Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giày Cao Gót Màu Đỏ Rượu (2)

Phiên bản Dịch · 1638 chữ

Trong tình huống bình thường, với tư cách là một người đàn ông bình thường, khi nghe thấy tiếng giày cao gót, trong đầu sẽ tự động tưởng tượng ra hình ảnh một cô gái xinh đẹp, trẻ tuổi, cử chỉ ưu nhã.

Ít nhất, trong tưởng tượng, cô gái này sẽ phù hợp với thẩm mỹ cơ bản của đại đa số đàn ông.

Cho nên, thời điểm Nhan Tuấn Trạch thông qua khe hở nhìn thấy bắp chân “người” nọ, hắn quả thực… hoang mang.

Cô gái này mặc váy sa mỏng màu đen, đôi giày cao gót kia rất tinh xảo, phần bắp chân lộ ra ngoài không tính là béo, nhưng lại khiến người ta có cảm giác “hùng hậu”.

Có thể nhìn ra được, khung xương của cô ta rất lớn, so với đàn ông cũng không kém là bao.

Giày cao gót màu đỏ rượu đi đến bên ngoài buồng vệ sinh của Nhan Tuấn Trạch thì dừng lại, hai mũi chân thẳng tắp hướng về phía trước, không nhìn ra một điểm nào giống chữ “bát”, hoặc có dấu hiệu chứ “bát”. (1)

(1) Chỗ này giải thích chút nhé! Hầu hết thì khi đứng, người ta thường có xu hướng mũi chân lệch qua 2 bên, tạo thành hình chữ bát (八), cái này cũng là do cấu tạo chân của con người, đứng như vậy sẽ dễ trụ hơn. Việc hai mũi chân song song, hướng thắng về phía trước, lại là mang giày cao gót, đứng như vậy rất khó. Có hơi không khả thi. Cái này là do ta nghiệm chứng, các đạo hữu cũng có thể thử xem sao.

Bốn phía một lần nữa rơi vào yên tĩnh, không hề có bất kỳ một âm thanh gì.

Nhan Tuấn Trạch điều chỉnh hô hấp, thả chậm lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi giày cao gót bên ngoài, không dám chớp mắt dù chỉ là một cái.

Hắn nhớ rõ trong phần nhiệm vụ nhắc nhở có nói: Trước khi Giản Đồng mở miệng, bạn còn có khả năng đào tẩu.

Nói cách khác, hiện tại cô gái được gọi là Giản Đồng bên ngoài chưa lên tiếng, hắn vẫn còn cơ hội bỏ chạy, giống như Vương béo lớp bên cạnh, vừa nhìn thấy giày cao gót liền vận dụng đoạn thỉ công, điên cuồng tháo chạy.

Đương nhiên, Nhan Tuấn Trạch sẽ không trốn. Hắn đang chờ.

Không có người nào phát ra âm thâm, khiến cho bầu không khí càng thêm lạnh lẽo, quỷ dị, mỗi một giây, áp lực dường như gia tăng gấp đôi.

Cách đó không xa, vòi bước trên bồn rửa tay vẫn đang nhỏ giọt, nhưng giờ phút này, âm thanh đó chẳng khác nào búa tạ, từng búa từng búa gõ vào trái tin Nhan Tuấn Trạch.

Thời gian lẳng lặng trôi quan, một ngày dài tựa một năm.

Ba phút sau, đôi giày cao gót kia vẫn như cũ không nhúc nhích.

- Móa nó, chẳng lẽ cô định đứng vậy luôn à? – Nhan Tuấn Trạch sắp nhịn hết nổi, trong lòng oán thầm.

Vẫn luôn duy trì tư thế cúi đầu khiến vai hắn bắt đầu đau nhức, khẽ xoay xoay vai vài cái, hơi ngẩng đầu lên.

Nhưng đúng lúc này…

Cộc!

Cộc!

Cộc!

Ba tiếng gõ cửa vang lên.

Có người gõ cửa buồng vệ sinh của Nhan Tuấn Trạch.

Ở vị trí này, hắn có thấy trông thấy đôi giày đỏ kia vẫn không hề di chuyển, nhưng không cách nào thấy được động tác nửa người trên của cô gái kia

Hắn không trả lời.

- Rốt cuộc… Anh muốn trốn bao lâu?

Một âm thanh khàn khàn, không phân biệt được là nam hay nữ vang lên bên ngoài buồng vệ sinh, ngữ tốc chậm chạp, cứ như mỗi một chữ phải nhấn thật rõ ràng, khiến người ta có cảm giác như âm thanh phát ra từ người máy.

Rốt cuộc cô gái tên là Giản Đồng này cũng chịu nói chuyện rồi.

Theo như nhiệm vụ nhắc nhở, lúc này nếu như Nhan Tuấn Trạch còn muốn bỏ chạy… Dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra kết cục.

Nghĩ nghĩ, hắn mở miệng đáp:

- Anh đang đại tiện, không phải trốn!

Nhiệm vụ nói rõ cô gái này bị người đàn ông của mình phản bội, còn bị lừa mất rất nhiều tiền. Hơn nữa, cô ta vẫn luôn chấp nhất ở đây chờ đợi một đáp án. Muốn hoàn thành nhiệm vụ, vào vai người đàn ông phản bội kia có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

Nếu như chỉ muốn làm người qua đường Giáp… Nhiệm vụ này căn bản không cách nào hoàn thành.

Chưa kể, có khi… Giản Đồng không chỉ phớt lờ mà còn trực tiếp giết chết cái “người qua đường” này.

- Em muốn hỏi anh một chuyện. – Giản Đồng tiếp tục nói.

Đến rồi.

Tim Nhan Tuấn Trạch thoáng nảy lên một cái, đây chính là chấp niệm mà nhiệm vụ từng đề cập. Hơn nữa nhiệm vụ còn nhắc nhở mình là đáp án rất quan trọng, nhất định phải thận trọng.

- Ừm, em hỏi đi! – Không chút chần chờ, hắn đáp.

- Anh còn yêu em không? – Giản Đồng thì thào nói.

Nhan Tuấn Trạch ngẩn người, từ từ đứng dậy, xoa bóp hai cái chân đang run lên của mình.

Hắn thật không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào, nếu như đứng ở góc độ một tên đàn ông cặn bã… Hắn ta chắc chắn không yêu Giản Đồng. Nếu không sao có thể lừa đi của cô nhiều tiền như vậy.

Nhưng hiện tại nói “Không yêu” có được không?

Nghĩ nghĩ, Nhan Tuấn Trạch vẫn quyết định nói:

- Không yêu.

Vừa dứt lời, cửa buồng vệ sinh vang lên một âm thanh nặng nề, dường như là có ai đó hung hăng đấm vào ván cửa.

Kế đó là tiếng móng tay cào trên ván gỗ, âm thanh chói tai khiến lòng người run sợ.

Trong suốt quá trình này, cửa buồng vệ sinh run lên từng hồi, có thể thấy được những ngón tay đang cào trên ván cửa kia mạnh đến mức nào.

Nhan Tuấn Trạch vô thức lui về sau một bước, thiếu chút nữa giẫm lên mấy thứ dơ bẩn trong bồn cầu. Hơi khom người xuống, thông qua khe hở, liền thấy giày cao gót bên ngoài đang đến gần.

Chỉ thấy một chiếc giày, có nghĩa là cái chân kia đã giơ lên.

Ngay sau đó, cái chân còn lại cũng giơ lên, hai cái chân biến mất, cứ thế… rời khỏi mặt đất.

Nhìn thấy một màn này, dường như Nhan Tuấn Trạch nghĩ tới điều gì đó, hắn lập tức ngẩng đầu.

Phía trên cửa buồng vệ sinh có hai cái tay xương xẩu vừa thô vừa to đang bấu vào mép cửa, những ngón tay kia không tái nhợt, mà là xanh đen, móng tay dài ít nhất 3 centimet.

Phía trong móng vẫn còn sót lại một ít vụn gỗ, là kết quả của trận cào cửa bên ngoài.

Xuôi theo hai cánh tay đang bấu vào ván cửa, một cái đầu phụ nữ từ từ nhô lên, đầu tiên là mái tóc đen uốn lượn, kế đó là cái trán tím đen.

Tóc cô ta rất nhiều, đen mà dày, gần như che hết nửa khuôn mặt, chỉ có thể thoáng trông thấy hai con mắt âm độc ẩn bên dưới mớ tóc kia.

Cái mũi cùng miệng cô ta cũng nhanh chóng lộ ra, nhưng đều bị tóc đen che mất một phần, cái đầu tựa như đứt lìa khỏi thân thế, gác trên ván cửa.

Cô ta há miệng, chỉ thấy một vùng tối đen, ngay cả răng cũng là màu đen.

- Anh… Gạt… Tôi!

Phun ra ba chữ.

Mỗi một chữ khiến Nhan Tuấn Trạch có cảm giác cơ bắp toàn thân bị níu chặt, trái tim như thắt lại, không tự chủ được cuộn mình lại.

Khả Nhi nằm trên lưng ngẩng đầu, trong cổ họng phát ra âm thanh cảnh cáo quen thuộc.

Ngay sau đó, Khả Nhi từ trên lưng Nhan Tuấn Trạch bật lên, giẫm vào vách tường phía sau, lộn vòng một cái, đánh về phía cái đầu của Giản Đồng đang nằm xuôi theo mép cửa.

Phốc!

Một giây sau, có thể Khả Nhi treo lủng lẳng giữa không trung.

Giản Đồng vẫn ghé đầu trên ván cửa, tay phải vươn ra, năm cái móng tay tím thẫm xỏ xuyên qua đầu Khả Nhi, khiến nhóc con chẳng khác nào thịt khô đem đi hong gió.

Đương nhiên, Khả Nhi không chết, con bé “Aaaa… yaya…” mấy tiếng, tay chân quơ loạn, thế nhưng không làm nên chuyện gì.

Điên cuồng giãy dụa, một thân váy đỏ khiến người thấy mà giật mình.

- Khả Nhi không phải đối thủ của người phụ nữ này! – Nhan Tuấn Trạch hiểu rõ, hắn cũng cảm giác được sau khi Giản Đồng nói ra ba chữ “Anh… Lừa… Tôi” kia, thân thể hắn đã bị thương tổn.

Không chút do dự, Nhan Tuấn Trạch lập tức khỏi động vòng lặp.

Bất quá, hắn không lựa chọn quay về thời điểm mới tiến vào nhà vệ sinh, mà về ngay trước khi Giản Đồng đặt câu hỏi.

Giày cao gót đỏ một lần nữa xuất hiện bên ngoài cửa, vẫn không nhúc nhích.

- Anh còn yêu em không? – Âm thanh không phân biệt được nam hay nữ của Giản Đồng vang lên.

Lúc này đây, đã biết được kết quả trước khi trở về, Nhan Tuấn Trạch không chút do dự nói:

- Yêu!

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.