Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôn Tử

Phiên bản Dịch · 2831 chữ

Dịch: Linda.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

Lăng Ba đã sớm chú ý tới đám người Đàn Không đứng ở trong góc, nếu trong một đám người tướng mạo bình thường có một thiếu nữ dung mạo xuất chúng thì tất nhiên sẽ dễ dàng được chú ý hơn những người khác. Có điều nàng ta nhìn ra tuổi xương của đối phương chỉ mới mười lăm, mười sáu mà thôi mà đã là tu vi tầng năm Trúc Cơ nên không quá để tâm đến nàng ấy.

Thấy Đàn Không chủ động giúp nàng ta hỏi thăm người trong khách điếm, Lăng Ba mới chủ động mở miệng:

–Không biết cô nương là?

–Tại hạ là đệ tử Vân Hoa tông- Đàn Không.

Đàn Không hành lễ với Lăng Ba:

–Lăng Ba tiên tử có lễ!

–Xin chào Đàn Không tiên tử!

Lăng Ba đáp lễ lại, biểu tình trên mặt trịnh trọng hơn vài phần. Nàng ta từng nghe nói tới tên Đàn Không, hai năm trước, sư phụ đã nói với nàng ta là Vân Hoa Môn cũng có một thiên tài tu luyện giống như nàng ta, năm ấy mới mười bốn mà đã là Trúc Cơ, không ngờ các nàng lại gặp nhau ở chỗ này. Đối với Đàn Không, tâm tình Lăng Ba có chút phức tạp, nàng ta rất thưởng thức thiên phú của đối phương nhưng lại không thích một cô nương nhỏ tuổi hơn cướp đi sự nổi tiếng của mình, cho nên trong lúc nhất thời, nàng ta không biết bản thân có thích cô nương trước mắt mình hay không.

Trong lòng những người khác cũng bất ngờ, hôm nay đến tột cùng là ngày gì mà họ có thể gặp được hai đệ tử của tông môn lớn thhế này. Còn có người nhớ lại thời điểm ban ngày, có một tên ăn chơi trác táng đùa giỡn Đàn Không, nếu cái tên ăn chơi trác táng kia biết vị cô nương này là đệ tử Vân Hoa Môn thì chắc là đã sợ tới mức mềm chân luôn rồi..

–Không biết buổi tối trước khi Đàn Không cô nương ngủ có từng nhận thấy điều dị thường gì không?

Lăng Ba hỏi.

Đàn Không lắc lắc đầu:

–Đêm nay khá là an tĩnh, ta cũng là sau khi nghe thấy tiếng thét chói tai mới ra ngoài thôi!

Nàng liếc mắt chung quanh một cái:

–Tiếng thét chói tai của ai vậy?

Tiếng thét chói tai kia cực kỳ thê lương, thậm chí còn khiến người ta không thể phân biệt được đó là của nam hay nữ.

Điều khiến Đàn Không bất ngờ là tất cả mọi người ở đây đều nói là bọn họ cũng là nghe được tiếng thét chói tai rồi mới đi theo xuống lầu, không ai thừa nhận là bản thân là người phát hiện thi thể đầu tiên cả.

Thấy tình cảnh như vậy, sắc mặt Lăng Ba trở nên khó coi lần thứ hai, tiếng thét chói tai kia là mồi để cố ý dẫn dụ bọn họ ra đây. Có lẽ người này đang diễn trò làm một người khách không biết gì trong những người ở đây, có lẽ kẻ đó đang đắc ý dào dạt mà nhìn nàng ta bó tay không chút biện pháp, còn cười nhạo Chiêu Hàm Tông bọn họ vô dụng nữa.

Kẻ đó đang cố tình làm Chiêu Hàm Tông mất mặt.

Nghĩ như thế, trên khhuôn mặt mỹ lệ của Lăng Ba chứa đầy sự tức giận:

–Hung thủ đang muốn đối nghịch với Chiêu Hàm Tông chúng ta sao?

Nàng ta có thể nhẫn nhịn rất nhiều chuyện nhưng nếu đụng đến danh dự của tông môn thì không thể nhịn được nữa.

Những người khác thấy Lăng Ba tức giận thì trong lòng vừa thầm mắng cái tên tà tu đang lẫn trốn trong đám bọn họ, vừa sợ hãi mình sẽ là mục tiêu tiếp theo, vì thế mà bọn họ bắt đầu nghi ngờ những người chung quanh.

–Lăng Ba tiên tử, nếu việc này phát sinh ở Khâu Thành thì không bằng tiên tử hãy phái người đi thông tri thành chủ Khâu Thành đi, để ông ta đến đây giúp đỡ phá vụ án này.

Đàn Không thấy tỳ nữ của Lăng Ba đang chặn cửa, không cho bất luận kẻ nào rời đi:

–Như thế thì tiên tử cũng sẽ có thêm được nhiều người giúp đỡ.

–Nếu là bọn họ có thể tra ra hung thủ thì tháng trước đã bắt được người rồi, thế thì hôm nay làm sao có thể xảy ra chuyện này nữa?

Ngữ khí của Lăng Ba có chút lạnh nhạt:

–Đàn Không tiên tử, đây là chuyện của Chiêu Hàm Tông chúng ta, mong tiên tử sẽ để chúng tôi tự mình làm rõ!

Đây là đang ngại nàng xen vào việc người khác à?

Đàn Không dựa vào lan can cầu thang, nàng khoanh tay trước ngực, lười biếng nói:

–Xin Lăng Ba tiên tử cứ tự nhiên!

Nói xong, nàng mắt nhắm lại, bắt đầu dưỡng thần.

Rõ ràng đối phương không tranh chấp với nàng ta, thậm chí nagy cả một câu nói hơi nặng cũng không nói ra nhưng Lăng Ba lại bỗng nhiên cảm thấy cơn giận của mình cứ như bị chặn lại ngay ở ngực mà hết lần này tới lần khác lại không thể phát hỏa. nàng ta trầm mặt nói với tỳ nữ của mình:

–Hãy thu lại thi cốt của Nguyệt Liên rồi cất đi, ngày mai chúng ta sẽ tìm chỗ để an átng nàng!

–Cô nương, quê quán của Nguyệt Liên ở Bình Thành, nô tỳ muốn đem tro cốt của nàng về Bình Thành để an táng.

Tỳ nữ có quan hệ thân thiết với Nguyệt Liên căng thẳng quỳ xuống:

–Cầu xin cô nương cho phép!

Mặt Lăng Ba lạnh lùng lùng liếc tỳ nữ kia một cái, âm thanh lạnh lẽo:

–Được!

Nói xong, nàng ta nhìn mọi người:

–Trước khi chuyện này chưa được điều tra rõ ràng, còn phải thỉnh chư vị ở lại khách điếm này thêm vài ngày, phí dụng sẽ do tiểu nữ gánh vác.

Tuy mọi người muốn rời khỏi chỗ này nhưng Lăng Ba đã mở miệng thì không ai dám từ chối, nên chỉ có vài tiếng lác đác đồng ý vang lên. Cũng có vài người lớn gan thì cũng chỉ dám nhỏ giọng nói thầm vài câu, chứ không dám từ chối trước mặt Lăng Ba.

Dựa theo quy củ, nếu khách điếm xảy ra án mạng thì đúng là không thể cho khách trọ rời đi. Nhưng nếu đã điều tra rõ thân phận, chứng minh chính mình trong sạch thì người đó đã có thể rời đi. Vị Lăng Ba tiên tử này của Chiêu Hàm Tông rõ ràng là coi tất cả bọn họ thành đối tượng tình nghi mà.

Lăng Ba cũng mặc kệ những người này nghĩ gì, nàng ta gia nhập Chiêu Hàm Tông chưa được hai mươi năm nhưng cũng đã là tu vi Kim Đan kỳ. Nàng ta luôn có được sự yêu chiều của mọi người trong tông môn, lại là thiên tài nổi tiếng của Tu Chân giới, ai dám không cho nàng ta vài phần mặt mũi chứ? Còn mấy người khách trọ có tu vi bình thường, thậm chí là người thường này thì nàng cũng chỉ là lịch sự trên mặt thôi, thực tế nàng ta cũng chẳng xem họ là cái đinh gì cả.

Những người này có thể lén oán giận chừ không phải cũng cung kính kêu “ tiên tử” khi ở trước mặt nàng ta hay sao?

Khi mọi người chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, thành chủ Đỗ Bân mang theo người tới đây, ông ta vừa vào cửa đã lập tức ạ lỗi với mọi người:

–Đỗ mỗ quản lý không nghiêm khiến chư vị bị sợ hãi rồi!

Nói xong, ông ta làm một đại lễ với mọi người.

Mọi người liên tục đáp lễ, nói đây là do tà tu tác loạn không trách Đỗ thành chủ vân vân. Tuy Khâu Thành không lớn nhưng nó lại nằm lân cận Vân Hoa Môn, là thành phụ thuộc của Vân Hoa Môn. Tuy Vân Hoa Môn ngày thường không thích nhúng tay vào việc quản lý của các thành phụ thuộc nhưng nếu có chuyện lớn xảy ra thì Vân Hoa Môn tuyệt đối sẽ không ngồi yên mặc kệ, cho nên chuyện không thể trêu vào là không thể trêu vào.

–Đệ tử gặp qua Đàn Không sư thúc!

Đỗ Bân xuyên qua đám người, đi tới trước mặt Đàn Không, cung kính hành lễ của vãn bối.

–Không cần đa lễ, không cần đa lễ!

Đàn Không đứng thẳng người, chỉ chỉ phía dưới:

–Chuyện ở đây ngươi tới giải quyết đi, ta đi ngủ đây!

Nàng ngáp một cái, xoay người chuẩn bị về phòng.

Bỗng nhiên, nàng ngừng lại, chỉ vào một nam tử trẻ tuổi mặc hoa phục:

–Vị này chính là?

–Bẩm sư thúc, đây là khuyển tử - Đỗ Kinh.

Ông ta có chút ngượng ngùng:

–Năm nay khuyển tử không có thông qua khảo hạch nhập môn cho nên còn không có cơ hội gia nhập môn phái, nhưng dựa theo bối phận thì hắn thuộc thế hệ đồ tôn của người ạ!

–À, đồ tôn à!

Đàn Không cười như không cười mà nhìn Đỗ Kinh:

–Bộ dạng… trông rất linh lợi đó!

–Sư thúc quá khen, tên nghiệp chướng này cả ngày trêu chó chọc mèo, không làm được chánh sự. Đã hai mươi mấy tuổi rồi mà cũng không có được tu vi, khiến người chê cười rồi!

Ông ta xoay người, quát lờn với Đỗ Kinh:

–Đứng ở nơi đó làm gì, còn không mau lại đây chào hỏi sư thúc tổ của ngươi!

Trong lòng Đỗ Kinh âm thầm kêu khổ, biết sớm thì vừa rồi hắn ta không nên lại đây với phụ thân, đúng là tự rước lấy nhục mà! Thế gian sao lại có chuyện trùng hợp thế này chứ, đầu óc hắn ta nhất thời nóng lên, miệng thì không biết kiềm chế laại trêu chọc trúng một vị sư thúc tổ.

Rốt cuộc Vân Hoa Môn đã làm gì mà lại khiến một tiểu cô nương như vậy trở thành sư thúc tổ của hắn ta chứ?

–Vãn bối…… ra mắt sư thúc tổ!

–Lớn tiếng một chút, ngày thường không phải giọng con rất lớn sao, sao lúc này lại giống chưa được ăn cơm thế hả?

Đỗ Bân nhìn bộ dạng co đầu rụt cổ kia của nhi tử thì tức giận, một cái tát chụp vào ót hắn ta:

–Không có quy củ!

Đỗ Kinh sâu kín mà nhìn Đỗ Bân một cái, đây đúng là cha ruột của hắn ta mà, tận sức tận tình mà bôi xấu hắn ta. Nếu lão nhân gia mà biết hôm nay nhi tử của mình đùa giỡn lưu mamnh với sư thúc tổ thì có khi nào sẽ làm thịt hắn ta luôn không?

–Sư điệt không cần khách khí như thế, người trong nhà không cần chú ý mấy nghi thức xã giao như thế này.

Đàn Không cười tủm tỉm nhìn Đỗ Kinh đang đứng dưới bậc thang, nàng duỗi tay vỗ vỗ đỉnh đầu hắn ta:

–Tôn nhi ngoan!

Đỗ Kinh:……

Đường đường là tiểu bá vương vô địch của Khâu Thành thế mà lại lưu lạc đến cảnh phải làm tôn tử cho một tiểu cô nương mười sáu tuổi, hắn ta còn mặt mũi nào làm một tê ăn chơi trác táng chứ? Hắn chính là sỉ nhục cảu giới ăn chơi trác táng, là kẻ thất bại nhất trong tập đoàn tiểu bá vương.

Đang âm thầm thống khổ thì trong tay hắn ta lại có thêm túi gấm màu đỏ, đó là Đàn Không đưa cho hắn ta. Hắn ta khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Đàn Không, đây là có ý gì? Đây là cho hắn ta độc dược đê hắn ta tự xử sao?

Tuy rằng hắn ta là sỉ nhục của giới ăn chơi trác táng, nhưng hắn ta cũng không muốn chết mà. Tục ngữ nói ‘thà sống nhục còn hơn chết vinh’ mà, hắn ta không có ưu điểm gì, giỏi nhất chính là có da mặt dày, vì để có thể tồn tại thì ngay cả mặt mũi cũng có thể không cần.

–Đồ tôn ngoan, đây là lễ gặp mặt sư thúc tổ cho ngươi!

Đàn Không vỗ vỗ vai hắn ta, tâm tình sung sướng:

–Ngày mai gặp.

–Cung tiễn sư thúc!

Đỗ Bân thấy nhi tử nhà mình không phản ứng gì thì chen chân vào đá hắn ta một cái.

Đỗ Kinh vội vàng khom lưng:

–Cung tiễn sư thúc tổ!

–Tôn tử ngoan!

Đỗ Bân nhìn bóng dáng Đàn Không rời đi, ở trong lòng âm thầm cảm khái: không hổ là đệ tử thân truyền cảu Vân Hoa Môn, thiên tài Ngũ Linh Căn, khí độ đúng là bất phàm. Nhìn nhìn lại nhi tử không nên thân bên cạnh, ông ta thở dài, thô, dù sao cũng là con ruột, không thể lấy ra so sánh được.

Nếu so nữa thì ông chắc chắn sẽ động tay đánh cái thằng nhóc không nên thân này mất.

Nhìn thấy Đỗ Bân đi đến chỗ Đàn Không, Lăng Ba lập tức đoán được là Đàn Không dùng bùa truyền âm để thông tri ông ta lại đây. Tuy trong lòng có chút không thoải mái nhưng nếu người đã tới thì nàng ta cũng không muốn khiến mọi thứ quá căng thẳng, kêu tỳ nữ ở lại giao lưu với Đỗ Bân, nàng ta thì xoay người trở lại hậu viện.

Đỗ Kinh nhỏ giọng nói với Đỗ Bân nói:

Vị Lăng Ba tiên tử của Chiêu Hàm Tông này cũng thật bình tĩnh, tỳ nữ bị giết mà còn có thể trở về ngủ nữa!

–Câm miệng!

Đỗ Bân trừng mắt hắn ta một cái, ra lệnh cho thủ hạ bao vây khách điếm lại để tránh hung thủ chạy trốn bằng lối khác. Ông ta nói muốn xem xét thi thể thì tỷ nữ của Chiêu Hàm Tông lại không cho, nói Nguyệt Liên là một nữ tử, không nên để nam nhân khác đụng vào.

–Người cũng đã chết rồi, các người không cho nàng thanh thản ổn định đi, còn chú ý mấy cái tục lễ này thì có phải có bệnh hay không?

Đỗ Kinh trào phúng nói:

–Chẳng lẽ hung thủ là người một nhà với các người nên các người sợ chúng tôi phát hiện, mới cố ý tìm cớ không cho chúng ta tới gần, phải không?

–Hồ ngôn loạn ngữ!

Bọn tỳ nữ tức giận đến mức mày liễu dựng ngược, rút kiếm ra.

–Các ngươi muốn làm gì?

Đỗ Kinh căng giọng nói hô to:

–Chiêu Hàm Tông ỷ thế hiếp người đây, muốn giết người diệt khẩu đây!

–Đỗ thành chủ, Đỗ công tử vu khống môn phái chúng tôi như thế này là đúng sao?

Sắc mặt tỳ nữ dẫn đầu âm trầm, hận không thể dùng một kiếm đâm chết Đỗ Kinh đang la to.

–Cô nương thứ lỗi, khuyển tử xưa nay hay nói bậy, tại hạ nhất định sẽ dẫn nó về nghiêm khắc giáo dục lại.

Đỗ Bân áy náy cười, kia khuôn mặt muốn thành thật cỡ nào thì có bấy nhiêu thành thật. Nhưng tuy luôn miệng nói phải quản giáo nhi tử mà lúc này lại không có ngăn lại Đỗ Kinh lớn tiếng la hét.

Cốc cốc cốc.

Một cái nam nhân mặc y phục màu đen đứng trước cửa khách điếm, gõ ba cái vào cửa.

–Thật ngại quá, xin cho hỏi còn phòng trống không?

Mọi người đồng thời quay đầu lại, thấy một nam tử mặc đồ trắng như tuyết đang đứng ngoài cửa,cả phòng lập tức yên tĩnh. Ánh nến bị gió đêm thổi trúng nhẹ nhàng đong đưa, tạ nên bóng đen trên thi thể trên mặt đất.

Nam tử mặc đồ đen nhìn thi thể nằm trên mặt đất, xoay người noói với người kia:

–Công tử, trong khách điếm này có người chết, không có ai ở đâu ạ!

Nhóm khách trọ: “……”

Chẳng lẽ bọn họ đứng trong phòng này không phải là người sao?

Bạn đang đọc Đừng Cản Ta Phi Thăng của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.