẫn chưa hiểu, thở dài nói: “xem ra đơn thuốc này của con là một đơn thuốc hay, dùng toàn những vị thuốc mà vi phu chưa từng nghe nói qua, thật là cũng không biết hiệu thuốc ở trong thành có loại thuốc này không.”

Vương Bình An cố ngước đầu lên, nói: “loại thuốc này còn có người gọi là Tượng Cốc nữa!” nếu mà ngay cả cái tên này mà vẫn chưa nghe qua, thì y thật hết cách rồi, phải đổi đơn thuốc khác thôi.

Tượng Cốc hai từ này nói ra, Vương Hữu Tài a lên một tiếng, trên mặt xuất hiện hỷ sắc, Vương Bình An cảm thấy nhẹ nhõm, xem ra người Thời Đường gọi Anh Túc là Tượng Cốc, thời này vẫn có loại thuốc này, vậy thì ổn rồi.

Nhưng nghe Vương Hữu Tài nói: “Hai chữ này vi phu biết viết!” thì ra nãy giờ, trên mặt ông hiện hỷ sắc không phải là do từng nghe qua loại thuốc này, mà là ông biết viết hai chữ này.

Vương Bình An trong lòng nghĩ: “ xem ra hai người thật nửa điểm cũng không biết về dược vật, cũng đúng, nếu như thật biết, cũng không để mình bệnh lâu như vậy rồi.” sau đó y đọc hết những dược vật tiếp đó ra, các loại thuốc đó đều rất phổ thông, chả có gì ngoài Sơn Dược, Tần Bì, Can Khương, Địa Du, Bạch Đầu Ông,Thạch Lựu Bì và các loại thuốc khác.

sau đó y nói: “phụ thân, người sai người đến mua thuốc nói với hỏa kế, đơn thuốc này làm phỏng theo công thức nấu canh hoa đào, làm se (làm ấm ruột), nên là khi nấu thuốc thì nấu giống cách nấu canh hoa đào, điểm này không được sai lầm đấy.”

Vương Hữu Tài gật đầu nói: “Vi phu tự vào thành bốc thuốc, mời một người hỏa kế về nhà, để cho hắn án theo đơn thuốc mà nấu, ta muốn hắn nấu như thế nào thì nấu như thế đó!” nói xong ông thổi khô mực trên đơn thuốc, bỏ vào trong tay áo, định tự thân đi bốc thuốc.

Vương Bình An noi: “phụ thân, nên phái người đi đi, cần gì người phải tự thân vào thành?”

Vương Hữu Tài quay đầu nói: “người khác đi vi phu không yên tâm, nên là tự mình đi một lát. con cứ yên tâm dưỡng bệnh đi.” nói rồi ông ra khỏi thư phòng, kêu mấy người hầu đánh xe đi vào trong thành.

Thấy trượng phu đi rồi, Dương Thị nhẹ nhàng vuốt đầu Vương Bình An, đỡ y nằm xuống, đắp mền cho y, nói: “Con của ta nói nhiều quá, chắc cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một lát đi, thèm ăn gì, nương kêu phòng bếp nấu cho con.”

Kiếp này thấy phụ mẫu quan tâm mình như vậy, Vương Bình An trong lòng cảm động, nhưng thân thể kiếp này vẫn chưa khỏi bệnh, mới nói được một chút đã thấy mệt rồi. y nói: “ Nương chăm sóc cho con mấy ngày nay đều không nghỉ ngơi, trong người sẽ mệt mỏi lắm, nương cũng nên về phòng nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng bệnh của con, nếu không nương sẽ ngã bệnh mất.”

Dương Thị mấy ngày nay chăm sóc cho Vương Bình An, thật là đồ cũng chưa thay, một bước không rời, hiện tại bệnh tình nhi tử chuyển tốt lên, còn nói ra lời an ủi bà, làm mẹ như bà trong lòng cảm thấy hoan hỷ, thật không có cách nào hình dung được, cảm thấy mấy ngày nay chịu nhiều khổ cực đều đáng giá. Bà vỗ vỗ mền của Vương Bình An, dặn dò vài câu rồi đi về phòng ngủ.

Vương Bình An thật sự cũng thấy mệt rồi, nhắm mắt lại ngủ một lát, trong mơ mơ hồ hồ, nửa tỉnh nửa mơ đây là một biểu hiện của bệnh, may là không gặp ác mộng, không thì càng khó chịu hơn. trong lúc ngủ, thì nghe thấy tiếng bước chân trong phòng, có người đang lặng lẽ đến trước giường của y.

Vương Bình An nhẹ hừm một tiếng nghĩ thầm: “mẫu thân không nghe ta, vẫn quay trở lại?” y từ mở mắt ra, quay đầu qua một bên, nhưng thấy người đứng trước giường không phải mẫu thân Dương Thị, là một thiếu nữ khoảng 14 15 tuổi.

Thiếu nữ có thân hình bình thường, tóc đen như thác, mặt xoan da trắng, bộ dáng thanh tú, mặc y phục nha hoàn, nhưng nói có nhiều họa tiết hơn y phục nha hoàn thường. thiếu nữ đang dùng đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn mình.

nhớ lại ký ức của kiếp này, Vương Bình An nhẹ nói: “là Đan Nhược à”

Quà tặng từ tác giả.

Tên: Thập Toàn Đại Bổ Thang

Nguyên liệu: Đảng Sâm, Cứu Hoàng Kỳ, Sao Bạnh Thuật, Tửu Bạch Thược, Phục Linh các loại 10gr’. Nhục Quế 3gr’. Thục Địa, Đương Quy các loại 15gr’. Sao Xuyên Khung, Chích Cam Thảo các loại 6gr’. Ba Chỉ 250gr. Bao tử 250gr. Gừng 30gr’. Hành, Hoàng Tửu, Tiêu, muối ăn, bột ngọt thì nêm nếm thích hợp.

Phương Pháp Nấu: cho tất cả các vị thuốc vào trong túi lược, cột chặt. Cho ba chỉ và thịt đùi cùng với túi thuốc vào trong nồi đun, tùy chỉnh lượng nước thích hợp, sau đó cho hành, gừng, hoa tiêu, rượu nấu ăn, muối, bật lửa đun nhỏ lửa cho đến khi bao tử mềm thì lấy dao chọc ra, không cần để thuốc nữa. Sáng tối ăn 1 bát, nếu bị cảm thì không nên ăn.

Công hiệu: “Song Bổ Khí Huyết” bồi bổ khí huyết, nó có tác dụng đại bổ.

Hết Chương.

Bạn đang đọc Đường Triều Hảo Y Sinh của Vọng Bình An

Truyện Đường Triều Hảo Y Sinh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy42021844
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.