Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm Soa Mượn Đường

Phiên bản Dịch · 1779 chữ

Nguồn: Truyenyy.com

Dịch: Mịii

----------

Mùi máu tươi nhàn nhạt lan tỏa khắp tầng lầu, xen lẫn mùi mục nát khiến người ta có cảm giác buồn nôn…

Híz-khà-zzz...

Dưới lầu vọng lên âm thanh hít khí lạnh, Tiêu Chỉ sững người.

Phía trong rào chắn của cầu thang bên dưới có một người phụ nữ trung niên mặc áo ngủ, tóc tai bù xù đang ngồi đó. Là người đàn bà điên Dương Phụng. Cô ta chính là chủ nhân trước đây của căn phòng mà Điền Tiểu Hào đang ở, chỉ có điều lão chồng cầm thú đối với một cặp chị em song sinh thấy sắc nảy lòng tham, mà…

Cặp chị em song sinh kia cũng chẳng phải đèn cạn dầu, trong lúc phản kháng, người chị đã dùng kéo giết chết chồng của Dương Phụng.

Tuy nhiên, cô ta cũng vì trọng thương mà ngã xuống đất tử vong, cô em bị xâm hại trong cơn bi phẫn cùng sợ hãi cùng cực, thể xác và tinh thần chịu đả kích quá nặng, không chịu nổi thống khổ đã trực tiếp treo cổ trên cây quạt trần trong phòng…

Từ đó về sau, phòng 2442 bắt đầu phát sinh chuyện ma quái, không được an ổn. Mà Dương Phụng cũng bị cặp chị em kia dọa đến điên điên khùng khùng, tinh thần lúc tốt lúc xấu. Bất quá, dù có tốt hay xấu thì cô ta cũng không dám trở lại phòng 2442, chỉ đành mang theo đứa con bị bệnh bạch tạng lang thang khắp nơi trong chung cư, sống nhờ vào đồ bố thí của hàng xóm…

Tiêu Chỉ vội nép vào vách tường, hắn chợt nhớ ra.

Trong phim, thời điểm Trần Đông chết, Dương Phụng đã chứng kiến hết thảy, may mà A Cửu không thấy cô ta cho nên cô ta mới tránh được một kiếp.

Nhưng hiện tại, hắn lại thoáng nghe thấy tiếng giày vải của A Cửu giẫm lên bậc thang, mỗi lúc một đến gần.

Không thể bị phát hiện…

Đúng lúc này, ở đầu cầu thang, Dương Phụng chẳng khác nào a cẩu, dùng cả hai tay hai chân bò đi. Lúc nhìn thấy Tiêu Chỉ, cô ta ngẩn ra một lúc, tiếp đó chỉ lung tung tầng lầu phía dưới, vẻ mặt vừa khóc vừa cười, rồi vội vàng bò lên trên, gần như không có âm thanh, cứ như ma quỷ vậy.

Tiêu Chỉ cũng khom người, từ từ bò đi, nhưng hắn mang là giày da, không cách nào không phát ra tiếng động như Dương Phụng được.

Tiếng giày vải càng lúc càng đến gần, tim Tiêu Chỉ như bị búa tạ nện từng hồi từng hồi.

Bỗng nhiên dưới lầu vọng lên tiếng hét chói tay.

Âm thanh giày vải cũng theo đó ngưng lại.

Rồi đổi hướng, từ từ đi xa.

Trước sau chỉ có hai, ba phút, thế nhưng mồ hôi lạnh đã thấm ướt vạt áo Tiêu Chỉ, hắn ngừng lại, vừa thở dốc vừa thông qua lan can quan sát phía dưới.

Là dì Mai, vợ Trần Đông.

Bà ngồi bệch bên cạnh thi thể đầy máu của Trần Đông, nước mặt giàn dụa, bên cạnh là A Cửu đang nhỏ giọng nói gì đó. Dì Mai đột nhiên nắm lấy ống quần A Cửu, bộ dạng cầu khẩn. A Cửu thì tỏ vẻ như cố gắng đáp ứng điều gì đó. Dì Mai vội lau khô nước mắt, cùng hắn kéo thi thể Trần Đông lên tầng trên.

Đến đây, Tiêu Chỉ bắt đầu nhớ lại một vài chi tiết cụ thể của kịch tình Bảy ngày trọng sinh…

Trước tiên, hắn quay trở về phòng, thở ra một hơi.

Bộ phim này thật ra cũng không quá phức tạp, sắp xếp lại một chút là có thể hiểu cặn kẽ. Tà thuật sĩ A Cửu bởi vì bệnh ung thư phổi, mệnh không dài, vì muốn sống, hắn không tiếc hút tro dưỡng quỷ, miễn cưỡng kéo dài được tánh mạng. Thế nhưng thứ kia chỉ trị được ngọn không trị được gốc, hắn bèn đánh chủ ý lên người Trần Đông cùng cặp chị em quỷ ở phòng 2442, đầu tiên là dùng tiểu quỷ hại chết Trần Đông, đem hắn ta luyện thành cương thi, sau đó lại thử đi hàng phục đôi song sinh kia. May mắn, thời khắc mấu chốt, đạo sĩ A Hữu xuất hiện mới miễn cương phong ấn cặp lễ quỷ phòng 2442 vào tủ quần áo…

Mục đích của A Cửu rất đơn giản, luyện Trần Đông thành cương thi, thu đôi quỷ song sinh, sau đó bày trận.

Lợi dụng cương thi cùng lệ quỷ, nghịch thiên cải mệnh, hòng đạt được bất tử. Chỉ tiếc là hắn đánh giá quá cao đạo của mình, khiến bản thân bị cương thi giết chết, sau đó, cương thi thoát khỏi giam cầm, đôi quỷ song sinh trong tủ đồ cũng trốn ra được. Cương thi cùng lệ quỷ hợp tác quậy một trận, dẫn đến gió tanh mưa máu trong chung cư, tử thương vô số, cuối cùng, A Hữu cùng Tiền Tiểu Hào phải trả một cái giá đắt mới có thể tiêu diện bọn chúng.

Tay Tiêu Chỉ từ từ nắm chặt thành ghế salon, nội dung trên tờ giấy kia bảo hắn sống đến cuối cùng trong Thế giới giả tưởng của Tiền Tiểu Hào thì xem như hoàn thành nhiệm vụ. Như vậy, dựa theo kịch tình trong phim, ít nhất hắn phải sống được đến khi A Hữu cùng Tiền Tiểu Hào hợp lực tiêu diệt cương thi cùng cặp song sinh quỷ…

Vấn đề nằm ở chỗ… Hắn ở cạnh bên phòng mà Tiền Tiểu Hào đang ở, nói cách khác, chính là hàng xóm của cặp quỷ kia.

Muốn làm tiểu mỹ nam ngoan ngoan đợi kịch tình chấm dứt? Chỉ sợ là không dễ như vậy. Trong phim, lúc cương thi cùng lệ quỷ thoát khỏi giam cầm, lang thang trong chung cư, trên màn ảnh chỉ thấy có ba người chết. Thứ nhất là Tiểu Bạch, con trai Dương Phụng; thứ hai là A Cửu; thứ ba là Dương Phụng.

Nhưng nhớ lại cảnh tượng trong phim, Tiêu Chỉ phát hiện có không ít hộ gia đình trong khu chung cư, từ ngày đầu Tiền Tiểu Hào chuyển đến có thể nhìn ra được điều đó.

Vậy mà lúc đám ôn thần kia lang thang khắp nơi, chung cư lại cực kỳ yên tĩnh, dù có có vô tình phát ra tiếng vang lớn cũng không thấy ai xuất hiện…

Tiêu Chỉ có hai suy đoán, thứ nhất chính là đạo diễn sắp xếp, dù sao thì nhiều người quá sẽ rất dễ phá hư bầu không khí ma mị. Thứ hai là một loại ám chỉ, tất cả mọi người trong chung cư trên thực tế đều bị hại chết, những nhân vật xuất hiện trong phim thực chất chính là những người sống sót cuối cùng…

Đây là bài tập 2 chọn 1 trí mạng!

Đúng thì sống, sai ắt phải chết.

Cái thứ nhất… Bỏ qua chuyện đạo diễn sắp xếp, có thể nghĩ theo hướng sau khi lệ quỷ cùng cương thi trốn thoát, bọn chúng lập tức tìm đến hai người Tiền Tiểu Hào. Còn những người trong chung cư không xuất hiện có thể là vì đã ngủ say như chết, hoặc đều đi làm cả rồi…

Ha…

Suýt chút, Tiêu Chỉ cũng bật cười bởi phán đoán của mình, muốn bảo mệnh…

Hắn chuyển qua suy đoán thứ hai: Người trong chung cư đều chết hết.

Nếu đúng như vậy thì… Hắn không thể không hành động.

Ngăn cản cương thi cùng lệ quỷ thoát khỏi giam cầm.

Tên phim là Bảy ngày trọng sinh, thi thể Trần Đông cũng luyện đúng bảy ngày mới thành cương thi.

Trong mắt Tiêu Chỉ lóe lên tia âm lãnh, vì mạng sống…

Hắn chỉ có thể lựa chọn cách thức cực đoạn nhất…

Nghĩ cách giết chế dì Mai cùng A Cửu.

A Cửu là chủ mưu, dì Mai là kẻ đồng lõa bị hắc hóa.

A Cửu lừa dì Mai rằng có thể phục sinh Trần Đông, lợi dụng sự vô tri của bà để cưỡng thi, mà dì Mai lại quá yêu thương chồng mình, sớm đã loạn trí. Trong phim, bà giết chết Yến thúc rồi đến Tiểu Bạch, bấy nhiêu đủ để thấy tâm tính bà đã bị tẩu hỏa nhập ma…

Tiêu Chỉ thở dài, giết người đối với một tên gà mờ như hắn cũng chẳng phải chuyện dễ dàng…

Từ từ trù tính, ít nhất phải làm sao để thần không biết quỷ không hay, nếu không, mọi chuyện bại lộ, e rằng hắn sẽ gặp phải phiền toái lớn.

Ngoài vừa có tiếng động, tim Tiêu Chỉ nảy lên, tiện tay bắt lấy một cái xà beng cũ kỹ ở góc tường, thứ này là do hắn mang từ dưới lầu lên, chủ yếu để phòng ngừa A Cửu. Nếu hắn ta dám tiến vào thì cho một gậy…

Tà thuật đương nhiên đáng sợ, nhưng A Cửu vẫn là thân xác phàm nhân, hữu tâm tính vô tâm, xà beng chắc chắn có thể dạy hắn làm người.

Thông qua mắt mèo trên cửa, Tiêu Chỉ nhìn thấy Dương Phụng cùng với Tiểu Bạch đang ngồi trên hành lang, bọn họ ăn đồ cúng bày trước cửa của người khác. Tiêu Chỉ mở cửa, ai ngờ Tiền Tiểu Hào bên cạnh cũng mở cửa, hắn hướng Tiêu Chỉ gật đầu một cái xem như chào hỏi, sau đó bước đến bên cạnh mẹ con Dương Phụng…

Ngay khi Tiền Tiểu Hào mở miệng định hỏi gì đó, trong mắt Dương Phụng tràn ngập sợ hãi, vội vã ôm chặt Tiểu Bạch vào lòng, chính cô ta cũng nhắm mắt lại. Tiền Tiểu Hào dường như cảm ứng được điều gì đó, cứng ngắc quay đầu lại, thân thể dán sát vách tường, hai mắt nhắm nghiền…

Tiêu Chỉ cũng ngoái đầu nhìn theo, đồng tử hắn thoáng co rút kịch liệt.

Ở phía cuối hành lang có bốn người vừa cao vừa gầy, trên người khoác trường bào treo đầy dải lụa xanh xanh đỏ đỏ, đầu đội một cái nón bố có tua rua che kín mặt, trên tay cầm một cái ô lớn màu nâu đỏ, không nhanh không chậm bước đi trong hành lang chật hẹp…

Phần cơ thể tiếp xúc với mặt đất của chúng có hơi mờ…

Bạn đang đọc Du Hành Trong Thế Giới Kinh Dị của Quách Gia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.