Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn Quỷ (3)

Phiên bản Dịch · 1543 chữ

Mặc dù cô bé rất cơ trí, thời điểm sắp thét lên, dưới tình thế cấp bách lập tức cắn tay Hoàng Sâm, thế nhưng… Mặt Tăng Thân Bà cũng không dời đi.

Bà đứng bên cạnh Lữ Gia Nguyên, cái lưng còng khom đến một góc độ khó tưởng.

Khuôn mặt màu sáp nến, gò má khô quắc, đồng tử phủ một tầng xám trắng không nháy một cái, cứ thế nhìn chằm chằm vào Lữ Gia Nghiên.

Lữ Gia Nghiên vội ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng vào Lữ Hâm ngồi đối diện, vừa vặn phát hiện Lữ Hâm cũng ngẩng đầu lên, nhìn mình.

Lữ Hâm bình tĩnh nhìn Lữ Gia Nghiên, trong mắt lóe lên một tia thâm thúy khó hiểu, cứ thế nhìn thẳng vào mắt cô bé, không có ý định tránh đi.

Lữ Gia Nghiên đột nhiên có cảm giác toàn thân không được tự nhiên. Nhìn vào mắt Lữ Hâm lại khiến cô bé sinh ra cảm giác cổ quái không hiểu thấu… Không thể tiếp tục nhìn hắn.

Cô bé lại lần nữa dời mắt, nhìn sang Nhan Tuấn Trạch.

Người này cũng đang nhìn mình…

Bất quá, hiện tại Nhan Tuấn Trạch rất rõ, Tăng Thân Bà dường như đã để mắt Lữ Gia Nghiên.

Ăn quỷ? Ăn quỷ?

Với thủ đoạn của Tăng Thân Bà, muốn ra tay hại chết Lữ Gia Nghiên gần như là chuyện tính bằng phút. Nhưng cho đến bây giờ, hắn vẫn không phát hiện quỷ hồn của Lữ Cường cùng Vương Cầm đang ở đâu.

Nếu như hai người này không hiện thân, hắn nghiêm trọng hoài nghi mấy viên tàng khấu của Hoàng Sâm còn chưa đủ Tăng Thân Bà nhét kẽ răng nữa là.

Nhưng đúng lúc này, Tăng Thân Bà vẫn luôn khom người chợt đứng thẳng dậy, nhích từng bước một rời khỏi chỗ Lữ Gia Nghiên, đi về phía Lữ Hâm, đứng sau lưng hắn.

Lữ Gia Nghiên khẽ thở ra một hơi, thân thể lung lay, vừa rồi thần kinh vẫn luôn căng cứng, hiện tại đã thả lỏng được đôi chút, vậy mà khiến trước mắt cô bé tối sầm, thiếu chút ngất đi.

Hoàng Sâm vội ổn định Lữ Gia Nghiên.

Biết rõ Tăng Thân Bà đứng phía sau mình, Lữ Hâm không nhúc nhích, một mực nhìn thẳng về phía trước. Tóc gáy sau lưng dựng đứng, chỉ cảm thấy lưng lạnh buốt.

- Soạt! – Hai cánh tay khô héo từ phía sau khoác lên vai Lữ Hâm.

Lữ Hâm khẽ run lên, cảm giác cái trán đột nhiên ướt sũng, hình như có thứ gì đang chảy xuống.

Từ góc độ của Hoàng Sâm cùng Lữ Gia Nghiên, có thể thấy rất rõ Tăng Thân Bà le lưỡi, từng chút một liếm láp cái trán Hoàng Sâm.

Thời gian như đông lại.

Sau khoảng thời gian trầm mặc ngắn ngủi, Lữ Hâm run lên một cái, nhịn không được nhảy dựng lên, lôi Nhan Tuấn Trạch cùng Lữ Gia Nghiên đồng thời buông tay ra.

- Không tốt!

Gần như là ngay lúc đó, hai viên “Thanh Đạo Phu” bắn ra, đánh thẳng vào Tăng Thân Bà.

Tàng khấu nổ tung, ánh sáng trắng lóe lên, khiến cả căn phòng vốn tối lờ nhờ phút chốc trắng xác.

Nếu như là du linh bình thường, hai viên “Thanh Đạo Phu” đủ để tiêu diệt nó, nhưng Tăng Thân Bà là nửa Tố Linh, hai viên Thanh Đạo Phu chỉ có thể đẩy bà ta lui về sau mấy bước.

- Lao ra, rời khỏi đây!

Hoàng Sâm hét lớn một tiếng, ném ra một viên “Hội Động”.

Lúc này đây, sóng năng lượng đẩy Tăng Thân Bà lui về sau khoảng 2 ~ 3 mét, văng đến góc tường.

Nhan Tuấn Trạch là người đầu tiên phóng ra mở cửa, để lộ bầu trời màu ố vàng của buổi chiều hoàng hôn.

Lữ Gia Nghiên cùng Lữ Hâm theo sát phía sau.

Bất quá, thời điểm hai người một trước một sau lao ra, Lữ Hâm vô thức nắm lấy tay áo Lữ Gia Nghiên, mượn lực phóng ra trước. Lữ Gia Nghiên còn nhỏ, bị kéo lại như vậy, trực tiếp xoay tròn, ngã sấp xuống đất.

Thời gian không đợi người, Lữ Gia Nghiên không kịp đứng lên, lăn vào phòng ngủ gần mình nhất, “cạch” một tiếng đóng cửa lại.

Vốn dĩ Nhan Tuấn Trạch chạy ra trước tiên, nhưng hắn khựng lại, mặc kệ Lữ Hâm vượt qua mình, chạy khỏi phòng.

- Cái con bé này! – Hoàng Sâm chửi ầm lên, chạy đến đẩy cửa phòng ngủ, vọt vào.

Một giây sau, Tăng Thân Bà bị đẩy ra xa rốt cuộc cũng đi đến cửa phòng ngủ.

Bất quá, bà ta không lập tức đi vào, mà quay đầu liếc nhìn Nhan Tuấn Trạch.

Cái lưỡi nhọn hoắc liếm vành môi một phát, sau đó đẩy cửa, nhón chân đi vào.

Nhan Tuấn Trạch biết chắc, chỉ cần bà ta vào phòng, người bên trong lành ít dữ nhiều.

Vừa rồi tình huống vô cùng bất ngờ, sai lầm liên tiếp khiến Lữ Gia Nghiên không kịp thoát khỏi căn nhà này.

Nếu có một lần cơ hội… Chỉ cần sớm trốn đi, chắc chắn sẽ không phát sinh chuyện như vậy.

Trở về!

Choáng váng qua đi, Nhan Tuấn Trạch phát hiện mình đang ngồi trên ghế.

Quay đầu, chỉ thấy Tăng Thân Bà đang duỗi ra đầu lưỡi nhọn hoắc, liếm láp cái tráng Lữ Hâm.

Hắn biết rõ, một giây sau tên này sẽ liều lĩnh nhảy dựng lên, sau đó liều lĩnh lao ra ngoài, trong quá trình này, Lữ Gia Nghiên sẽ bị hắn túm lấy, bất đắc dĩ phải chạy vào phòng ngủ kế bên, cứ thế biến mình thành cá trong chậu.

Cho nên Nhan Tuấn Trạch đã trước một bước thả tay Lữ Hâm, ngay thời điểm hắn chịu không nổi nhảy dựng lên, nắm lấy tay Lữ Gia Nghiên.

Sắc mặt Hoàng Sâm kịch biến, ném ra tàng khấu.

Âm thanh bạo nổ vang lên, ánh sáng trắng lóe lên.

Nhan Tuấn Trạch lôi kéo Lữ Gia Nghiên, đang định phóng ra cửa, sau lưng đột nhiên có một lực mạnh nắm lấy hắn, lôi hắn cùng Lữ Gia Nghiên lui về sau hai, ba bước.

Có một khoảnh khắc, Nhan Tuấn Trạch thậm chí sinh ra ảo giác là Chu Đại Lực đang đứng sau mình, cho đến khi thối lui về sau, hắn mới nhìn rõ người túm lấy mình là ai.

Ngay sau đó, bóng Lữ Hâm vượt qua hai người, xông lên trước, vặn mở cửa, vọt ra ngoài đầu tiên.

Không ngờ vẫn bị tên gia hỏa sợ chết này đoạt mất tiên cơ.

- Móa nó, trở về!

Lúc này đây, Nhan Tuấn Trạch không quan tâm đến Lữ Hâm bị liếm thế nào, hắn lập tức bỏ tay Lữ Hâm, ngay khi hắn ta còn chưa kịp nhảy dựng lên, Hoàng Sâm cũng chưa ném ra tàng khấu, sớm nắm lấy Lữ Gia Nghiên.

- Đi!

Đang định cất bước, thân thể Nhan Tuấn Trạch bị kéo mạnh, cứ thế ngừng lại tại chỗ.

Áo bị ai đó tóm lấy…

Vẫn là Lữ Hâm, hắn ngồi trên ghế, khí lực rất lớn, ngay cả lực vọt đi của Nhan Tuấn Trạch cũng không thể rung chuyển được.

Trở về!

- Có vấn đề! – Nhan Tuấn Trạch lần nữa ngồi trên ghế, quay sang nhìn Lữ Hâm đang bị liếm lấy liếm để. – Tên này chắc chắn có vấn đề.

Hai lần liên tiếp sử dụng vòng lặp, dù cho hắn có sớm cỡ nào, kết cục vẫn bị tên này giữ lại, cuối cùng, hắn ta là người thứ nhất đào tẩu.

Hơn nữa, khí lực tên này lớn đến đáng sợ, Nhan Tuấn Trạch tin chắc, cho dù Chu Đại Lực có ở đây thì cũng bị hắn ta giữ lại, không cách nào đi được.

Cho nên hiện tại, hắn không định mang theo Lữ Gia Nghiên chạy trốn, mà một giây ngay khi Lữ Hâm chuẩn bị bộc phát, Nhan Tuấn Trạch buông lỏng tay, vung một quyền đánh vào má Lữ Hâm.

Một quyền này hắn đã dùng hết toàn lực.

Lực chú ý của Lữ Hâm vốn dồn hết lên trán, căn bản không tránh được, lãnh trọn một quyền, mặt hắn lập tức sưng phồng lên.

Nhưng đúng lúc này, chuyện quỷ dị đã xảy ra.

Chỉ thấy Tăng Thân Bà vốn đứng phía sau thè lưỡi liếm trán Lữ Hâm, đột nhiên nhảy lên, cưỡi trên vai hắn, ôm lấy đầu hắn.

Lữ Hâm cũng không nhảy dựng lên mà đứng sững, ngơ ngẩn đứng lên, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét trầm thấp, ánh mắt ảm đạm vô thần, dường như đã mất đi ý thức, bị khống chế.

Phanh! Phanh!

Hoàng Sâm bắn ra hai viên “Thanh Đạo Phu”, đụng vào người Lữ Hâm cùng Tăng Thân Bà.

Đồng thời, hắn hét lên:

- Chạy mau, hóa ra hắn đã bị phân linh!

Phân linh?

Lúc này đây, rốt cuộc Nhan Tuấn Trạch cũng hiểu rõ.

Trở về!

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.