Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

cổ trụ tới tay

Tiểu thuyết gốc · 1114 chữ

Nguyên bản tên áo trắng là lưu vũ, còn tên áo xám không cần nói cũng biết, chính là lâm vĩnh. Theo như lời tên lưu vũ thì trong trấn này tổng cộng có 32 cửa hàng lớn nhỏ khác nhau, bao gồm cửa hàng binh khí , dược liệu, ....

"lưu huynh, qua cửa hàng binh khí đi ta muốn. xem một chút". Lâm vĩnh cũng kiếm cho mình một binh khí thích hợp nên lên tiếng đề nghị .

"Được ,ta sẽ đưa huynh đến cửa hàng binh khí lớn nhất ở đây đảm bảo huynh sẽ hài lòng"

.Rất nhanh 2 người đã đứng trước một cửa tiệm vũ khí lớn. Đứng trước cửa là một thị nữ mặt mày sáng sủa rất nhanh nhẹn lên đón tiếp.

"xin mời hai vị công tử vào".

lưu vũ và lâm vĩnh tiến vào trong tiêm, trong tiêm có đủ loại vũ khí kiếm đao thương ... thanh nào nhìn cũng sáng choang trông rất lấp lánh.

”Lâm huynh thấy thế nào , ta không lừa ngươi chứ". Lưu vũ thấy lâm vĩnh có biểu hiện hài lòng nên trên mặt lộ vẻ đắc ý hỏi. Lâm vĩnh không nói gì mà đi thẳng đến chỗ một thanh kiếm treo trên tường và câm lên xem xét. Tên chủ tiệm cũng đã để ý đến hai thanh niên này, khi nhìn rõ thanh niên kia là lưu vũ thì chạy qua chào hỏi thần sắc cùng ngữ khí như bạn cũ lâu ngày mới gặp mặt.

" Nguyên lai là lưu công tử đến thăm tiệm , thật hân hạnh cho tiểu gia, không biết lưu công tử có hưng thú với vũ khí nào của tiệm vậy".

"Thật tình ta không mua vũ khí , mà ta chỉ phụ trách đưa lâm huynh đến mua mà thôi , làm phiền ông mang những loại binh khí tốt nhất đến đây cho huynh ấy xem một chút".

Tên chủ quán cũng đã để ý đến lâm vĩnh nhưng tiếng là hắn chả biết đây là tên nào cả nhưng vẫn rất khách khí .

" lâm công tử chờ một chút để ta mang mấy mẫu binh khí tốt cho công tử xem xét".

Tên chủ tiệm vào trong đó một lúc , hắn câm theo một số vũ khí đi ra. Một thanh kiếm mới trông rất sắc bén , lưỡi mỏng sáng choang , kiếm này thích hợp dùng cho nữ hơn. Lâm vĩnh xem qua rồi chậm rãi lắc đầu, tương tự đến một thanh đao một cây thương cũng vậy. Cuối cùng lâm vĩnh quyết định định lấy một thanh chủy thủ trong đó , thanh chủy thủ rất sắc bén , lại gọn nhẹ , rất thích hợp để phòng thân. Tên chủ quán thì rất bất mãn , đây rõ ràng toàn là thứ tốt nhất trong cửa tiệm hắn ,vậy mà lâm vĩnh cứ lắc đầu nguầy nguậy tỏ vẻ chẳng ra gì.

"chắc gì đã có tiền mà còn ra vẻ ". nghĩ vậy trên mặt tên này đã lộ ra một tia khinh thường.

"Xin hỏi còn binh khí nào khác khá hơn không"

,trừ thanh chủy thủ ra những thứ vũ khí này đều không thích hợp để hắn sử dụng nên lại mở miệng hỏi .

"không có " .

tên chủ quán lúc này đã rất bất mãn chả lời như muốn quát lên, trên mặt biểu lộ một trận khinh bỉ. Lâm vĩnh thấy vậy cũng rất tức giận , sau đó cười lạnh , lên tiếng

:" haiz. xem ra cây thanh ti thảo này không sử dụng được rồi, chủ quán tính tiền cây chủy thủ này cho ta "

, nói xong còn giả vờ lấy túi tiền để thanh toán. Tên chủ tiệm đầu tiên nghe thấy thanh ti thảo thì cả kinh , sau đó mừng như điên , trên mặt hắn lúc này hơi lộ ra vẻ gian sảo sau đó lên tiếng giọng nói đã chuyển thành khách sáo:

"ngoài có thể đổi cho ta gốc thanh ti thảo là coi như xong".

"vậy ta không lấy chủy thủ nữa, trả ngươi ",

lâm vĩnh nói xong còn lấy chủy thủ để lên bàn.

"ấy ấy, công tử bình tĩnh có gì từ từ nói ,đừng nóng , đừng nóng ".

Tên chủ tiệm thấy hành động của lâm vĩnh thì không bình tĩnh được nữa, hắn lộ ra vẻ mặt khó coi rồi lên tiếng ngăn cản, hắn biết không thể nào lừa được lâm vĩnh rồi.

"hay là thế này , mời công tử vào trong mật thất xem xét".

nói rồi dân đầu tiến vào. Hai người rất nhanh đến cuối mật thất, chỉ thấy ở đó có một cây trụ cũ kĩ dài khoảng bảy thước , bụi bặm bám đầy, trên thân trụ còn có rất nhiều hoa văn nhưng bị đứt đoạn rất nhiều. Lâm vĩnh vội vàng cầm lên xem xét.

" cmn cũng quá khoa trương đi sao nặng vậy".

"công tử gia , cây trụ cổ này rất quý nếu không phải bất đắc dĩ ta cũng se không bán đâu" .

Nghe được tiếng nói của lâm vĩnh nên tên chủ tiệm vội vàng lên tiếng. Lâm vĩnh cũng không muốn làm khó hắn nữa nên đã quyết định thành giao . Tên chủ tiệm lấy được thanh ti thảo thì thở ra một hơi , còn lâm vĩnh thì nhét cây trụ vào giới chỉ , đeo chủy thủ bên người rồi ra ngoài sảnh.

"lâm huynh chọn được vũ khí phù hợp chưa ",

vừa mới ra đến sảnh thì đã nghe thấy tiếng hỏi của lưu vũ.

" được rồi, là một thanh chủy thủ".

"haha được là tốt rồi ".

Hai người lại đi tiếp , tên lưu vũ lại tiếp tục dẫn đường , còn lâm vĩnh vẫn là vai trò chú ý nghe. Nguyên bản, khi vào trong tiệm binh khí ,lúc nhìn thấy tên chủ tiệm , bằng vào y thuật của mình lâm vĩnh đã nhận ra tên này trúng độc của hắc tinh rết , và dùng loại thuốc gì đó làm độc châm phát tát ,nhưng nếu không chữa trị thì cũng chẳng sống được một năm nữa,Vì vậy mà hắn quyết định bằng giá nao cung phải có gốc thanh ti thảo này(nguyên lai là thanh ti thảo có thể giải độc),nhưng vì lòng tham nên lúc đầu muốn lừa lâm vĩnh mà mặc cả hắn .Nhưng tiếc là lâm vĩnh đã biết hắn chúng độc , hắn chả thèm mặc cả thì thôi lại còn dám mặc cả hắn.

Bạn đang đọc Thiên Địa Thần Vật sáng tác bởi mavuong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mavuong
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.