Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Được nước lấn tới

Phiên bản Dịch · 3179 chữ

Lão Tôn lần trước không nhận phong thưởng của bệ hạ, dẫn dược nhân trốn vào rừng hoang tới nửa năm, sau khi về bệ hạ không nhắc tới nữa, Lão Tôn cũng vui vẻ quên đi, nhưng Viên Thiên Cương không chịu, mặt dày tiến cung ba lần mới làm hoàng đế đổi ý, cấp lại đạo hiệu cho Lão Tôn, Diệu Ứng Tuyên Hóa Chân Nhân.

Trên Ngọc Sơn vốn không chuẩn bị có chùa miếu đạo quán gì hết, nhưng Viên Thiên Cương đáng chết không biết thuyết phục Tôn Tư Mạc thế nào, sửa dược lư thành dược lư quan, ngày đêm phái người lấy tượng tam thanh từ Lão Quân quan tới, khi Vân Diệp biết thì Dược Lư quan đã tồn tại tám ngày, đành phải chấp nhận.

Lão Tôn thấy Vân Diệp vẫn có chút áy náy, người thành thật là thế, chỉ biết dựa theo tình cảm xa gần mà tiến hành hi sinh, đây đúng là một nghịch lý, những năm qua Vân Diệp và Lão Tôn đối xử với nhau như người nhà, gọi là giao tình sinh tử cũng không quá, nên bi kịch phát sinh, ở điều kiện tương đồng, nếu Vân Diệp và một người khác bị bệnh nặng cần Lão Tôn cứu, tin rằng Lão Tôn cứu người khác, trơ mắt nhìn Vân Diệp chết sau đó tự sát tạ tội. Sau khi nghiên cứu kỹ lần nữa tính cách của Lão Tôn, Vân Diệp xác định khả năng này tồn tại, sau này đánh chết cũng không để loại chuyện lựa chọn tiến thoái lương nan này xuất hiện trước mặt Lão Tôn, làm bằng hữu thật vất vả.

Với Tân Nguyệt thì khác hẳn, đừng nói lựa chọn, cần bắt người sống khỏe mạnh moi tim ra cứu trượng phu, nàng làm ngay, không ngần ngừ gì cả.

Vân Thiên Cương mừng như điên, đạo tràng của đạo gia không ngừng mở rộng, Cảm Ứng quan Long Hổ Sơn, Địa Tạng Bồ Tát đạo tràng ở Cửu Sơn, đạo môn trình diện một xu thế phát triển hưng vượng, nay mở đạo quán ở Ngọc Sơn, đúng là tuyệt chiêu.

Ai thèm quan tâm Đỗ Như Hối đọc cái gì, chỉ cần cái danh Diệu Ứng Tuyên Hóa chân nhân xác lập, xác định nơi ở của Ngọc Sơn chân nhân là thắng lợi lớn của Đạo môn, tuy Phật môn điêu khắc Long Môn đại phật, nhưng tốn thời gian công sức, muốn điêu khắc xong, phải trăm năm nữa.

- Tiểu tử thật nhỏ nhen, lão phu chỉ hỏi ngươi xin bí phương, không cho thì thôi còn về nhà nạp thiếp ngay trong đêm, xem ra uống hết linh đan diệu dược rồi hả? Chẳng hề thương cho nỗi khổ muốn nhiều tôn tử của lão già này, Lão Tôn thường ngày hào sảng thế nào, giờ cũng trở nên nhỏ nhen, lão phu bỏ tiền giúp ông ta sửa đạo quán, ông ta còn sầm mặt quát lão phu.

Mắt Vân Diệp đã chỉ còn lại lòng trắng rồi, muốn Lão Úy Trì lão một việc vừa tâm ý còn khó hơn lợn nái leo cây, Tôn Tư Mạc thời gian qua vì chuyện đạo quán mà phiền lòng, giờ tìm ra thủ phạm rồi vui vẻ được mới là lạ, chuyện này rơi lên đầu ai cũng trở mặt.

Vân gia nhiều bí phương lắm, ngâm rượu thôi mà, tráng dương cường thân, mỗi ngày một chén, hiệu quả thần kỳ, nghe nói thái giám uống cũng có dục vọng, nghe nói bí phương này lai lịch cổ quái, là do một tội phạm sắp tử hình không nhẫn tâm để bí phương thất truyền, thấy cai ngục cho thêm vào bữa cơm chặt đầu một miếng thịt, liền truyền bí phương cho, đồng thời bắt ông ta thề không được truyền khắp thế giới, Vân Diệp tốn rất nhiều công sức mới có được bí phương này.

Nam nhân sau khi kết hôn đều cần nghỉ ngơi, đó là đạo lý mà ai cũng hiểu, nên tránh Úy Trì Cung lại tới làm phiền mình, lấy đi thanh đoản đao Lão Úy Trì thích nhất, vốn nó là thanh trường đao của địch, sắc bén vô cùng, chém giết quân Đường vô số, về sau tướng địch bị Lý Tịnh dùng quỷ kế giết chết, hiến đao cho Tần Vương, Tần Vương không muốn nhìn thanh đao giết hơn trăm bộ hạ của mình, lệnh thợ rèn trong quân dùng búa lớn đập nát, bị ba mươi tám búa mới gãy thành hai, một bị Úy Trì Cung sửa lại thành đoản đao, nửa còn lại nghe đồn trong tay Lý Tịnh, coi như châu báu, không cho người khác thấy.

- Tiểu tử, ngươi chắc chắn thứ này có tác dụng chứ? Nếu không thì lão phu thiệt to rồi.

Úy Trì Cung hồ nghi nhìn khăn tay ghi bí phương:

- Bá bá yên tâm, có khi bá bá uống một chút, nói không chừng năm sau thẩm thẩm cho tiểu chất thêm một đệ đệ.

Úy Trì Cung xấu hổ cho Vân Diệp một bợp vào gáy, nhổ miếng rau vừa ăn ra, cáo lỗi với chư vị huynh đệ trên bữa tiệc, chạy vào Dược Lư quan, bảo đồng tử chế thuốc giúp mình kiếm những thứ thuốc này, về nhà sẽ mang theo.

- Lão Úy Trì dùng thanh đoản đao đổi cái gì của ngươi, thường ngày ông ta coi nó như tính mạng, đêm ra đổi nhất định là thứ ghê lắm, nói ra nghe xem, vì sao ông ta đánh ngươi?

Lý Tịnh thèm thanh đao kia lâu rồi, giờ thấy bảo đao đổi chủ, tất nhiên phải nghe ngóng cho rõ.

- Tiểu chất chẳng qua nói Úy Trì thẩm thẩm trai già sinh ngọc, thế là ăn một chưởng, còn đoản đao là lấy đổi bí phương của tiểu chất.

- Đáng ăn đòn! Lấy trưởng bối ra đùa đánh chết cũng không quá, có điều bí phương đó linh nghiệm thật chứ?

Trình Giảo Kim tới gần hỏi nhỏ:

Thấy Vân Diệp ngậm miệng không nói, Trình Giảo Kim nháy mắt với Hoằng Cơ Sử, hai người âm thầm rời đi, khi Vân Diệp ăn xong bát cơm mới phát hiện cả cái bàn lớn chỉ còn mỗi mình y, số còn lại vào đạo quán cả rồi, cả người thiếu cả khí lẫn huyết như Tần Quỳnh cũng đi.

Cầm cốc rượu tới trước mặt Tôn Tư Mạc chúc lão đạo tấn phong thành chân nhân, không còn là chân nhân hữu danh vô thực nữa, lão đạo cười thảm xua tay: truyện được lấy từ website tung hoanh

- Ta vốn định cả đời nghiên cứu y học, để người đời bớt đi thống khổ bệnh tật, nào ngờ vì chút công vuốt đuôi mà được ban thưởng lớn như thế, lão đạo thật hổ thẹn.

- Đạo trưởng nói sai rồi, thân phận ngài càng cao, càng dế thúc đẩy tân y học, vì tâm huyết cả đời, chút sai biệt nhỏ so với mong muốn có là gì.

- Vân hầu nói đúng lắm, đạo trưởng muốn phổ biến tân y học toàn thiên hạ, đạo môn sẵn lòng trợ giúp, chỉ cần đạo môn cái gì, đạo trưởng cứ nói.

Cần câu này của Viên Thiên Cương đây, nguồn lực lớn của ông ta không dùng đúng là lãng phí.

Ngày thứ hai sau khi về nhà, Hạ Thiên Thương tới bái phỏng, hàn huyên vài câu đột nhiên hỏi:

- Hầu gia và đạo môn giao tình thâm hậu, có biết vì sao chỉ trong một đêm bọn họ thay đổi chủ ý, chấp nhận đem ruộng của đạo quán nạp vào chế độ quản hạt cảu tô dong điều chế không? Còn cực lực thỉnh tội với bệ hạ, nói trước kia đạo môn tư lợi ích kỷ, là người xuất gia mà không làm giảm bớt thống khổ của bách tính, còn thành con sâu gặm nhấm tài nguyên quốc gia, tội nghiệt nặng ngề, nay đã hối lối, nguyện nộp ruộng để tiến hành phân phối theo pháp luật, đồng thời nộp tiền lên triều đình để mua lao dịch, dù sao người xuất gia phải đi lao dịch thì khó cho họ.

- Bệ hạ có đồng ý không?

Vân Diệp tựa hồ chẳng lấy làm lạ:

- Bệ hạ bảo công bộ tính toán, rồi cùng Phòng tướng, Đỗ tướng cân nhắc thiệt hơn, có điều theo hạ quan thấy khả năng triều đình đồng ý rất cao, Đạo môn chuyến này đã c hiếm hết tiên cơ, không biết quyết tâm lớn như thế từ đâu ra, trước đó chẳng chút chút dấu hiệu nào.

Tiếp xúc với nhau lâu Vân Diệp mới phát hiện Hạ Thiên Thương là kẻ rất khó tính, bánh của Vân gia có mấy chục loại, nhưng tên này chưa bao giờ ăn thứ bánh đơn giản nhất như bánh hoa quế, các loại khác không thèm nhìn, mẫu thân hắn cũng chỉ ăn bánh trứng, chưa bao giờ mang bánh khác về nhà, lần này cũng thế, quản gia không cần dặn đã cho đầy giỏ, đặt ở bên cạnh.

- Ngươi là tên mật thám không hợp cách, suốt ngày xuất quỷ nhập thần mà chẳng có tác dụng gì, phàm là tin tức có chút tác dụng là không dò ra được, thật bi ai.

- Bệ hạ cũng nói thế, nên vi huynh mới tới thỉnh giáo Vân hầu, để ít nhiều có câu trả lời với bệ hạ.

Tên này nói câu vi huynh trơn như không, trước kia hắn toàn xưng hạ quan:

- Thư viện lần này tham gia đại khảo thiếu bộ người, ngươi không phát hiện à?

- Vân hầu nói Lý Thuần Phong à? Hắn chỉ là tên tiểu đạo sĩ dự bị, làm gì có năng lực đó, cả sư phụ hắn cũng không có.

Hạ Thiên Thương bình tĩnh trả lời:

- Danh vọng là thứ thường sẽ bị sự thật đánh tan tành, mà toán học lại là môn học vấn chân thật nhất, Lý Thuần Phong chuyên tu toán học ở thư viện ba năm. Ta nhớ trước kia ta lấy sản nghiệp của Lão Quân quán ra làm đề toán, kết quả phát hiện ra một hiện tượng thú vị, giữa thuế vụ và chính sách đất đai của triều đình có khe hở rất lớn, thông qua thủ đoạn hợp lý có thể né tránh rất nhiều thuế vụ. Thuế vụ của ruộng nước và ruộng hạn là hai loại khái niệm khác nhau, một mẫu ruộng nước có giá trị gấp tám ruộng hạn, thú vị là sản xuất lại chỉ gấp đôi một chút, ruộng nước sau khi khấu trừ thuế vụ thì thu hoạch còn lại hơn ruộng cạn sau nộp thuế ba thành, ngươi nói xem nên trồng ruộng nước hay ruộng cạn?

Hạ Thiên Thương mù mịt nói:

- Ai cũng tranh nhau ruộng nước , làm giá của nó tăng vọt, nhất là hiện giờ huân quý Trường An rất giàu, ruộng nước còn lên giá, có điều cái này liên quan gì tới hành động của đạo gi?

- Liên quan gì à? Đạo môn bán ruộng nước của mình ra, sau đó mua ruộng hạn về, dựa theo quy định chia ruộng lại, một người được chia năm mẫu ruộng nước , vậy một trăm mẫu ruộng chia đầu người sẽ giảm xuống còn năm mươi mẫu, nếu như ruộng chia không có ruộng nước , vậy thì sẽ phân một trăm hai mươi mẫu ruộng hạn, thậm chí còn nhiều hơn. Trong vòng ba năm ruộng hạn mới khai khẩn không phải nộp thuế, Đường luật quy định chỉ ruộng trồng ngũ cốc, rau rợ mới nộp thuế, vậy người ta không trồng cái đó, vậy thì ngươi thu thuế từ đâu?

Mắt Hạ Thiên Thương sắp hoa lên rồi, vỗ đầu một cái nói:

- Bọn họ không ăn cơm à?

Nói xong tự đánh cái nữa:

- Được, ta thừa nhận ta nói ngu, bọn họ ra chợ mua lương là được, nhưng họ không trồng lương thực, hoa màu thì trồng cỏ à?

- Ngươi nói đúng rồi, bọn họ trồng có, chẳng qua là thứ cỏ làm thức ăn cho ngựa, bán cho triều đình là lãi, ngươi biết giá cỏ linh lăng giá bao nhiều không? Ngươi có biết nhiều loại cỏ trị được bệnh không, giá trong hiệu thuốc cực cao, hay nhất là không phải nộp thuế, thương thuế một phần ba mươi trong mắt họ là cái chó gì, thuế đất đã giảm tới mức thấp nhất rồi, thậm chí gần như không có, còn mặt mũi mở miệng nói bỏ tiền mua lao dịch gì đó, tên khốn kiếp Lý Thuần Phong, gì cũng muốn.

Vân Diệp nói ác liệt, nhưng mặt thỉnh thản nhiên.

Mồ hôi chạy ròng ròng dưới cằm Hạ Thiên Thương, run run nói:

- Phía trước có xe đi, phía sau để lại vệt, Đạo môn ác độc như thế, Phật môn sẽ học theo, chẳng may lan ra bách tính thì Đại Đường còn lương thực mà ăn nữa không?

Nói xong chạy vù ra ngoài.

- Hoảng cái gì, loại thủ đoạn vặt vãnh này ngươi tưởng quan viên trong triều không nhìn ra à? Đúng là xem sách khóc lo cho cổ nhân, ăn hết bánh đi.

- Hầu gia, Vương Khuê, Tiêu Vũ đã viết biểu chúc mừng, nói chỉ cần đạo môn đem ruộng nạp vào quản hạt của triều đình, Phật môn còn một mình khó chống nổi, đây là thắng lợi lớn của triều đình.

- Ta không nói họ, họ là những người cương chính, sao nghĩ ra mánh lới ác độc của Đạo môn, nhưng một số người họ không ăn chay đâu, thư viện dạy bọn họ ba năm, nếu ngay chút thủ đoạn này cũng không ứng phó được, ta sẽ dìm chết từng tên một. Mặc dù Lý Thuần Phong học không tệ, nhưng hắn không phải là đứa ưu tú nhất, tưởng rằng học xong toán là có thể tung hoành thiên hạ? Vớ vẩn, học vấn là một sự tích lũy tổ hợp, tên què đi đường sẽ chậm hơn người thường ba phần.

Hạ Thiên Thương vẫn đứng ngồi không yên, mông trên ghế vặn đi vặn lại như bị bệnh trĩ, hồi lâu nói một câu:

- Học sinh thư viện đang quan chính, văn thư trọng yếu thế này chưa chắc đã được xem.

- Khỏi lo cho bọn chúng, đám khốn kiếp này ngay cả để thi ta chuẩn bị hôm sau đều kiếm ra được, quan trên của bọn chúng làm sao qua mắt nổi, hơn nữa đám học sinh này hiện đầu óc chỉ muốn báo đáp quốc gia, nắm bắt thông tin là nhiệm vụ hàng đầu, bọn chúng sẽ biết thôi.

- Không thể xem trộm, đó là kỵ húy, nếu chúng xem trộm sẽ hỏng quy củ, dù lập công cũng bị bệ hạ phạt, những đại lão cũng sẽ coi thường.

- Ai nói là phải xem trộm, đề thi của ta cũng không phải do chúng xem trộm, nghe ngóng tin tức không trái quy tắc triều đình chứ? Chẳng phải ngươi làm chuyện này à?

Nếu Vân Diệp không thèm quan tâm, Hạ Thiên Thương cũng dần bình tâm lại, bỏ chuyện triều chính phiền lòng, hai người uống trà ăn bánh, kể chuyện lạ ở Trường An, nhất là quỷ thân là đề tài nóng nhất.

Người thông minh liên tục dùng trí tuệ khiêu chiến quyền uy, bất kể thủ đoạn xấu xa hay không đều được bách tính hoan hô, đó là chuyện ai cũng muốn làm trong mơ, nếu hiện thực xuất hiện một vị sẽ là anh hùng.

Gần đây Trường An được thần phật chiếu cố, phật gia giáng thế hào quang vạn trượng, có hoa từ trên trời bay xuống, hương thơm ngào ngạt, khiến những ngu phu ngu phụ dập đầu quỳ bái, nước mắt nước mũi giàn dụa, gần đầy càng điên cuồng, nhưng Vân nãi nãi vô cùng hứng thú với Phật sự lại không vui.

Gần đây gương pha lê của Vân gia bị một đại hộ không biết tên mua liền một hơi sáu mươi cái, toàn gương cao bằng người. Hoa nửa muộn trong nhà kính cũng bị mua với giá cao, quá đáng hơn là Long diên hương mà Xứng Tâm khó lắm mới điều chế ra được bị người ta dùng hoàng kim mua sạch.

Thế chưa là gì, lạ nhất là khách hàng nguyện bỏ giá tiền gấp ba, yêu cầu Vân gia bảo mật, trừ gia chủ và người mua thì không ai được biết, Vân gia làm ăn giữ chữ tín nổi danh Trường An, nếu đã tham tiền ký hiệp nghị là nhất định sẽ giữ bí mật, lão nãi nãi vừa quản gia đã có vụ làm ăn này tới nhà, tất nhiên vui mừng, còn về phần chút yêu cầu của khách là gì đâu.

Khi Phật giáng thế, Vân nãi nãi lên xe đi triều bái ngay, nhìn thấy hoa trên mặt đất, lập tức mất hứng bảo mã phu đánh xe về, Tiểu Nha đi cùng vừa nói một câu đã bị ăn hai cái tát, môi chề ra, không cam tâm trở về, nhìn thấy ca ca lập tức cáo trạng nãi nãi đánh mình.

Vân gia bị tiền tài bịt mắt bịt miệng, chỉ có thể nấp trong kho đếm vàng chửi bới, chẳng thể làm gì khác, nhưng người thông minh trên đời đâu chỉ có ở Vân gia, như thái sử thừa Phó Dịch nhìn thấu trò dối trá của Phật môn, nên ông ta không tin phật giáng thế, định đi tìm Phật nói chuyện.

Hòa thượng của Tiến Phúc không cho Phó Dịch vào, nói là Phật về Tây Thiên rồi, vừa rồi chỉ đi qua Trường An, giáng chút thần tích để vô về thiện nam thiện nữa, còn cười ông ta không tự lượng sức, cẩn thận Phật giáng họa bị đày vào địa ngục chịu khổ.

Chùa Tiến Phúc là chùa của hoàng gia, Phó Dịch không thể tùy tiện đi vào, đành đi men theo tường bao, định kiếm chỗ tường thấp, thấy bách tính nhặt hoa đào khô héo tên mặt đất, hắn cũng trở nên hoang mang, không hiểu nổi sao cuối thu mà có hoa đào.

Về nhà phát hiện Viên Thiên Cương tới nhà lâu rồi, không nói gì cả, nhưng trên bàn có một cành hồng hạnh, nụ hoa màu hồng đợi nở, mùa thu nhìn thấy hồng hạnh làm người ta tinh thần phấn chấn.

Bạn đang đọc Đường Chuyên của Kiết Dữ 2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 737

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.