Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6 - Mười Năm Một Lần, Thất Tinh Bảo Tháp Mở.

Tiểu thuyết gốc · 1111 chữ

Chương 6 - Mười Năm Một Lần, Thất Tinh Bảo Tháp Mở.

Nhìn hai người liên tục tranh giành, Lâm Thiên Vân càng lúc càng buồn bực, không muốn tiếp tục đứng chỉ để xem đám tiểu tử này tranh cò miệng lưỡi. Thân ảnh của hắn nhanh chóng sử dụng thuấn di, chớp mắt đã xuất hiện trên mặt đất.

Đám người bên dưới sau khi chứng kiến Lâm Thiên Vân hóa thành hư vô, ngay lập tức lâm vào sững sờ kinh ngạc, đôi mắt mở to tựa như muốn rơi xuống đất.

"Hắn… Hắn vậy mà biến mất?"

Một vị tu sĩ Đế Binh kinh hãi nói, trước mặt hàng vạn người biết mất không một dấu vết, điều này khiến bọn họ không thể nào tin vào mắt mình.

"Tiểu tử chạy! Mau chia ra đi tìm, không chừng hắn dùng bí bảo nào đó lẩn trốn."

Nhiều người vẫn không tin Lâm Thiên Vân có năng lực như thế, chỉ nghĩ là hắn từ trong bảo tháp đạt được bảo bối nào đó, cho nên mới thuận lợi thoát khỏi tầm mắt đám cao thủ.

"Mau chia ra tìm!"

Vô số cao thủ không ngừng phân tán ra khắp nơi, đám người Đế Binh vẫn đứng yên bất động, bọn họ một mực chú ý vào bảo tháp.

"Này!!! Bảo tháp sắp đóng lại."

Một người bên cạnh đột nhiên kinh hãi hô lớn, khiến đám người nhao nhao dời sự chú ý, bọn họ kinh ngạc phát hiện, cửa tháp vậy mà tự động đóng lại.

"Mau! Mau chóng đánh vỡ cửa, đừng cho nó đóng lại."

Kim môn chủ nóng nảy quát, chân khí trong người bạo phát ra lực lượng, đánh thẳng vào cánh cổng trước mặt, năm trăm vị Đế Binh còn lại cũng vội vàng tấn công.

Bành! Ầm! Ầm!!!

Từng tiếng đinh tai nhức óc vang lên, cánh cửa vậy mà vẫn không xi nhê chút nào, dường như lực lượng của bọn họ tựa như hàng trăm quả trứng gà ném vào một tảng đá lớn.

"Cửa tháp này quá rắn chắc!"

Một người tu sĩ kinh hãi nói.

"Không ổn! Trận pháp tự liền… Thu!"

Bành!!!!

Đám người chưa hết kinh hãi, đột nhiên trận pháp bên trong bắn ngược lại lực lượng, khiến năm trăm vị tu sĩ trúng chiêu, toàn bộ bọn họ đều bị lực lượng của chính mình đánh ngược trở về. Làm tất cả mọi người văng ra xa vài chục mét, cả người nặng nề rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt mỗi người đều trở nên tái nhợt.

Oa!!!

"Trận pháp phòng thủ, thật sự là bá đạo."

Kim môn chủ thương thế nặng nhất, ôm lấy lồng ngực than thở.

"Bảo tháp này vốn không phải ở nơi đây, người chế tạo nó hẳn là một người mạnh mẽ rất nhiều."

Một người bên cạnh cũng cảm thán.

"Liệu có phải là tiểu… Người vừa nãy?"

Lưu gia chủ đột nhiên nghĩ đến điều gì vội hỏi.

"Thiếu niên vừa nãy? Không thể!"

Một người khác lại bác bỏ suy nghĩ này, thiếu niên vừa nãy tuy là đi ra từ bên trong bảo tháp, nhưng xương cốt của hắn không giống như là một lão quái hàng vạn ngàn năm.

"Thế giới nhiều điều kỳ lạ, chúng ta chưa biết chưa hẳn nó là đúng, có thể thiếu niên vừa nãy thật sự là cao thủ ẩn danh."

Hoắc gia một lão nhân cũng suy đoán.

"Hiện tại nhanh chóng trở về, chúng ta đã không phá vỡ được bí bảo thì e là không có ai phá giải được."

Tịnh Thất Lâu người nọ cũng lên tiếng.

"Thất Tinh Bảo Tháp mười năm sẽ mở một lần, tu sĩ từ Không Minh Cảnh trở xuống đều có thể đi vào, thời gian vẻn vẹn chỉ được ba tháng."

Đúng vào lúc này, một thanh âm lạnh nhạt vang vọng vào trong đại não của mỗi người, toàn bộ đại lục cũng bắt đầu sôi sục lên.

Đám người Đế Binh nghe xong lập tức lâm vào ngốc trệ, âm thanh này không phải là của thiếu niên vừa rời đi lúc nãy sao?

Tuy cùng người này nói chuyện không được bao lâu, nhưng trí nhớ bọn họ vẫn còn rất tốt, từng người trao đổi ánh mắt với nhau, tâm thần cực độ rung động.

"Là hắn!"

Kim môn chủ tinh thần hoảng loạn, hắn không ngờ được, người thiếu niên vừa nãy quả thật là chủ nhân của nơi này.

Toàn bộ mọi người cũng lâm vào chết lặng...

Lâm Thiên Vân âm thanh vừa dứt, thần hồn ngay lập tức thu hồi trở lại, khóe miệng khẽ cười nhạt, sau đó thân ảnh liền biến mất.

"Mười năm mở ra bảo tàng? Chả nhẽ nơi này có cái gì kỳ bí?"

Lâm Thiên Vũ bên này cũng nghe được âm thanh, xem ra trong vòng mười năm tới, đại lục này sắp sửa xuất hiện bí bảo. Hắn vốn là người thích phiêu lưu mạo hiểm, Lâm Thiên Vũ cũng muốn đi thăm dò một phen, nhưng đáng tiếc, hiện tại thân thể hắn chỉ là một phế nhân không hơn không kém.

"Hai năm nằm liệt giường, mấy ai có thể chịu đựng được?"

Nội tâm tràn đầy khổ sở nghĩ, năm xưa hắn tính tình hoạt bát, thích vận động, dùng thời gian đi đây đó tìm hiểu, chưa từng cảm nhận qua cảm giác này, dĩ nhiên sẽ khó mà tiếp thu nổi.

Bên trên nóc nhà, Lâm Thiên Vân thả mình nằm trên mái, gác chân chéo lên, khuôn mặt hướng lên cao, ngắm nhìn bầu trời đêm, trên miệng còn ngậm một cọng cỏ.

"Chỉ là hai năm thôi, ta sẽ đợi hắn hai năm, nếu hai năm còn tiếp tục kiên trì, ta tự nhiên sẽ nhận hắn làm đồ đệ."

Lâm Thiên Vân âm thầm nghĩ ngợi, vốn là sẽ cho hắn phục dụng Đoạt Đạo Đan, sau đó ném cho tiểu tử kia bộ công pháp, tự hắn luyện tập, sau đó liền rời đại lục này chu du thiên hạ.

Bây giờ nghĩ lại vẫn là còn quá sớm, kéo dài thời gian hai năm, chắc cũng đủ để mài dũa tính cách, tâm trí, như vậy mới khiến hắn cứng cỏi thêm.

"Nơi này hẳn gọi là Văn Lang Đại Lục, đáng tiếc, Thiên Đạo phong bế không phá vỡ được cảnh giới cao hơn, nếu không e là không chỉ dừng lại Đế Binh cảnh."

Lâm Thiên Vân trầm ngâm nói.

Bạn đang đọc Dục Hỏa Thiên Vân sáng tác bởi Vuphong95
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vuphong95
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.