Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất Tinh Trừ Linh nhân

Phiên bản Dịch · 1568 chữ

Dịch: Mịii

Nguồn: truyenyy.com

----------

Trong phòng bộ môn Văn có tổng cộng bốn lão sư. Bất quá, sau khi Hướng Tài Đức gọi Nhan Tuấn Trạch vào phòng, các lão sư khác đều lên tiết, không có tiết cũng hiểu ý rời đi.

Hướng Tài Đức không tiến vào phòng, đợi Nhan Tuấn Trạch đi vào, hắn liền đóng cửa lại.

Vừa bước vào phòng, Nhan Tuấn Trạch có hơi kinh ngạc, cảm giác Khả Nhi đang nằm trên lưng hắn khẽ nhúc nhích, sau đó trượt xuống.

Quay đầu nhìn thì thấy bóng dáng áo đỏ kia đã đi xuyên qua cửa, một mình rời đi.

Quay lại, trong văn phòng có một người đàn ông vóc dáng hơi thấp, mặc vest trắng, diện mạo có phần quen thuộc. Hắn ta đang ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như đã nhập thần.

Ngoài cửa sổ, gió nhẹ vờn quanh, cành lá lao xao theo gió, ánh nắng sớm chiếu vào bệ cửa.

Giờ khắc này, có cảm giác thế giới đang náo linh dị ngoài kia dường như cách mình rất xa.

- Hóa ra là anh! - Nhan Tuấn Trạch nhìn rõ người áo trắng này, đúng là Trừ Linh nhân hôm qua đột nhiên xuất hiện chế ngự phụ thể linh.

Người áo trắng xoay ghế lại, mỉm cười nhìn hắn:

- Xin chào, tự giới thiệu một chút, tôi là Hoàng Sâm. Sâm trong “Ngô an lê bất tảm/Nhữ quý ngọc vi sâm”.

Câu này thơ xuất từ Đỗ Phủ. (1)

(1) Hai câu này nằm trong bài Phong tật chu trung phục chẩm thư hoài tam thập lục vận phụng trình Hồ Nam thân hữu.

Hiện tại Nhan Tuấn Trạch xem như đã rõ, thế giới này có vài thứ giống y hệt như Địa Cầu, cũng có vài thứ bất đồng, mà có vài thứ… Chỉ là cách gọi bất đồng. Cho nên có thể có Đỗ Phủ thì cũng có thể có Michelangelo, chỉ có điều thời điểm sau này, tất cả mọi việc biến hóa lớn hơn mà thôi.

Tựa như một con cua đồng trồi lên mặt nước nhìn chằm chằm bạn, dám lén phén, một kẹp xuống, cả thế giới đều yên tĩnh.

- Xin chào, tiên sinh Trừ Linh nhân. - Nhan Tuấn Trạch tỏ vẻ khách sáo.

Sau chuyện của Trương Điềm Điềm, Trừ Linh nhân này lại chạy đến gặp mình, khiến hắn có cảm giác bất an.

- Gọi tôi Hoàng Sâm là được. - Hoàng Sâm đứng lên, đưa tay ra với Nhan Tuấn Trạch, thoạt nhìn rất thân thiện.

Nhan Tuấn Trạch cũng giơ tay bắt tay hắn, hơn nữa còn chú ý đến bộ vest của Hoàng Sâm. Không có thiếu cái cúc nào. Hôm qua, hắn nhớ rõ tên này giật một cái cúc từ trên áo vest xuống, ném vào người Trương Điềm Điềm, sau đó nổ tung một cái, phụ linh thể bị bức ra khỏi cơ thể cô.

Hoàng Sâm chú ý đến ánh mắt Nhan Tuấn Trạch, hắn cười cười, lơ đễnh nói:

- Đó là tàng khấu, sản phẩm của Tổ sự kiện linh dị, chuyên dùng để tiêu trừ linh dị. Bất quá nó không lưu hành bên ngoài, nếu như bị phát hiện, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

- Rất quý à? - Nhan Tuấn Trạch chép miệng, thu hồi ánh mắt.

- Không phải quý, mà là hiếm. - Hoàng Sâm chỉ chỉ vào cái ghế bên cạnh, mời Nhan Tuấn Trạch ngồi xuống.

Nhan Tuấn Trạch còn chưa đặt mông xuống ghế đã nghe Hoàng Sâm hỏi:

- Nói nghe một chút, vì sao cậu lại đi vào văn phòng của Trương lão sư?

Nhan Tuấn Trạch ngẩn người vài giây, rồi lắc đầu:

- Tôi không hiểu anh đang nói gì.

Hoàng Sâm mỉm cười, lấy một cái điện thoại di động từ trong túi quần ra. Nhan Tuấn Trạch nhận ra đó chính là điện thoại của Trương Điềm Điềm.

- Đây là điện thoại của Trương lão sư, tôi đã kiểm tra nhật ký cuộc gọi, bên trong không có số của cậu, cũng không có tin nhắn gửi cho cậu. - Vẻ mặt Hoàng Sâm cứ như là đã khống chế hết mọi chuyện. - Tôi cũng đã kiểm tra máy bàn trong văn phòng, trong khoảng thời gian đó không hề có bất kỳ cuộc gọi nào cả.

Dừng một chút, Hoàng Sâm mới nói ra mục đích mời Nhan Tuấn Trạch đến đây:

- Xin hỏi… Trương lão sư đã gọi cậu mang bài thi đến bằng cách nào? Cậu đi vào văn phòng để làm gì? Rõ ràng biết cô ấy đã bị nhập thân, vì sao còn muốn một mình đi vào?

Nói xong lời này, Hoàng Sâm nhìn thẳng vào Nhan Tuấn Trạch, trong mắt lóe lên tia thâm thúy, muốn xem hắn có nói dối hay không.

Hoàng Sâm mười phần tin tưởng suy đoán của mình, cho đến nay, hắn vẫn luôn tự tin như vậy, tự tin đến chấp niệm.

Thậm chí, có đôi khi, Hoàng Sâm cho rằng mình làm một thám tử còn xuất sắc hơn nhiều so với làm Trừ Linh nhân, chỉ hận sinh không gặp thời.

Bất quá, Nhan Tuấn Trạch chỉ ngẩn ra vài giây, dường như cũng không nghĩ nhiều, chỉ một câu đã đánh cho chấp niệm của Hoàng Sâm thành cám vụn.

- Trương lão sư nói với tôi ở trên lớp, không tin thì anh đi hỏi cô ấy.

Mặt Hoàng Sâm cứng đờ, kế đó, khóe miệng hắn bắt đầu run rẩy.

Chết, đậu xanh rau má toàn nghĩ đến tra điện thoại, trước khi người ta bị nhập thân, mặt đối mặt nói bộ không được à?

Tính sai!

Hơn nữa hắn làm sao hỏi Trương Điềm Điềm bây giờ, hiện tại cô ta vẫn còn đang phát điên trong trại an dưỡng kia kìa.

Chỉ trong vài giây, vẻ mặt Hoàng Sâm đã đổi mấy lượt, kế đó, hắn cố gắng nặn ra một nụ cười:

- Tôi chỉ… Hỏi vậy thôi! Cậu phải biết, một vài bạn trẻ thích chạy đến những nơi có sự kiện linh dị, còn tự chủ trương đi thu hình, sau đó đăng tải lên mạng. Căn bản không biết cái này có bao nhiêu nguy hiểm. Một vài sự kiện linh dị cho dù chúng tôi có chạy đến cũng không có biện pháp xử trí đấy.

- Ừm, tôi đã biết, sẽ không đâu. Tôi vẫn còn là học sinh, hơn nữa rất chăm học, sau giờ học cũng không ra ngoài chơi. - Nhan Tuấn Trạch “ngoan ngoãn” gật đầu.

Hoàng Sâm cười đến xấu hổ, hắn thấy Nhan Tuấn Trạch cũng không giống đang gạt mình, thế nhưng vẫn luôn có cảm giác sai sai ở đâu đó.

- Hoàng Sâm tiên sinh, cho đến nay, có một việc khiến tôi rất thắc mắc. Trừ Linh nhân các người có thể nhìn thấy được… Những quỷ hồn vẫn luôn lẩn trốn ư? - Nhan Tuấn Trạch nhân cơ hội hỏi.

- Tôi thì không được, bất quá tam tinh Trừ Linh nhân có thể. - Hoàng Sâm lắc đầu.

- Vậy anh mấy tinh? - Nhan Tuấn Trạch lại hỏi.

- Nhất tinh. - Hoàng Sâm đứng lên, nếu hắn đã đoán sai, vậy thì có tra tiếp cũng chẳng được gì. - Mau đi học đi! Việc học tuy quan trọng nhưng sức khỏe lại càng quan trọng hơn. Ăn nhiều đồ bổ một chút, đừng có ăn mặc như cái bánh chưng kiểu đó.

Nhan Tuấn Trạch cảm thấy mấy người này có chấp niệm rất sâu với bánh chưng. Hắn thầm oán, sớm biết như vậy, lúc nãy Khả Nhi cũng không cần phải chạy ra ngoài trốn.

Bất quá, lại nói, tính cảnh giác của Khả Nhi rất mạnh, ít nhất, biết trong phòng có người có thể uy hiếp đến mình, cô bé sẽ lập tức có phản ứng.

Rời khỏi văn phòng, chủ nhiệm Hướng Tài Đức đang chờ ngoài cửa, tuy nhiên, hắn cũng rất hiểu chuyện, không mở miệng hỏi điều gì. Vả lại, Trừ Linh nhân hỏi thăm người từng trải qua sự kiện linh dị vốn là chuyện rất bình thường.

Hoàng Sâm đi khỏi, Nhan Tuấn Trạch vừa bước đến hành lang thì Khả Nhi không biết từ đâu chui ra, vô cùng thuần thục bò lên lưng hắn.

Nhan Tuấn Trạch nói ra một câu, nếu Hoàng Sâm nghe được đoán chừng phải thổ huyết:

- Thật ra nhóc không cần trốn, chỉ cần nhóc muốn, người nọ không cách nào phát hiện được nhóc. Hắn chỉ là nhất tinh Trừ Linh nhân, rất cặn bã.

Trở lại phòng học, hắn nói với Chu Đại Lực chuyện đăng ký tài khoản trên nền tảng “Mở mắt”.

Chu Đại Lực vô cùng ủng hộ, bất quá, hắn nói chuyện có chút lãng tránh. Hiển nhiên là sợ Nhan Tuấn Trạch kéo mình đi khám phá sự liện linh dị gì gì đó.

- Cậu không cần lo lắng. - Nhan Tuấn Trạch vỗ vỗ vai hắn, an ủi. - Trước tiên mình quay rồi đăng lên thử, nếu có fans hâm mộ, thêm cả thu nhập… Lần sau mình nhất định gọi cậu vào.

- Hắc hắc hắc, mình làm người xem trước, cổ vũ cho cậu. - Chu Đại Lực nhanh chóng chuyển chủ đề. - Tài khoản của cậu tên gì?

- Dạ hành tiểu cẩu.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.