Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyến cắm trại

Tiểu thuyết gốc · 2275 chữ

Truyện có sử dụng tư liệu từ lịch sử, trong truyện sử dụng một vài chi tiết cùng ngôn từ 18+, đọc giả cân nhắc khi đọc.

"Ồ, Nó nữa kìa, nó lại đến đấy à?"

Đó là giọng nói của Xoẹt, một người bạn, hay nói đúng hơn là 1 người cùng lớp đang nói về Ân.

Ân là 1 sinh viên năm 3 đại học, đã 27 tuổi đầu nhưng cậu vẫn không tốt nghiệp nổi phần vì hoàn cảnh gia đình khá khó khăn, phần vì cậu phải bươn chải tự lập từ sớm nên việc học hành còn giang dở.

Từ xa cậu đã nghe được và tính đi tiếp nhưng 1 giọng nói quen thuộc vọng lại..

"Ân đấy hả? Vào đi ông!" Đó là giọng của Huệ, cô bạn "Thanh Mai Trúc Mã" mà mọi người ở trường đặt cho cô và anh, cô nàng cao với đôi mắt long lanh, Huệ đã từng là mối tình đầu của cậu lúc trước nhưng sau đó cả 2 chia tay, dù vậy nhưng mối quan hệ giữa 2 người trông có vẻ vẫn khá tốt đẹp cho đến bây giờ.

"Làm gì chậm thế ông? Người ta cười cho đấy, nhanh vào chỗ bàn công việc nào!” Huệ kéo Ân vào chỗ ghế gần đấy.

“Sao rồi Trinh? Thế nào rồi? Bạn đã tìm được chỗ nào cho CHUYẾN CẮM TRẠI của tụi mình hè này chưa?”

Chuyến cắm trại? Nhưng họ gọi mình đến căn tin là để bàn việc học mà? Sao không ai nói cho mình biết nhỉ? Ân cảm thấy hơi lạ.

Ân liếc sang nhìn Trinh, một hot girl có tiếng của trường, đã 2 lần được đăng quang hoa khôi Đại học X. Uống một ngụm trà xanh matcha, Trinh đáp: “Tôi cũng chưa tìm ra, thế ông Xoẹt đã tìm ra chưa?”

“Một địa điểm thú vị, 3 đứa tụi anh đã phải tìm hiểu rất nhiều mới được đấy, cứ chờ xem.“

Vâng đó là câu nói của Xoẹt, một tên trẻ trâu chính hiệu với cái mặt cùng tính cách lưu manh của nó, đôi mắt gã sắc như dao càng làm lộ vẻ hung hãn.

"Thế giờ không nói thì tôi về." Trinh đứng dậy, để lộ đường cong đầy quyến rũ của 1 hot girl.

"Ấy ấy, Đừng đi vội" Xoẹt Hứng khởi "Tụi nó đến rồi kìa!"

Bộ đôi "Sát gái" Phượng cùng Khôi đã đến, ở cái trường này nếu đã có HOÀNG HẬU thì dĩ nhiên cũng sẽ có VUA, nếu Trinh là hoa khôi của trường thì Khôi là một anh chàng chuẩn "Soái ca" với body 6 múi, cơ thể săn chắc, lũ con gái theo hắn ta nhiều như điếu đổ, trong đó có cả Huệ lẫn trinh, Huệ đang là bạn gái và cũng là vợ sắp cưới của thanh niên này. Huệ đã được hỏi cưới vào tuần trước và cô đã đồng ý.

Có lẽ mình nên về lớp. Ân thầm nghĩ.

Vừa xách cặp định đứng lên thì Huệ bảo cậu:

"Ông đi đâu thế? Ở lại ngồi chơi đi!"

"À, tôi đi mua nước uống ấy mà" Nói xong Ân nghĩ lại.

Sao mình lại phải nói dối nhỉ?

"Đi đâu vội thế, ở lại chơi cùng bọn này đi, chàng trai vàng trong làng chơi."

Đó là câu nói từ miệng của Phượng, một playboy có "Nhà mặt phố, bố làm to", nếu xét về độ ăn chơi thì hắn cũng phải đứng nhất nhì chứ không vừa.

"Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu chứ?". Khôi nói với một nụ cười trên môi. Vẫn chất giọng điềm tĩnh cùng nụ cười ấy mà bao cô nàng đã say đắm cậu ta, tính cả Huệ.

“Nghĩ lại mối quan hệ giữa mình với Huệ đã có thể tiến triển tốt nếu mình bình tĩnh hơn.” Ân nghĩ.

Xoẹt lấy ra 1 tấm bản đồ, phía trên là một khu vực thuộc tỉnh Okayama của Nhật Bản, hắn ta chỉ vào điểm màu trắng rồi nói:

“Chúng ta sẽ đến okayama, sau đó sẽ qua sobara cắm trại!”

“Ồ, trùng hợp đấy mày, gia đình tao với Phượng cũng có công việc ở đấy. Khôi nói.”

“Nhưng tỉnh sobara chẳng phải thuộc thành phố Hiroshima à? Thành phố ấy mình nghe nói bị đánh bom nguyên tử nên còn lại phóng xạ nguy hiểm lắm!” Trinh sợ sệt nói.

“Yên tâm đi, nếu có phóng xạ thì chính phủ bên đấy đã cấm không cho qua tham quan rồi, như mình đây, qua đó chơi hoài có bị sao đâu?” Phượng trấn An.

“Bên đấy vui lắm!” Xoẹt nói.

“Có gì thì tụi anh sẽ bảo vệ em!” Khôi luôn là người biết cách khiến các cô gái trở nên an tâm hơn bằng cách dỗ dành.

Đến lúc này, Ân lên tiếng:

“À, mình cũng muốn đi lắm nhưng mình phải đi làm thêm, mấy bạn thông cảm.” Nói là đi làm thêm nhưng sự thật là cậu làm gì có tiền đi đến đấy, đến tiền vé máy bay cậu còn chưa chắc chi nổi chứ nói gì đến tiền ăn, tiền phòng khách sạn?

Huệ níu tay Ân lại:

“Ông phải đi, ông mà không đi là tui không đi đâu!”

Lúc này đây Ân có thể nhìn thấy một chút không hài lòng trên khuôn mặt của Khôi, nhưng cậu ta vẫn giữ điềm tĩnh, Khôi nói:

“Thôi nào bạn hiền, đi cùng tụi mình cho vui chứ?” Ông không đi là tôi buồn lắm đấy.

“Đúng rồi đấy ông, đi cùng tụi tôi đi” Xoẹt cùng Phượng hùa theo.

“Bọn này sẽ khao ông nên ông cứ thoải mái đi nhé” Khôi đề nghị.

Huệ ôm chầm lấy tay Khôi, cô nói “Em biết bạn trai em là người tốt mà.”

Khôi đáp: "Bạn của bạn gái anh là bạn của anh, anh đâu thể để bạn anh chịu thiệt thòi được."

"Vậy chốt thứ 7 tuần này đi, mọi người nhớ đến đầy đủ nhé!" Phượng lên tiếng.

Nói là nói "mọi người" nhưng Ân thừa biết rằng nó không bao gồm cậu.

Xong cuộc nói chuyện, Ân về lớp với nhiều suy nghĩ trong đầu, nó cứ xoay quanh cậu đến tận tối khiến cậu không ngủ được...

Ngày thứ 7.

Mọi người đều đã tập trung đầy đủ tại sân bay, riêng chỉ có Ân vẫn chưa đến.

“Ân vẫn chưa đến à?”Huệ lo lắng.

“Hắn ta làm gì mà lâu thế nhỉ?” Trinh hỏi.

“Cái thằng mặt ngu ngu ấy không đến thì càng tốt chứ sao? Xoẹt nhỉ?” Phượng khoái chí.

“Tao vẫn không hiểu vì sao mày lại mời nó đấy Khôi à, ha ha!” Nói xong Xoẹt cũng cười theo.

“Thôi bọn mày im lặng đi, Huệ này, nếu bạn em không đến thì chúng ta đi nhé?”

“Nhưng...Nhưng…”

“Em thấy đấy, cả nhóm chờ nãy giờ cũng lâu rồi, nếu giờ ta không vào làm vé thì sẽ trễ chuyến bay mất.” Khôi bảo Huệ.

Cùng lúc đó Ân chạy đến, quần áo xộc xệch, tay cậu mang theo một túi balo, cậu nói:

“Xin lỗi mọi người mình đến muộn, vì mình bị trễ xe buýt.”

“Ôi trời, đó là tuyến nào? Nếu là mình chắc mình sẽ kiện công ty đó.” Trinh cười hô hố.

Xoẹt cùng Phượng cũng đồng tình.

“Thôi nào mọi người, chúng ta sắp trễ chuyến bay rồi, nhanh vào mua vé nào!” Khôi bảo với cả nhóm.

Nói rồi nhóm 6 người lên máy bay, bắt chuyến đi sang Okayama ở Nhật bản...

Sau chuyến bay kéo dài 5 tiếng, cả 6 người cuối cùng cũng có mặt tại sân bay Okayama, tại đó đã có 1 chiếc limousine 7 chỗ của gia đình Phượng đợi sẵn. Cả bọn đến khách sạn nơi gia đình Khôi và Phượng đang làm việc, đó là 1 căn hộ 5 sao cao cấp với view nhìn bao quát cả thành phố. Khôi với Huệ ở chung 1 phòng Suite, Ân được 1 phòng dành cho nhân viên nhỏ hơn, Trinh cùng Phượng và Xoẹt mỗi người ở riêng 1 phòng Luxuary.

Đến giờ ăn thì Ân chỉ ngồi ở phía xa, còn đám bạn thì lại ngồi gần Khôi và Phượng cùng gia đình 2 bên, nhìn nàng gắp từng đũa thức ăn cho Khôi và cười nói vui vẻ khiến cậu có chút khó ở, Huệ trông thật xinh với bộ váy mà Khôi mua cho, bên kia là Xoẹt với Phượng đang thay nhau gắp thức ăn cho Trinh, chắc tối nay họ làm gì thì không cần đoán ra cũng biết.

Ân cố gắng ăn nhanh cho xong rồi về phòng, mở laptop lên và làm việc, cậu vừa tìm được 1 công việc remote job khá ổn với mức lương 4tr/tháng, nếu cố gắng cùng công việc hiện tại thì lương sẽ khá hơn và cậu cũng có thể tiếp tục đi học mà không phải quá lo lắng về học phí, đang tập trung cho công việc thì bỗng “Cốc cốc”, tiếng của ai đó gõ cửa.

“Giờ này khuya rồi mà còn ai gõ cửa nữa nhỉ?” Ân thầm nghĩ và bước chân ra cửa.

ĐÓ LÀ HUỆ!

Cửa vừa mở, Huệ ôm chầm lấy anh, Ân đẩy huệ ra:

“Bà đã có người yêu, bà không nên làm vậy.”

“Dù gì tui cũng là bạn từ nhỏ của ông mà, ôm một chút cũng đâu có sao?” Huệ vừa nói vừa cười hì hì.

“Vậy bà đến đây có chuyện gì?” Ân nghiêm túc hỏi.

“Giờ này mà ông vẫn còn làm gì thế? Ông học bài à?” Huệ thắc mắc.

“Cũng gần như thế.” Ân đáp.

“Ông chăm thật đấy nhỉ, phải chi Khôi cũng được 1 phần như ông.” Huệ tấm tắc khen, bộ đồ ngủ tuy kín đáo nhưng vẫn lộ ra đường nét quyến rũ.

“Ừ, cũng khuya rồi, bà về ngủ đi.”Ân nói.

“Không.”

“Bà nói gì cơ?” Ân giật mình hỏi lại.

“Tôi bảo không, tôi muốn ngủ lại đây với ông.” Vừa nói Huệ vừa cười.

Lúc đó, dường như Ân không thể kìm chế được nữa..

“Tại sao chứ? Tại sao bà lại làm vậy? Bà đã có người yêu rồi, bà cũng đã sắp cưới rồi, tại sao bà không để tôi yên? Sao bà cứ đến đây? Tôi đang làm việc, bà về đi.”

Nói rồi anh mở cửa ra mặc cho Huệ khóc lóc, năn nỉ. Cô vừa chạy đi vừa khóc, những người Nhật ở phòng bên mở cửa xem có chuyện gì.

Lát sau, nhân viên bảo vệ người Nhật lên hỏi Ân bằng tiếng Anh:

“Are you alright sir?” (Mọi chuyện ổn chứ thưa ngài?)

“Oh yes, It's fine!" (À vâng, mọi chuyện đều ổn!)

Bước lên giường nằm Ân cố gắng ngủ để quên đi những gì mình trải qua ngày hôm nay. Trong mơ cậu mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ về chiến tranh Thế giới lần thứ 2, về 1 căn hầm của phát xít Nhật nghiên cứu bí mật loại thuốc kỳ lạ.

Ngày hôm sau, tất cả đã sẵn sàng để lên đường, Ân có thể cảm thấy hôm nay Huệ lạnh lùng hơn hẳn mọi khi, âu cũng là một điều tốt.

Chuyến xe đi từ okayama đi đến Sobara thuộc tỉnh Hiroshima, đây là một thành phố có lịch sử lâu đời, trước khi bị ảnh hưởng bởi quả bom nguyên tử của quân Mỹ thả xuống Hiroshima nhằm kết thúc chiến tranh thế giới lần thứ 2.

Sau khi đến nơi, cả bọn theo chân của Phượng đến nhà người quen, người ấy đã khuyên cả nhóm chỉ cắm trại gần thị trấn vì dạo này gần đây ở thị trấn xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ: Chim chóc, cá bị nhiễm phóng xạ, động vật nhỏ và nó như đang lan rộng hơn, nhưng mấy ai chịu nghe lời khuyên, sau khi cất hết đồ đạc, cả nhóm mạng đồ cắm trại cùng đồ ăn vật dụng lên xe đi ra khu phía ngoại ô thị trấn, đi sâu vào trong khu rừng. Ân dù đi theo nhưng vẫn cảm thấy hơi lo lắng về chuyến cắm trại này.

Nơi đây mọi thứ khá hoang sơ với rừng cây rậm rạp và khung cảnh nên thơ, những dòng suối nhỏ cùng tiếng chim hót líu lo càng làm nơi đây trở nên thanh bình, bây giờ ở tại đây mới qua mùa xuân nên không khí rất trong lành và nhiệt độ dễ chịu.

Lều trại đã dựng xong, mọi thứ trở nên thật dễ dàng một khi vào tay của Khôi, Ân chịu trách nhiệm đi lấy củi và nước, Xoẹt với Phượng thì mang đồ ăn ra lều trại, đêm xuống, mọi thứ trở nên sôi động hơn, Khôi bắt đầu trổ tài ca hát, mọi người còn lại ngồi vỗ tay, chỉ có Ân là trông khá trăn trở, lúc chiều đi lấy nước, cậu vô tình thấy 1 con cá 2 đầu, lẽ nào phóng xạ đã lan đến đây?

Bữa tiệc kết thúc cũng là lúc đi ngủ, khi Ân chuẩn bị ngủ thì nghe phía bên kia phát ra âm thanh “AH...AH...” từ lều của Khôi và Huệ, ở phía lều của Xoẹt và Phượng cũng không kém cạnh, chậm chí tiếng rên bên này còn to hơn, nghe qua thôi cũng đủ biết là bọn họ đang làm gì trong đó rồi...

Bạn đang đọc Dự Án Thây ma-Dịch Bệnh Quái Vật. sáng tác bởi tranhongannt1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tranhongannt1
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.