Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn Quỷ (1)

Phiên bản Dịch · 1770 chữ

Nhan Tuấn Trạch nằm mơ cũng không ngờ tới mình chỉ ngồi nhiều mệt mỏi nên ra ngoài đi dạo một chút, thế mà lại đụng phải nhiệm vụ.

Có rất nhiều từ mấu chốt được đề cập trong nhiệm vụ, trong khoảng thời gian ngắn, hắn căn bản không cách nào tiêu hóa hết.

Bất quá lần trước sau khi hoàn thành nhiệm vụ “Bà lão gõ cửa nửa đêm”, hắn từng tán gẫu với bố mẹ về chuyện của Nhậm bà bà. Đại khái biết bà có một nữ hai nam, Lữ Hâm đã gặp lần trước chính là con của người con thứ Lữ Hâm và Ngụy Đình Xuân.

Còn cô bé Lữ Gia Nghiên trước mắt này hẳn là con của con trai trưởng Lữ Cường cùng Vương Cầm.

Có điều, người để lại ấn tượng sâu đậm nhất đối với Nhan Tuấn Trạch không phải là những người này, mà là đứa cháu trai duy nhất lo lắng cho bà mình, Vu Tiểu Sướng.

Theo như bối cảnh nhiệm vụ có thể thấy, ngoại trừ hai vợ chồng người con thứ, Lữ Quân cùng Ngụy Đình Xuân, hiện tại vợ chồng người con cả, Lữ Cường cùng Vương Cầm, cũng đã chết. Hơn nữa, Nhậm bà bà, à không, hiện tại nên gọi là Tăng Thân Bà, đang đánh chủ ý vào Lữ Gia Nghiên.

Hơn nữa xem ra, sau khi Nhậm bà bà chung cực diễn hóa, ác linh Lữ Cường cùng Vương Cầm căn bản không phải đối thủ của bà ta.

Hiện tại điều duy nhất bọn họ có thể làm chính là khiến bà ta ăn tươi bọn họ, đổi lấy ba ngày phong ấn linh lực, giúp con gái Lữ Gia Nghiên tránh thoát một kiếp.

Nhiệm vụ nhắc nhở cũng đã miêu tả rất rõ thực lực của Tăng Thân Bà, theo như Nhan Tuấn Trạch đoán, đừng nói Khả Nhi cùng bò sát thi, dù cho Giản Đồng có ở đây cũng chưa chắc là đối thủ của Tăng Thân Bà.

(1) Chỗ này ta nói một chút về cụm “Tăng Thân Bà” nhé! “Tăng” ở đây nghĩa là oán hận, căm ghét; “Thân” là thân trong thân qua, thân thuộc; “Bà” trong bà lão, chỉ người lớn tuổi. Có thể hiểu đơn giản cụm này nghĩa là: Bà lão oán hận đầy mình.

Nhưng mấy cái này cũng thôi đi… Điều khiến Nhan Tuấn Trạch cảm thấy hoảng sợ nhất chính là: Đậu móa, “trừng phạt là điều tất yếu” là sao?

Còn có cái gì trực tiếp hơn không hả?

Nói cách khác, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, khiến Tăng Thân Bà cừu hận là chuyện tất nhiên. Trừ phi có thể tiêu diệt bà ta.

Bất quá, cũng may, nhân vật chính trong nhiệm vụ lần này không phải là hắn. Mục đích của Tăng Thân Bà chính là Lữ Gia Nghiên. Hơn nữa, không phải có Trừ Linh nhân Hoàng Sâm ở đây sao? Vẫn có thể nghĩ cách hoàn thành được…

Có điều, Hoàng Sâm luôn khiến người ta không có cảm giác tin cậy…

- Có làm hay không?

Nhan Tuấn Trạch đứng trên hành lang, cách cầu thang không xa, tâm sự nặng nề. Thấy Hoàng Sâm gật đầu ra hiệu với mình, hắn cũng chỉ thờ ơ đáp lại.

Lữ Gia Nghiên chạy đến đây khiến Hoàng Sâm cảm thấy rất lo lắng, lại thấy bộ dạng bất an của Nhan Tuấn Trạch, cho nên hắn cũng không định bắt chuyện, cứ thế dẫn Lữ Gia Nghiên đi thẳng lên tầng năm.

Cũng may, Dương Đức Bồi vừa gọi điện cho hắn, nói rằng hắn ta đang trên đường chạy đến. Có vị nhị tinh Trừ Linh nhân này hỗ trợ cũng tốt, bất quá Hoàng Sâm vẫn cảm thấy thấp thỏm không yên.

Mai cho đến khi tiếng bước chân của Hoàng Sâm và Lữ Gia Nghiên biến mất tại cầu thang, Nhan Tuấn Trạch mới hoàn hồn.

Bất quá, hắn vẫn rất băn khoăn.

Theo lý thuyết, độ khó nhiệm vụ “Đảm Chiến Tâm Kinh (Cao)” so với nhiệm vụ “Bóng người dưới trăng” mà hắn chưa hoàn thành cao hơn một chút.

“Bóng người dưới trăng” chỉ mới là “Đảm Chiến Tâm Kinh (Trung)”, bất quá, “Ăn quỷ” lại không khó bằng “Nhìn mặt cô ta”.

“Nhìn mặt cô ta” đã đạt đến “Mao Cốt Tủng Nhiên (Thấp). Hiện tại, hắn đang chuẩn bị đi hoàn thành nhiệm vụ này, từ đó có thể thấy đẳng cấp nhiệm vụ cũng không phải nhân tố chủ chốt quyết định nhiệm vụ hoàn thành hay không.

Trước mắt, cái Nhan Tuấn Trạch lo lắng chính là trừng phạt của nhiệm vụ này quá đáng sợ. Nếu hoàn thành nhiệm vụ nhưng không tiêu diệt được Tăng Thân Bà, không thoát khỏi bà ta, e rằng nhân sinh của mình dùng “cực kỳ bi thảm” cũng không hình dung được.

Bất tri bất giác đi đến cầu thang, Nhan Tuấn Trạch dừng bước, rơi vào thế khó xử. Đi lên hay đi xuống, lúc này đây, lựa chọn của hắn có thể quyết định vận mệnh cả đời hắn.

Mặc kệ “Ăn Quỷ”, tiếp tục chuẩn bị làm “Nhìn mặt cô ta”, dù sao thì trên đó vẫn có Trừ Linh nhân Hoàng Sâm…

Nhưng Nhậm bà bà đã diễn hóa, với đẳng cấp của Hoàng Sâm, hiện tại giải quyết được bà ta không?

Dù sao tên này ngay cả một cái phụ linh thể còn không bắt được nữa là…

Thời điểm Nhan Tuấn Trạch còn đang do dự, dưới tầng ba đột nhiên vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.

Âm thanh này nghe rất quen tai, gần như là đưa hắn về đoạn thời gian kia, cứ mỗi đêm, đúng hai giờ sáng, trước cửa nhà sẽ vang lên tiếng bước chân rời rạc.

Cúi xuống nhìn, trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày vải quen thuộc.

Có thể khẳng định, người lên lầu nhón chân đi rất thành thạo…

Căn hộ 503.

Hoàng Sâm thúc giục Lữ Hâm:

- Đi, chúng ta lập tức rời khỏi đây, đến nhà cô của cậu rồi nói.

- Tại sao? - Lữ Hâm gạt tay hắn. - Tôi tìm được một vật trong nhà bà nội, đợi tôi…

- Vậy cậu mau đi lấy đi, lấy xong chúng ta rời khỏi đây, đến chỗ Vu Tiểu Sướng lại xem. - Hoàng Sâm có hơi nóng nảy, vừa nắm tay Lữ Gia Nghiên, vừa thúc giục.

Cộc cộc cộc.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Hoàng Sâm biến sắc, một tay kéo Lữ Gia Nghiên ra sau mình, kế đó kéo Lữ Hâm, đồng thời lấy ra viên tàng khấu “Cao Năng Hội Động” mà Dương Đức Bồi đã đưa cho hắn.

- Hoàng Sâm tiên sinh, là tôi, Nhan Tuấn Trạch. - Ngoài cửa vang lên một âm thanh quen thuộc.

Hoàng Sâm ngẩn ra, vẻ mặt lập tức dịu xuống, nhưng vẫn không an tâm, hỏi:

- Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở đâu?

- Văn phòng của giáo viên Trương Điềm Điềm. - Nhan Tuấn Trạch có hơi mờ mịt.

Cửa mở, Hoàng Sâm đứng ngay cửa, không có ý định để hắn vào nhà, nói:

- Chúng tôi có việc gấp, nếu như không có chuyện gì, đợi hôm khác lại nói. Hiện tại cậu rời khỏi đây trước đi!

- Đã không còn kịp! - Nhan Tuấn Trạch trực tiếp lách vào phòng, trở tay đóng cửa lại.

Hoàng Sâm vẫn đứng tại chỗ:

- Cái gì… Cái gì không kịp?

Đã đến nước này, Nhan Tuấn Trạch cũng không muốn vòng vo, nói thẳng:

- Linh dị Nhậm bà bà đã đến, các người trốn không thoát. Hiện tại nên nghĩ xem làm cách nào đối phó với bà ta thì hơn.

- Cậu… Làm sao cậu biết? - Hoàng Sâm giật mình.

- Việc này phải bắt đầu nói từ thời điểm nhân loại tồn tại trên hành tinh này, anh có muốn nghe không?

- Vậy đợi lát nữa hãy nói.

Hoàng Sâm vô cùng sốt ruột, không rãnh nghe Nhan Tuấn Trạch nói quàng nói xiên, quay đầu căn dặn:

- Đóng tất cả cửa trong căn hộ này lại, chúng ta tập trung ở phòng khách.

Dứt lời, Lữ Hâm lập tức chạy vào phòng ngủ, đóng cửa lại, sau đó lại chạy đến phòng vệ sinh và phòng bếp.

Trong lúc đó, Hoàng Sâm gọi điện cho Dương Đức Bồi, rồi quay sang gọi Nhan Tuấn Trạch giúp hắn dời bàn trà, chuyển hai cái ghế nhựa đến đặt đối diện ghế sofa.

Bốn người, Hoàng Sâm cùng Lữ Gia Nghiên ngồi trên ghế sofa, Nhan Tuấn Trạch và Lữ Hâm thì ngồi ghế dựa, tạo thành một vòng tròn.

- Nắm tay lại, không ai được buông ra. - Hoàng Sâm lộ vẻ nghiêm túc.

Vừa nói chuyện, vừa lấy ra tất cả tàng khấu mà Tiệu Soái và Dương Đức Bồi đã cho mình. Của Dương Đức Bồi là một viên “Cao Năng Hội Động”, còn Triệu Soái là hai viên “Thanh Đạo Phu” cùng một viên “Hội Động”.

- Nhan Tuấn Trạch, thật ra cậu không cần chạy lên đây nói với chúng tôi, chỉ cần gọi điện cho tôi là được. Nhưng hiện tại chỉ sợ ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm. - Hoàng Sâm ra hiệu mọi người nắm tay, nói với Nhan Tuấn Trạch.

Nhan Tuấn Trạch không đáp, mà mở miệng hỏi:

- Đây là đang làm gì?

- Phòng ngừa linh dị “Sáp Túc”. - Lữ Gia Nghiên giành trước trả lời.

- Không được! - Lữ Dao Dao lắc đầu như trống bỏi. - Chúng tôi không đi đâu cả, trong nhà mới là an toàn nhất.

Dương Đức Bồi vốn dĩ đã đi ra ngoài, nhưng sau khi nhận điện thoại của Hoàng Sâm, hắn lập tức quay trở lại.

Đứng trước hai vợ chồng Lữ Dao Dao cùng Vu Đào, nói:

- Hiện tại chúng tôi phải dẫn Vu Tiểu Sướng đến Phong Hoa cư xá, không còn lựa chọn nào khác, nếu không ba người ở đó có thể sẽ chết.

- Không, tôi không thoải mái, không muốn đi…

Lữ Dao Dao còn chưa nói hết câu, Dương Đức Bồi đã nghiến răng nghiến lợi cắt đứt lời cô ta:

- Tôi không thương lượng với cô. Nếu như cô không đáp ứng, từ giờ cho đến khi cô chết, tôi dám cam đoan không có bất kỳ một Trừ Linh nhân nào giúp đỡ cả nhà cô. Cô nên biết, trên đời này không chỉ có một linh dị là Nhậm bà bà.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.