Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Nhau

Tiểu thuyết gốc · 1687 chữ

Buổi sáng trông ngôi nhà biệt thự sang trọng thiết kế kiểu cổ điển ở đâu đó trong ngôi nhà có tiếng cười nói vui vẻ ở trong căn biệt thự đó . Người con gái với mái tóc màu đen ong mượt trên người cô mặc bộ váy nửa đỏ nửa trắng nó làm nổi bật lên màu da trắng sữa của cô .

Người đàn bà có hơi lớn tuổi đang đuổi theo cô ở phía sau nói " Tiểu thư người đừng chạy nữa kẻo không ngã đó."

Thiên Nhi không nghe rõ tiếng vú Hương nói cô chứ chạy trên hành lang nhưng không may đến ngã rẽ thì bị đựng phải cái gì đó rất cứng cô kêu lên và ngã xuống sàn .

Vú Hương thấy cô bị ngã nhanh chóng đi nhanh đến đỡ cô dậy nhưng chưa kịp đến gần thì người đàn ông có mái tóc trắng với khuôn mặt thon dài đang cúi xuống đỡ cô dậy .

Thiên Nhi ngước mặt lên nhìn anh cô cười nói " Chú Du Hàn ."

Du Hàn gật đầu cười với cô xong bế cô dậy , hôm nay anh mặc một bộ vest màu đen bó sát nó tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của anh , sự lịch lãm , lạnh lùng trên khuôn mặt anh càng phù hợp với bộ vest này đặc biệt đôi mắt màu nâu nhạt lục nhạt càng làm cho anh thêm thu hút hơn .

Thiên Nhi nhìn anh càng ngày càng hứng thú tò mò mò hơn , cô định đưa tay lên sờ đôi mắt anh thì đã bị anh giữ lại nói " Nào chúng ta đi ra ngoài cùng bố mẹ cháu nha được không ."

Thiên Nhi gật đầu ôm cổ anh ra ngoài cùng ba mẹ mình ra đến vườn cô trượt xuống khỏi người anh vui vẻ chạy ra ôm lấy chú chó Mikey của mình .

Bà Phong Tử Hoa lắc đầu vẫy tay gọi Dư Hàn đến ngồi uống trà , anh cũng gật đầu vui vẻ ngồi xuống nhìn cô chơi với chú chó của mình .

Đột nhiên ông Bối Nhất Hàn nhìn anh nói " Du Hàn không phải tôi muốn xen vào chuyện của cậu mà là mẹ cậu cứ xang đây ngồi lải nhải với hai bọn tôi giục cậu lấy vợ để cho bà bế cháu rồi nên cậu tính thế nào thì tính đi ."

Du Hàn vẫn ung dung nhìn Thiên Nhi vui vẻ chơi với chú chó Mickey của mình anh chỉ nhàn nhạt đáp lại hai người đúng một câu " Đó không phải mẹ tôi ."

Bà Phong nghe anh nói xong cũng lắc đầu ngán ngẩm vẫy tay gọi con gái mình không chơi nữa .

Thiên Nhi ôm chú chó Mickey đến ngồi xuống bên cạnh anh nói " Chú Du Hàn chú mà lấy vợ cháu cướp rể đó ."

Mọi người nghe xong cười ầm lên cô xấu hổ hai bên má ửng hồng như hai quả cà chua chín đỏ , Du Hàn xoa đầu cô " Thế tiểu Nhi nếu cháu cướp rể còn cô dâu thì sao cô ấy rất buồn đó ."

Thiên Nhi nhìn anh chắc như đinh đóng cột nói " Cháu mặc kệ ai bảo cô ấy cướp người cháu thích chứ ."

Ông Bối nghe con gái nói càng càm thấy tình chú cháu này thật tình cảm , ông cảm giác đây không phải đứa con gái ngày xưa hay nhõng nhẹo chạy đằng sau mình gọi ba ơi nữa rồi ông nói " Tiểu Nhi con hết thương ba rồi à ."

Thiên Nhi quay ra nhìn ông thấy ba mình buồn câu đứng dậy đi sang ôm lấy ba mình nói " Con không có , con vẫn thương ba nhất mà ."

Bà Phong nhìn một mà này xong cũng thấy thật hạnh phúc , bà quay ra nói chuyện cùng anh , anh nghe vợ của bạn mình lại nhắc đến chuyện lấy vợ tiếp anh ngán ngẩm đứng dậy xin phép ra về nhưng chưa kịp nói thì cô vui vẻ vẫy tay với anh nói " Chú Du Hàn ngày mai chú đưa cháu đi học được không ."

Du Hàn gật đầu " Được ."

Ông Bối bế con gái mình lại bàn uống nước , ông vừa nói vừa vui vẻ bóc những chiếc kẹo hình chú gấu vị socola cho cô ăn " Ngày mai tao với Tử Hoa đi xử lí công việc ở bên nước ngoài mày có thể trông con hộ tao 2 tuần được không."

Du Hàn nhìn cô rồi lại nhìn anh , anh không biết mình có thể trông được con của thằng bạn mình hay không nữa anh nói" Mày nghĩ tao có thể trông con cho mày dù gì cô bé cũng 16 tuổi rồi ."

Ông Bối lườm anh " Đúng nó 16 tuổi nhưng nó không giống những đứa trẻ khác nó rất ngây thơ , rất trẻ con thế nên tao mới cần mày trông đó nếu không phải việc gấp tao cũng không bảo ."

Thiên Nhi nghe cuộc nói chuyện của hai người như kiểu sắp đánh nhau đến nơi cô nói " Hai người đừng đánh nhau nha , cô giáo bảo đánh nhau rất xấu không tốt đâu nên hai người có chuyện gì thì cứ từ từ nói chuyện được không ."

Thiên Nhi " Chú Du Hàn chị Bích Vân hôm nay có đi học không ạ cháu muốn chơi cùng chị ấy ."

Du Hàn nghe cô nhắc đến Bích Vân anh lại cảm thấy thật đau đầu nói " Bích Vân chắc đang ở trường đua nếu cháu muốn gặp nó để chú gọi nó đến chơi với cháu được không ."

Ông Bối tận dụng thời cơ đứng dậy bế cô nhét vào rơng vòng tay của anh nói " Mấy ngày nay con ở nhà chú Du Hàn bố mẹ có công việc bận không thể chăm sóc con được nhớ không được nghịch được chứ mấy cả xang đấy con có thể chơi cùng chị Bích Vân của con nữa đó ."

Buổi tối tại nhà của Du Hàn , anh từ trong chiếc xe hãng Spyker của mình bước ra bế người con gái xinh xắn nhỏ nhắn đang nằm yên trong vòng tay ấm áp của anh ngủ ngon lành .

Khi bước vào trong nhà mọi người ai cũng tò mò xem người con gái được lão đại mình mang về có sức mạnh như thế nào lại được anh tận tình chu đáo chăm sóc như vậy . Đường Bích Vân từ trường đua về vừa bước vào trong nhà thấy mọi người ai cũng đang bàn tán xôn sao cô quay ra hỏi : Anh Ảnh Quân có chuyện gì vậy "

Vương Ảnh Quân kéo cô ra ngoài kể lại tất cả mọi chuyện cho đứa em gái của mình nghe , Bích Vân tò mò muốn biết đó là ai cô đứng dậy đi lên phòng anh định gõ cửa thì anh đã mở cửa bước ra ngoài cô nói " Lão ..à nhầm chú Hàn "

Du Hàn mặt vẫn không cảm xúc nhìn cái dáng vẻ thấp thỏm sợ hãi của cô anh hỏi " Có chuyện gì , lại gây chuyện ."

Thiên Nhi lắc đầu " Không ạ , cháu thấy mọi người bảo chú có bạn gái lên cháu muốn lên xem mợ cháu như thế nào thôi ạ ."

Du Hàn giọng lạnh lùng vang lên nói " Ảnh Quân đâu ."

Mọi người dưới nhà nghe giọng của anh vang lên xong cũng lạnh cả sống lưng , Bích Vân đang định chạy thì bị kéo lại nói " Cháu mấy ngày nay rảnh không ."

Bích Vân " Có ạ ."

Du Hàn gật đầu " Vậy 2 tuần cháu chơi với Thiên Nhi đi con bé đnag ngủ đó ."

Bích Vân nghe thấy tên cô xong cô vui vẻ chạy vào phòng tốc chăn lên kéo cô dậy nói " Thiên Nhi , dậy đi chị Bích Vân đây chị nhớ em muốn chết quá đi ."

Thiên Nhi vẫn đang không xảy ra chuyện gì hết cô sợ hãi hét lên " Chú Du Hàn chú đâu rồi ."

Anh mới đi được nửa cái hành lang nghe tiếng cô hét lên , anh nhúi mày đi nhanh về phòng mình vừa mới bước vào đạp vào mắt anh là hình ảnh hai con người một bé một lớn dỗ nhau .

Du Hàn bế Thiên Nhi ra khỏi người Bích Vân xong ra hiệu cho cô ra ngoài , Thiên Nhi cuối cùng cũng thấy được anh cô ôm lấy khóc thút thít nói " Chú Du Hàn chú đi đâu vậy cháu đang ngủ cái chị đó tự nhiên lôi cháu dậy xong nói cái gì nhớ rồi còn ôm cháu nữa , cháu sợ quá huhu ...."

Anh đưa tay lên xoa mái tóc mượt mà , bồng bềnh của cô anh có thể cảm nhận được sự sợ hãi run rẫy trong người cô " Thiên Nhi đó là chị Bích Vân mà tại sao cháu lại sợ ."

Thiên Nhi buông anh ra lắc đầu " Không phải ạ đó không phải chị ấy , chị ấy không có cái tính như vậy chị ấy mà cháu gặp là mọt người dụi dàng chứ không phỉ như vừa nãy ."

Du Hàn lấy chiếc khăn lau đi những giọt nước mắt trên má cô xong nói " Vậy bây giờ cháu có thể vào rửa mặt rồi xuống ăn tối cùng mọi người được không ."

Thiên Nhi gật đầu " Vâng ạ , chú nhà vệ sinh ở đâu ạ ."

Du Hàn chỉ cho cô xong anh đi ra ngoài ngồi đợi cô , ít phút sau cô đi ra ngoài cúi xuống nói " Chú Du Hàn chúng ta đi thôi ."

Bạn đang đọc Du Hàn Anh Có Còn Yêu Em Không sáng tác bởi LNBcoldly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LNBcoldly
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.