Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhìn Vào Hốc Tường (7)

Phiên bản Dịch · 1819 chữ

Cửa kho 004 vẫn để mở, ba người Nhan Tuấn Trạch, Bảo Khiết cùng Tưởng Duệ Hân vẫn cầm đèn pin đứng ở cửa.

Sau khi nhìn thấy Chu Đại Lực xông vào căn phòng đối diện, Bảo Khiết và Tưởng Duệ Hân đều dùng đèn pin chiếu vào căn phòng kia.

Chỉ có Nhan Tuấn Trạch xoay người, chiếu đèn ra sau, chú ý cỗ thây khô đang nằm trên đất.

Không có bất kỳ âm thanh gì truyền đến, Chu Đại Lực tiến vào căn phòng đối diện tựa như một giọt nước rơi vào biển rộng, một chút bong bóng cũng không nổi lên.

- Đại Lực! – Nhan Tuấn Trạch quay đầu, thử hô một tiếng thăm dò.

Trong căn phòng tối mịt không có bất cứ động tĩnh gì.

- Làm sao bây giờ? – Tưởng Duệ Hân quay đầu liếc nhìn Nhan Tuấn Trạch, vẻ mặt vô cùng khẩn trương. – Có khi nào Đại Lực quá lợi lại, vừa vào liền quật ngã đối phương?

- Không có khả năng. – Nhan Tuấn Trạch lắc đầu. – Tên kia tứ chi phát triển, động tác lại lỗ mãng, dù cho có thể đơn giản chế ngự đối phương cũng sẽ cố ý rống lên để chứng minh với chúng ta cơ bắp của hắn có bao nhiêu trâu.

- Vậy… Đã có chuyện gì? Giờ ai qua đó xem một cái thử? – Bảo Khiết đứng một bên cầm máy quay, hai tay rõ ràng đang run lên.

Nhưng đúng lúc này, thanh âm của của bảo vệ trẻ tuổi lại lần nữa vang lên:

- Người đâu? Sao không có thêm người đến hỗ trợ?

Xem ra sau khi Chu Đại Lực cùng hắn tụ hợp đã phát huy tác dụng, ít nhất là áp chế được đối phương.

- Bảo Khiết, cậu đi với mình! – Nhan Tuấn Trạch liếc thây khô nằm trên mặt đất cách đó không xa, rồi quay sang nói với Tưởng Duệ Hân. – Duệ Hân, cậu phụ trách thủ ở đây. Nếu như thây khô có động tĩnh gì thì dùng mắt cậu trừng nó.

Tưởng Duệ Hân bị dọa run lẩy bẩy:

- Nhưng mắt của nó đã bị bịt kỹ, trừng không được nha!

- Nếu không cậu giật vải ra? Vạn nhất nó động đậy, cũng thuận tiện để cậu trừng hắn. – Nhan Tuấn Trạch rất nghiêm túc đề nghị.

- Giật cái em gái cậu! Mình không giật, cứ để vậy đi! – Tưởng Duệ Hân lắc đầu như trống bỏi.

- Như vầy đi, Bảo Khiết đứng ở cửa phòng, mình phụ trách đi vào, hai cậu có thể nhìn thấy nhau, như vậy dễ hỗ trợ nhau hơn.

Nhan Tuấn Trạch nhún nhún vai, lại quay sang căn dặn Tưởng Duệ Hân một tiếng, rồi cùng Bảo Khiết đi sang đối diện.

Đèn pin chiếu vào phòng một lượt, phát hiện chỉ có thể nhìn thấy đại khái 2 ~ 3 mét, xa hơn nữa là một màn đen kịt, không cách nào thấy rõ tình huống bên trong.

Tình huống có chút quỷ dị.

Nhan Tuấn Trạch đứng ở cửa chần chờ vài phút, quan sát vòng lặp trong đầu, còn 17 phút nữa.

Nếu như gặp nguy hiểm, trong khoảng thời gian này hắn có thể tùy ý trở về thời điểm mình muốn trong vòng lặp.

Có lẽ đã đủ ứng phó nguy hiểm.

Hít sâu một hơi, Nhan Tuấn Trạch cầm đèn pin trong tay, căn dặn Bảo Khiết đứng sau lưng mượn ánh đèn từ máy quay chiếu sáng, sau đó tiến vào phòng.

Theo thị giác của Bảo Khiết, một giây sau khi Nhan Tuấn Trạch tiến vào phòng, bóng đen dày đặc lập tức bao phủ cả người hắn, cả ánh đèn pin cũng nhanh chóng biến mất.

- Nhan Tuấn Trạch! – Bảo Khiết lắp bắp kinh hãi, vội mở miệng hô to.

Trả lời cô là một mảnh tĩnh mịch.

Tim Bảo Khiết gần như ngừng đập, cô dậm chân lo lắng:

- Nhan Tuấn Trạch, trả lời mình! Cậu ở đâu?

Máy quay cùng đèn pin chỉ có thể soi sách khoảng không cách cửa phòng không xa, rốt cuộc vẫn không cách nào soi được không gian đen như mực trong phòng.

- Chuyện gì? – Đứng ở cửa kho trữ vật 004 đối diện, Tưởng Duệ Hân ngạc nhiên hỏi. – Cậu ấy vừa tiến vào đã không thấy tăm hơi à?

- Không… Không thấy nữa, cũng không trả lời mình. – Bảo Khiết sắp khóc đến nơi.

- Nếu không để mình đến trừng? – Tưởng Duệ Hân đề nghị.

Từ sau khi nếm được trái chiến thắng, cô đã coi “Trừng mắt thần thông” của mình là pháp bảo đệ nhất mỗi khi gặp quỷ.

- Cậu vẫn nên chú ý phía sau…

Bảo Khiết còn chưa dứt lời, máy quay trong tay đã bị cái gì đó bắt lấy, ngay sau đó, cô bị một lực lượng mạnh mẽ lôi vào giữa phòng, nửa câu sau còn chưa nói xong, thậm chí ngay cả tiếng kêu cũng không kịp phát ra.

Một tiếng thét phát ra từ trong miệng Tưởng Duệ Hân vang vọng trong hành lang, đi cùng với đó, ngay sau lưng cô đột nhiên bị siết chặt, quần áo co rút lại, cứ như có một bàn tay đang nắm chặt lấy quần áo sau lưng.

Một giây sau, đèn pin trong tay Tưởng Duệ Hân rơi xuống, cả người bị túm vào trong kho trữ vật 004, cửa kho “bịch” một tiếng đóng lại.

Tầng hầm số 1 lần nữa quay về yên tĩnh.

Không khí mang theo hơi ẩm tràn ngập, so với lúc đầu dường như nặng hơn.

Trong phòng.

Bóng tối dày đặc bao phủ Nhan Tuấn Trạch.

Mặc kệ hắn đi hướng nào, trước mắt cũng đều là một mảnh đen kịt, đèn pin trong tay đã sớm tắt, làm cách nào cũng không mở ra được.

Chẳng lẽ trong căn phòng này cũng có chuyện ma quái? Không phải thi thể đã bị móc ra sao? Vì sao còn như vậy?

Có rất nhiều nghi vấn xoay quanh hắn, Nhan Tuấn Trạch đứng nguyên tại chỗ, tạm thời không dám di động lung tung.

Đầu tiên là bảo vệ trẻ tuổi xuất hiện, sau đó hắn phát hiện trong căn phòng này có điều khác thường, từ lúc đó mọi chuyện bắt đầu trở nên cổ quái.

Dù cho nghe thấy tiếng động từ trong căn phòng này vọng ra, phản ứng theo bản năng khiến hắn trực tiếp vọt vào, thế nhưng hắn hẳn là giật mình sau đó lập tức lùi lại mới đúng.

Đây không phải là phản ứng của một người bình thường.

Ở một nơi náo linh dị, nghe thấy tiếng động khác thường trong bóng tối mà còn kích động như vậy, rất hiển nhiên, không có một chút cố kỵ, chỉ sợ ngoài tên Trừ Linh nhân ngốc Hoàng Sâm ra thì không có ai làm như vậy đâu.

Cho nên hành động của bảo vệ kia thật sự rất khác thường.

Sự thật chứng minh, tư duy của một người chỉ có thể phát huy tối đa trong thời điểm an tĩnh dị thường. Mà giờ khắc này, Nhan Tuấn Trạch chính là như thế.

Hắn hận bản thân không sớm nghĩ ra điểm này, hiện tại dê đã vào miệng cọp, muốn nhẹ nhàng thoát ra khỏi căn phòng này e chỉ là hi vọng xa vời.

Lúc này Chu Đại Lực rất có thể đã sớm gặp tổ tông Chu Thần Thông của hắn luyện tập Đại Lực Thần Quyền rồi.

Đúng, tổ tiên Chu Hằng là một vị rất nổi danh, tên gọi Chu Thần Thông, chú ý, không phải Chu Bá Thông, người ta cũng không có song thủ hổ bác chi thuật, bất quá Chu Thần Thông đích xác là loại lớn lên lưng hùm vai gấu, cộng thêm quyền thuật cao minh, thanh danh hiển hách.

Nhan Tuấn Trạch hoài nghi Chu Hằng có ngoại hiệu là Chu Đại Lực có lẽ đa phần là do gen di truyền từ tổ tiên.

Chỉ tiếc chỉ số thông minh không di truyền, nếu không cũng sẽ không hí ha hí hửng chạy theo tên bảo vệ đáng nghi kia vào phòng.

Nhưng đúng lúc này, Khả Nhi đang nằm úp sấp trên lưng Nhan Tuấn Trạch giật giật, một cảm giác nguy hiểm ập đến.

Nhan Tuấn Trạch nhịn không được lui về sau hai bước.

Trong bóng tối chân của hắn đột nhiên giẫm phải mu bàn chân ai đó, dường như có người vẫn luôn đứng phía sau hắn, giờ phút này rốt cuộc không cẩn thận đụng phải.

Khả Nhi nằm trên lưng Nhan Tuấn Trạch phát ra tiếng gào thét nặng nề mà hắn chưa từng nghe tháy, cứ như một đầu chó săn nóng nảy đang dùng tiếng gào trầm thấp của mình để cảnh cáo đối phương.

Một giây sau, Khả Nhi bắn vọt ra, chộp một cái vào khoảng không.

Nhan Tuấn Trạch không nhìn thấy gì cả, chỉ phải tranh thủ xoay người, nhìn theo hướng Khả Nhi đánh tới.

Rầm!!!

Cách đó không xa vang lên tiếng thứ gì đó đập mạnh vào tường.

Không biết kết quả như thế nào.

Nhan Tuấn Trạch cảm thấy rất bất an, rốt cuộc cũng không còn bất kỳ âm thanh nào khác.

Hôm nay, độ hảo cảm của Khả Nhi với hắn đã biến thành “Hữu hảo”, nếu không nhóc con này cũng sẽ không chủ động đánh về phía bóng người ẩn trong bóng tối kia.

Chờ trong giây lát, Nhan Tuấn Trạch nhịn không được kêu lên một tiếng:

- Khả Nhi!

- Xoạch! – Một cái tay từ phía sau khoác lên vai hắn.

Cái tay này rất lớn, không phải của trẻ con.

Sau khi cảm giác được kích thước cái tay kia, Nhan Tuấn Trạch cũng đoán được kết cục của Khả Nhi.

Tim lập tức chìm xuống đáy cốc.

Không một chút do dự, trong lòng của hắn đã có một ý niệm vô cùng kiên định.

Trở về!

Hoa mắt, trước mắt lần nữa xuất hiện ánh sáng.

Đây là ánh đèn pin.

Hắn, Chu Đại Lực, Bảo Khiết, Tưởng Duệ Hân, bốn người đang đứng phía sau cửa kho trữ vật 004, nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân vang lên bên ngoài hành lang.

Sắc mặt Nhan Tuấn Trạch âm trầm, giảm thấp âm thanh, nói với tất cả mọi người:

- Bất luận kẻ nào cũng không được đáp lại, ai dám đáp, mình sẽ bóp chết người đó.

Mặt ba người dại ra.

- Cậu nhắc thì nhắc thôi, nhìn mình làm gì? – Chu Đại Lực bị Nhan Tuấn Trạch nhìn chằm chằm, cảm giác mình rất là oan ức.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.