Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không tin

Phiên bản Dịch · 1964 chữ

Hôm qua ăn cơm xong liền kích động ở lại đây học nghệ, sau lại được ăn uống no nê, hôm nay lại gần như bận rộn cả buổi, hoàn toàn quên mất còn có một nhóm cư dân mạng!

"Tôi lập tức đi phát tin tức!!"

Hắn nói xong, liền lấy điện thoại ra cập nhật Weibo——

[Tôi quên mất báo cáo mình bình an! ! Tôi sai rồi. Là đồ ăn ở nhà hàng này quá ngon. Tôi liền muốn lưu lại đây học nghệ", quên thông báo cho mọi người rằng tôi rất an toàn. Đừng lo lắng, tôi tuyệt đối an toàn ... / che mặt]

Phát xong đi ra ngoài, anh ta cất điện thoại đi, có chút ngượng ngùng: "Ừm, thực xin lỗi các anh, để mọi người phải chạy tới đây một chuyến."

Vài cảnh sát lắc đầu: "Không sao, chúng ta cũng nên đi một chuyến cho yên tâm."

Gần đây cũng không có việc gì, sau khi nhận tin tức này bọn họ liền tự mình chạy xe đến xem tận nơi, mấy ngày liền không đăng tin tức lên mạng là chuyện quá bình thường, tuy bây giờ an ninh trật tự rất chặt chẽ, nhưng bọn họ vẫn là nên cẩn thận đến xem một chút.

Viên cảnh sát đi đầu nhìn vào sân, hơi kỳ quái nói: "Không ngờ ở đây thực sự có mở một nhà hàng, mở không tồi, nhưng quá hẻo lánh, kinh doanh sợ không tốt."

Từ Tú Uyển nghe vậy không vui, bà luôn cảm thấy mọi quyết định của cháu gái là tốt nhất, bà lập tức phản bác: "Việc kinh doanh có tốt hay không không phải xem vị trí nó đặt ở đâu, mà là do tay nghề của cháu gái tôi, cũng vì tay nghề của cháu gái tôi tốt, từ lúc khai trương ở đây, mỗi ngày đều có rất nhiều người lái xe đến đây ăn đấy! "

Một viên cảnh sát trẻ tuổi đứng phía sau, nhất thời có chút xấu hổ.

Lão Đại của anh ta thật quá thẳng thắn, đứng trong sân người ta mà lại nói công việc kinh doanh của người ta không tốt, đây không phải là muốn tìm mắng sao?

Anh ta không nhịn được nói: "Lão Đại, vừa lúc chúng ta cũng đói, ngươi lại đang còn thiếu chúng ta một bữa cơm, hay là tại đây mời chúng ta ăn một bữa đi!"

Viên cảnh sát lão Đại kia thực sự đồng ý, "Được, chúng ta ăn ở đây."

Nói xong, anh bước vào bên trong nhà hàng.

Mấy người cảnh sát khác cũng theo sau vào.

Đợi khi nhìn thấy các món ăn và giá cả ở lối vào của nhà hàng, tất cả mọi người đều đồng loạt choáng váng.

Giá này...

Chính là ngay cả ở những nơi nổi tiếng giá cả cũng sẽ không khoa trương như vậy chứ!

Hơn nữa, đây là một khu vực nông thôn- ngoại thành không có gì đặc sắc ...

Khung cảnh ở ngoại ô thành phố cũng không sai biệt lắm, chính là đạp thanh cũng không muốn tới đây đi xa như vậy.

“Con số phía dưới này chính là giá cả?” Một viên cảnh sát hỏi.

Trình Nguyên Hoa gật đầu.

Một cảnh sát khác hỏi: "Chỉ có mấy món vậy thôi?"

Trình Nguyên Hoa lại gật đầu, "Tạm thời là như vậy, những món ăn khác sẽ phải đợi một thời gian nữa."

Kể từ khi bắt đầu bán thịt heo xé phay hương vị cá, thu nhập của cửa hàng đã tăng lên. Mặc dù thời gian chế biến món này lâu hơn một chút so với món mì trộn, nhưng điểm tích phân tài phú lại kiếm được càng nhiều.

Nhiều người cũng thích món thịt heo xé phay này hơn, vô hình chung tiếp tục tăng thêm thu nhập.

Người cảnh sát vừa mở miệng ăn đã do dự, dù sao giá cả của tiệm này xem ra cũng không rẻ lắm, bọn họ này bốn người, mỗi người một tô mì cũng tốn mất hai trăm rồi.

Vẫn là cảnh sát trưởng đưa ra quyết định: "Nếu đã dám mở tại nơi này, còn để giá cả như thế, chắc là mùi vị không đến nỗi nào. Cho chúng ta bốn tô mì, bốn trứng trà, một phần thịt heo vị cá."

Câu tiếp theo là dành cho Trình Nguyên Hoa.

Thời buổi hiện đại cơm áo không lo, một bữa cơm ba trăm là chuyện bình thường, chỉ là bọn họ có chút rối rắm là ăn đơn giản như vậy mà cũng tốn ba trăm.

Trình Nguyên Hoa vẻ mặt thản nhiên, cũng không bởi vì bọn họ muốn ăn cơm, liền tỏ ra nhiệt tình.

Nhưng rốt cuộc cũng là cảnh sát, nàng không từ chối.

Cửa hàng của bọn họ chuyên phục vụ khách hàng quen, hoặc là giới thiệu cho nhau nên đều biết sau hai giờ sẽ không đón khách mới, đến năm giờ tối mới tiếp tục.

Đây đều là cảnh sát, bình thường cũng đối với nhân dân phục vụ, Trình Nguyên Hoa không từ chối.

Nàng chỉ đang nghĩ, sau khi đợi được có nhiều món hơn cùng nổi tiếng hơn, nàng thực sự phải thay đổi phương thức kinh doanh, nếu không sẽ rất đông người đến, cũng sẽ có nhiều phiền phức.

Tuy hơi mất tập trung nhưng tay nàng vẫn rất nhanh nhẹn.

Nguyên liệu làm thịt heo xé phay vẫn còn đó, mì trộn vẫn còn rất nhiều nước sốt.

Bên ngoài, mấy người cảnh sát vừa mới ăn trứng trà do Từ Tú Uyển đem lên.

Dưới nồi chè trứng có một ngọn lửa than, nhiệt độ vừa phải.

Một vài người ăn với vẻ mặt hưởng thụ còn nói--

"Món này ăn cũng quá ngon!"

"Ta chưa bao giờ ăn trứng trà ngon như vậy!"

"Đắt này là có lý do!"

……

Trình Nguyên Hoa nghe được lời khen ngợi tâm trạng rất tốt, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Nếm thử một chút mì cùng đồ ăn, nếu cần thêm cơm thì gọi một tiếng. Cơm chỉ là bình thường, một người một đồng có thể ăn tới khi no thì thôi." Trình Nguyên Hoa vừa nói, vừa đặt đĩa thịt heo vị cá lên bàn.

Món thịt heo xé phay thơm ngon có màu sắc hấp dẫn lập tức khiến bốn người có chút khẩn trương, đều là những đại nam nhân, cũng không hề che giấu.

"Món này cũng quá ngon rồi!"

"Chừa cho ta một ít!"

"Mì cũng rất ngon!"

Trình Nguyên Hoa bọn họ cũng đã ăn từ sớm, họ ăn lúc mười một giờ, lúc này, Lưu Toàn Phúc nhìn bốn người họ ăn, nuốt nước bọt, nhìn Trình lão bản.

Trình Nguyên Hoa thản nhiên nhìn anh ta một cái.

Tên mập im bặt ngay lập tức, nhưng hắn nhìn bốn người rồi liên tục nuốt nước bọt.

Buổi trưa hắn đã ăn hết một đĩa thịt heo xé phay cá và hai tô mì trộn, Trình Nguyên Hoa cũng không nói gì. Cho nên hôm nay hắn mới tích cực biểu hiện như vậy, trước khi ăn chán đồ ăn, có đánh chết hắn cũng không đi.

Trình Nguyên Hoa: “Trong bếp có để lại cho ngươi một phần, tự nấu mì đi.” Dù sao cũng không trả thù lao cho hắn, lại không được tính là tài phú, nên nàng cũng lười tự mình làm ra.

Lưu Toàn Phúc mắt sáng lên, vẻ mặt hưng phấn: "A-Trình lão bả muôn năm!"

Sau khi hô lên, liền nhanh như chớp chạy vào bếp.

Vài phút sau, hắn bước ra với một cái tô lớn, bên dưới tô là mì trộn thập cẩm, bên trên còn có thịt heo vị cá, một tô to đầy ắp.

Trình Nguyên Hoa không khỏi nói: "Ngươi kiềm chế chút đi, nhìn vào cân nặng của ngươi xem."

Lời này nói xong, nàng cũng chỉ thấy được một cái ót.

Lưu Toàn Phúc kiên quyết không từ bỏ ham muốn của bản thân, mỗi người là khác nhau, sẵn sàng vì miếng ăn mà bán mình, dù là ăn đến chết hắn đều nguyện ý.

Trình Nguyên Hoa: "……"

Mấy người cảnh sát đằng kia cũng ăn xong rồi, đừng nói chén đĩa đồ ăn, ngay cả chút nước sốt của mì trộn tương cũng không còn sót giọt nào.

"Tôi còn muốn ăn nữa ..." Người đàn ông cảm thấy bắt lão Đại đãi là không tốt, bèn nói thêm, "Hôm nay chúng ta hãy chia nhau trả đi, ăn nhiều hơn chút, buổi tối đi ăn một bữa khuya, khi đó lão Đại lại mời. "

Viên cảnh sát trưởng gật đầu đồng ý.

Sau đó……

Bọn họ mỗi người đều gọi một tô mì trộn lại thêm hai phần thịt heo vị cá, rời đi còn đóng gói một ít đem theo nữa, sau bữa ăn, mỗi người chia đều khoảng hơn 300.

Thậm chí còn mang theo hộp đóng gói về, cảm thấy mỹ mãn, sắc mặt cũng mang đầy ý cười.

Trước khi đi, cảnh sát trưởng nói: "Cho dù gia đình các ngươi mở cửa hàng ở đây, việc kinh doanh cũng sẽ không tệ ..."

Mấy người cảnh sát đi, tên mập cũng đã ăn xong.

Anh chủ động rửa bát đũa, còn giúp Trình Nguyên Hoa dọn bàn.

“Vừa rồi bọn họ nói qua Weibo là có ý gì?” Trình Nguyên Hoa đột nhiên hỏi.

Lưu Toàn Phúc: "Chính là lúc trước..."

Nói được một nửa, nụ cười dần dần cứng lại.

Tiêu rồi.

Hắn ... trước kia đã nói bao nhiêu điều tồi tệ với mỹ thực Trình ký này a?

Dù đã nói bao nhiêu, Lưu Toàn Phúc vẫn nói với Trình Nguyên Hoa.

Trong lúc nói chuyện, anh ta lấy điện thoại di động ra đăng nhập Weibo, nhưng lại bị vô số tin nhắn làm mờ mắt.

Sau khi anh ta đăng Weibo đó và biến mất, khu vực bình luận trở nên sôi động.

Ngoại trừ đầu tiên là bắt hắn phải giải thích cụ cá cược với người thổi phồng mì trộn tương kia, yêu cầu hắn phải xin lỗi, những bình luận khác đều là đủ loại——

"Nó có thực sự ngon như vậy sao?"

"Wow !! Tôi cũng rất muốn thử!"

"Tôi không tin lắm, cảm giác như đang hợp tác quảng cáo."

"Có chút giống, không phải blogger luôn đánh giá mỹ thực một cách bài bản sao? Lần này sao lại có chút đột nhiên?"

"Có thể là vì cuộc sống đi."

"Tôi đã bỏ theo dõi, còn nghĩ rằng tôi đang theo dõi một blogger thuần túy chứ."

……

Lưu Toàn Phúc: "..."? ? ?

Lưu Toàn Phúc tức giận, hắn mà phải quảng cáo sao? ? ?

Ai có thể mua được hắn chứ! !

Hắn rất tức giận nên đã trực tiếp phản bác--

[Các người còn không hiểu tôi sao? ? Tôi có thiếu tiền không? ? ? Tôi hướng @thổi phồng mì trộn tương xin lỗi, trước đây là tôi ếch ngồi đáy giếng, về sau tôi sẽ ở lại đây, hẹn gặp lại anh đến đây ăn cơm tôi mời! 】

Sau khi tin gửi đi được một lát, khu vực bình luận rất đa dạng.

Ngoài vài cá nhân bày tỏ sự thích thú và tò mò, nhiều người tin chắc rằng Lưu Toàn Phúc đang quảng cáo.

Đây vẫn là fan của hắn, người qua đường phỏng đoán thật khó nghe.

"Tức chết ta!Tức chết ta!" Lưu Toàn Phúc tức giận giậm chân nói.

Bạn đang đọc Dựa Vào Mỹ Thực Trở Thành Quốc Bảo của Thập Vĩ Thố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuNgưăncỏ
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 106

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.