Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gội Đầu (3)

Phiên bản Dịch · 1802 chữ

Dịch: Mịii

Nguồn: truyenyy.com

----------

Dầu gội nhiều thì bọt nhiều, bọt nhiều thì sẽ dễ… Dính vào mắt.

Lúc này đây, Nhan Tuấn Trạch sợ nhất là nhắm mắt lại, ngày thường gội đầu đã có khả năng bị dính bọt vào mắt, huống chi hiện tại nhiều dầu gội thì xác suất càng cao hơn.

Quả nhiên, không bao lâu đã có bọt xà phòng chảy vào mắt, hơn nữa, mắc trái còn được “chiếu cố”, một lần chảy hai hàng.

Bất đắc dĩ, thời điểm mắt cảm thấy xót, Nhan Tuấn Trạch đành phải nhắm lại.

Vừa nhắm mắt, trong đầu bắt đầu xuất hiện đủ loại tưởng tượng ly kỳ cổ quái.

Hắn có cảm giác phía sau hiện đang có một người nhìn mình chằm chằm bằng đôi mắt âm hàn.

Hẳn là cô bé áo đỏ kia… Đang đứng sau hắn?

Nhan Tuấn Trạch nhớ trong mục ghi chú nhiệm vụ có nói: Bạn gội đầu, cô ấy đang nhìn.

Có nghĩa là… Khả Nhi nhất định sẽ nhìn chằm chằm hắn gội đầu.

Quản cái khỉ gì, lão tử gội đầu đấy, muốn xem thì xem… Nhan Tuấn Trạch cắn chặt răng, bắt buộc bản thân chuyên tâm vào động tác, nhanh tay xoa bóp tóc.

Tuy đã ép buộc chính mình đừng nghĩ đến những chuyện khác, nhưng giờ phút này, trong hoàn cảnh đặc thù, các giác quan bị phóng đại vô số lần, một chút gió thổi cỏ lay cũng kinh động đến hắn.

Ví dụ như nhiệt độ trong phòng đang hạ xuống, ví dụ như trong góc gần bồn cầu vang lên tiếng động rất khẽ, lại ví dụ như có con gì đó đang bò lên mắt cá chân hắn, cảm giác tê tê, ngưa ngứa.

Hắn không cách nào xác định đâu mới là cảm giác thật.

- Gần xong rồi. - Nhan Tuấn Trạch dừng động tác xoa tóc, cố nén không quan tâm đến bất kỳ dị thường nào.

Kế tiếp là gội lại bằng nước, sau đó dùng khăn lau khô tóc, xem như đại công cáo thành.

Lúc hắn đang định nhúng mái tóc dính đầy bọt vào bồn rửa mặt, rồi vặn mở vòi nước thì cơ thể đột nhiên run lên một cái, cảm giác quần ngủ của mình bị siết chặt… Có thứ gì vừa bắt lấy hắn.

Loại cảm giác này tuyệt không phải ảo tưởng, đúng, hắn thực sự bị cái gì bắt lấy.

Bởi vì khom người, Nhan Tuấn Trạch không thể đứng thẳng ngay được… Cho nên sau khi ống quần bị túm lấy, đầu hắn chúi vào bồn rửa mặt.

Ống quần bị túm chặt, trong nháy mắt, cả người Nhan Tuấn Trạch như chế lặng, ngay cả đầu tóc đang ngâm trong nước dường như cũng không thuộc về hắn.

Trên đùi lần nữa truyền đến cảm giác siết chặt… Có thứ gì đó đang quấn quanh đùi hắn, từ từ bò lên.

Cảm giác lạnh như băng, từ bắp chân từ từ hướng lên, eo phải, cuối cùng dừng lại ở lưng phải, lúc này… Bả vai bị thứ gì đó ôm lấy.

Hiện tại, rốt cuộc Nhan Tuấn Trạch cũng đã hiểu.

Khả Nhi… Đã bò dọc theo bắp chân, từ từ trèo lên lưng hắn.

- Ồ!

Vẫn là âm thanh quen thuộc kia, mang theo một chút kinh ngạc, bất quá lúc này, vị trí phát ra âm thanh các tai Nhan Tuấn Trạch không đến nửa cánh tay.

Có thể tưởng tượng ra hình ảnh như vầy: Một cô bé áo đỏ cổ lệch sang một bên, bàn chân bị bẻ ngoặt, xướng sống cong vẹo đang nằm trên lưng Nhan Tuấn Trạch kinh ngạc nhìn hắn. Đầu tóc rối tung, bẩn thỉu, trộn lẫn máu cùng óc quét qua vai hắn, đôi con ngươi màu xám nhìn thẳng vào kẻ đang làm đà điểu chôn đầu trong bồn rửa mặt.

Nhan Tuấn Trạch cảm thấy phần lưng bên phải lạnh buốt, da gà da vịt nổi hết cả lên… Xém chút hắn đã không khống chế được thằng em, cho nó xả nước luôn rồi.

Nháy mắt, lông tơ khắp người dựng hết cả lên.

Không thể nào chịu được cảm giác Khả Nhi nằm trên người mình…

Trên thực tế, trước đó Nhan Tuấn Trạch cũng không dự trù được với hình thể của mình, Khả Nhi muốn quan sát toàn bộ quá trình gội đầu thì vị trí phía dưới bồn rửa sao có thể có view đẹp được.

Cộng thêm diện tích nhà vệ sinh khá nhỏ, không còn vị trí nào đẹp cả, thế nên nằm sấp trên người hắn “coi diễn” gần như là tất yếu.

Quan trọng nhất là xem thì xem thôi, cô ta còn ghé sát tai hắn “Ồ” một tiếng nữa chứ.

Lần đầu đầu tiến hành nhiệm vụ, vốn dĩ trong lòng đã khẩn trương cực độ, âm thanh này chẳng khác nào một quả C4 ném thẳng vào hắn, lập tức bạo phát.

- Ồ cái đ..!

Cả người Nhan Tuấn Trạch không tự chủ được nhảy dựng lên, vô thức trở tay bắt lấy cánh tay gầy gò lạnh lẽo của Khả Nhi, ném mạnh ra ngoài.

Vớ lấy khăn mặt lung tung lau sạch mắt, vội vàng mở mắt ra.

Còn chưa kịp đeo kính đã mơ hồ thấy vị trí góc tường gần tiếp giáp trần nhà có bóng áo đỏ, tóc tai bù xù chẳng khác nào con nhện gục ở đó. Khí lạnh cực độ bao trùm nhà vệ sinh.

- YAA.A.A.....

Khả Nhi bỗng hé đôi môi tím thẫm, lộ ra hàm răng đen kịt, kêu lên một tiếng thê lương.

Bố mẹ hiển nhiên đã tỉnh, trong phòng ngủ vang lên tiếng động, cùng lúc đó, hai chân Khả Nhi đạp một cái, đánh về phía Nhan Tuấn Trạch.

Bóng dáng dáng áo đỏ cùng với mớ tóc bù xầu, cái đầu vặn vẹo bị nghiền nát không ngừng phóng đại trước mắt Nhan Tuấn Trạch.

- Trở về!

Hắn chỉ kịp phát động ý niệm này trong đầu.

Cảm giác choáng váng ập đến, bốn phía nhanh chóng biến ảo, thời gian đảo ngược.

Đợi đến khi cảm giác choáng váng biến mất, tầm mắt trở nên rõ ràng hơn, lúc này, hắn đang mang kính mắt đứng trước cửa nhà vệ sinh.

- Trở về… Quay ngược thời gian rồi à?

Nhan Tuấn Trạch vô thức cúi đầu xuống, nhìn ống tay áo vốn vén lên giờ đã buông xuống, hai tay đang thức hiện động tác mà mấy phút trước hắn đã làm trước cửa nhà vệ sinh.

Không có kinh nghiệm, tân thủ thôn hại chết người mà!

Sau khi xác nhận đã thật sự trở về, trong lòng Nhan Tuấn Trạch trào lên cảm giác hoảng sợ.

Hắn xác định vừa rồi nếu không dựng tóc gáy ném Khả Nhi ra ngoài, chỉ cần cố nén gội đầu xog thì một màn không khống chế sau đó… sẽ không phát sinh.

Quan sát đồ phổ trong đầu, lúc này đã là một màu xám xút, hai điểm nút vòng lặp vốn sáng lên giờ đã tiêu hao hết năng lượng.

Một cơ hội duy nhất.

Sải bước tiến vào nhà vệ sinh, trở tay đóng cửa lại.

Lúc này, Nhan Tuấn Trạch không nhìn lung tung nữa, bởi vì hắn biết hiện tại Khả Nhi vẫn chưa xuất hiện.

Cô bé sẽ xuất hiện ngay sau khi hắn chính thức gội đầu.

Đặt di dộng tựa phía dưới gương, màn hình đối diện với mình, kế đó, hắn xả nước ra bồn rửa mặt, chuẩn bị gội đầu rồi dùng khăn lau khô.

Nhan Tuấn Trạch ngẩng đầu, lần nữa nhìn khuôn mặt vẫn còn nét non nớt, cảm giác khủng hoảng vừa rồi đã giảm hơn phân nửa.

Hắn biết, trong toàn bộ quá trình gội đầu nhất định phải trấn định.

Gỡ mắt kính xuống, vén tay áo lên, ấn nút đếm ngược trên điện thoại di động. Ba phút bắt đầu, Nhan Tuấn Trạch một lần nữa gội đầu.

Thấm ướt tóc, lúc này, hắn không còn khẩn trương như vừa nãy, lượng nước vừa đủ, cũng không dính vào mắt.

Nhiệt độ bắt đầu xuống thấp, hẳn là Khả Nhi sẽ xuất hiện nhanh thôi.

Nhan Tuấn Trạch cố nén hàn ý đang cuộn trào trong lòng, thoáng ngẩng đầu, giơ tay về phía chai dầu gội, lấy một ít dầu gội đầu.

Gần như là cùng lúc đó.

- Ồ! - Âm thanh quen thuộc vang lên sau lưng.

Cánh tay vừa lấy nước gội đầu có hơi run lên, thoáng khựng lại nửa giây, sau đó tiếp tục bôi lên tóc.

Lúc này, dầu gội cũng không bị đổ ra nhiều, bọt tuôn ra vừa đủ.

Khí lạnh trong phòng rõ ràng đang tăng lên, Nhan Tuấn Trạch không ngừng xoa tóc của mình, đùi và lưng ngày càng lạnh buốt.

Dù đây đã là lần thứ hai, hắn phát hiện cả người mình vẫn đang run lên, mặc dù biên độ rất nhỏ, có thể khống chế được.

Lần thứ hai đã thao tác rất tốt, cho nên mắt không bị dính dầu gội, có thể mở ra.

Nhan Tuấn Trạch mở to mắt, cúi đầu, thông qua khoảng trống giữa hai chân quan sát mặt đất cách đó không xa.

Tiếng “Ồ” chiêu bài của Khả Nhi vang lên được bốn, năm giấy thì hắn nhìn thấy một đôi chân nhỏ chằng chịt vết máu bầm.

Trong đó có một bàn chân bị bẻ ngoặt lên trên, xương ống chân lòi ra chống xuống đất…

Cô bé cứ thế đứng phía sau hắn.

Hiệu ứng kích thích thị giác quá mãnh liệt, Nhan Tuấn Trạch phát hiện mình càng run dữ dội, hắn dứt khoát nhắm mắt lại.

Ống quần xiết chặt, ngay sau đó, một cái tay lạnh buốt bám lấy hắn.

- Lại nữa?

Nhan Tuấn Trạch khóc không ra nước mắt, rất hiển nhiên, với vóc dáng thấp bé của Khả Nhi, nằm sấp trên lưng hắn mới có được view đẹp…

Dù cho có quay về bao nhiêu lần thì cô bé vẫn sẽ lựa chọn cách thức này.

Đùi Nhan Tuấn Trạch bị quấn lấy, nhanh chóng đến eo, lưng, sau đó, Khả Nhi lần nửa bò lên bả vai bên phải.

Cả người lạnh buốt, hàn khí trong lòng cũng tăng lên.

Có thể tưởng tượng, cô bé áo đỏ này đang vòng tay ôm lấy bả vai hắn, cái đầu trẹo qua một bên ngó hắn gội đầu.

- Ồ!

Lần thứ hai Khả Nhi phát ra âm thanh, vẫn như trước đó, hiển nhiên, lúc này cô bé đã nhìn rõ rồi.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.