Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Seryu ?!

Tiểu thuyết gốc · 3352 chữ

Tới tối, Bách bước vào quán, thì ngay lập tức Sheele chạy ra ôm Bách. Bất ngờ, Bách không có phản ứng gì nhanh nhạy, nên bị Sheele bám lên người, trong hai người lúc này chẳng khác gì với hình ảnh hình ảnh một con thằn lằn đang ôm cột.

Sayo và Ieyasu cũng cùng lúc chạy ra giả thích tình hình trong lúc Bách không bật khả năng cảm nhận:

-Trong lúc Bách-sama mất tích thì cô ấy lo lắng, sau đó anh Bulat thấy điều đó không ổn nên đã trói cô ấy lại. Nhưng không ngờ là khi anh Bulat mới chạm vào chị Sheele thì mái tóc của ảnh bốc cháy luôn, và bọn tôi cũng không dám chặn chị ấy lại. Nên khi Bách-sama vừa về là chị ấy lại bám dính như vậy đấy.

Bách cũng hiểu sơ sơ về tình hình, cậu đưa ra suy đoán về cái skill <Siêu cấp xui xẻo> của Sheele, nó sẽ tùy thuộc vào mức độ cảm xúc của cô mà hoạt động, nếu cảm xúc của cô có giao động mạnh thì skill sẽ hoạt động cực kỳ mạnh mẽ, còn nếu cảm xúc của cô bình thường thì skill cũng bình thường nốt.

Để kiểm chứng điều này, khi Sheele rời khỏi người Bách thì cậu nhanh tay nắn ngực của cô. Quả đúng như cậu dự đoán, hai người Sayo và Ieyasu đứng bên cạnh đều chịu trận, Sayo thì bị nguyên một con gián bay thẳng vào mặt, còn Ieyasu thì bị nguyên một cái thau, không biết từ đâu rơi xuống trúng đầu. May mắn cho hai người, đó chỉ là hiệu ứng phụ của sức mạnh xui xẻo mà Sheele tạo ra, còn người đáng ra phải nhận cái xui xẻo hơn là một cái đỏ mặt của Sheele, lại còn bình an vô sự không có chuyện gì xảy ra.

Hai người lần đầu tiên thấy ông chủ biến thái đến như vậy, nhưng họ lại không hiểu tại sao Sheele lại đứng đó, để cho Bách bóp ngực cơ chứ. Đến cô cũng không hiểu tại sao mình lại không thể di chuyển được, khi mà tay Bách vẫn còn đặt trên ngực của mình. Bách sau khi được trải nghiệm sức mạnh của sự xui xẻo thì cậu rất phấn khích, đến mức định mở một sòng bạc và để làm Sheele làm tiếp viên, rồi dùng cô ấy như một người có thể thay đổi xác suất tỉ lệ của người chơi từ đó hốt bạc về phía quán. Nhưng cái ý tưởng lại bị cái ý tưởng Wibu của cậu dập tắt, cái lý tưởng không nên lợi dụng một cô gái như thế này.

Cậu lên lầu rồi skill <hồi phục> để mọc lại tóc cho Bulat. Cậu ta quỳ xuống cảm ơn Bách như cảm ơn các vị thần vậy. Khi cả ba người đều đi ngủ thì Bách cũng...ngủ luôn.

Sáng dậy thì Sayo đánh thức Bách đang ngủ trên bàn ăn của quán, Bách mở mắt ra thì cậu đập vào mắt cậu là Sayo, cậu nói:

-Ngưng đùa đi Chelsea, tôi không thích bất kỳ ai giả dạng nhân viên của tôi đâu.

Bách nói xong, thì Sayo bỗng chốc biến thành Chelsea, cô rất bất ngờ về cái khả năng của Bách, mà hỏi:

-Sao ông chủ lại phát hiện ra tôi vậy ?

-Đầu tiên là Sayo không bao giờ dậy sớm hơn 6 giờ sáng tại quán, thứ hai đó là cô ấy luôn đòi đồ ăn sáng khi gặp tôi buổi sáng chứ đâu có rảnh mà đánh thức tôi đâu, thứ ba đó là ngực của Sayo không lớn như thế, thứ tư là cô ấy không có thở như cô.

Chelsea cực kỳ bất ngờ về cái màn trình diễn độ hiểu biết về nhân viên, của ông chủ Bách. Còn Bách thì sực nhớ ra điều gì đó, liền hỏi Chelsea:

-Cô tới đây lâu chưa ? Có gặp ai khác ngoài tôi không ?

Chelsea với khuôn mặt ngay ngây ngô trả lời:

-Tôi mới tới thôi, với lại người đầu tiên tôi gặp là ông chủ.

Bách thở phào nhẹ nhõm, may là cô ta không phát hiện ra hai người Bulat và Sheele, nếu không thì loạn mất. Cậu bước tới hỏi cô:

-Muốn ăn kẹo không ? Tôi có vài cây đây.

-Tính tiền không ?

-Không, tôi đãi.

Nói rồi Bách vào bếp lấy ra một cây kẹo mạch nha nhân ô mai rồi đưa cô. Cô tháo cái vỏ kẹo của nó ra, rồi cho vào miệng. Một cảm cảm giác ngọt ngào chảy tròn miệng cô, nhưng nó không hề hề gắt như mấy cây kẹo mà cô hay ăn, nó có vị ngọt thanh kết hợp với vị chua chua của ô mai đã làm cô tan chảy. Nhưng cô không ngờ đó lại là cái bẫy của Bách.

Mốt mút được một chút, thì Chelsea định lấy kẹo ra khỏi miệng. Nhưng nó như được bôi keo, dính chặt vào miệng cô, khiến cô không tài nào mở miệng ra được. Bách đứng đó cười và nói:

-Trước khi vào nhà người khác, nhớ phải hỏi chủ nhà rõ chưa ?

-Biế...ròi.

Nghe được câu trả lời của Chelsea, Bách kêu cô cố mút hết kẹo, là miệng cô sẽ tự động mở ra. Sau vài phút, thì cuối cùng cô cũng mở được miệng của mình.

Cô chỉnh lại hàm của mình rồi nói:

-Ngươi cũng chơi ác thật chứ, lấy thứ đó cho ta ăn.

Còn Bách thì được một trận cười cười hả hê, nhưng sau đó cậu nói với giọng nghiêm trọng:

-Cô nhận ra được điểm yếu của mình chưa ? Cô đã quá chủ quan khi giải trừ lớp biến thân đấy.

-Gì chứ ? Đây đâu phải chiến trường đâu, với lại đây là nơi an toàn nhất cái Đế quốc này mà.

-Thôi được ! Tuỳ cô. Mà muốn ăn sáng không, tôi đãi.

Chelsea khi thấy Bách nói như vậy, liền nghi ngờ hỏi lại, nhưng Bách không thèm trả lời, chỉ ra sau bếp làm cho cô một tô bún thịt nướng. Mùi thịt đậm đà bay khắp quán, nó làm cho cô cảm thấy đói bụng.

Mới đưa một đũa bún vào trong miệng, Chelsea đã cảm thấy được một mùi vị đậm đà đến từ nước mắm, cô gắp thêm một chút giá và thịt bỏ vào miệng. Cả ba thứ đó đã tạo nên một cuộc chiến dữ dội trong miệng của cô, một cuộc chiến ngon miệng. Chelsea vừa ăn vừa khen ngon, còn Bách thì làm cho cô một ly trà sữa trân châu. Vừa mới uống một ngụm, cô đã bị nghiện thứ thần dược diệu kỳ này, nó vừa ngọt vừa béo, vừa có thứ được gọi là trân châu, ăn rất đã. Thế là buổi sáng, Bách đã lấy được chút thiện cảm đến từ Chelsea.

Đến trưa thì nguyên cả nhóm Jaegers đến ăn, mọi người trong nhóm lúc này đang bàn tán chuyện gì đó với Seryu, cô thì giống như bà mẹ đang nhận được lời khuyên từ các bà mẹ khá vậy, chăm chú vô cùng. Đến khi Bách ra tiếp đón mấy vị khách quý của mình thì mới vỡ lẽ ra.

Seryu thấy Bách ra khỏi bếp mà tiếp cô nàng, thì cô ngay lập tức nắm lấy tay cậu rồi nói:

-Bách-kun ! Ngày mai anh có bận không ?

Bách thì dửng dưng đáp:

-Ngày nào mà anh chẳng…

Ngay lập tức Esdeath ngồi bên cạnh toả ra sát khí, và cả nhóm Jaegers cũng vậy, bọn họ như muốn nói rằng: ‘Nếu muốn giữ mạng thì chấp nhận đi’ Sayo và Ieyasu cũng thấy tình hình thuận lợi nên bay vào thay thế Bách quyết định. Sayo nói:

-Nghỉ một ngày thì có sao đâu phải không ?

-Ông chủ yên tâm đi, chỉ cần trói chị ấy lại là được ấy mà. Ông chủ đừng lo nghĩ nữa mà nghỉ đi - Ieyasu.

Đột nhiên, cậu cảm thấy cực tuyệt vọng, nhưng cậu vẫn còn một con bài, đó là chị gái Esdeath, hy vọng cô có thể giúp người em trai khốn khổ này. Bách nháy mắt với Esdeath, ra hiệu cần giúp đỡ, nhưng mà cô không những không giúp, mà còn ra hiệu cho cậu tự lo. Khi thấy dấu hiệu mà Esdeath đưa cho, thì Bách đã biết được đây là kế hoạch của cô nàng, kế hoạch lôi kéo em trai.

Thế là Bách đành chấp nhận, đây là lần đầu tiên cậu thua trong một cuộc chiến về tâm lý, cậu nói:

-Ngày mai anh rảnh có gì không ?

Seryu với đôi mắt sáng rực nói:

-Ngày mai chúng ta đi dạo phố được không ?

Bách liếc nhìn mọi người xung quanh, ai cũng tỏa ra sát khí, nên cậu đành ngậm đắng nuốt cay, đi hẹn hò với con Ác quỷ công lý này, cậu nói:

-Được...thôi.

Sáng hôm sau, Bách sau khi chứng kiến cảnh Sheele bị trói lại một cách tàn bạo bởi ba người, nhất là Bulat, Bách cũng không hiểu sao hai người lại là đồng đội trong Night Raid được nữa sau khi chứng kiến cảnh Bulat trói Sheele. Cô ra hiệu cho Bách, như cậu đành bất lực nhìn cô, mà Bách cảm thấy lần này cô chút không đành lòng khi Bách đi “tuần tra" với Seryu. Sayo và Ieyasu định chọn đồ cho Bách, nhưng cậu lại chọn cái phong cách quê mùa nhất của mình, áo thun có tay màu đen, một cái quần dài màu xanh dương và cái đôi dép tổ ong huyền thoại.

Cậu gặp Seryu ở trên phố, hôm nay cô mặc cái bộ đồ mà Bách mua cho khi lần đầu hai người đi tuần trên phố, và cô cũng mang theo Koro. Cảm giác có chút khác biệt so với lần đầu hai người đi cùng nhau, Bách khi đi thì mua cho cô vài cái xiên thịt nướng, cô vui vẻ nhận lấy, tuy nó không ngon bằng đồ Bách làm cho cô, nhưng đó là đồ Bách mua cho, nên dù nó không ngon thì cô cũng cảm thấy nó ngon (Thật đáng sợ)

Rồi hai người đi tới mấy gian hàng chơi bắn súng có thưởng. Seryu sử dụng khả năng thiện xạ của mình để bắn, nhưng do mấy gian hàng đồ chơi dán keo ở mấy cái lon, nên dù bắn trúng, mấy cái lon cũng không ngã.

Thấy vậy, Bách khá tức, nên lần bắn tiếp theo của Seryu, Bách cầm lấy một hòn đá nhỏ rồi phóng theo đường bắn của viên đạn đồ chơi. Tuy cú bắn không làm gì được nhưng cú ném của Bách thì có, nó đã làm cái lon bay đi. Cái ông chủ của cái quán đó thấy cái lon mình dán keo bị bắn văng đi, liền rất bất ngờ, nhưng khi kiểm tra lại cây súng của Seryu thì chẳng có gì bất thường, nên hắn cay đắng đưa cho Seryu con thú nhồi bông hình con voi.

Seryu vui mừng nhận lấy món quà này, và Bách thấy Seryu chơi cũng khá vui nên muốn thử sức, tất nhiên là Bách gian lận dùng đá. Và chỉ sau 6 lần bắn thì tất cả cái lon trong tiệm đều bị bắn đổ, ông chủ của cái quầy đồ chơi đó kêu gào trong tuyệt vọng, đồi Bách bồi thường, nhưng ông ta làm gì có chứng cứ, nên ông ấy tặng hết đống thú nhồi bông cho Bách. Nhưng cậu không lấy hết, vì cậu cũng là một người kinh doanh nên cậu biết cái cảm giác đó của ông chủ hàng đồ chơi. Bách lấy một con chó bằng bông tặng cho Seryu, còn một con sư tử thì cậu định tặng cho Sheele coi như là quà tạ lỗi, vì sáng hôm nay không thể giúp cô thoát khỏi nhóm Sayo.

Seryu nhận được món quà của Bách, liền không chịu nổi mà đỏ mặt quay đi, khuôn mặt của cô tràn ngập sự ngại ngùng khác hẳn với một phiến đá lạnh thường thấy trên chiến trường. Thế là họ tạm gác lại cuộc dạo phố, mà tấp vào một quán cà phê gần đó để mà nghỉ ngơi. Bách thì kêu một ly nước lọc nhẹ nhàng, còn Seryu thì gọi hẳn một ly kem lớn. Kế hoạch mà Bols và Esdeath đề ra cho cô, đó chính là kêu một phần ăn lớn, rồi giả vờ không ăn hết, lợi dụng đều đó để kêu Bách ăn cùng, từ đó tăng độ thân mật của hai người.

Bách cũng chẳng biết kế hoạch này, nên cậu không hề dễ dàng dính bẫy. Lúc Seryu định kêu phần kem đó, thì cậu ngăn lại vì cậu biết sức ăn của Seryu không thể xử hết phần đó một mình được, nhưng không ngờ Esdeath cũng đã bày cho cô trường hợp này. Seryu liều lập tức tỏ ra giận dỗi Bách, đúng là một đòn tấn công mạnh mẽ, chỉ đòn đó thôi mà đã khiến Bách phải khó xử, nên cậu đã đồng ý.

Thế là kế hoạch của Seryu đã thành công, cô cùng Bách ăn chung một ly kem khổng lồ. Tuy có chút khó chịu nhưng Bách cũng phải cố vì hôm nay là dành để phục vụ cho cô, thế là hai người bắt đầu tận hưởng cái ly kem khổng lồ ấy, nhưng Seryu lại chẳng thấy một chút dấu hiệu như Esdeath nói cả, đỏ mặt thì Bách cũng chẳng đỏ, hơi thở rối loạn thì Bách cũng không, nói chung là tất cả dấu hiệu đều không có. Seryu khá thất vọng về điều này, và Bách thì cũng nhận ra sự thất vọng của cô, nên vui sướng cười trong lòng.

Hai người lại bắt đầu đi mua đồ đến khi trời tối, tâm trí của Bách bị bào mòn một cách khủng khiếp khi đi mua đồ cùng với Seryu, cậu phải đưa ra rất nhiều đánh giá, khen chê tất cả mọi bộ đồ kể cả đồ lót cho Seryu, và điều này đã khiến cậu muốn phát điên. Dù cậu luôn gợi ý cho cô những bộ đồ trong sáng, nhưng cuối cùng cô ấy lại chọn những bộ đồ theo phong cách quyến rũ, mặc dù Bách đã khuyên răng hết lời mà Seryu vẫn chọn chúng.

Sau khi thấy tinh thần của Bách đã xuống, nên chuyến đi của hai người giờ đây hoàn toàn phụ thuộc vào Seryu, cô dẫn Bách đi vào một con hẻm khá tối. Băng qua con hẻm đó, cô đã dẫn Bách đến thứ được gọi là Khách sạn.

Cậu lúc này đang trong tình trạng cực kỳ phê, lộn, cực kỳ buồn ngủ. Nên chỉ thều thào được với Seryu được mấy câu:

-Em đưa anh đi đâu thế ?

Cô thì đã được Bols bày cho sẵn kịch bản này, nên nhẹ nhàng vỗ lưng Bách và nói:

-Đưa anh về quán.

Nghe Seryu nói như vậy, Bách yên tâm để cô dẫn cậu đi, còn Seryu nhìn cậu với mắt trìu mến rồi dẫn vào khách sạn. Đúng là một cuộc chiến thần tốc, chỉ sau một ngày thôi mà Seryu đã đẩy nhanh tiến độ từ nắm tay đến đi ngủ cùng nhau.

Nhân viên lễ tân cũng được Esdeath sắp xếp cho, nên nhanh chóng dẫn hai người vào cái phòng đã được đặt sẵn. Seryu dìu Bách vào phòng, rồi đặt cậu lên giường. Sau đó cô lấy cái quyển sổ mà Esdeath đã đưa cho cô, Seryu mở ra thì đỏ hết cả mặt, cô không ngờ là mình phải làm chuyện như thế này với Bách. Còn cậu, thì mới đặt cái lưng lên giường là ngủ luôn không cần bàn cãi nhiều, nhưng khả năng cảm nhận của cậu vẫn bật, nên tất cả những chuyện Seryu làm với cậu bây giờ, cậu đều biết. Tuy nhiên cái hệ thống lại giao nhiệm vụ y hệt lần cậu với Esdeath.

[Nhiệm vụ chính trong chuỗi Harem: lên giường cùng Seryu

Trừng phạt nếu không làm nhiệm vụ trong 10 phút: chết nhưng không được dùng hồi sinh]

Đương nhiên là cậu hiểu ý nghĩa của từ Harem. Nên Bách phải đành chịu trận, nhưng lần này Seryu đã thay đổi, nên Bách hoàn toàn chấp nhận cô làm một phần trong gia đình của mình, với tư cách là một người vợ.

Seryu lấy một con dao nhỏ, cô dùng nó cắt hết quần áo của Bách ra và nằm lên cậu. Cô bắt đầu hôn miệng của Bách, rồi cô cởi bộ đồ của mình xuống…(Không sắc hiệp)

Trong khi mặt trời vẫn còn chưa mọc, thì Seryu đã thức dậy ngồi chờ Bách trên ghế, bây giờ cô vẫn đang là người nắm thế chủ động, còn cậu vẫn là con mồi của cô.

Bách thức dậy và thấy trước mặt của mình là Seryu, cậu giả vờ hỏi:

-Tối qua có chuyện gì vậy ?

Seryu mỉm cười, cô tiến lại Bách rồi nói:

-Bây giờ anh đã làm chồng của em rồi !

Seryu ôm Bách vào lòng, để cô cho cậu cảm nhận được cái sự ấm áp của mình, cái hành động này của cô đã khiến Bách chút nữa hộc máu, vì sát thương phép quá mạnh, còn mạnh hơn cả lần cậu thấy khuôn mặt dễ thương của Esdeath.

Lúc này cái bảng hệ thống chết tiệt hiện lên như đấm thẳng vào mặt của Bách.

[ Seryu nhận được danh hiệu: người vợ thứ hai của người du hành.

Hiệu ứng: có thể được triệu hồi khi hệ thống đạt cấp 12]

Thấy Bách có vẻ thích cái hành động này của mình, Seryu cố giữ nó thêm một chút nữa rồi mới thả Bách ra. Nhưng bây giờ cậu đã không còn mảnh vải trên người sau cái buổi nồng cháy tối qua, tuy nhiên Seryu đã chuẩn bị cho Bách một bộ đồ mới, phong cách hơn. Hai người bước ra cái khách sạn, với một phong cách rất ngọt ngào sặc mùi cơm chó, đồ cặp.

Bách thì trở về quán với một phong thái rất chi là thoải mái, để chuẩn bị đón một cơn tức giận đến từ cô nàng hiền lành Sheele, vì cái tội dám đi chơi với Seryu. Bách cũng hiểu nỗi là tại sao một con người vốn hiền lành như Sheele lại bỗng chốc hóa thành Ác quỷ thật sự, dần ba người kia ra bã bằng skill <Siêu cấp xui xẻo> rank (B+) của mình.

Vừa quay về thì Sheele từ trong bếp chạy ra ngoài quán để đón Bách. Cô nhìn Bách với ánh mắt lo lắng:

-Này ông chủ có sao không ?

Đáp lại sự lo lắng của Sheele là một lời nói đầy tự tin của Bách:

-Tôi mà bị gì thì cô cũng không còn ở đây mà nói đâu.

-Nghe ông chủ nói như thế thì tôi yên tâm rồi, tôi chỉ sợ là cô ta sẽ làm gì ông chủ thôi.

Thấy Sheele nói như thế thì bách cũng thấy có chút tội lỗi, cậu lấy con sư tử ra tặng cho Sheele. Cô đỏ mặt nói:

-C...Cái gì đây, ông chủ ? Ông chủ tặng cho à ?

-Ừm. Đây là phần thưởng cho sự cố gắng của cô,

-T...Tôi không thể nhận cái này được, tôi đã nhận lương rồi mà.

Bách thấy phản ứng của cô như vậy, cậu rất hài lòng, Bách nở một nụ cười trìu mến. Nhưng đâu có ai ngờ đó chỉ là sự bình yên nhỏ nhoi trước cơn sóng dữ dội

Bạn đang đọc Du Hành Sang Các Thế Giới sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.