Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi không thích ăn quýt

Tiểu thuyết gốc · 1386 chữ

- Anh Hạo Hiênnnnn . . . . . . . . . anh Hạo Hiên. . . . . . . . .

- Chuyện gì?

-Bà cố đến. . . . . . bà cố đến kìaaaa. . . anh còn ngồi ở đây được sao. . . . . . mau lênnnnnnn. . . . . . . . mau lên. . . . . ..

Nhị Mao vừa hốt hoảng vừa kéo Dương Hạo Hiên chạy trốn trước sự bất lực của anh . Bà cố trong câu nói của Nhị Mao chính là người bà nhận nuôi hai anh em họ cách đây 5 năm . Năm đó anh 13 tuổi, mất cha mất mẹ sau một lần nổ phòng thí nghiệm, khi ấy anh còn quá nhỏ để có thể tự giám hộ cho mình và đứa em trai bé bỏng mới được 4 tuổi của mình nên người giúp việc năm ấy, chính là bà cố trong lời Nhị Mao vì là có một chút gọi là họ hàng thân thích đã đứng ra lo toan hậu sự cho cha mẹ cậu và rồi chiếm đoạt luôn toàn bộ tài sản khi mang danh nhận nuôi hai đứa cháu chưa đủ tuổi vị thành niên họ. Nói là nhận nuôi và cầm hộ tài sản đến khi anh trưởng thành thì đưa trả lại nhưng thực chất là bà ấy đã đưa số tiền đó cho người con trai đang thất nghiệp vô ăn ngồi rồi của mình ở quê để lập nghiệp, nghe đâu lập nghiệp thành công và bây giờ đang là ông chủ của một nhà máy may trên Tứ Xuyên.

Dương Hạo Hiên cười cười, cốc nhẹ vào đầu đứa em trai ngây ngô của mình mắng:

-Bao giờ bà ấy đến em cùng kéo anh chạy như vậy, không phiền sao hả nhóc.

Nhị Mao nhìn anh mình như nhìn như hận không thể rèn sắt thành thép, cu cậu lo lắng nói:

-Anh còn mắng em phiền sao?, bà ta mới phiền ấy, em mà để anh ở đó thể nào bà ta cũng hống hách khoe khoang về sự giàu có của con trai bà ta cho xem, đã độc ác lại còn hay khoe khang, cô giáo em nói gặp loại người đó nên tránh thì phải tránh, không tránh được thì cũng phải tránh, hừ hừ. . .

Anh không lên tiếng như sự việc quen thuộc này đã diễn ra hằng ngày, dù có xử sự như nào thì câu chuyện ấy vẫn vậy, vẫn là bị nhóc con nhà cậu dắt tay chạy trốn sang nhà hàng xóm rồi vị bà cố ấy nếu không thấy hai anh em ở nhà thì đi xung quanh tìm cho bằng được rồi giảng cho họ một loạt đạo lý về nhân sinh quan của giới nhà giàu mới nổi.

Nhà dì Trát ngay bên cạnh nhà của anh, nhưng hiện tại dì Trát không có nhà, chỉ có Chu Quỳnh ở nhà ôn bài. Mở cửa nhà dì Trát ra một mùi hương nhẹ nhàng và dễ chịu của hoa Dạ yến thảo phảng phất trong gió, Nhị Mao quả thực rất thích mùi hương này nhưng anh thì không, có lẽ anh không ghét hoa lẫn hương hoa, anh chỉ không thích người trồng hoa mà thôi.

Chu Quỳnh đang ngồi học bài bên cửa sổ, hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp, tràn ngập sức sống đang ngồi làm bài tập để chuẩn bị cho kì thi đại học sắp tới khiến ai cũng phải cảm thán, gió lay nhẹ làn tóc đuôi ngựa của cô. Nghe thấy tiếng chạy dồn dập từ cửa lớn, Chu Quỳnh đặt bút xuống đi ra ngoài, thấy Nhị Mao đang dắt tay Dương Hạo Hiên chạy đến. Đoán được có chuyện gì, cô mỉm cười rồi tiến đến tủ lạnh lấy ra rổ quýt mà hồi sáng mẹ cô mới mua, cô biết anh rất thích ăn quýt nên sáng nay cô đã dặn mẹ mua bằng được. Và đương nhiên sự việc chiều nay cô cũng đoán ra từ trước nên rổ quýt này sẽ phát huy đúng tác dụng của nó.

-Chị Quỳnh có gì ăn không em đói quá!

Nhị Mao hớn hở chạy vào nhà, mặc kệ đây là nhà hàng xóm thì cu cậu vẫn coi đây là nhà của mình vì cậu là ông Tơ của Mướp và Bưởi mà, cậu là chính là ân nhân to lớn của cặp đôi trẻ đó.

Dương Hạo nhiên thấy em trai mình quá tùy ý, trách mắng vài câu:

-Nhóc con, đây không phải nhà mình, chú ý một chút.

Nhị mao chỉ cười cười rồi ngồi ngay vào ghế xử lý đống quýt mà Chu Quỳnh vừa mang ra.

-Bà cố lại đến sao?

-Đúng vậy đó chị, bà ấy lại đến, hại em phải chạy thục mạng kéo anh em sang đây.

Chu quỳnh cất tiếng hỏi, ý muốn hỏi anh nhưng Hạo Hiên không trả lời, anh sẽ không nói chuyện với cô, không phải cô biết rõ rồi sao còn cố hỏi như vậy. Rổ quýt ngon như vậy, bị Nhị Mao đánh chén gần hết, chỉ còn vài quả, thấy anh không động đến quả nào, Chu quỳnh cầm một quả quýt lên, hướng về phía anh, khẽ nói:

-Quýt này là quýt đường, sáng nay mẹ mình mới mua, ngọt lắm, cậu ăn thử đi.

-Không cần, tôi không thích ăn quýt.

Anh không nhìn cô, chỉ nhàn nhạt trả lời, giọng nói không nóng cũng không lạnh, vẻ mặt không nhìn ra tâm trạng của anh, nhưng trong thâm tâm anh thực sự cảm thấy rất phiền toái, nếu có dì Trát ở nhà thì tốt, anh cũng không phải cảm thấy khó chịu khi đứng ở đây như vậy, câu hỏi của Chu Quỳnh làm anh chán ghét đến mức dù cho thế giới chỉ còn lại mấy quả quýt trên tay cô thì anh cũng tình nguyện không ăn.

Anh không ăn, lại còn là không thích ăn, khiến cậu em trai của anh nhìn bằng con mắt ngạc nhiên:

-Anh, không phải anh thích ăn quýt nhất sao, sao giờ lại không thích ăn rồi?

Chu Quỳnh thấy anh từ chối cũng rất thắc mắc, bình thường anh rất thích ăn quýt, đặc biệt là loại quýt đường vừa ngọt vừa mát này. Mấy hôm trước, trên đường đi học về cô còn thấy anh mua quýt của bà Tịnh ở đầu khu chợ nói về làm quýt ngào đường, nhưng sao tự dưng anh lại từ chối, sai ở đâu nhỉ?.

Đúng lúc đó thì dì Trát quay trở về, dì buôn bán rau củ ở ngoài chợ, một thân một mình nuôi Chu quỳnh khôn lớn . Vào cửa, thấy hai anh em Hạo Hiên sang chơi, dì cũng đoán ra được lý do. Dương Haọ Hiên cất tiếng chào hỏi trước:

-Chào dì Trát.

-Aaa . . . dì Trát, con chào dì Trát (Nhị Mao nhanh nhảu chào theo)

Dì Trát là người chân thật, hiền hậu, cũng không xa lạ gì với hai anh em nên cũng vui vẻ nói:

-Ừ, hai anh em sang chơi sao, dì có mua con cá chép, dự định nấu canh tẩm bổ cho tiểu Chu, anh em con tối nay ở lại ăn cơm với dì nha.

Dì Trát giơ con cá chép lên, mỉm cười hiền hậu với hai anh em.

Anh chưa kịp lên tiếng thì Nhị Mao háu ăn đã tranh nói trước:

-Được được dì, tối nay có canh cá chép ăn rồi ha ha ha.

-Được, vậy hôm nay con sẽ nấu thêm cơm(Chu Quỳnh mỉm cười đầy ẩn ý nhìn Dương Hạo Hiên, rồi nói).

Biết là không từ chối được, dù sao cũng chỉ là ăn bữa cơm, dù gì thì cũng không phải lần đầu tiên, mà dì Trát lại tốt như vậy, nên anh cũng không từ chối. Đứng dậy, anh xin phép đi về nhà trước rồi sang sau, lại bị Chu quỳnh ngăn lại.

-Hay để mình đi với cậu đi, dù sao cũng không thể để cậu một mình về đó nghe những lời khó chịu đó được

Anh nhíu mày, nhìn bàn tay cô đang cầm vạt áo anh, gạt tay cô giọng trầm trầm:

-Không cần, tôi tự xử lý

Nói rồi anh nhanh chân hướng thẳng phía cổng đi tới. Chu quỳnh nhìn theo bóng lưng rộng của anh khẽ cắn môi.

Bạn đang đọc Đúng người, đúng thời điểm sáng tác bởi DaisyPTH

Truyện Đúng người, đúng thời điểm tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DaisyPTH
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.