Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dạo phố

Tiểu thuyết gốc · 1633 chữ

-Trương Minh, anh muốn đưa em đi đâu vậy?

Ngồi trong xe của Trương Minh, Tâm Nhi không ngừng nhìn ra cửa sổ. Với hướng đi này thì dường như cô đã đoán được Trương Minh muốn đưa cô tới trung tâm thương mại lớn trong thành phố. Không kìm được cô bèn hỏi.

Trương Minh cười tươi đáp:

-Con gái bọn em không phải rất thích được bạn trai chở đi dạo phố sao? Dù sao thời gian cũng còn rất nhiều, có lẽ vẫn đủ để cho anh kịp chuẩn bị tổ chức cho Tâm Nhi của anh một buổi sinh nhật thật đáng nhớ. Trước đó anh đưa em đi dạo phố trước được không?

Nghe thấy Trương Minh muốn tổ chức sinh nhật cho mình, Tâm Nhi không khỏi xúc động. Nếu lúc này không phải là trên đường cao tốc sợ rằng cô đã lao tới ôm hôn hắn rồi. Khuôn mặt cô thoáng chốc đỏ ửng, trên mắt tràn gập sự chờ mong.

Hai người nhanh chóng có mặt tại trung tâm thương mại lớn nhất của thành phố. Mặc dù đã đến đây không ít lần nhưng có lẽ lần này sẽ là lần mà cô nhớ nhất. Lúc này cô có thể thoải mái khoác tay Trương Minh với tư cách là người yêu của hắn mà không sợ bất kì ánh mắt phán sét của ai cả. Trương Minh đưa cô lên thẳng tầng năm, nơi chuyên bán những món đồ xa sỉ, từ túi sách, nước hoa, quần áo. Tâm Nhi tự người vào hắn, hai người sóng vai đi qua từng cửa hàng, mỗi cửa hàng đều ghé vào xem một chút. Trương Minh sẵn sàng mua bất kì thứ gì mà Tâm Nhi muốn nhưng đi qua năm sáu cửa hàng, cô vẫn không hề chọn được bất kì món đồ nào cả. Trương Minh có chút tò mò bèn hỏi:

-Sao em không mua gì thế? Chiếc váy lúc nãy anh thấy cũng được mà sao em không mua?

Tâm Nhi lắc đầu:

-Anh không hiểu được đâu. Thật ra con gái luôn muôn đi dạo phố cùng con trai không phải vì bất kì thứ gì cả. Mà là cảm giác được nắm tay người mình yêu đi dạo như vậy chính là một niềm hạnh phúc to lớn.

Trương Minh đương nhiên sẽ không thể nào mà hiểu sâu xa được như vậy. Hắn chỉ cười rồi tiếp tục cùng cô đi dạo. Hai người đi đến một tiệm bán túi sách, lúc này Tâm Nhi mới dừng lại. Ánh mắt của cô đang quan sát một chiếc túi xách màu bạc. Viền được đính những viên kim cương sáng lấp lánh. Từ ánh mắt của cô Trương Minh có thể cảm nhận được sự yêu thích của cô với chiếc túi xách này. Không nói hai lời Trương Minh trực tiếp kéo cô đi vào trong.

-Xin chào quý khách, tôi có thể giúp gì được cho anh không ạ?

Nhân viên trong tiệm nhanh chóng đi tới tiếp đón hai người. Trương Minh chỉ tay vào chiếc túi màu bạc kia:

-Cho chúng tôi xem chiếc túi đó được không?

Nhân viên tươi cười mau chóng mang chiếc túi tới trước mặt hai người:

-Đây là chiếc túi Hermes Birkin có giá 1,9 triệu USD. Tuyệt tác này được chế tác từ kim loại bạch kim cao cấp và được trang trí bằng hai nghìn viên kim cuong sáng chói. Bạn gái của anh thật biết mắt nhìn. Chiếc túi này rất hiếm, trên thị trường chỉ có 10 chiếc duy nhất thôi.

Trương Minh hoàn toàn không để ý lời của cô nhân viên bán hàng, hắn quay ra nhìn Tâm Nhi:

-Thế nào, em thích nó chứ?

Tâm Nhi vô thức gật đầu, sau đó cô lại vội vàng lắc đầu:

-Thích thì thích thật nhưng giá của nó thì quá đắt rồi. Thôi chúng ta qua cửa hàng khác đi.

Trương Minh cười:

-Với anh tiền không quan trọng, cô gái của anh vui vẻ thì nó có giá trị.

Nói xong hắn rút một chiếc thẻ từ trong ví ra đưa cho nhân viên bán hàng. Nhưng nhân viên còn chưa cầm vào chiếc thẻ thì chiếc túi đã bị một người khác lấy mất. Người đàn bà này không nói không rằng trực tiếp cướp chiếc túi sau đó đưa một tâm thẻ khác cho nhân viên.

-Tôi lấy nó. Thanh toán đi.

Nhân viên bán hàng lúc này thấy khó sử:

-Thưa quý khách chiếc túi này anh đã chọn trước rồi ạ, mong chị thông cảm.

Người đàn bà kia không thèm để ý nói:

-Cô nhìn khách hàng như vậy có thể mua được chiếc túi này sao. Nhìn qua đã biết là lừa đảo. Còn không mau thanh toán cho tôi đi.

Trương Minh lúc này thật muốn chửi to. Vậy mà có người lại dám giành đồ với hắn thật là chán sống mà:

-Này mụ già, bà bảo ai là lừa đảo. Hôm nay tôi không muốn gây rắc rối đâu mau để chiếc túi đó lại.

Tâm Nhi tính tình rụt rè, cô vội can Trương Minh:

-Thôi đi anh, dù sao em cũng không muốn mua chiếc túi đó lắm, chúng ta xem tiếp thôi.

Mặc dù nói là không muốn mua nhưng ánh mắt của cô vẫn không khỏi liếc nhìn chiếc túi đó một lần nữa. Người đàn bà tức giận quay ngoạt lại:

-Mày bảo ai là mụ già hả, mày có tin tao gọi người đập chết mày không?

Phụ nữ đâu có ai muốn bị người khác gọi là già chứ huống chi bà ta năm nay cũng chỉ mới ngoài bốn mươi. Không những vậy bà ta còn rất chăm chỉ bảo dưỡng lên nhìn bề ngoài khó có ai có thể nói bà ta già được. Vậy mà hôm nay lại có một đứa chỉ đáng tuổi con mình gọi bà ta là mụ già thì bảo bà ta phải chịu thế nào chứ.

Trương Minh không hề có chút sợ hãi nào, hắn vênh mặt về phía bà ta nói:

-Đương nhiên là tôi không tin rồi. Ở cái đất Nam Phong này ngoài cha tôi ra thì không có bất kì một ai có thể khiến cho Trương Minh này sợ cả.

Người đàn bà kia tức giận lập tức lôi điện thoại ra muốn gọi điện tìm người đến, rất nhanh bên kia có người nhận:

-Alo mẹ gọi cho con có việc gì sao?

-Con à, con kêu mấy người đến trung tâm thương mại tầng năm nhé. Có một tên không biết sống chết giám nói mẹ của con già. Hôm nay mẹ nhất định phải sử lý hắn.

Bên kia điện thoại hơi dừng một chút:

-Mẹ nói cho hắn biết mẹ là ai để cho hắn nhận sai là được rồi. Cha dặn chúng ta hiện tại không lên vưỡng vào những chuyện cỏn con không cần thiết.

Trương Minh có thể nghe rất rõ ràng tiếng của người bên kia. Thật là trùng hợp mà. Trương Minh đột ngột cướp lấy điện thoại của mụ ta nói với người bên kia:

-Xin chào, thật không ngờ đấy.

Bên kia điện thoại hơi dừng một chút, sau đó một giọng nói âm trầm vang lên:

-Trương Minh, là mày?

Trương Minh cười:

-Đúng, là tao. Đêm qua bị tao đánh, giờ chắc vẫn còn tím nhỉ.

Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói đầy tức giận:

-Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu, mày sẽ sớm nhận được sự trừng phạt thích đáng.

Trương Minh không trả lời mà đưa lại điện thoại cho người đàn bà kia. Người nghe điện thoại không ai khác chính là Lý Nam người hôm qua bị hắn đá vào ngực. Người đàn bà kia chính là mẹ của hắn Vũ Văn Tú. Theo như những gì Trương Minh từng tìm hiểu thì mẹ của Lý Nam chính là chỗ dựa to lớn cho Lý Thịnh Sinh.Bà ta là con út của gia tộc Vũ Văn ở yến kinh, cũng chính là cô của Vũ Văn Chiến. Không ngờ hôm qua vừa đánh thằng con thì hôm nay gặp bà mẹ. Trương Minh lúc này có suy nghĩ có nên cho nốt bà mẹ hắn gặp sui sẻo hay không? May mà lúc này Tâm Nhi đang ở bên cạnh hắn khiến hắn bớt đi phần nào suy nghĩ muốn cho bà ta một trận.

Vũ Văn Tú nhận lại điện thoại, đôi mắt hằm hằm nhìn Trương Minh. Lý Nam nói với bà một điều gì đó. Bà ta có chút không đành lòng nhưng cũng cắn răng bỏ lại chiếc túi xoay người bước đi. Trương Minh đương nhiên có thể nghe thấy Lý Nam nói gì nhưng hắn hoàn toàn không để ý. Cầm chiếc túi đưa đến trước mặt nhân viên bán hàng. Trương Minh đưa cho cô ta chiếc thẻ của mình nói:

-Thanh toán cho tôi đi.

Tâm Nhi chứng kiến mọi chuyện sảy ra có chút ngạc nhiên nhưng điều đó hoàn toàn bị cô gạt bỏ hết. Tâm trạng của cô lúc này là cực kì vui sướng, bạn trai mua cho mình một chiếc túi có giá 1,9 triệu USD mà không nháy mắt lấy một cái thì ai mà không vui chứ. Dù cho cô không quan tâm tới tiền bạc của hắn nhưng đây là món quà sinh nhật đầu tiên cô nhận được từ sau khi cha mẹ cô qua đời, nó có một ý nghĩa rất to lớn đối với một cô gái sống nội tâm như cô.

Bạn đang đọc Đột Phá Kinh Người sáng tác bởi NghiMinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NghiMinh
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.