Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày Thứ Ba

Phiên bản Dịch · 1534 chữ

Thấy Trương Tiểu Mạt không nói gì thêm, Tô Mộ Dao liếc nhìn cô một cái, cũng không nói tiếp, cứ thế xoay người đi lên lầu.

Nhan Tuấn Trạch chăm chú nhìn Trương Tiểu Mạt, Trương Tiểu Mạt buông đũa xuống, đi ra cửa.

Nhan Tuấn Trạch cũng bỏ lại tô miến còn ăn dở, đi theo sau cô.

Hai người đến trước căn nhà sát vách, liếc nhìn nhau, sau đó cùng nhìn vào nhà của Lâm Đông.

Đây là một căn nhà cấp bốn khá rộng, hiện tại cửa đang đóng chặt, màn cũng bị kéo lại, không cách nào thấy rõ tình huống bên trong.

- Cô cảm thấy có gì cổ quái sao? - Nhan Tuấn Trạch nhịn không được nói. - Rất có thể là chủ thuê nhà đã ra ngoài có việc gì gấp.

- Không hẳn. - Trương Tiểu Mạt đi đến trước cửa, Từ Đao đeo trên lưng theo bước chân của cô hơi trồi lên, bất kỳ lúc nào cũng có thể dễ dàng bị cô nắm trong tay.

Đi đến cửa, cô có hơi chần chờ, duỗi tay phải sờ lên cửa phòng đóng chặt.

Cửa phòng đột nhiên bật ra, từ từ mở ra bên trong, để lộ không gian mờ tối, nhất thời không thấy rõ được bài trí trong nhà.

- Cửa để mở? - Nhan Tuấn Trạch kinh ngạc, bước lên hai bước.

Trương Tiểu Mạt lại không động, đứng ở cửa, ánh mắt quét một vòng quanh nhà, giơ tay cầm lấy tay nắm cửa, không đi vào, mà “rầm” một tiếng, trực tiếp đóng cửa lại.

- Vì sao không vào xem? - Nhan Tuấn Trạch hỏi.

- Linh Dị Sáp Túc có hai loại, một loại là chủ động, một loại là bị động. - Trương Tiểu Mạt mở miệng. - Nếu như Nhậm bà bà đã sớm đến, hiện tại chúng ta đi vào nhà chính là để bà ta bị động Sáp Túc, rất bất lợi.

Quay đầu, Trương Tiểu Mạt đi trở về:

- Mặc kệ Lâm Đông có ra sao, hiện tại không thể đi vào nhà.

Hai người quay về phòng trọ của mình.

Nhan Tuấn Trạch lo lắng hỏi:

- Vậy rốt cuộc Nhậm bà bà có đến không? Lâm Đông có xảy ra chuyện gì không?

- Không dám khẳng định. - Trương Tiểu Mạt lắc đầu. - Tôi phải bảo vệ cậu, không thể cậu một mình trong phòng, càng không thể để cậu mạo hiểm cùng tôi, đợi lát nữa hãy nói.

Nhan Tuấn Trạch quay về giường, trong lòng có chút thấp thỏm.

Còn Trương Tiểu Mạt thì mang bát đũa đi rửa sạch.

Chỉ một lát sau, trên lầu lại lần nữa vang lên tiếng bước chân, Tô Mộ Dao chạy xuống, đứng ở cửa, nhìn vào trong phòng trọ.

- Có chuyện gì à? - Trương Tiểu Mạt hỏi.

- Tôi muốn nhờ Tiểu Nhan giúp tôi một chuyện. - Tô Mộ Dao nói. - Tôi đang tổng vệ sinh, đầu cây lao nhà bị rơi ra, vặn không được.

- Cậu ta bị bong gân, cô có thể cầm xuống, tôi siết giúp cô. - Trương Tiểu Mạt không chút nghĩ ngợi nói.

Tô Mộ Dao bất đắc dĩ nhìn vào phòng, không thấy bóng dáng Nhan Tuấn Trạch.

Đương nhiên, chuyện siết đồ lau nhà chỉ là thứ yếu, thật ra cô muốn kiếm cớ nhờ Nhan Tuấn Trạch lên lầu thuận tiện giúp cô nâng ghế sofa lên xem thử, bởi vì đêm qua dưới ghế vẫn luôn bay ra mùi thối.

Rất có thể có chuột chết bốc mùi, chỗ này gián với chuột là nhiều nhất đấy!

Tô Mộ Dao quyết định nói thẳng:

- Tôi còn định nhờ cậu ta giúp nâng ghế sofa lên, dưới ghế dường như có thứ gì đó phát ra mùi thối, tôi muốn dọn dẹp chỗ đó.

- Đốt ngón tay của Tiểu Nhan bị tàn tật cấp độ 3, không nâng nổi vật nặng, ngại quá. - Trương Tiểu Mạt lại nói.

Tô Mộ Dao á khẩu, tức giận xoay người lên lầu.

Nhan Tuấn Trạch u oán từ buồng trong đi ra, nói với Trương Tiểu Mạt:

- Tôi mới đi vào một chút mà đã biến thành người tàn tật cấp độ 3 rồi? Nâng đồ không phải chỉ là tiện tay thôi sao?

- Cậu không thể rời khỏi phạm vi bảo hộ của tôi.

- Cô có thể cùng tôi lên đó hỗ trợ.

- Tôi ghét rắc rối.

- Nhưng lý do này của cô…

- Đã nói dối, khiến cậu tổn thương, ngại quá! - Trương Tiểu Mạt nhếch mép cười.

Một ngày này, Nhan Tuấn Trạch cảm giác Trương Tiểu Mạt trông chừng hắn “kỹ lưỡng” hơn so với hai ngày trước.

Suốt ngày hôm nay không cho hắn ra ngoài, hơn nữa luôn trong trạng thái đề cao cảnh giác. Ngay cả người đàn ông lầu trên tan ca về lên tiếng chào hỏi, Trương Tiểu Mạt cũng không rãnh đáp lại.

Trời còn chưa tối, hai người đã đóng cửa ngoài.

Trương Tiểu Mạt đi vào buồng trong, ngồi lên giường, chuẩn bị mở hình thức lướt điện thoại.

Nhan Tuấn Trạch cảm giác rất khác, đi ra ngoài rót cho mình ly nước, đang định uống.

Chợt phát hiện ngoài cửa sổ có người đang đứng.

Là bóng một người đàn ông.

Hắn bước đến cửa sổ, vừa uống nước vừa nghiêng đầu nhìn ra cửa, xác định chính là chủ thuê nhà Lâm Đông mất tích suốt ngày hôm nay.

Hiện tại đã là xế chiều, sắc trời dần tối, nhưng Nhan Tuấn Trạch vẫn nhận ra được dáng người của Lâm Đông.

Ông ta đứng trước của, mãi một lúc lâu vẫn không nhúc nhích, hệt như hình nộm.

Thời điểm Nhan Tuấn Trạch cảm thấy sợ hãi, tiếng gõ cửa vang lên.

Lâm Đông đang gõ cửa.

Nhan Tuấn Trạch cầm theo ly nước đi thẳng vào trong, nói với Trương Tiểu Mạt:

- Theo cô, trong tình huống này, tôi có nên mở cửa hay không?

Trương Tiểu Mạt cũng nghe thấy tiếng gõ cửa, cô “phốc” một tiếng, bật cười, bất quá lập tức nhịn xuống, đứng dậy đi ra ngoài, Nhan Tuấn Trạch cũng theo sau lưng.

Đi đến cạnh cửa sổ, trông thấy Lâm Đông vẫn còn đang đứng bên ngoài.

Chỉ là sau khi gõ cửa, ông ta không hề nhúc nhích, cứ vậy đứng sững ra, ngẩn người như đang suy nghĩ chuyện nhân sinh vậy!?

- Bị phân linh rồi! - Trương Tiểu Mạt xoay người đi vào trong, Nhan Tuấn Trạch theo sau:

- Làm sao cô biết?

- Kinh nghiệm. - Trương Tiểu Mạt đáp.

- Làm sao bây giờ? - Nhan Tuấn Trạch đi vào buồng, đặt ly nước trong tay lên tủ đầu giường, đề nghị. - Hay là dứt khoát mang theo Từ Đao giết ra ngoài, nếu như Nhậm bà bà trốn bên cạnh, một đao làm thịt bà ta. Sau đó chúng ta đến siêu thị Hưng Long mua rượu, tối nay khui Champagne chúc mừng.

Trương Tiểu Mạt mặt trắng bệch, lắc đầu nói:

- Nếu có thể, tận lực không ảnh hưởng đến người vô tội. Hiện tại có rất nhiều người, có lẽ Lâm Đông chỉ vừa bị phân linh, không quá 48 tiếng, đợi trời tối, tôi sang bên cạnh cứu ông ta, sau đó nhìn xem Nhậm bà bà còn ở đó không.

- Còn tôi thì sao? - Nhan Tuấn Trạch hỏi.

Trương Tiểu Mạt lấy ra một cái hộp nhỏ màu đen, thoạt nhìn trông rất giống với hộp trang điểm có kèm gương đơn giản mà mấy bạn nữ thường mang bên mình, đưa cho Nhan Tuấn Trạch, nói:

- Trong này có trường năng lượng phóng xa, sau khi mở ra, trong vòng mười phút dù có là linh dị gì cũng không dám đến gần. Đừng qua đó, ở đây chờ tôi.

- Năng lượng… Phóng xạ? - Nhan Tuấn Trạch có hơi do dự, không yên tâm hỏi. - Có hại với thân thể không?

- Có, bất quá với cậu hiện tại không ảnh hưởng quá lớn. - Trương Tiểu Mạt chém đinh chặt sắt nói.

- Vì sao?

- Giết tinh mà thôi.

Nhan Tuấn Trạch:…

Trong phòng trọ lầu hai.

Tô Mộ Dao kéo bạn trai Lâm Lăng đi đến cạnh ghế sofa.

Thật ra, Tô Mộ Dao đã nấu xong cơm, hai người định ăn no rồi mới quét dọn, nhưng thật sự không chịu nổi thứ mùi quái dị dưới gầm ghế sofa, cho nên quyết định dọn sạch sẽ trước rồi lại ăn.

- Xác định ở dưới này à? - Lâm Lăng chỉ vào ghế sofa.

- Tự anh ngửi, em chịu không nổi, cảm giác ngày càng thối. - Tô Mộ Dao che mũi, nghèn nghẹn nói.

- Được rồi, giúp một tay. - Lâm Lăng ngồi xổm xuống, giữ một đầu ghế sofa. - Em ở bên kia kéo một phát, không cần nâng lên… Để anh nâng.

Tô Mộ Dao chạy đến bên kia ghế sofa, ra sức kéo. Lâm Lăng nhấc một nửa ghế sofa đặt ra giữa phòng, để lộ thứ bên dưới ghế.

Tuy nhiên, ngoài tưởng tượng, không phải chuột chết như Tô Mộ Dao nói, mà là một mớ… Tóc. Một mớ tóc muối tiêu thấm đẫm dịch nhầy.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.