Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giày Cao Gót Màu Đỏ Rượu (5)

Phiên bản Dịch · 1576 chữ

Chương 53: Giày Cao Gót Màu Đỏ Rượu (5)

Lúc này, Giản Đồng đã đưa lưng về phía buồng vệ sinh, điều đó có nghĩa là người đàn ông tên là Giang Minh Quân kia đã từng ôm cô ta từ phía sau lưng.

Ôm từ phía sau… Hơn nữa người phụ nữ này chủ động xoay người sang hướng khác, vậy là… Không định gặp lại Giang Minh Quân?

Cô ta chỉ muốn cảm nhận phần tình cảm ấm áp trước kia một lần cuối.

Như thế, Nhan Tuấn Trạch hắn nhất định phải thay Giang Minh Quân hoàn thành cái ôm này rồi.

Hắn hít sâu một hơi, lại bị mùi hồi trong buồng vệ sinh xông cho một trận.

Xem ra, nhất định phải sửa cái tật hay hít sâu ngay thời khắc mấu chốt này rồi, đặc biệt là ở những nơi đặc thù như toilet…

Mở chốt cửa, Nhan Tuấn Trạch nhẹ nhàng kéo cửa, phát ra một tiếng “kétttt!”.

Hắn ngẩng đầu nhìn bóng lưng Giản Đồng, chỉ thấy cô ta đứng yên đó, chẳng khác gì một người chết.

Một người chết đứng thẳng lưng.

Tháo camera trước ngực xuống, gắn lên ván cửa, để ống kính quay thẳng ra trước.

Nếu không làm vậy, đợi lát nữa hắn ôm Giản Đồng, camera bị che lại, sẽ không cách nào đạt được góc quay tốt nhất.

- Chỉ là ôm một cái, ôm một cái là được rồi.

Nhan Tuấn Trạch vừa tiến lên phía trước vừa tự an ủi mình.

Hắn cũng không phải chưa từng ôm quỷ, nói chính xác là bị quỷ ôm. Khả Nhi nằm sấp trên lưng chẳng phải vẫn luôn ôm hắn đó sao?

Bước lên hai bước, đi đến sau lưng Giản Đồng.

Từ khoảng cách gần có thể thấy được người đàn bà này có khung xương rất lớn, Nhan Tuấn Trạch rất hoài nghi… Không biết mình có ôm được hết người cô ta không?

Không giống với Khả Nhi, trên người Giản Đồng phát ra khí tức cực âm lãnh, so với linh dị thể trong tầng hầm số 1 Cao ốc Kiến Nghiệp cũng không kém là bao.

Vừa đến gần Nhan Tuấn Trạch đã cảm thấy rét lạnh.

Hắn căn răng chịu đưng, bước đến, tận lực khống chế bản thân không khí đến đôi gò má tím thẫm của Giản Đồng, đôi đồng tử cùng cái miệng đen kịt, còn có… mười đầu ngón tay bén nhọn.

- Đây là một mỹ nữ… Tuyệt sắc đó!

Trong đầu mặc niệm, Nhan Tuấn Trạch từ phía sau ôm lấy Giản Đồng.

Một giây sau, cảm giác băng lãnh dị thường lập tức truyền vào cơ thể, xuyên qua làn da, thấm sâu vào tận xương, khiến cả người hắn thiếu chút run lên.

- Lạnh quá.

Đây là cảm giác đầu tiên sau khi Nhan Tuấn Trạch ôm lấy Giản Đồng.

Nếu như Khả Nhi nằm sắp trên lưng mà phát ra hơi lạnh kiểu này… Chỉ sợ hắn đã sớm bị đông cứng rồi, không cách nào nhúc nhích nổi.

Như vậy, so ra Khả Nhi chính là cái tiểu ấm lô.

- Ôm chặt em! - Thanh âm Giản Đồng vang lên, lộ ta cảm giác không muốn xa rời, hồi ức, ôn nhu.

Nhan Tuấn Trạch không dám nghĩ lung tung, lần nữa tăng mạnh lực đạo, hết sức tập trung ôm cỗ thân thể lạnh như băng này.

Giờ phút này, gương mặt hắn áp sát vào mái tóc dài đen nhánh của Giản Đồng, thế nhưng lại không ngửi thấy bất kỳ thứ mùi gì khác.

Cảm thấy… Thân thể Giản Đồng so với những cô gái khác có vẻ cường tráng hơn rất nhiều, hai tay hắn vòng quanh trước bụng cô, miễn cưỡng có thể đan lại, nhưng không cầm cự được bao lâu.

Đột nhiên, Nhan Tuấn Trạch cảm giác Giản Đồng dùng móng tay thật dài của mình cọ sát lên mu bàn tay hắn. Cái này đơn thuần chỉ là hành động vô thức hình thành trong lúc quan hệ thân mật, nhưng móng tay sắc bén như vậy… Có thể đâm rách da hắn nha!

Bất quá, còn may là Giản Đồng chỉ hưởng thụ, chứ cũng không làm vậy.

Thời gian trôi qua.

Một phút, hai phút…

Thời gian dần qua, dường như Nhan Tuấn Trạch cũng cảm nhận được cảm giác không muốn xa rời của Giản Đồng, hắn dứt khoát nhắm mắt lại.

Cảm giác có thể lây nhiễm được đấy!

Giản Đồng khẽ “ưm” một tiếng.

Lúc này đây, Nhan Tuấn Trạch tin tưởng cái ôm của mình đã chiếu cố đúng cảm xúc của Giản Đồng rồi.

Đợi thêm hai phút nữa, Giản Đồng thấp giọng nói:

- Được rồi, em đi.

Nhan Tuấn Trạch chậm rãi buông tay ra, nhưng giờ đây, hắn cảm giác hai tay không thuộc về mình nữa, cứng ngắc, chết lặng, vất vả lắm hắn mới thu tay về được.

Vì để phòng ngừa Giản Đồng động lòng, quay đầu nhìn mình, vừa buông tay, Nhan Tuấn Trạch lập tức nói:

- Đi thôi, tôi là tội nhân, không đáng để em lưu luyến.

Giản Đồng không xoay người, cũng không nhìn hắn, đúng như Nhan Tuấn Trạch đoán, cô cứ thế đi về phía trước.

Bất quá, trong quá trình này, cô đá văng giày cao gót, mang vớ giẫm lên sàn nhà, từng bước đi đến chỗ góc rẽ.

Thấy cô cởi bỏ giày, Nhan Tuấn Trạch cảm thấy khó hiểu, kế tiếp, hành động của Giản Đồng khiến hắn phát hoảng.

Chỉ thấy vừa đi, Giản Đồng vừa kéo xuống đầu tóc dài đen nhánh, để lộ mái tóc nam ngắn ngủn, hơn nữa, váy đen trên người cũng cởi xuống, lộ ra bên trong là áo cộc tay cùng… quần đùi tứ giác (1).

(1) Là underwear của nam nhé các đạo hữu, nhưng nó là dạng đùi chứ không phải kiểu tam giác hí hí!!!!

Cởi giày cao gót cùng váy đen, lúc này, dáng người khôi ngô của Giản Đồng lộ rõ, bộ dáng đi đường cũng không uyển chuyển… mà vững vàng như gió, tựa như không chút lưu luyến bất kỳ điều gì, hay bất kỳ ai.

Quẹo qua góc rẽ nhà vệ sinh nam và… Biến mất.

- Đây là… Nữ trang… Đại lão!

Lúc này đây, Nhan Tuấn Trạch tam quan sụp đổ, một màn này khiến hắn thương tích đầy mình, cả người có cảm giác như nằm mộng.

Đúng vậy, Giản Đồng không phải cái em gái, mà là một tên đàn ông hàng thật giá thật.

- Thời không đồ phổ, sao mi không nói cho ta biết hắn là một tên đồng tính bị đàn ông lừa, giả trang thành nữ đi tìm lại hồi ức xưa trong nhà cầu? Cmn!!!

Nhan Tuấn Trạch đứng nguyên tại chỗ, ít nhất năm phút không di động, đầu rối như tơ vò, ngay cả nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ cũng không để tâm.

Quan trọng nhất là vừa nãy, cảm giác mãnh liệt khi hắn ôm Giản Đồng vào ngực vẫn còn, có một khoảnh khắc, thậm chí Nhan Tuấn Trạch có cảm thấy bản thân dường như sa vào cái cảm xúc ôn nhu cùng không ra rời… Ọe!!!

Hắn nhịn không được “cống hiến” cho sàn nhà vệ sinh vốn đã dơ bẩn không chịu nổi.

Nôn xong, Nhan Tuấn Trạch vội xoay người tháo camera gắn trên ván cửa xuống, tắt đi.

Cái cảm giác kia vẫn lượn quanh trong đầu, khiến Nhan Tuấn Trạch nổi da gà.

Lúc này, quần áo bị Giản Đồng ném xuống đã biến mất, không còn bóng dáng.

- Nhiệm vụ này… Quả thực…

Vừa oán trách, Nhan Tuấn Trạch vừa kiểm tra thời không đồ phổ.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, đạt được 300 điểm năng lượng dị thứ nguyên, thời không đồ phổ lần nữa thắp sáng 3 điểm nút, tổng điểm năng lượng dị thứ nguyên có được là 1500 điểm.

Cho đến hiện tại, thời gian tuyến đang không ngừng tăng lên.

Thứ này có thể giúp hắn nhiều lần trở về hoàn thành nhiệm vụ, phải nói là quá mức hữu dụng.

Tỷ như lần này, trong nhiệm vụ “Giày cao gót màu đỏ rượu”, cần phải hoàn mỹ né tránh bẫy rập trong câu hỏi của Giản Đồng, nếu như trả lời sai, vòng lặp hiển nhiên có một tầm quan trọng không cách nào diễn tả hết được.

Hiện tại, linh dị ở đây đã bị giải trừ, lại nói, sau khi Giản Đồng cho thấy rõ bản thân chính là cái nữ trang đại lão, Nhan Tuấn Trạch cũng mất đi tâm tư cố khóa hắn ta.

Trái lại, hắn vẫn còn muốn ói, chủ yếu là vì vừa nãy quá mức sa lầy vào mớ cảm xúc chết tiệt kia.

Khóa một cái ác linh cao lớn thô kệch lại còn thích… làm duyên vào thời không đồ phổ, chỉ ngẫm thôi cũng khiến người ta rùng mình.

Bất quá, tuy hai thẳng đàn ông ôm nhau có hơi buồn nôn, nhưng may mắn là nhiệm vụ đã hoàn thành thuận lợi. Bởi vì khoảng cách trở về rất ngắn, cho nên mặc dù rất nhiều lần nhưng nhiệm vụ lần này cũng không hao tốn bao nhiêu năng lượng dị thứ nguyên.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.