Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Niềm vui bất ngờ

Phiên bản Dịch · 2911 chữ

Ăn xong Thiên Minh đưa Thiên Vũ và Song Thu về nhà của mình

-Bin phụ anh mang đồ của Thu vào

-Đồ gì mà lắm thế nặng quá

-Có chút xíu mà than với thở…trai tráng gì mà…thấy anh Minh không? – Song Thu

-Xì…biết rồi…anh Minh là nhất nhất mà – Thiên Vũ trêu, ôm cái ba lô nặng trịch chạy vào trong, phía sau là Song Thu đang đuổi theo

-Anh Bin dám trêu em hả? Đứng lại

Ầm…Thiên Vũ ngã ra sàn, Song Thu cười ha hả

-Cái gì thế này…ui da cái chân của tôi – Thiên Vũ ôm chân la ó, Thiên Minh bật đèn lên

-Đáng đời haha – Song Thu nhìn xem cái gì làm chân Thiên Vũ ra như thế, hoảng hốt – Anh…Nhất Anh…

Thiên Vũ nghe tên Nhất Anh nhìn lại, Thiên Minh cũng thế, run sợ không kém, trước mặt Thiên Vũ bây giờ là Nhất Anh sao? Mới 3 ngày không gặp mà anh gầy gò, xanh xao, hốc hác đi nhiều, anh đang nằm đó với đôi mắt sưng tấy, khóe miệng còn vướn ít máu…không còn biết gì nữa cả, Thiên Vũ hét lên, chạy đến ôm Nhất Anh

-Nhất Anh, anh sao thế này, mau mở mắt ra nhìn em đi, em là Bin đây, Nhất Anh – Thiên Vũ òa khóc như một đứa trẻ, ôm Nhất Anh chặt trong lòng

-Mau đưa cậu ấy đến bệnh viện ngay – Thiên Minh chạy ra xe mở cửa cho Thiên Vũ đưa Nhất Anh vào, chiếc xe đi nhanh đến bệnh viện

Tại bệnh viện, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra

-Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi ạ - Thiên Vũ gấp gáp, Thiên Minh, Song Thu lo lắng chờ câu trả lời của bác sĩ

-Cậu ấy do không ăn uống mấy ngày, không ăn uống kèm theo đó là tinh thần u uất, sợ hãi nên đã dẫn đến xuất huyết dạ dày….bây giờ cậu ấy tạm thời đã qua cơn nguy kịch, mọi người nên tránh những kích động cho cậu ấy, cậu ấy cần nghĩ ngơi nhiều

-Dạ, cảm ơn bác sĩ, bây giờ chúng tôi có thể vào thăm cậu ấy được chưa ạ - Thiên Minh

-Chưa được đâu, cậu ấy còn rất yếu…mọi người hãy để cậu ấy nghĩ ngơi. Tôi phải đi bây giờ, chào mọi người.

Gật đầu chào bác sĩ, Thiên Minh kéo tay Thiên Vũ ra về nhưng ánh mắt cậu vẫn hướng vào phòng bệnh

-Bin về thôi mai hãy vào thăm Nhất Anh

-Anh Bin, anh Minh nói phải đó

-Hai người về đi, em muốn ở lại đây – Thiên Vũ ôm đầu đau khổ, Song Thu nhìn Thiên Vũ, nhìn Thiên Minh nghi ngờ

-Bây giờ em ở đây cũng không làm gì được cả, nghe anh ngày mai hãy đến thăm Nhất Anh

-Anh Bin mình về thôi

Cuối cùng Thiên Vũ cũng chịu theo Thiên Minh về nhà, trên đường về Thiên Vũ thắc mắc

-Tại sao Nhất Anh lại ở nhà anh? – Hỏi một cách lạnh lùng

-3 ngày trước anh về nhà thì nó gọi mượn chìa khóa nhà, anh cũng không biết nó định làm gì…

-Có thật anh không biết không?

-Bin…em muốn nói gì đây? – Thiên Minh tức giận

-Dạ không....em chỉ hỏi thế

-Kìa hai anh làm sao thế? Có chuyện gì dấu em đúng không? – Song Thu

-Không có chuyện gì đâu, em đừng nghĩ nhiều quá – Thiên Minh

Cả ba im lặng đến khi về đến nhà, Thiên Vũ bước nhanh về phòng, Thiên Minh giúp Song Thu mang đồ lên phòng, chuẩn bị về phòng thì Thu gọi

-Anh Minh, người đó anh nói với em…có phải là…

-Uhm…em nói đúng…anh thật sự không biết phải nên làm thế nào…anh thật sự rất mệt mỏi, Thu à – Thiên Minh ngồi xuống chiếc ghế trong phòng, nói chuyện với Thu mà ánh mắt cứ nhìn về một hướng vô hồn

-Em hiểu cảm giác của anh…em không giúp gì được cho anh cả… - Thu đặt tay lên vai Thiên Minh, Thiên Minh đứng dậy ôm lấy Thu, cậu oà khóc

-Anh thương Bin, anh cũng muốn nó được hạnh phúc nhưng mà anh phải nói chuyện với ba mẹ làm sao đây? Rồi xã hội này sẽ lên án nó như thế nào đây? Nghĩ tới anh rất sợ…Thu…anh rất sợ…

Thu ôm Thiên Minh an ủi, lần đầu tiên nhỏ thấy Thiên Minh như thế, nhỏ cũng không kìm được nước mắt của mình

-Hãy để mọi chuyện tự nhiên đi anh, đừng nghĩ nhiều làm gì, có bên cạnh Nhất Anh thì anh Bin mới thật sự hạnh phúc em tin hai bác cũng sẽ đồng ý thôi, còn cái xã hội này chín người mười ý mình không thể nào sống mà cứ nghe theo họ được…mình không làm gì sai cả…yêu một người không phải là cái tội anh à. Cả em và anh đều mong muốn anh Bin được hạnh phúc vì vậy đừng ngăn cản anh ấy làm gì…cứ để mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên…em tin hai bác sẽ chấp nhận thôi!

-Thu… - Thiên Mình nhìn Thu, một nụ cười hiện ra – Cám ơn em, cám ơn em đã luôn bên cạnh

-Anh khờ quá, cảm ơn gì chứ…thôi tối rồi anh về phòng nghỉ đi, mai còn vào thăm anh Nhất Anh nữa

-Uhm chúc em ngủ ngon – Thiên Minh hôn lên trán Song Thu, nhỏ miễm cười

-Chúc anh ngủ ngon

7h sáng tại bệnh viện

-Bin đợi anh với – Thiên Minh và Song Thu đuổi theo phía sau

-Anh hai nhanh đi, hai người đi chậm quá – Thật ra họ đã đi rất nhanh do Thiên Vũ không đi mà chạy thôi – Em đi trước đây, hai người vào sau nhé!

-Cái thằng này

-Hihi anh hai hết thời rồi – Song Thu

-Chắc là vậy…anh phải bắt đền thằng Nhất Anh mới được….

Song Thu lắc đầu…lại ghen tị đây mà…

Cánh cửa phòng Nhất Anh mở ra, Thiên Vũ đi lại ngồi bên giường nắm lấy đôi bàn tay ấy, đôi bàn tay đã vì cậu mà chảy máu…khoé mắt cay cay….Thiên Vũ thổn thức…

-Nhất Anh, mau mở mắt ra nhìn Bin đi, Bin đang bên cạnh Nhất Anh đây, mau mở mắt ra nhìn Bin đi….Tại sao Nhất Anh lại tự hành hạ bản thân mình như thế chứ? Nhất Anh có biết là Bin đau lòng lắm không hả? Mau mở mắt ra nếu không Bin sẽ phạt đấy…phạt nặng đấy…Nhất Anh…

Thiên Minh và Song Thu vừa vào đủ để nghe tất cả những gì Thiên Vũ nói, khoé mắt họ cay cay, Thiên Minh đi lại vỗ vai em mình

-Cậu ấy sẽ nhanh tỉnh lại thôi! Em mau đến trường đi, không được nghỉ học nữa

-Anh hai

-Không nghe anh nói sao

-Nhưng mà em muốn ở lại với Nhất Anh

-Anh Bin nghe anh Minh đi, anh không muốn làm anh Nhất Anh buồn chứ

-Anh…

-Bin mau đến trường đi có anh với Thu ở đây rồi

-Dạ…em nhờ anh chăm sóc Nhất Anh giúp em

-Uhm…em đi đi

Nhìn Nhất Anh thêm lần nữa, hôn lên trán Nhất Anh, Thiên Vũ đi đến trường

-Vũ bệnh sao? – Tuyết Lam sờ tay lên trán Thiên Vũ

-Cám ơn Lam, Vũ không sao - Nói nhưng không nhìn Lam, gương mặt buồn bã

-Vũ có chuyện gì sao?

-Không – Thiên Vũ không muốn trả lời, Tuyết Lam cũng thôi không hỏi nữa

-Lam, Vũ bị sao vậy – Lệ Quyên, Thanh Tuấn

-Lam không biết

-Lam mà không biết nữa thì tụi này bó tay – Thanh Tuấn

-Ông nhiều chuyện quá mau về bàn đi, cô vô kìa – Lệ Quyên đẩy Thanh Tuấn về bàn, Thanh Tuấn thì ấm ức nhưng chẳng làm được gì

Thiên Minh, Song Thu ngồi đó nhìn Nhất Anh, Nhất Anh cựa mình…mở mắt ra…

-Cậu/ Anh tỉnh rồi sao? – Thiên Minh, Song Thu mừng rỡ

-Sao mọi người lại ở đây? – Nhìn xung quanh căn phòng lạ - Đây là đâu thế?

-Đây là bệnh viện, cậu không nhớ gì sao?

-Không…tớ chỉ nhớ là tớ định đi làm nhưng cảm giác đau…rồi tớ nôn ra máu…tớ chẳng nhớ gì nữa cả

-Cậu bị xuất huyết dạ dày, bọn tớ đã đưa cậu vào đây ngày hôm qua. Sao cậu không chịu ăn uống gì thế hả? Bộ muốn chết sao?

-Anh Minh

-Tớ…

-Cậu nghĩ làm như thế sẽ tốt cho cả hai hay sao chứ? Cậu đi rồi Bin nó sẽ thế nào? Cậu muốn để nó sống một mình như thế à?

-Minh…ý cậu là…

-Phải…tớ không muốn Bin nó phải đau khổ cả cậu nữa nhưng mà chuyện này trước mắt không thể cho gia đình tớ biết được, để tớ tìm cách…

-Cám ơn cậu… - Nhất Anh vui mừng, ngồi dậy nhưng chưa được

-Cậu cứ nằm đó đi, tớ không muốn cậu có chuyện gì rồi Bin nó lại ghét tớ

Nhất Anh, Song Thu nhìn Thiên Minh miễm cười, tuy bề ngoài Thiên Minh nói chuyện cứng nhắc nhưng trong lòng đã chấp nhận…chấp nhận một tình yêu đầy ngang trái của đứa em trai và cậu bạn thân của mình.

Thiên Vũ ra về không đợi Lam mà chạy nhanh đến bệnh viện, chạy thẳng lên phòng Nhất Anh, mở cửa bước vào

-Bin…Nhất Anh cậu ấy…. - Thiên Vũ nhìn Thiên Minh, nhìn Song Thu, nhìn cái khăn trắng trùm kín Nhất Anh…đôi môi lắp bắp, ngã khuỵ tại chỗ….

-Anh Nhất Anh sao rồi? Tại sao lại….

-Bin à, Nhất Anh…nó…

-Không…không thể nào chẳng phải bác sĩ đã bảo anh ấy sẽ tỉnh lại sao? Chẳng phải lúc sáng em vào đây anh ấy còn rất tốt sao? Sao bây giờ lại…Nhất Anh mau tỉnh lại…mau tỉnh lại em không cho anh ra đi dễ dàng như thế đâu…Tại sao lại vậy chứ? Lúc nào anh cũng muốn một mình chịu đựng tất cả, lúc trước cũng thế bây giờ cũng thế…Anh có biết vì muốn tặng anh cái máy chơi game mà em đã phải đứng dầm mưa để rồi bị sốt cả mấy ngày liền không hả? Anh có biết khi ở nhà Tuyết Lam về không thấy anh đâu em muốn phát điên lên không? Em tìm anh ngoài công viên…khi nghe có người chết đuối anh biết em lo sợ đến nhường nào không? Rồi khi biết người đó không phải là anh lại nhận được cuộc gọi của anh, anh biết em vui như thế nào không? Em đã phải dầm mưa chạy thật nhanh về nhà chỉ mong nhìn thấy anh được bình an thôi anh có biết không? Tại sao anh lại bỏ em mà đi như thế chứ…anh thật sự quá ít kỷ mà…anh mau tỉnh lại cho em…mau tỉnh lại – Thiên Vũ oà khóc, gào thét, giật mạnh hai bã vai của Nhất Anh

-Bin…làm anh đau đấy – Nhất Anh mở tấm khăn trắng trùng trên đầu xuống, gương mặt nhăn nhó nhưng ướt đẫm nước mắt

-Anh…còn sống? – Thiên Vũ bất ngờ, vui mừng ôm lấy Nhất Anh, sực nhớ lại, quay sang hai người đang cười khúc khích phía sau lưng mình – Anh hai, Song Thu…hai người quậy em???

-Haha đau bụng chết đi mất – Song Thu

-Haha…anh chỉ muốn xem phản ứng của em như thế nào thôi…không ngờ…ngoài sự tưởng tượng của anh…

-Anh hai…anh nói vậy là…

-Uhm anh không ngăn cản hai người nhưng tạm thời đừng nói với ba mẹ

-Dạ…em cảm ơn anh hai – Thiên Vũ vui mừng, nhìn sang Nhất Anh, gương mặt nham nhỡ - Hai người kia thì Bin có thể tha, còn Nhất Anh thì…hehe…

-Này…anh đang là người bệnh đấy nhé! – Nhất Anh ôm lấy cái khăn lúc nãy phòng vệ

-Cấm từ nay xưng anh, phải gọi bằng tên không thì gọi ox

-HẢ?

-Cấm cãi

-HẢ?

-Còn hả nữa hả? Gọi một tiếng ox đi rồi ox tha cho – Thiên Vũ cười nham nhỡ

-HẢ? Anh chưa trả lời em mà…ox bx gì kia chứ

-Vậy bây giờ trả lời đi? Nhất Anh có yêu Bin không?

-Không! – Nhất Anh chu môi, Thiên Vũ tái mặt - Ờ…thì yêu đó – Nhất Anh lấy khăn che đi cái gương mặt thẹn thùng của mình, Thiên Minh, Song Thu miễm cười, Thiên Vũ không có biểu hiện gì cả đang chờ cơ hội trả thù…

-Thôi bọn anh về trước đây – Thiên Minh và Song Thu miễm cười ra về không muốn phá vỡ không gian riêng của họ

-Dạ, hai người về trước đi lát nữa em đưa Nhất Anh về

Đợi hai người kia ra khỏi phòng, Thiên Vũ cười nham nhỡ tiến lại gần hơn Nhất Anh

-Bin, em đứng lại…

-Bin?

-Vũ đứng lại

-Vũ?

-Chẳng phải lúc nãy em bảo gọi bằng tên sao?

-Do có người khác còn lúc chỉ có hai người phải gọi ox biết chưa? – Thiên Vũ véo má Nhất Anh

-Ah…ờ…ox

Nhất Anh nói giọng nhỏ xíu, gương mặt thẹn thùng ửng đỏ, tiếp tục lấy cái khăn trắng trùng kín đầu. Thiên Vũ lấy cái khăn trắng ra, gương mặt cuối xuống…thấp xuống…Nhất Anh nhắm mắt lại…thình thịch…thình thịch….

-Ui da, sao véo mũi anh….đau chết đi được

Nhất Anh lấy tay xoa xoa cái mũi, Thiên Vũ thì đứng nhìn cười…đáng yêu…Nhất Anh đáng yêu quá…Thiên Vũ định hôn nhưng mặt Nhất Anh hiện giờ trông đáng yêu quá vả lại nhớ lại chuyện lúc nãy nên…trả thù…

-Còn cười được nữa, đau muốn chết – Nhất Anh vờ giận dỗi quay mặt vào trong

-“Vợ” giận ah

-“Vợ”???? – Nhất Anh ngạc nhiên – Gì…gì mà hết ox giờ tới vợ đây…cưới hỏi hồi nào mà vợ với chả chồng – Nhất Anh nói thế thôi chứ tim cậu đang đập rất mạnh, nụ cười hạnh phúc nỡ trên môi tiếc là Thiên Vũ không nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của Nhất Anh lúc này…đáng yêu quá đi mất

-Vậy…bây giờ mình động phòng trước rồi đám cưới sau nha “Vợ”

Thiên Vũ lên giường ôm lấy Nhất Anh từ phía sau, Nhất Anh giật mình quay lại, môi chạm môi, mắt trân trân nhìn Thiên Vũ….thình thịch…thình thịch…Thiên Vũ miễm cười hôn lấy hôn để, hôn cho thoả nỗi nhớ bao ngày, hôn đễ khẳng định Nhất Anh chính là của Thiên Vũ này không ai có thể lấy đi mất…Nhất Anh cũng đáp trả nụ hôn đầy ấp tình yêu thương dành cho Thiên Vũ. Bàn tay Thiên Vũ lên xuống khắp cơ thể Nhất Anh làm Nhất Anh run rẩy, đẩy Thiên Vũ ra.

-“Vợ” sao thế?

-Đây là bệnh viện…không được…Bin đi xuống đi

-Bin?

-Ờ…ox…hichic…

Thiên Vũ miễm cười, hôn lên trán Nhất Anh rồi đi xuống thu dọn đồ dùng để đưa Nhất Anh về nhà. Đưa Nhất Anh lên phòng nghỉ, Thiên Vũ hỏi

-Vợ muốn ăn gì chồng nấu

-Gì cũng được, B..ah ox nấu là nhất rồi – Nhất Anh nhăn nhó khi thấy ánh mắt đó của Thiên Vũ

-Vậy vợ nằm nghỉ đợi chồng tí nhá! – Véo má Nhất Anh, Thiên Vũ đi xuống bếp

-Có phải là mơ không ta…nếu là mơ mình mong sao có thể ở trong giấc mơ này mãi – Miễm cười Nhất Anh nhắm mắt lại thiếp đi

Một lúc sao Thiên Vũ mang cháo lên phòng Nhất Anh, bên ngoài nghe Nhất Anh la hét, hoảng hốt Thiên Vũ đẩy mạnh cánh cửa

-Không…xin đừng…đừng…

-Nhất Anh…Nhất Anh… - Thiên Vũ gọi lớn, lay người Nhất Anh

-Không!!! – Nhất Anh tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa, khoé mắt đỏ hoe

-Vợ mơ thấy gì thế?

-Bin – Nhất Anh ôm Thiên Vũ, thúc thích, run sợ, Thiên Vũ ôm Nhất Anh vỗ về

-Thôi nào…có chuyện gì thế vợ?

-Nhất Anh mơ thấy người ta không ình bên cạnh nhau, người ta bắt Bin phải xa Nhất Anh…Nhất Anh sợ…

-Không đâu…không bao giờ có chuyện đó đâu…vợ tin chồng chứ? – Thiên Vũ nhìn vào đôi mắt Nhất Anh mà nói, Nhất Anh gật đầu…. – Vợ ăn miếng cháo rồi uống thuốc

Thiên Vũ đúc cháo cho Nhất Anh, Nhất Anh miễm cười, ăn một cách ngon miệng….hạnh phúc…đơn giản thế thôi…. Ăn xong cháo, Thiên Vũ lấy nước, lấy thuốc cho Nhất Anh uống, sau đó đi lại giường nằm cạnh Nhất Anh

-Sao…B…ah ox không về phòng đi

-Hôm nay chồng ngủ cùng vợ nhé!

-Không được…mau về phòng đi…sắp thi rồi mau về mà lo ôn bài đi

-Nhưng mà….

-Không nhưng gì cả…thi không xong là không vợ chồng gì cả… - Nhất Anh nghiêm túc

-Thôi…thôi được rồi, chồng về đây, vợ ngủ sớm nhé!

-Uhm…ox rán thi đi vợ thương

Nhất Anh nói xong gương mặt đỏ ửng vì câu nói ngây ngô của mình, Thiên Vũ nhìn Nhất Anh đáng yêu quá đi mất, hôn lên môi Nhất Anh một cái rồi về phòng, Nhất Anh miễm cười nằm xuống vẫn còn nụ cười trên môi.

Bạn đang đọc Đúng Là Đồ Đáng Ghét - Khó Ưa Mà!!! của Traitimbenho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.