Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vứt bỏ xấu độc nữ nhân

Phiên bản Dịch · 1056 chữ

Editor: Kisei

Beta: Kisei

Đêm đen như mực, lạnh lẽo như băng.

Trong vương phủ Diên quốc không có một tia sáng nào.

"Hách Liên Trần, sao chàng nỡ đối xử với ta như vậy?"

Nửa người A Khí quỳ rạp dưới nền đất lãnh lẽo, trên thân đầy rẫy những vết thương. Nếu nhìn kĩ sẽ thấy một khuôn mặt xấu xí đang tràn ngập oán hận lạnh lẽo, hai con ngươi nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, biểu cảm đau khổ tột cùng.

Hách Liên Trần mặc một thân cẩm y hoa phục biểu cảm hờ hững, không thèm đếm xỉa đến lời chất vấn đầy phẫn nộ cùng oán khí của nữ nhân trước mặt, trong mắt chỉ có ghê tởm cùng chán ghét.

"A Khí, ngươi đừng trách ta, có trách thì tự trách chính mình sinh ra đã mang khuôn mặt kinh tởm này." Hách Liên Trần vừa nói vừa đưa tay bóp chặt cằm A Khí, mày kiếm nhíu lại, chán ghét đến cực điểm.

"Nếu như ngươi chán ghét ta đến thế, sao trước đây còn gieo cho ta hy vọng?" A Khí ngữ khí run rẩy, thanh âm nghẹn ngào. Chỉ mới vài ngày trước, nam nhân này còn ở bên tai nàng nói những lời đường mật, thề non hẹn biển, hứa bảo vệ nàng một đời chu toàn.

Vậy mà còn chưa được mấy ngày, hắn đã không chút lưu tình ép nàng đến đường cùng. Hôm nay nàng còn vì hắn mà cả người đều bị máu tươi nhuộm đỏ, hóa ra ngay từ đầu, bản thân nàng cũng chỉ là thí tốt nhỏ bé không đáng kể trong bàn cờ đầy mưu kế của hắn. Ám hại, cấu kết với giặc ngoài phản quốc, từng tội danh cứ thế gắn lên người nàng khiến nàng không cách nào chối bỏ.

Nàng là nữ nhi bị vứt bỏ của Thừa tướng, không một ai quan tâm, không một ai yêu thương cưng chiều. Tới cả một cái tên đàng hoàng cũng không có. Khuôn mặt xấu xí này lại càng đem đến cho nàng vô số sự khinh thường, vô số lần bị đánh đập không thương tiếc. Nhưng từ khi gặp hắn, hắn không chê nàng xấu xí, không xem thường khinh miệt mà sủng ái, bảo vệ nàng. Khiến nàng từ đó quyết tâm giao trọn cả đời này cho hắn, nhưng thật không ngờ lại đổi được kết cục như thảm hại như vậy.

"Ngươi lớn lên xấu xí như thế nhưng lại am hiểu mấy thứ độc dược cấm thuật, không lợi dụng chẳng phải rất lãng phí sao? Ngươi yên tâm, sau khi ngươi chết, ta sẽ tìm cho người một phần mộ tốt để chôn cất. Nhưng trước đó ta còn cần một vài thứ trên người ngươi đã."

Hách Liên Trần đặt bàn tay lạnh lẽo lên lồng ngực A Khí, đáy mắt lóe lên sự tàn nhẫn đến cực điểm.

Trong chớp mắt, nàng cũng đã hiểu hắn định làm gì, nàng sợ hãi trợn trừng. Thứ hắn muốn... là tim nàng!

"Tuyền Nhi vài hôm trước trúng một loại kỳ độc, cần lấy tim người để làm thuốc dẫn. Ngươi thân là tỷ tỷ của nàng, chẳng phải nên vì nàng mà hi sinh một chút sao? Không chừng sau khi nhận được tim của kẻ vô dụng như ngươi, nàng sẽ cảm động mà nhớ tới tiện nhân nhà ngươi đấy."

Thì ra là vậy, từ đầu đến cuối cũng chỉ là nàng tự mình đa tình mà thôi, người hắn yêu thật sự mới là muội muội khuynh quốc khuynh thành của nàng.

Nàng vốn am hiểu độc thuật, thân thủ cao cường nhưng lại lựa chọn một cuộc sống thu mình khép kín, chỉ mong được an an ổn ổn trải qua kiếp này. Thế nhưng lại vì gặp được hắn mà toàn bộ nguyên tắc đều phá vỡ.

"Moi tim người làm thuốc dẫn? Hách Liên Trần ngươi thật ngoan độc!"

A Khí cười tự giễu, nỗi đau trên thân thể làm sao sánh được nỗi đau trong tim nàng cơ chứ? Nàng hận, hận hắn tàn nhẫn độc ác với nàng, hận bản thân đã quá nhẹ dạ cả tin, hận bản thân ngu xuẩn đến cực điểm.

"Tính mạng Tuyền nhi lúc này đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, ta không có thời gian ở đây đôi co với ngươi. Đằng nào ngươi cũng sắp chết, giữ lại quả tim đó thì có tác dụng gì? Còn chưa kể, chỉ cần dựa vào bộ dạng này của ngươi mà sống cũng khiến cho người ta kinh tởm muốn chết."

Hách Liên Trần lại bóp chặt cằm A Khí, lực đạo mạnh đến nỗi có thể đem người trước mặt bóp chết.

"Ngươi vừa xấu xí lại tâm ngoan thủ lạt, quỷ kế đa đoan; còn Tuyền Nhi lại ôn nhu thiện lương, đơn thuần như vậy, nếu không phải do đại phu nói cần dùng tim của người thân làm thuốc dẫn, ta sao có thể đồng ý cho nàng dùng tim của kẻ dơ bẩn như ngươi?"

A Khí cười dài một tiếng đầy thê lương, những vết thương khắp cơ thể trở nên đau đến kịch liệt, cổ họng theo đó cũng phun ra một ngụm máu tươi.

Trước mắt lóe lên một tia sáng sắc bén, ngay lập tức sau đó là cảm giác ngực bị một vật nhọn đâm vào. A Khí cúi xuống, trên ngực nàng lúc này đã cắm sâu một thanh chủy thủ, hắn quả thật muốn dồn nàng vào chỗ chết.

"Người đâu, moi tim."

Trong đầu nàng bỗng chốc trở nên trống rỗng, mọi vật trước mắt cũng ngày càng mờ nhạt, chỉ loáng thoáng nghe thấy những tiếng bước chân vội vã vào phòng, cùng với cảm giác một vật trong cơ thể bị cưỡng ép lấy ra. Nàng không cam lòng cùng oán hận nhưng lại bất lực tuyệt vọng đến tột cùng, ngay cả giãy giụa cũng không thể. Về sau chỉ còn lại một mảng đen nhánh trải dài bất tận.

Phải chăng đây chính là cái chết? Nàng thống khổ như vậy, oán hận như vậy cũng chẳng thể làm gì sao...?

Bạn đang đọc Dục Hỏa Trùng Sinh của Tâm Tĩnh Như Lam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThanhSonCac
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.