Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sống chung một phòng cùng Trương Điềm Điềm (3)

Phiên bản Dịch · 1615 chữ

Dịch: Mịii

Nguồn: truyenyy.com

----------

Lúc này đây, Nhan Tuấn Trạch cũng không muốn loạn động.

Dù sao thì theo như gợi ý, hắn chỉ cần ở cùng Trương lão sư trong một căn phòng đã coi như bắt đầu nhiệm vụ.

Tốt nhất cứ đứng như vậy, đứng cho đến hết 10 phút, bất kể Trương Điềm Điềm có chạy đi đâu cũng chẳng sao. Nếu đang trốn dưới gầm bàn thì tốt nhất đừng xuất hiện luôn đi.

Đương nhiên, thực tế luôn rất… Cmn!

Ngay lúc khi hắn chắc mẩm với kế hoạch của mình, ở cuối văn phòng, vị trí bàn làm việc cạnh cửa sổ vang lên âm thanh lật sách.

Đó là bàn làm việc của Trương Điềm Điềm.

- Ai đứng ở cửa?

Âm thanh ngọt ngào của cô vang lên.

Cô đã nghe thấy tiếng đóng cửa của Nhan Tuấn Trạch.

Bất quá, nghe giọng có vẻ như Trương Điềm Điềm đã khôi phục lại bình thường.

- Trương lão sư, xin chào!

Nhan Tuấn Trạch gắng gượng đáp lại một câu, không tình nguyện nhấc chân, từ từ đi vào văn phòng. Không bao lâu sau, hắn đã thấy bóng dáng Trương Điềm Điềm ngồi ở cái bàn cuối cùng trong dãy bàn đặt cạnh cửa sổ.

Vẻ mặt Trương Điềm Điềm không có gì khác lạ, cứ như những dị thường vừa rồi đã hoàn toàn biến mất.

- Em là… Học sinh ban 5? - Trương Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn Nhan Tuấn Trạch, tay đang lật xem một chồng bài thi thử.

May mắn là còn nhớ học sinh lớp mình, không đến mức biến thành người qua đường Giáp.

Nhan Tuấn Trạch thầm vui mừng, là một người đàn ông, dù có thích hay không thích, thì ít ra được một mỹ nhân như hoa như ngọc nhớ đến, không thể nghi ngờ là một chuyện rất đáng tự hào.

Tuy là… Aiz, nhớ cũng không trọn vẹn.

- Có chuyện gì à? - Trương Điềm Điềm lại cúi đầu xuống, tay phải cầm một cây bút đỏ, tay trái tiếp tục lật xem bài thi.

- Lão sư… Chủ nhiệm bảo em tới xem thử, Trương lão sư, cô… Hiện tại cô cảm thấy khá hơn chút nào không? - Nhan Tuấn Trạch mở miệng.

Trong lúc hỏi, trong đầu hắn xẹt qua một tia nghi vấn.

Một người bị người khác khiêng về văn phòng, đặt nằm trên ghế sofa, vậy mà giờ lại điềm nhiên như không có việc gì ngồi chấm bài thi? Nếu không phải bản thân có dị thường thì chắc chắn là mắc chứng hay quên…

Trương Điềm Điềm không đáp.

Trên thực tế, sau khi hỏi ra câu “Có chuyện gì à?”, động tác lật bài thi của cô đã từ từ khựng lại, sau đó, một lần nữa rơi vào trạng thái bất động.

Tim Nhan Tuấn Trạch giật thót, cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, màn hình hiển thị còn 8 phút 57 giây nữa. Từ lúc vào cửa cho đến hiện tại chỉ mới trôi qua hơn 1 phút.

Tình huống trước mắt, tốt nhất là đừng khiến cô ta chú ý đến mình.

Nhan Tuấn Trạch không trông mong Trương Điềm Điềm sẽ trả lời mình, trên thực tế, giờ phút này, hắn thầm cầu nguyện cô ta đừng có nói gì thêm nữa.

Tốt nhất là hắn biến thành không khí trước mặt cô ta, người phụ nữ này không nhìn thấy hắn, quên hắn luôn càng tốt.

Nhan Tuấn Trạch khẽ động, chân phải đưa ra sau, lặng lẽ lui bước, kéo dài khoảng cách giữa mình và bàn làm việc.

Bầu không khí khiến lòng người sợ hãi lan tràn xung quanh bàn làm việc. Một khắc này, hắn có cảm giác như mình đang nằm mơ, hết thảy đều trở nên không chân thật.

Đặc biệt là Trương Điềm Điềm trước mắt vẫn không hề nhúc nhích, chẳng khác nào pho tượng.

Ngay khi hắn lui về sau, Trương Điềm Điềm bỗng nhiên đặt bài thi xuống, cũng không ngẩng đầu, cứ thế ngồi trên ghế, thân thể cứng ngắc từ từ xoay ra sau, mặt hướng vào tủ hồ sơ.

Trong quá trình này, bài thi bị thành ghế đụng phải, lệch sang một bên, đụng trúng ống đựng bút khiến nó ngã ra bàn, nhanh chóng xui theo mặt bàn lăn xuống.

Theo bản năng, Nhan Tuấn Trạch có loại xúc động muốn tiến lên đỡ ống đựng bút, nhưng hắn nhịn xuống.

Rầm Ào Ào!

Ống đựng bút từ trên bàn rơi xuống đất, vỡ thành hai nửa, đủ loại bút máy, bút bi,… rơi đầy đất.

Bóng lưng Trương Điềm Điềm có hơi khựng lại một chút, cô ngồi trên ghế, bỗng nhiên, nửa người trên cúi gập xuống, dường như là đang nhặt bút.

Cơ hội tốt!

Nhan Tuấn Trạch một lần nữa lui về sau, không một tiếng động, cứ thế lui bảy tám bước, ngày càng cách xa bàn làm việc.

Cảm giác hoảng sợ cũng theo đó giảm đi, da gà lặn xuống không ít.

Hô!

Nhưng đúng lúc này, thân thể Trương Điềm Điềm lần nữa ngồi thẳng dậy, bất quá, cô vẫn úp mặt vào tủ hồ sơ, đưa lưng về phía Nhan Tuấn Trạch.

Bởi vì cúi người xong lại ngồi thẳng, mái tóc dài uốn lọn đã sớm tán loạn, thế nhưng Trương Điềm Điềm cũng không đưa tay vén lại, vẫn để nguyên đầu tóc bù xù, lẳng lặng ngồi đó.

Động tác của Trương Điềm Điềm dọa Nhan Tuấn Trạch run lên, bước chân đang lui về sau thoáng khựng lại. Sau khi phát hiện không có gì khác thường, hắn lại lần nữa lui bước.

Thế nhưng… Trương Điềm Điềm đột nhiên hỏi:

- Bạn học… Em có thấy bút của tôi không?

Cô ấy tỉnh?

Nhan Tuấn Trạch kinh ngạc, đáp:

- Không… Không có!?

- Nhờ em tìm giúp tôi, cám ơn! - Giọng Trương Điềm Điềm vẫn cứng ngắc như trước.

Nhan Tuấn Trạch lộ vẻ khó xử, vất vả lắm mới lui xa được vậy, giờ lại phải qua đó?

Cúi đầu, một lần nữa nhìn điện thoại, lúc này đây, xem như hắn đã hiểu cái gì gọi là “sống một ngày bằng một năm” rồi.

Hiện tại mới chỉ qua hơn hai phút mà thôi.

- Được!

Đáp ứng một tiếng, Nhan Tuấn Trạch bất đắc dĩ bước đến gần bàn làm việc của Trương Điềm Điềm.

Càng đến gần, cảm giác sợ hãi lan tràn toàn thân, khiến da đầu hắn run lên, tứ chi cũng mất đi linh hoạt vốn có.

Hắn không đi đến cạnh Trương Điềm Điềm tìm bút, mà ngồi xổm xuống trước bàn làm việc, kết quả… Hắn phát hiện vị trí này view không đẹp nha, đành phải quỳ xuống, dán người sát mặt đất, quét mắt tìm kiếm dưới gầm bàn.

Trên mặt đất có vài cây bút lăn long lóc, còn có một cái ống đựng bút bị vỡ.

- Trương lão sư, cô muốn tìm cây bút nào? Ở chỗ em chỉ có thể nhặt cho cô mấy cây… Số còn lại rơi ngay dưới chỗ cô.

- Đừng tìm cái khác, tôi chỉ muốn cây màu đỏ. - Âm thanh lạnh lùng của Trương Điềm Điềm khiến cho người nghe có cảm giác rét lạnh từ sâu trong tim.

- Màu đỏ à? Đậu xanh rau má, không phải cây màu đỏ vẫn luôn nằm trong tay cô à? - Nhan Tuấn Trạch cảm thấy thắc mắc, nhưng không hỏi ra tiếng, chỉ thầm nghĩ trong lòng.

Bất quá, nhìn kỹ một chút, phát hiện dưới bàn làm việc không có cây bút đỏ nào cả. Hắn đành phải nằm rạp xuống đất, nhìn xuyên qua đáy bàn, quan sát dưới ghế Trương Điềm Điềm.

Tuy Trương Điềm Điềm đưa lưng về phía hắn, nhưng ở góc độ này, hắn có thể dễ dàng trông thấy đôi chân cô.

Cô mang một đôi giày cao gót, chân hẳn là mang vớ da, bởi vì mặc váy xẻ tà, cho nên vừa ngồi xuống liền lộ ra nửa bắp chân, nhìn rất mê người. Làn da non mịn, không có một chút mỡ thừa nào cả.

Bất quá, giờ phút này, theo Nhan Tuấn Trạch thấy, mắt cá chân của Trương Điềm Điềm hình như có hơi trắng… Trắng đến đáng sợ.

Hắn nhanh chóng nhìn thấy một cây bút đỏ, bất quá, cây bút này đã lăn đến dưới ghế.

- Trương lão sư, cây bút đỏ mà cô muốn tìm đang nằm phía dưới ghế của cô, em với không tới. - Nhan Tuấn Trạch nói.

Lời còn chưa dứt…

Trương Điềm Điềm cúi gập xuống, cái đầu bù xù cứ như bị treo lủng lẳng giữa không trung, khuôn mặt âm trầm nhìn thẳng vào Nhan Tuấn Trạch.

Bởi vì đầu bị đảo ngược cho nên mặt sung huyết, hai mắt cô dường như lòi ra, ẩn ẩn có tơ máu xuất hiện.

- Cmn!

Nhan Tuấn Trạch bị một màn này dọa run.

Đầu thập niên 90 từng có một bộ phim kinh điển là “Treo ngược giết” (1), Nhan Tuấn Trạch không ngờ là có ngày mình “vinh hạnh” được thể nghiệm một phen.

(1) Mình tìm mãi vẫn không tìm ra được bộ phim này, có đạo hữu nào biết được thì phổ cập kiến thức cho anh em nhé.

- Ở đâu? - Trương Điềm Điềm vẫn giữ nguyên tư thế, bình tĩnh hỏi.

Nhan Tuấn Trạch duỗi ngón trỏ, đè nén cảm xúc hoảng sợ, chỉ về phía cây bút nằm ở bên phải:

- Chỗ đó… Ngay bên phải cô.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.