Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mối Nguy Khi Binh Đao Cất Vào Kho

Phiên bản Dịch · 1658 chữ

Vân Diệp bực mình bợp nhi tử một cái:

- Nương nương muốn tự mình dạy con, cha chẳng thể từ chối, đám long tử long tôn chẳng có đứa nào tốt đẹp, đánh đánh chúng đừng quá nặng tay, giáo huấn một chập là đủ, một đám vô dụng, đánh chết chúng phải đền mạng, vậy nhà ta lỗ to, lấy bảo bối nhà ta đi đổi đám vô dụng nhà người, mua bán lỗ vốn như thế nhà ta không chơi.

- Con biết, cho nên con chỉ đánh hốc mắt, sống mũi và bụng chúng, cho dù bọn chúng có thắng được con, về nhà mặt mũi thâm tím sẽ bị người lớn trong nhà trừng phạt, cha cứ đợi mà xem, chỉ cần con đánh như thế vài lần là không kẻ nào dám đánh nhau với con nữa.

Lau người cho nhi tử, bế lên giường trúc mặc y phục, nhìn vết bầm tím trên người nhi tử, lửa giận lập tức bùng lên, mười mấy tên vương gia, quận vương bao vây nhi tử của mình đánh đập, Lý Tượng lại đứng một bên nhìn không dám ra tay, còn không can đảm bằng Yên Dung.

Lý Thừa Càn đang làm cái gì, ngay chuyện lão bà của mình cũng không xử lý xong, hại Vân Thọ bị liên lụy, thế này không được da thịt trên người con ta còn mấy chỗ lành lặn nữa.

Tôn Tư Mạc có bảo bối, kho vũ khí của Vân gia cũng có bảo bối, trang bị cho nhi tử, không tin con mình bị thua thiệt. Nó còn biết lo vết thương trên người khiến mẫu thân đau lòng, chuyên môn tới chỗ Tôn tiên sinh chữa trị mới về nhà. Mắt Vân Thọ còn hơi tím, thương thế chưa lành hẳn, Tân Nguyệt nhìn thấy không sống nổi nữa.

Mặc chỉnh tề cho nhi tử, chuyên môn buông tóc xuống, che chỗ thâm tím ở khóe mắt, hai cha con sang phòng Lê Đại Ẩn.

Tôn Tư Mạc đang cầm một cái bàn chải, đang làm sạch dịch kiến trên người Lê Đại Ẩn, chỉ nhìn toàn thân hắn đầy mụn đỏ là biết thống khổ vừa rồi hắn phải chịu đựng khủng bố ra sao.

- Vân hầu, tên Lý Nghĩa Phù đó Đô thủy giám ta lấy chắc rồi, ha ha ha, chẳng những không biết xấu hổ, tâm tư còn kín kẽ, là thám tử tốt nhất. Hiếm có nhất là hắn dự cảm được nguy hiểm tới, chứ không phải qua suy nghĩ, hoàn toàn dự vào bản năng. Khi đó hắn chỉ cần rời Trường An một bước là không thể vãn hồi được nữa, dù hôm nay có trăm cái miệng cũng không thể cãi được.

- Tên Bàng Ngọc Hải đó không tệ, sẽ thành một quan viên tiêu chuẩn, người như thế nên giữ lại ở triều đường, đám người ẩn trong bóng tối bọn ta không cần mưu kế của hắn, tàn độc, hung ác, vô sỉ mới là thứ ta cần.

Vân Diệp tò mò hỏi:

- Ngươi ở đây chịu tội sao biết chuyện ở thư viện? Ngươi cho rằng thư viện là nơi thế nào, tốt nhất đừng làm càn, ta thông cảm nỗi khổ của ngươi, nhưng đừng hi vọng các lão phu tử thông cảm cho ngươi, nếu họ biết ngươi giám thị thư viện, bệ hạ chỉ đành lấy đầu ngươi để dẹp lửa giận của họ. Lý Nghĩa Phù đúng là rất được, mong ngươi khống chế được, buông lỏng một chút, thì bản thân ngươi chết thế nào cũng không biết, loại như hắn bản lĩnh lớn, tâm tư độc, thủ đoạn nhiều, rồi tới lúc người khốn khổ.

Lê Đại Ẩn cười vang, cẩn thận đặt cái chân buộc nẹp của mình vào chỗ thích hợp mới nói:

- Đô thủy giám khác Bách kỵ ti, từ khi bệ hạ quyết định đặt cơ cấu giám sát giữa ban ngày ban mặt, Lê Đại Ẩn ta đã ngày đêm mong đợi được gia nhập, nếu ngài tới thì quá tốt, nhưng Đô thủy giám là cái chùa nhỏ, không chứa nổi bức tượng Phật lớn như ngài, Vân hầu dùng cách kỳ quái chọn người cho Đô thủy giám, Lão Lê này sao dám bỏ qua.

- Phải rồi, chuyện tiểu công tử bị đánh xem ra ngài không định bỏ qua hả?

- Hả? Ta vừa mới quyết định, làm sao ngươi biết?

Vân Diệp muốn tách đầu Lê Đại Ẩn ra xem có gì khác biệt không.

- Ta ngửi thấy mùi sơn sống trên người ngài, ngài thì không cần nó, ắt chuẩn bị cho quý công tử rồi. Ngài nương tay chút, đứng để những quý nhân đó bị t hương.

- Phúc họa vốn do người ta tự chuốc lấy, chúng ức hiếp con ta, tất nhiên sao có thể bình yên vô sự, mấy năm qua lão tử kiềm chế rất nhiều, bọn chúng tưởng ta là hồng mềm dễ bóp sao?

Vân Diệp càng nói càng tức, trước mắt là con chó của hoàng gia, vừa vặn lấy ra trút giận, trên bàn có cái bát đen xì, đồ luôn lên ngực Lê Đại Ẩn, dịch đen sủi bọt, thế là Lê Đại Ẩn lại rống lên.

Vân Diệp dẫn Vân Thọ, Tiểu Vũ thong thả về nhà, thấy sư phụ đi hơi xa một chút, Tiểu Vũ thần bí lấy từ trong ống tay áo ra một cái bình nhỏ lắc trước mặt Vân Thọ, nói nhỏ:

- Tiểu Bàn Tử, cho tỷ tỷ véo má đệ một cái, tỷ cho bình thuốc này, tỷ tỷ xin Tôn công công đấy, có nó, bọn chúng tuyệt đối không dám ức hiếp đệ.

- Không cần, nam nhi phải dùng hai tay mình tung hoành thiên hạ mới là tài ba, dùng dược vật không phải là bản lĩnh.

Vân Thọ hất hàm, Tiểu Vũ trề môi:

- Đệ định dùng sơn sống mà sư phụ chuẩn bị à? Cho đệ biết, không xong đâu, thứ đó mùi gai mũi ai cũng nhận ra, không tốt bằng cái bình của tỷ tỷ, nếu dinh vào nửa canh giờ sau mới phát tác, là cơ hội cho đệ thoát tội. Sao, đồng ý không? Chỉ véo một cái thôi.

Vân Diệp kệ hai tỷ đệ chúng nghịch ngợm, ngây ra nhìn sông Đông Dương, con sông trước kia tĩnh lặng như xử nữ, giờ biến thành quái thú, tuyết tan mang thêm cho nó vô số sức lực, giương nanh múa vuốt nhào về hạ lưu, trên đê không ngừng có người tuần tra, thêm hai xích nữa, nước sẽ tràn qua đê.

Không chỉ sông Đông Dương, toàn bộ sông lớn sông nhỏ ở Quan Trung đều thế, nghe nói chỗ địa thế hơi thấp chút ở hạ du đã gặp tai họa rồi.

Ưu thế của Vân gia trang tử rất rõ ràng, địa thế cao, sông Đông Dương lại nằm giữa sơn cốc, chỉ cần nâng cao đoạn đê nhỏ là bình yên vô sự, mấy tiểu lại ngồi trong lán uống trà, hiện là lúc mực nước cao nhất, bảy tám ngày nữa sẽ khôi phụ bình thường.

Lo nước thương dân đã thành thói quen của Vân Diệp, bất kể có phải đất mình quản hạt hay không đều lo lắng một chút, sau đó an tầm về nhà ăn tối, quan viên đều thế.

Một bên than khóc dân chúng lầm than, một bên nhét sơn hào hải vị vào mồm, đó là một loại cảnh giới, vừa ăn chơi chè chén vừa lo cho đất nước, cực kỳ hài hòa.

Xử lý chính vụ phức tạp gian nan hơn Vân Diệp nghĩ, đám thuộc hạ chu đáo sớm định ra bản thảo, nghĩ cách giải quyết, mình chỉ cần thấy được là vung bút phê, nói quan viên lao tâm lao lực là bố láo, lao tâm lao lực là đám tiểu lại bận rộn như đàn kiến kìa.

Từ chối dạ yến ca vũ của Trường Tôn gia, Vân Diệp định về nhà lo lắng cho đất nước một hồi, toàn lấy bổng lộc không làm việc không hay, ít nhất bề ngoài phải tỏ ra lo nghĩ cho quốc gia.

- Phu quân, hình như chàng không thích Trường Tôn gia?

Tân Nguyệt ngồi dưới ngọn nến chăm chỉ thuê hoa, tiền hao nến còn nhiều hơn đồ nàng thêu được.

- Ý chí vươn lên của Trường Tôn gia quá thịnh vượng, đến nhà ta bây giờ cũng cần là không biết tiến thủ, ta không hiểu nổi vì sao Trường Tôn gia toàn lực ủng hộ Lộc Đông Tán, còn Lý Tịnh, không hiểu ông ta nghĩ gì mà ủng hộ Cầu Nhiệm Khách, Phùng Áng nghe nói gần đây có rất nhiều đồng minh, cái nhìn của triều đường với Cao Ly cũng đã thay đổi.

- Ta dâng tấu xin tiêu diệt hải tặc, tới trung thư liền biến mất tăm tích. Hỏi Lão Phòng, ông ta trả lời :" Thiên hạ thái bình cần dẹp binh đao, cho người thiên hạ nghỉ lấy sức, hưởng thụ khoái lạc làm người, thế là thế nào, chẳng lẽ hải tặc cũng thuộc về người thiên hạ?

- Nếu như đợi tới khi thủy sư Lĩnh Nam bại trận mới cảnh tỉnh thì muộn rồi, tình thế trên biển biến đổi từng ngày, chỉ ba năm ngắn ngủi, chiến hạm của hải tặc đã thay ba đời, nhất là hải tặc phương tây, tốc độ tiến bộ kinh người.

- Hôm nay ta nhìn băng tan trên song Đông Dương, bất giác nghĩ tới binh sĩ lênh đênh trên biển, nếu cho ta cơ hội, ta sẽ bóp nát những nguy hiểm này từ trong trứng nước …

Bạn đang đọc Đường Chuyên của Kiết Dữ 2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 521

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.