Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn Quỷ (6)

Phiên bản Dịch · 1477 chữ

- Đậu móa, hóa ra là từ trên giường xuống!

Nhan Tuấn Trạch thở cũng không dám thở, kinh ngạc nhìn phần đệm giường nhô lên thành hình người kia.

Trong chăn, âm thanh đứt quãng của Tăng Thân Bà vọng ra, tựa như lúc trước, sau khi bị cây lược kia đâm vào trái tim, không ngừng kêu rên thân thể đau đớn cùng khổ sở trong lòng.

Bất quá cũng may, cả người bà đều phủ chăn, không có vén lên.

Nhan Tuấn Trạch từ từ quay đầu, kéo ngăn kéo thứ nhất ở bên trái ra, trong suốt quá trình, hắn cẩn thận từng chút một.

Thả chậm hô hấp, một tay kéo ngăn kéo, một tay dùng sức nâng nó lên, tránh phát ra âm thanh.

Rất thuận lợi, ngăn kéo không gây ra tiếng động gì lớn.

Bên trong có vài cuốn lịch để bàn ố vàng, đại khái là khoảng 4 ~ 5 năm trước, có một số chỗ đã bị mục nát.

Nhan Tuấn Trạch cẩn thận đóng ngăn kéo lại, nếu không, không cách nào kéo tiếp ngăn thứ hai.

Quay đầu nhìn, Tăng Thân Bà vẫn co rúc dưới chăn, âm thanh khàn khàn đứt quãng vọng ra.

Không làm kinh động đến bà ta.

Nhan Tuấn Trạch thở ra một hơi, quay đầu, tiếp tục lặp lại chiêu cũ, kéo ngăn kéo thứ hai ra.

Vận may kéo đến, thời điểm ngăn kéo vừa mở ra, hắn liền nhìn thấy một bao nến đỏ.

Loại nến này không quá nhỏ, là loại thường dùng mỗi khi trong nhà cúp điện.

Liếc nhìn sơ qua, đại khái còn lại khoảng bảy, tám cây. Cũng không biết có đủ cho Lữ Cường cùng Vương Cầm ăn hay không nữa?

Nhan Tuấn Trạch nhẹ tay cầm lấy, nhưng bao nến trong suốt lại thoáng phát ra âm thanh “sột soạt” khiến tim hắn nhảy vọt lên cổ họng.

Cứ như vậy cầm cái túi, không dám cử động.

Chờ trong giây lát, sau khi xác định không có thêm âm thanh nào khác, lúc này, Nhan Tuấn Trạch mới từ từ thu tay về.

Đợi một chút, không có âm thanh…

Hình như tiếng kêu đau của Tăng Thân Bà cũng đã sớm ngừng lại.

Nhan Tuấn Trạch sực nhớ ra, vội quay đầu lại.

Chăn trên giường đã bị xốc lên một góc, cái đầu gầy còm vàng như nến của Tăng Thân Bà ló ra ngoài, không nháy mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Nhan Tuấn Trạch, không có bất kỳ biểu lộ gì khác, cứ nhìn như thế.

Đầu Nhan Tuấn Trạch “ông” một tiếng, cảm giác tay chân đã tê rần.

Hắn nắm chặt túi đựng nến, cố sức điều khiển hai cái chân đã run lẩy bẩy, vươn tay chống mép bàn học, mượn sức đứng lên.

Trong suốt quá trình này, ánh mắt Tăng Thân Bà cũng từ từ dời lên trên, di chuyển theo từng động tác của hắn, vẫn không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Ánh mắt khủng bố tựa như một con dao nhọn, đâm xuyên qua thân thể Nhan Tuấn Trạch. Lưỡi dao lạnh lẽo cứa vào da thịt, khiến hắn có cảm giác như rơi vào hầm băng.

Dưới cái nhìn soi mói của Tăng Thân Bà, Nhan Tuấn Trạch gian nan xoay người, đang định nhấc chân chạy khỏi chỗ này.

- Lược của… ta đâu? – Tăng Thân Bà đột nhiên lên tiếng.

Nhan Tuấn Trạch không dám di chuyển, ngẩng đầu nhìn bà, cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó:

- Nhậm bà bà, bà không nhớ con à? Lúc trước cái lược kia đâm vào ngực bà, con đã giúp bà rút ra đấy! Đúng rồi, con trả lại cho bà chải đầu!

Tăng Thân Bà ngồi dậy, ánh mắt đờ đẫn, vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào Nhan Tuấn Trạch:

- Lược của ta đâu?

- Cái lược kia chắc đang nằm ở đồn cảnh sát dùng làm vật chứng. Lúc đó con còn thay bà báo cảnh sát đấy, còn thông báo với cháu trai Vu Tiểu Sướng mà bà thương nhất đến nhìn mặt bà lần cuối, bà không nhớ sao?

Nhan Tuấn Trạch vừa nói chuyện vừa di chuyển, dần dần đi đến cửa phòng ngủ.

Không có biện pháp, hiện tại nói mấy lời hay ho là lựa chọn tốt nhất, dù sao trước kia mình không làm gì có lỗi với bà ta, thậm chí còn giúp đỡ nữa đấy.

Hiện tại tuy là lão bà đã trở nên kinh khủng hơn rất nhiều, nhưng không có lý gì không niệm tình xưa.

Quả nhiên, Tăng Thân Bà không tiếp tục hỏi chuyện lược, chỉ ngồi trên giường, nhìn chằm chằm theo từng bước chân của Nhan Tuấn Trạch.

Sau khi đến cửa phòng ngủ, Nhan Tuấn Trạch thò tay bắt lấy tay nắm, nhích người sang chỗ khác, lần nữa nặn ra một nụ cười khó coi với Tăng Thân Bà, sau đó vặn mở cửa, lách mình ra ngoài.

Từ đó có thể thấy, dù ác linh đã trở nên kinh khủng hơn, nhưng vẫn nhớ tình cũ.

Đương nhiên, chuyện hắn sắp làm… Nhan Tuấn Trạch không nghĩ Tăng Thân Bà vẫn còn nhớ tình cũ mà bỏ qua cho hắn.

Thậm chí có khả năng ngay một giây sau, bà lão này sẽ lập tức hối hận vì sao không thẳng tay với hắn.

Ba người Hoàng Sâm đang nắm tay trong phòng khách, nghiêm chỉnh ngồi một bên ghế sofa, nghiễm nhiên là đang phòng ngừa linh dị sáp túc.

Sau khi Nhan Tuấn Trạch ra khỏi phòng ngủ, Hoàng Sâm không nói gì, ánh mắt đề phòng quan sát hắn.

Vừa rồi trong phòng ngủ vang lên âm thanh của Nhậm bà bà, bọn họ đều nghe được, mà Nhan Tuấn Trạch lại vừa từ phòng ngủ đi ra, Hoàng Sâm có đầy đủ lý do tin tưởng hắn rất có thể bị Tăng Thân Bà phân linh.

Lúc này đây, không ai dám tin Nhan Tuấn Trạch vẫn là còn là hắn.

Nhưng Nhan Tuấn Trạch cũng không để ý, mà sải bước đi xuyên qua phòng khách, hướng về phía buồng vệ sinh đang đóng kín cửa, vặn mở, cầm túi nến bước vào.

Sau lưng hắn, cửa phòng ngủ không khóa, âm thanh nhón chân đi lập tức vang lên.

Ánh mắt đám người Hoàng Sâm di chuyển, liền thấy Tăng Thân Bà xuất hiện trước cửa phòng.

Hắn lập tức hạ giọng nói với Lữ Hâm cùng Lữ Gia Nghiên:

- Đừng nhìn bà ta! Đừng đáp lời.

Trong phòng vệ sinh.

Nhan Tuấn Trạch liếc mắt thấy hai vợ chồng Lữ Cường cùng Vương Cầm đang run rẩy ngồi xổm ở góc phòng.

Lúc này, hắn cũng không gọi làm gì, đi thẳng đến, kéo bọn họ ra, đưa nến tới:

- Muốn cứu con gái hai người thì mau ăn nó đi!

Lữ Cường ngẩn ra, bất quá, sau khi cảm nhận được hương vị của nến, hắn lập tức thè lưỡi. Là một quỷ hồn mới sinh, dường như hắn cũng không kháng cự việc ăn nến.

- Mau ăn!

Nhan Tuấn Trạch vứt lại túi nến, quay trở về cạnh cửa, thăm dò tình hình trong phòng khách.

Hiện tại Tăng Thân Bà đã chạy đến cạnh ghế sofa, y hệt với trước khi trở về, còng lưng xuống một góc độ khó tưởng, nghiêng đầu đối mặt với Lữ Gia Nghiên đang cúi đầu.

Dọa cô bé run rẩy không thôi, vội nhắm chặt hai mắt.

- E là không còn kịp rồi.

Nhan Tuấn Trạch lập tức quay trở lại, nắm lấy Lữ Cường cùng Vương Cầm đang ăn nến, lôi dậy.

Là một quỷ hồn, hai người này gần như không có sức nặng, hắn rất dễ dàng túm cả hai rời khỏi buồng vệ sinh, đi đến phòng khách.

Lúc này trong mồm Lữ Cường nhét đầy nến đỏ, dường như cực đói, liều lĩnh nhai liên tục. Về phần Vương Cầm tuy ăn có phần nhã nhặn, nhưng cũng đã hết một nửa cây nến.

Nghe được tiếng động, Hoàng Sâm kinh ngạc nhìn, Lữ Hâm cũng quay đầu nhìn.

Lữ Gia Nghiên vốn đang nắm mắt cũng mở ra, nhìn về phía này, thoáng sững sờ, thiếu chút buông tay Hoàng Sâm cùng Lữ Hâm ra.

- Cha! Mẹ!

Thốt lên một tiếng, giờ phút này, Lữ Gia Nghiên có cảm giác mình đang nằm mộng, nhìn thấy bố mẹ sống lại, ngồi xổm trước mặt mình ăn đồ ăn.

Sau đó cô bé mới nhìn rõ lại, hình như bố mẹ đang ăn… nến. Từng ngụm từng ngụm cắn xuống, vành môi dính đầy sáp nến, có vẻ như vô cùng đói bụng.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.