Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sống chung một phòng cùng Trương Điềm Điềm (1)

Phiên bản Dịch · 1568 chữ

Dịch: Mịii

Nguồn: truyenyy.com

----------Thuận Thiên tam trung, phòng học cấp ba - ban 5 giờ phút này là một bức tranh rất sinh động.

Toàn bộ học sinh trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm nữ giáo viên có vóc người nhỏ nhắn xinh xắn trên bục giảng. Lúc này, nữ giáo viên hơi hé miệng, nhìn không thấy hàm răng trắng noãn, đôi con ngươi đen láy, trong trẻo đã bị biến thành màu trắng. Đứng bất động ở đó, tựa như một bức tượng điêu khắc.

Lần này, thời gian so ra dài hơn.

Nhan Tuấn Trạch nhịn không được thầm đếm thời gian, có lẽ đã qua 7, 8 giây gì đó, nhưng Trương Điềm Điềm vẫn duy trì bộ dáng khủng bố như vậy.

- Trương… Trương lão sư!

Bầu không khí tĩnh mịch ngắn ngủi trong phòng học nháy mắt bị phá vỡ bởi tiếng hô của một nam sinh ngồi hàng đầu.

Vừa dứt lời, cổ Trương Điềm Điềm vặn vẹo, phát ra âm thanh ken két, xoay về phía nam sinh kia. Bất quá, đồng tử cô vẫn là màu trắng như trước.

Mắt thấy cái miệng vốn hơi hé ra đang từ từ có xu hướng mở rộng, cứ như bị một bàn tay vô hình chống lên, vẫn không nhìn thấy răng, giờ phút này, khuôn miệng thanh tú đã từng mê đảo vô số nam sinh dường như biến thành một cái động sâu không đáy.

Tĩnh lặng, trong suốt quá trình miệng Trương Điềm Điềm kéo căng ra, cô vẫn không hề phát ra bất kỳ âm thành gì.

Bất quá, một giây sau, có ít nhất bảy nữ sinh đồng loạt thét lên, âm vực ở ngưỡng trên, có thể sánh ngang đoạn cao trào trong bản Opera 2 của Vitas đấy.

Nhan Tuấn Trạch cảm thấy lỗ tai “ông” một tiếng, thiếu chút bay mất cái màng nhĩ. Tất cả học sinh đều đứng lên, điên cuồng lao ra cửa.

- Má ơi, đi mau! Trương lão sư thi biến rồi. - Chu Đại Lực nắm lấy cổ áo Nhan Tuấn Trạch kéo đi.

Nhan Tuấn Trạch á khẩu, đậu xanh rau má, cái từ “thi biến” này là dùng cho người chết mà.

Bất quá, hắn cũng không có thời gian suy nghĩ, nháy mắt, hai người họ đã chen giữa đám đông đổ xô ra cửa. Từ đầu đến cuối, hai chân Nhan Tuấn Trạch không có cơ hội chạm đất, Chu Đại Lực chơi hắn như chơi diều, cứ thế túm đến khu vực an toàn.

Nghe thấy tiếng thét chói tai, mấy lớp học gần đó cũng loạn cả lên, lão sư cùng học sinh lục tục chạy ra khỏi phòng, xông đến hỏi thăm có chuyện gì xảy ra.

Bất quá, nghe đám học sinh ban 5 ta một câu ngươi một câu kể lại sự việc, đại đa số người có mặt đều biến sắc.

Đúng lúc này, không biết ai hô lên một tiếng:

- Trương lão sư té xỉu!

Mọi người quay đầu nhìn vào phòng học, thấy Trương Điềm Điềm đã ngã ngửa trên bục giảng, dường như bị ngất đi.

- Trước… Trước mang cô ấy đến văn phòng! - Lão sư lớp bên cạnh là một gã trung niên đầu trọc hơn 40 tuổi, hắn vội vã căn dặn. - Triệu Mạnh Quân, đi báo với chủ nhiệm, có thể có sự kiện linh dị.

Một nam sinh nhìn có vẻ linh hoạt đáp lại, sau đó chạy thẳng xuống lầu.

Một vài nam sinh gan lớn lần nữa tiến vào phòng học, phát hiện Trương Điềm Điềm thật sự bị ngất, cả đám luống cuống nâng cô lên… Theo chỉ huy của lão sư đầu trọc, đi một mạch xuống lầu, thở hổn hển đi vào phòng bộ môn ngoại ngữ ở tầng hai tòa nhà tổng hợp.

Văn phòng có diện tích khá lớn, một lúc có thể chưa tám đến mười người, bất quá, khi Trương Điềm Điềm được khiêng vào, năm vị lão sư đang ngồi trong phòng lập tức chạy ra.

Bọn họ đã nghe chuyện Trương Điềm Điềm gặp phải.

Nằm trên sofa trong văn phòng không bao lâu, Trương Điềm Điềm tỉnh. Ánh mắt kinh ngạc nhìn cảnh vật xung quanh, cố nhớ rõ mình đang lên lớp, sao lại quay về văn phòng rồi.

- Trương lão sư, cô vừa mới té xỉu, hẳn là thân thể không thoái mái, chúng tôi đã liên hệ với bệnh viện, bác sĩ sẽ tới nhanh thôi. - Xem ra vị lão sư đầu trọc này có kinh nghiệm đụng chuyện linh dị rất phong phú, nói hươu nói vượn cũng có thể nói được trịnh trọng như vậy. - Giờ thì cô nằm trên sofa nghỉ chút đi, đừng có đi đâu cả! Kẻo lại té xỉu nữa.

Dứt lời, lão sư đầu trọc liếc mắt nhìn đám học sinh bên cạnh, hiểu ý, mọi người đồng loạt lui ra khỏi văn phòng.

Trên lớp học, đồng tử Trương Điềm Điềm từ đen biến thành trắng, hơn nữa miệng cô không ngừng căng ra… Chỉ nghe đám học sinh miêu tả thôi, lão sư đầu trọc đã run như cầy sấy rồi, hắn cũng không muốn tiếp tục nán lại đây.

Hơn nữa, trường học chính là nơi được các cấp chính phủ bảo hộ trọng điểm. Cho dù hôm nay có phát sinh nhiều sự kiện linh dị hơn nữa, thì chỉ cần liên quan đến trường học, ban quản lý Tổ sự kiện linh dị sẽ lập tức khởi động cơ chế ứng cấp (1), không cần xếp hàng, nhanh chóng phái Trừ Linh nhân chạy đến xử lý. Điểm này bọn họ không cần lo lắng.

(1) Đáp ứng nhu cầu bức thiết.

Việc cần làm trước mắt là trước khi Trừ Linh nhân đến, phòng ngừa tình huống ngoài ý muốn phát sinh.

Mỗi người đều có kinh nghiệm, chỉ cần không đến gần nơi sự kiện linh dị phát sinh, xác suất xuất hiện nguy hiểm cũng không cao.

Mà hiện tại, bản thân Trương Điềm Điềm chính là chủ thể của sự kiện linh dị lần này.

Bên ngoài phòng làm việc, người nghe tin kéo đến không chỉ có Tưởng hiệu trưởng cùng thầy chủ nhiệm Thẩm Hà, mà còn có các lão sư bộ môn cùng với phần đông học sinh.

Bất quá, những người này đều tụ tập ở tầng 1, rất trật tự, không một ai tiến lên tầng 2.

Mức độ nguy hiểm của sự kiện linh dị không cần có người ra mặt giải thích, ai cũng hiểu.

Thầy chủ nhiệm Thẩm Hà lấy một lá bùa được gấp kỹ ra, một mình lên lầu hai, cẩn thận đặt nó trước cửa phòng bộ môn ngoại ngữ, sau đó nhanh chóng xuống lầu.

Thẩm Hà thuộc về loại người rất truyền thống, sau khi sự kiện linh dị bộc phát, mấy thứ như ngọc khí, phù lục cơ hồ là vật bất ly thân.

Tuy nhiên, hắn cũng biết hiệu quả thực tế của những vật này, đụng phải linh dị gần như là đồ bỏ, thế nhưng mang theo bên người coi như cũng có chút an ủi, còn hơn là không có gì.

- Hôm nay các em được nghỉ, mau trở về nhà, bạn nào nhà xa thì lập tức về ký túc xá. - Tưởng hiệu trưởng đầu bạc trắng hắng giọng, nói với tất cả mọi người. - Trừ Linh nhân sẽ nhanh chóng đến xử lý. Trở về đợi thông báo, ngày mai có thể sẽ đi học bình thường, không bị ảnh hưởng.

Nhan Tuấn Trạch cùng Chu Đại Lực đứng lẫn trong đám người, hai mặt nhìn nhau.

- Này, lát nữa đi tiệm net đi. - Chu Đại Lực ném cho Nhan Tuấn Trạch ánh mắt “Hiểu hơm?”.

- Về nhà ôn bài. - Nhan Tuấn Trạch quay đầu bước đi.

- Ấy… Cái tên này, sao lại thay đổi nhiều như thế? Cậu ham học kiểu này, mình nhìn không quen nha! - Chu Đại Lực cúi đầu lầm bầm, va mạnh vào người Nhan Tuấn Trạch. - Sao vậy? Sao cậu đờ ra vậy? Ồ, để mình xem mắt có đổi màu chưa? Trắng hay xanh lá đây?

- Biến cái em gái cậu.

Nhan Tuấn Trạch xoay người, nhìn hướng văn phòng lầu 2 cách đó không xa, thời không đồ phổ trong đầu đột nhiên hiện ra nhiệm vụ.

“Dò xét được năng lượng dị thứ nguyên cùng với bước sóng ngang của không gian thứ nguyên hoàn chỉnh, đang phân tích bước sóng…”

“Nhiệm vụ: Sống cùng một phòng với Trương Điềm Điềm.

Đẳng cấp nhiệm vụ: Đảm chiến tâm kinh (thấp).

Bối cảnh nhiệm vụ: Là một phụ thể linh, nó rất cô độc. Chưa từng có ai quan tâm nó, để ý đến nó, nó không cách nào giải tỏa. Cho nên nó thích hấp thụ, đặc biệt là hơi thở tinh thuần ẩn sâu bên trong, từ từ rút đi tinh khí của vật chủ, từng ngụm từng ngụm nuốt vào.

Chi tiết nhiệm vụ: Như tên, trong vòng 10 phút.

Phần thưởng nhiệm vụ: 500 điểm năng lượng dị thứ nguyên.

Trừng phạt: Trở thành Trương Điềm Điềm thứ 2.

Nhắc nhở: Ác linh có thể khóa.

Ghi chú: Đừng thử khiêu khích nó, hậu quả khôn lường.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.