Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhìn Vào Hốc Tường (9)

Phiên bản Dịch · 1465 chữ

Ngay góc hành lang có hai căn phòng, theo thứ tự là 010 cùng 011, giờ khắc này, cửa phòng đồng loạt mở ra, nhìn vào bên trong là một mảnh đen kịt, không thấy bất kỳ thứ gì.

Bất quá sau khi cửa phòng mở ra, dường như có thứ gì đó bị kéo lê trên mặt đất, âm thanh khiến da đầu người ta run lên.

Trong phòng 011, hai cái tay trần đột ngột xuất hiện trên sàn nhà, dường như là có người đang bò lê trên mặt đất, muốn bò ra khỏi cửa.

Tưởng Duệ Hân chợt thét lên, bởi vì cửa phòng 010 gần cô nhất cũng xuất hiện hai cái tay đang ngoe nguẩy bò ra ngoài.

Thậm chí có thể lờ mờ thấy một cái đầu trụi lủi, không ngừng nhích ra cửa.

Một giây sau, ánh sáng đèn pin vụt tắt.

- AAAAAA!

Bảo Khiết cùng Tưởng Duệ Hân đồng thời thét lên.

Tiếng thét chói tai khiến lỗ tai Nhan Tuấn Trạch “ông” một tiếng, thoáng cái điếc lâm sàn.

Nhan Tuấn Trạch cảm giác đêm nay âm thanh hắn nghe nhiều nhất chính là tiếng thét của phụ nữ, cái này khiến hắn không khỏi hoài nghi quyết định mang hai bạn học nữ này cùng đi dò linh với mình.

Khoan nói đến quỷ, chỉ riêng Tưởng Duệ Hân hét thôi cũng đã dọa hắn run lên mấy lần. Không thể không nói, thứ này so với linh dị đột nhiên xuất hiện trước mắt còn có chỉ số kinh hãi cao hơn.

Ngoài dự đoán, tuy toàn bộ ánh sáng đèn pin đều bị tắt, nhưng đèn trên máy quay của Bảo Khiết vẫn lóe lên.

Ánh đèn này trờ thành nguồn sáng duy nhất, tuy là rất yếu.

Tưởng Duệ Hân ôm chặt lấy Bảo Khiết, run lẩy bẩy nói:

- Khiết Khiết, chiếu đằng sau mình, xem xem thứ ở cửa có leo ra chưa?

Bảo Khiết lập tức chuyển động máy quay, nhìn về phía phòng 010, lắc đầu:

- Không thấy!

Chu Đại Lực cũng hô:

- Nhanh… Chiếu sang chỗ mình!

Bảo Khiết lại lần nữa di chuyển máy quay, lắc đầu:

- Không có!

- Mình nói là… Chiếu… Chiếu lên người mình. – Chu Đại Lực bật chế độ cà lăm.

Hai nữ sinh bị dọa lui về sau mấy bước, Bảo Khiết lập tức chiếu đèn máy quay ngay chân Chu Đại Lực.

Chỉ thấy một thứ có hình dạng một người đàn ông lõa thể, người gầy còm, vàng như nến đang nằm rạp trên mặt đất, duỗi hai cái tay quắt queo như cành khô nắm lấy mắt cá chân Chu Đại Lực. Mắt nó trợn trừng, không có đồng tử, hốc mắt tối đen, miệng cũng mở lớn, không có răng, trên môi còn dính dịch nhờn màu trắng. Nó… Không phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Bịch!

Chu Đại Lực trực tiếp ngã ra đất, không có động tĩnh.

Một giây sau, tất cả mọi người không hề di động, trên chân truyền đến cảm giác lạnh lẽo dị thường.

Bảo Khiết run rẩy di chuyển đèn máy quay xuống chân mình và hai người khác, chỉ thấy mỗi người đều bị một gã gầy còm khỏa thân bắt lấy mắt cá chân.

Mấy… Gã này tuy có vẻ ngoài khác biệt, nhưng làn da đều là nếp gấp, không có tóc, toàn thân khô héo.

- Tìm thế thân? – Không hiểu sao trong đầu Nhan Tuấn Trạch lại lóe lên ý nghĩ này.

Lúc này, bởi vì kinh hãi quá độ mà hai nữ sinh không phát ra được bất kỳ âm thanh nào khác, chỉ có run rẩy và run rẩy, bất kỳ lúc nào cũng có thể ngất đi.

Phốc!

Thoáng chốc, đèn máy quay rốt cuộc cũng bị dập tắt, bốn phía rơi vào bóng tối vô tận.

Bóng tối đột ngột khiến lòng người hoảng sợ, tựa như từng đàn kiến đang không ngừng càn quét, gặm nhắm tất cả dũng khí còn sót lại, loại áp lực này quả thực có thể bức người ta phát rồ.

Nhan Tuấn Trạch không nghĩ nhiều, lập tức hô lên trong đầu.

Trở về!

Một hồi choáng váng qua đi, ánh sáng đèn pin lại lần nữa xuất hiện.

Chu Đại Lực, Bảo Khiết, Tưởng Duệ Hân cùng Nhan Tuấn Trạch đứng chung một chỗ, đã quay về kho trữ vật số 004, bốn người hiện đang đứng sau cửa.

Nhan Tuấn Trạch nhìn đồng hồ, vừa rồi thời gian còn thừa lại 21 phút, tiêu hao 5 phút với bảo vệ trẻ tuổi kia, cho nên lần thứ hai trở về, năng lượng dị thứ nguyên tiêu tốn còn lại 16 phút.

Lần thứ ba trở về mất thêm 4 phút, cũng chính là lần này. Hiện tại năng lượng cho vòng lặp còn lại 12 phút, không thể tùy tiện lãng phí được.

Đương nhiên, thời không đồ phổ của hắn vẫn còn 50 phút dị thứ nguyên năng lượng, những… năng lượng này nếu như có thể không sử dụng thì… Cố sức đừng động đến nó.

Nhan Tuấn Trạch chỉ sợ sau khi thiết trí điểm đầu ngay tại đây, nếu như làm cách nào cũng không thoát khỏi linh dị bên ngoài, vậy thì đến khi hao hết năng lượng ắt sẽ lâm vào tuyệt cảnh.

Thật ra muốn rời khỏi tầng hầm số 1, 12 phút hoàn toàn đủ, hiện tại, quan trọng nhất là phải thoát khỏi tên bảo vệ trẻ hư hư thực thực bên ngoài.

Tiếng bước chân vang lên trên hàng lang, từng bước từng bước đến gần kho trữ vật số 004.

Ba người Chu Đại Lực đều đang chăm chú lắng nghe tiếng bước chân, không ai lên tiếng.

Nhan Tuấn Trạch thì nhân lúc này nhớ lại chi tiết nhiệm vụ “Nhìn vào hốc tường”.

Hắn nhớ rõ nhiệm vụ trừng phạt chính là trở thành thế thân, đổi lấy tự do cho cỗ thi thể trong hốc tường. Trước khi trở về, mấy cái… linh dị khô gầy kia chẳng lẽ lại là thế thân bị lưu lại chỗ này?

Nói như vậy cũng không thông, nếu đã có thế thân thì tại sao linh dị trong tường không rời khỏi đây, mà còn nán lại tầng hầm số 1 của Cao ốc Kiến Nghiệp?

Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?

Nhắc nhở nhiệm vụ có hai cái. Một là ác linh rất đáng thương, cho nên không thể khóa. Hai là bí mật nằm trong mắt hắn.

- Bí mật trong mắt hắn? – Nhan Tuấn Trạch nhỏ giọng thì thầm, đại não cấp tốc xoay chuyển.

Lúc đầu, bởi vì con mắt của thi thể bên trong hốc tường khiến cho bốn người bọn họ rơi vào ảo giác, nếu như không phải Tưởng Duệ Hân có thiên phú dị bẩm, trừng mắt giải cứu quần chúng thì nói không chừng toàn quân đã sớm bị diệt.

- Con mắt? Bí mật? – Mày Nhan Tuấn Trạch nhíu chặt.

Lúc này, tiếng bước chân bên ngoài hành lang đã dừng lại.

Nhan Tuấn Trạch làm thủ thế chớ có lên tiếng, đồng thời hé miệng, dùng khẩu hình nói với ba người một chữ:

- Quỷ!

Sau đó bảo Chu Đại Lực chặn cửa, còn mình thì nhanh chóng đi về phía thây khô đang nằm trên mặt đất.

Lúc này bảo vệ ngoài cửa đã lên tiếng hỏi:

- Bên trong… Có ai không?

Lúc này đây, tuy ba người tỏ vẻ rất nghi hoặc, nhưng không ai trả lời.

Nhan Tuấn Trạch nhanh chóng ôm thây khô đi đến cửa.

Sau khi cái thây khô này bị móc ra khỏi tường, tác dụng gây ảo giác của cặp đồng tử màu xám tro kia dường như đã biến mất, nhưng bởi vì có vết xe đổ trước đó, cho nên bốn người kể cả Nhan Tuấn Trạch đều cố sức né tránh nó.

Lúc Nhan Tuấn Trạch kéo thây khô đến cửa, Bảo Khiết cùng Tưởng Duệ Hân bị dọa vội trốn sang một bên, không rõ vì sao hắn lại làm như vậy.

Còn Chu Đại Lực bởi vì hai tay giữ cửa nên dù có sợ hãi cũng không dám tránh đi.

- Đừng giả bộ im lặng, tôi nghe thấy tiếng các người, mở cửa nhanh! – Bảo vệ trẻ tuổi lần nữa lên tiếng, hơn nữa sau khi xoay tay nắm không có kết quả, hắn liền đập cửa.

Nhan Tuấn Trạch ngồi xổm sau lưng thi thể, vịn thi thể ngồi xuống, khiến cho mặt thi thể nhắm ngay cửa, sau đó nói với Chu Đại Lực:

- Có thể mở cửa được rồi!

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.