Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sống chung một phòng cùng Trương Điềm Điềm (5)

Phiên bản Dịch · 1900 chữ

Dịch: Mịii

Nguồn: truyenyy.com

----------

Nhan Tuấn Trạch biết chắc hiện tại hắn cười rất khó coi, nhưng không còn cách nào khác, chỉ cần cố hết sức không chọc giận Trương Điềm Điềm, thỏa mãn yêu cầu của cô, chịu thêm vài phút nữa là được.

- Em tìm thấy nó ở đây? - Trương Điềm Điềm không nhận lấy cây bút mà tiếp tục hỏi.

- Ngay… Ngay trên… Trên người cô. - Nhan Tuấn Trạch ấp úng đáp.

- Chỗ nào? - Trương Điềm Điềm tỏ vẻ rất ngạc nhiên, đưa tay sờ soạng mặt mình.

Không bao lâu sau, ngón tay mảnh khảnh đã chạm vào miệng vết thương trên mắt phải, bất quá, nó không dừng lại. Thời điểm Nhan Tuấn Trạch trợn mắt há hốc mồm nhìn, ngón tay kia đâm sâu vào hốc mắt, thật cẩn thận, cẩn thận từng chút một, không ngừng thăm dò độ sâu.

Nhan Tuấn Trạch có cảm giác sắp cho cẩu ăn chè luôn rồi!

Liếc nhìn, đã qua 8 phút, ngay khi hắn quyết định lần nữa thối lui đến cửa phòng làm việc, giọng của Trương Điềm Điềm lại vang lên.

- Hóa ra đã khoét lỗ xong rồi, vậy thì ta không khách khí…

- Cái gì?

Nhan Tuấn Trạch khựng lại, trong đầu vụt qua câu mà con phụ thể linh này đã nói trước đó “Khoét một cái lỗ, hút khô tinh khí cô ta, không cần tốn sức như vậy”.

Nó đây là… Muốn thông qua vết thương kia để hút tinh khí của Trương Điêm Điềm.

Đây là cái đức hạnh gì hả?!

Tuy Nhan Tuấn Trạch không hiểu ra sao, nhưng hắn vẫn ý thức được giờ khắc này Trương Điềm Điềm đã rơi vào nguy hiểm cực độ.

Nhất định không thể để tên này hút tinh khí của cô ấy!

- Đợi chút, chỗ cô sờ cũng không phải miệng vết thương. - Nhan Tuấn Trạch bật thốt.

Hắn không biết con phụ linh thể này sao lại thích ứng với thân thể vật chủ kém như vậy, cũng không biết lý do tại sao nó phải dựa vào vết thương trên người vật chủ mới có thể hút được tinh khí của đối phương.

Nhưng hiện tại nhất định không để nó tiếp tục làm như vậy, cho nên một suy nghĩ vô cùng lớn mật vụt qua trong đầu Nhan Tuấn Trạch. Khiến cho 3 tháng sau đó, hắn vẫn không dám nhớ đến một màn của ngày hôm nay.

Nghe hắn nói câu kia, phụ thể linh ngẩn ra.

Cơ Hội Tốt Chẳng Khác Nào Vô Tinh Thả Cái Rắm, Bắt Không Được Là Lập Tức Tan Ngay.

Nhan Tuấn Trạch bắt được.

Nhân cơ hội, Nhan Tuấn Trạch vươn tay, một lần nữa trả cây bút bi về vị trí lúc trước, đúng, chính là cắm ngược vào hốc mắt Trương Điềm Điềm.

Thời khắc nguy cấp, kịp phản ứng “cái lỗ” mà phụ thể linh nói chính là miệng vết thương do bút bi tạo ra, Nhan Tuấn Trạch chắc chắn sẽ không để nó hút tinh khí của Trương Điềm Điềm, vì thế hắn quyết định lấp lỗ.

Mà trong tay hắn cũng chỉ có cây bút vừa nãy, đâu thể dùng ngón tay của mình được, đúng không?

Ngón trỏ quan trọng lắm nha, sau này Nhan Tuấn Trạch còn dùng vào rất nhiều việc, không thể bị phế đi được. Bằng không sau này sẽ để lại di chứng tâm lý. Cho nên vẫn nên dùng bút bi vậy.

Lúc này, hắn cũng không cách nào biết được đã chọc vào sâu hay cạn, dù sao thì chặn lại là được.

Phụ linh thể đã nổi giận, nó dùng thanh âm ngọt ngào của Trương Điềm Điềm thét lên:

- Lỗ hổng đâu? Không thấy nữa.

Rất kỳ quái, ngay khi miệng vết thương bị chặn lại, tên này không cách nào tìm được vị trí chuẩn xác.

Trương Điềm Điềm đứng bật dậy, vẻ mặt dữ tợn, toàn thân căng cứng, trên cổ nổi gân xanh, hai tay không ngừng quờ quạng trên người, cứ như đã mất đi mục tiêu đời mình vậy.

Trong quá trình tìm kiếm, cô ta không ngừng gào thét, gầm gừ, dùng đầu ngón chân cũng đoán được, đám lão sư canh giữ ở đầu cầu than giờ phút này chẳng khác nào lũ ve ngủ đông, đánh rắm một cái cũng không dám, chỉ biết hoảng sợ nhìn lên tầng 2.

Giờ thì hay rồi, Nhan Tuấn Trạch đã chọc giận con phụ linh thể này.

Nhiệm vụ ghi rất rõ: Đừng thử khiêu khích nó, hậu quả khôn lường.

Nhan Tuấn Trạch tự hỏi bản thân, hắn không làm được, không thể nào trơ mắt nhìn thấy nhìn Trương Điềm Điềm bị phụ linh thể khoét ra một lỗ máu, sau đó tươi sống hút hết tinh khí.

Cho nên mọi chuyện phát triển đến nước này gần như là điều tất yếu.

Thừa dịp Trương Điềm Điềm còn đang điên cuồng tìm kiếm miệng vết thương, Nhan Tuấn Trạch ngồi xổm xuống, huy động cả hai tay hai chân, kích phát tiềm năng thân thế, dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tay, chui tọt xuống gầm bàn làm việc.

Cái bàn làm việc này gần sát bàn làm việc của Trương Điềm Điềm, cách rất gần chỗ cô ta đang đứng. Nhan Tuấn Trạch không có thời gian suy nghĩ, bởi vì dãy bàn làm việc này nằm sát cửa sổ, cho nên hắn liền dùng tấm màn che người, chui lên hàng thứ hai, sau đó là thứ ba, thứ tư.

Dãy thứ tư là bàn trống, bên trên chất đầy bài thi cùng với đề thi, trước bàn cũng chất đống sách khảo thí của nhiều niên khóa, có một vài cuốn đã nổi mốc.

Chỗ này rất dễ giấu một người, Nhan Tuấn Trạch nép mình giữa đống bài thi, chuẩn bị dùng “vũ khí tri thức” tiêu diệt hết thảy ma quỷ.

Không biết từ lúc nào, tiếng hét của Trương Điềm Điềm đã ngưng lại, chỉ còn tiếng “ồ ồ” thở dốc. Vài giây sau, âm thanh thở dốc cũng biến mất.

Tiếng giày cao gót chợt vang lên, từ chỗ bàn làm việc của Trương Điềm Điềm, từng bước từng bước đi ra.

Bởi vì lão sư cũng có quy định về trang phục, cho nên giày cao gót không được quá cao. Do đó, phụ thể linh dùng thi thể của Trương Điềm Điềm… Bước đi rất ổn.

Tiếng bước chân không nhanh không chậm, không còn cảm giác cuồng loạn vừa rồi, mỗi một bước đều như giẫm vào dây thần kinh của Nhan Tuấn Trạch.

Không bao lâu sau, hắn nhìn thấy đôi chân trắng dã của Trương Điềm Điềm. Từng bước từng bước đi qua dãy bàn thứ ba, ngang qua ghế sofa, từ từ tiến đến dãy bàn thứ tư.

Tên này đi rất chậm, nó vẫn chưa phát hiện hắn, mà đang tìm kiếm.

Nhan Tuấn Trạch lại nhìn đồng hồ, đã qua 9 phút 21 giây.

Dù cho điện thoại có tính lệch thời gian thì sai số cũng sẽ không vượt quá 5 giây, cho nên… Sắp hết 10 phút rồi.

Trương Điềm Điềm đang tiến gần đến hắn, hắn có thể thấy máu tươi không ngừng nhỏ giọt bên chân cô. Trái tim trong lồng ngực không ức chế được điên cuồng nhảy lên, cứ như vừa mới tiêm thuốc trợ tim vậy.

Nếu như văn phòng này yên tĩnh lại… Nhan Tuấn Trạch dám chắc tiếng tim đập sẽ tố giác vị trí của hắn hiện tại.

Đôi chân tái nhợt kia vừa đi ngang qua nơi hắn trốn, đứng cạnh cửa sổ, từ vị trí này, Nhan Tuấn Trạch có thể nhìn thấy đôi giày cao gót.

Giờ khắc này, trong lòng hắn vô cùng khẩn trương, nếu như tình huống không đúng, hắn sẽ lập tức khởi động “Trở về”.

Độ chừng 10 giây, Trương Điềm Điềm đã xoay người đi đến cửa sổ, bước đến cái bàn Nhan Tuấn Trạch đang trốn.

Nhìn đôi chân đang dừng trước mặt, hắn có thể tưởng tượng được cảnh tượng ngay một giây sau, một cái đầu bù xù đột nhiên cúi xuống, quan trọng là hốc mắt bên phải của cái đầu đó còn lủng lẳng một cây bút đỏ.

Nhan Tuấn Trạch chịu không được loại giày vò này, đối với hắn, bị động không bằng chủ động. Nhan Tuấn Trạch hơi do dự một chút, sau đó từ từ giơ một chân lên, đạp một phát vào cặp giò nhỏ nhắn của Trương Điềm Điềm.

Một cước đạp thẳng vào giữa mắt cá chân đối phương, Trương Điềm Điềm quỳ sụp xuống, Nhan Tuấn Trạch lập tức đẩy ngã chồng bài thi sau lưng, chui ra từ một bên khác của bàn làm việc.

Tiếng gầm gừ quen thuộc lại lần nữa vang lên. “Rầm”, hai chân Trương Điềm Điềm búng một phát, nhảy vọt lên bàn làm việc, giẫm nát đống bài thi trên mặt bàn, đánh về phía Nhan Tuấn Trạch đang chạy trốn.

Chạy tới cửa phòng làm việc, Nhan Tuấn Trạch có cảm giác ống quần bị xiết chặt. Trương Điềm Điềm đã túm được ống quần hắn, cứ như là đang bị hắn lôi đi.

Thiếu chút nữa Nhan Tuấn Trạch đã hô “Trở về” rồi, hắn quay đầu, duỗi chân trái ra đạp một phát vào cái đầu rối bù kia.

Sống chết quan đầu, hắn cũng chẳng lo nghĩ được nhiều. Nếu lỡ như đạp chết Trương Điềm Điềm, bất quá hắn trở về, sau đó không tiến vào gian phòng này nữa, không tiếp tục làm nhiệm vụ là được chứ gì.

Bất quá, rất hiển nhiên, Trương Điềm Điềm không chết ngay được.

Giơ tay nắm lấy tay nắm cửa, vội vàng liếc nhìn điện thoại, máy đếm giờ đã dừng lại… Đến giờ rồi!

Bất quá, vì cẩn thận, gắng gượng thêm 5 giây nữa, Nhan Tuấn Trạch mới dám mở cửa phòng làm việc, vọt ra.

Chỉ cần rời khỏi căn phòng này, mục tiêu nhiều hơn, hắn có thể thừa loạn chạy trốn.

Vừa nghĩ đến đó, Nhan Tuấn Trạch phát hiện bắp chân mát lạnh, ống quần đã bị xé nát, một tay Trương Điềm Điềm bấu chặt vào bắp chân hắn.

Gần như ngay thời khắc đó, một cảm giác rét lạnh, lạ lẫm, khí tức tràn đầy thô bạo dọc theo bắp chân chui vào người hắn. Khí lực toàn thân nhanh chóng xói mòn, ngay cả vặn nắm cửa cũng không làm được.

- Tiêu rồi, nó muốn chui vào người mình! - Ba hồn bảy vía Nhan Tuấn Trạch thiếu chút bị dọa cong mông bỏ trốn.

Thời gian nhiệm vụ đã hết, hắn tuyệt không nghĩ mình vậy mà không trốn được.

Trở về, phải trở về.

Ban đầu, hắn thiết đặt vòng lặp là 10 phút 15 giây là có lý của hắn, bởi vì mặc dù thời gian hoàn thành nhiệm vụ là 10 phút, nhưng trên thực tế vẫn cần mấy giây giảm xóc.

Nhan Tuấn Trạch đang chuẩn bị khởi động trở về thì cửa phòng “rầm” một tiếng mở ra… Có ai đó đá văng cửa từ bên ngoài.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.