Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hôn Lễ Và Tuần Trăng Mật

Phiên bản Dịch · 2470 chữ

Hôn lễ cùng tuần trăng mật

Đau đầu dục liệt. Ta làm sao vậy? Xoay người muốn đứng lên, nhưng tay chân đều không có khí lực. Híp mắt, ta nắm lấy mạn liêm muốn mượn lực. Một đôi bả vai hữu lực đến gần, giúp ta ngồi dậy. Cái chén ấm áp ghé vào bên miệng ta. Ta nhẹ uống một ngụm, ân, nước vừa độ ấm. Cổ họng đều sắp bốc hơi nước, một ngụm nước vừa mới nuốt xuống, trong cơ thể liền nảy lên nhu cầu lớn hơn. Ta cầm lấy cái chén rầm rầm một hơi uống hết nước.

Ta thỏa mãn thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn, nha! Là Izumin. Đôi mắt hắn đen đen. Ta cười, vươn tay sờ, hoàng tử suất khí cơ trí đỉnh lại mang mắt gấu, có thể bị tổn hại uy nghiêm.

“Còn muốn uống sao?” thanh âm của Izumin hơi khàn khàn, chát chát.

Ta nhíu nhíu mày lắc đầu, “Chàng không thoải mái sao? Thanh âm rất khó nghe a!”

“Có phải đầu rất đau?” Hắn không để ý, một phen kéo ta vào trong lòng. Ta dựa lưng vào hắn, thoải mái mà hưởng thụ hắn mát xa đầu cho ta. Lực đạo vừa tốt! Không nghĩ tới Izumin lại biết hầu hạ người như vậy a. Ta còn tưởng rằng, hắn chỉ biết dùng sức mạnh khi dễ người đâu! Nhớ trong sách, hắn luôn nói Carol cái này không được, cái kia không được. Suốt ngày thích đuổi bắt nàng.

Trong sách? Lông mi ta run rẩy, có phải ta đã quên cái gì?

“Thân mình còn không thoải mái sao?” thanh âm của Izumin khôi phục thanh nhuận lời, nói ra lại làm ta ngượng ngùng.

Ta xoay thân mình, muốn dựa vào thoải mái chút.”Ân, hoàn hảo!” Tùy tiện có lệ, ta tiếp tục hưởng thụ hắn ôn nhu.

Chán ghét, trắng trợn cắt ngang, ta đều quên vừa rồi đang nghĩ cái gì. Trước khi ngủ, ta tựa hồ rất đau lòng. Là chuyện gì đâu? Thân mình cứng đờ, ta nhớ ra rồi. Ta nói với Izumin thân phận chân chính của ta. Ta luôn luôn khóc, nói toàn bộ hết nỗi khổ trong lòng nhiều năm qua. Khóc khóc, tựa hồ hôn mê rồi.

Izumin dừng động tác trên tay, mềm nhẹ lại hữu lực ôm ta vào trong lòng. Trên mặt đột nhiên mất đi ấm áp, làm ta không khỏi rùng mình một cái. Izumin dán mặt ta, thanh âm ôn nhu ở bên tai vang lên: “Còn lạnh không?”

Trong lòng bỗng cảm động, nước mắt của ta lại dâng lên. Lắc đầu, “Thân mình không lạnh!” Chỉ là, trong lòng luôn lạnh lẽo. Đưa tay cầm lấy bàn tay to của Izumin, hấp thu nhiệt độ cơ thể hắn. Thật ấm áp a!

“Đừng khóc! Ta sẽ luôn luôn bảo vệ nàng. Asisu, nàng khóc làm lòng ta đau.” Izumin than tiếc khiến trong lòng ta hoảng.

Ta lau khô nước mắt.”Ân, nín khóc! Ta cũng khóc mệt mỏi.” Izumin săn sóc không đề cập tới chuyện vừa rồi, ta cũng theo hắn. Việc này, nguyên bản ta cũng không muốn nói cho người khác.

Ta biết, trong lòng Izumin vẫn không rõ rất nhiều điều. Mà ta cũng không có biện pháp giải thích rõ ràng. Ngay cả bản thân ta cũng không rõ, làm sao có thể đột nhiên đi đến thân thể này. Nếu quả có một ngày như vậy, ta cũng thình lình tiêu thất. Ý nghĩ vừa hiện lên trong lòng làm ta sợ hãi không thôi. Izumin ôm càng chặt, hắn cảm giác được ta đang sợ hãi.

“Asisu, đi thôi! Chúng ta cùng đi chuẩn bị hôn lễ đi.” Hơi thở của hắn có chút bất ổn, ta nâng mắt nhìn lên, hắn lại cười ôn nhu trước sau như một. Ta cũng hơi nở nụ cười, không nghĩ nữa. Có một số việc không phải là muốn tránh là tránh được. So với chuyện ngồi ở một bên nao núng, sợ hãi, không bằng vui vẻ mỗi ngày đi. Trước kia, không phải ta luôn như thế này sao?

——— ——————phân cách tuyến ‘không lại thanh nhàn’——— ————

Không biết Izumin phân phó bọn họ thế nào, Ari bọn họ không còn để ta rảnh rỗi. Mỗi ngày ta đều bận bịu, chuẩn bị các loại nghi thức, đến thử mặc lễ phục, đến đại điện bố trí, ngay cả chuyện chọn trang sức nhỏ, mọi người cũng sẽ lôi kéo ta đến xem, xin ý kiến của ta. Ta thì có ý kiến gì a, bọn họ an bày đều có thương lượng cả, đã hà khắc đến gần như không thể soi mói. Khiến chuyện mà ta thường làm nhất bây giờ là gật đầu tán thưởng!

“Bệ hạ! Người xem, như vậy thế nào?”

“Rất tốt a!”

“Bệ hạ, làm như vậy được không?”

“Có thể a! Cực kỳ hoàn mĩ.”

Ban ngày vội xoay quanh, buổi tối ta cũng không được nghỉ ngơi. Vừa đến ban đêm, Izumin sẽ lén đi đến trong phòng ta, cùng ta liều chết triền miên. Mỗi một đêm, hắn đều có thể làm ta mệt đến cái gì cũng không nghĩ được, chỉ nặng nề ngủ. Có đôi khi, ban đêm bị ác mộng bừng tỉnh, luôn phát hiện mình bị cánh tay rắn chắc của hắn ép tới thở không nổi. Ta vụng trộm đẩy cánh tay của hắn ra, nhưng không bao lâu sau, hắn lại để lại đây, theo bản năng ôm ta chặt hơn nữa. Trong đầu đột nhiên lóe ra một câu nói: ” Gánh nặng ngọt ngào.” Hẳn là chính là hình dung lúc này đi.

Khi nghe thấy ta hô hấp nhè nhẹ, Izumin hay tỉnh lại, trong ánh mắt thường có một tia đau đớn. Lúc đó, ta đều cho rằng mình nhìn lầm rồi. Bởi vì mạt cảm xúc sâu đậm kia cực đạm, sau đó lướt qua giây lát. Thấy ta không ngủ được, Izumin sẽ hỏi ta một ít vấn đề về thế giới trước kia. Kiểu như chúng ta ăn như thế nào, mặc như thế nào, cách đi từ một cái thành thị đến một cái thành thị khác như thế nào. Ta cũng sẽ giải thích tinh tế. văn hóa quốc gia của ta hoàn toàn bất đồng với nơi này, có đôi khi một vấn đề rất đơn giản, lại mất rất lâu. Có đôi khi ta giải thích nửa ngày, Izumin vẫn không quá rõ. Lúc đó, hắn sẽ lập tức đè ép ta, đánh gãy đề tài trọng tâm.

Mỗi lần, hắn sẽ luôn lấy tay, dùng môi làm lý trí của ta đều biến mất. Bên tai, luôn vang lên tiếng thầm thì của hắn: “Bảo bối, kêu lên đi! Kêu cho ta nghe!” gò má ta đỏ bừng, luôn lắc đầu không chịu. Nhưng chưa bao giờ hắn buông tha, một lần lại một lần khiến ta cơ hồ hỏng mất, cuối cùng như hắn nguyện, mới nguyện ý đưa ta đến một khắc tốt đẹp nhất. Trước khi ngủ, ta nhìn thấy trong ánh mắt tràn ngập tình dục của hắn, trừ bỏ nhiệt tình, còn có thật sâu bi thương.

Vài ngày nay ta rất khó nhìn thấy Kail, cũng không thấy bản chú thuật kia đâu. Chờ ta thật vất vả nhìn thấy bóng dáng hắn, hỏi hắn chuyện bản chú thuật, hắn lại luôn lắc đầu không đáp. Ta vừa tức vừa buồn cười, đứa nhỏ này, sao càng ngày càng giống tâm phúc của Izumin. Thật sự bị hỏi nóng nảy, Kail sẽ cười với ta: “Bệ hạ, ta sẽ bảo vệ ngài tốt.” Nhìn bộ dáng của hắn, ta sao có thể quở trách.

Hôn lễ đúng hạn cử hành.

Hôn lễ của ta tuyệt không kém cỏi hơn Carol. Các nghi thức vẻn vẹn duy trì một ngày, Ari và Mura luôn đứng ở bên cạnh ta, nhỏ giọng nhắc nhở ta nên làm như thế nào. Ta đều nhất nhất nghe theo. Chỉ là, mỗi lần nỗ lực duy trì bình tĩnh, đều sẽ bị nhiệt độ trong mắt Izumin hóa thành hư ảo, cuối cùng xấu hổ đỏ mặt.

Ngồi trước mặt các sứ giả các quốc gia phái tới chúc mừng, hắn luôn luôn nắm chặt tay của ta. Trên mặt có ý cười thanh lãnh bình tĩnh, hoàn toàn ngược lại với trong tay độ ấm nóng cháy. Nhẹ nhàng mà dùng ngón út ngoắc ngoắc lòng bàn tay của hắn, ta cũng cười hoàn mĩ kiểu vương giả. Cảm giác hắn run rẩy truyền đến, trong lòng cười lớn. Đột nhiên cảm thấy, chúng ta tựa như đứa nhỏ trốn tránh người lớn, âm thầm đùa giỡn. Càng ở trước mặt nhiều người, loại cảm giác này thành tựu lại càng lớn.

Izumin thừa dịp rảnh rỗi, híp mắt liếc ta một cái. Ta cười khiêu khích, hắn lộ ra một tia ý cười sủng nịch. Đột nhiên ghé vào bên tai ta, nhẹ nhàng liếm một cái, hô hấp nóng nóng nhất thời nhiễm đỏ mặt ta.”Buổi tối trừng phạt nàng!” mặt nạ trên mặt kém chút hỏng mất, ta nỗ lực duy trì, nhưng hạnh phúc trong mắt lại không che dấu được.

Đối mặt đám vẻ mặt sứ giả háo sắc ở đại điện, Izumin luôn lộ vẻ tươi cười nhạt. Nhìn thấy có người nhìn chằm chằm ta ngẩn người, hắn còn cố ý vô tình kéo ta ra, hoặc là ngăn cản ở trước mắt. Bên tai ta nghe được hắn nói nhỏ: “Bọn người kia, tám phần cũng giống lần hôn lễ ở Ai Cập, phải động chút cân não.” Hắn dưới mặt nạ, trong mắt mang theo một tia khinh miệt lại cảnh giác. Hắn dưới ánh mặt trời, sợi tóc theo gió nhẹ bay, ánh sáng màu vàng bao lấy thân hắn thành một vòng tròn, loá mắt khiến đầu ta trống rỗng. Đến bây giờ, ta vẫn còn có chút không thể tin được, nam nhân ưu tú này thế nhưng trở thành trượng phu của ta. Ta bật cười, này có phải gọi là chứng sợ hãi trước khi kết hôn không a!

Thình lình xảy ra ý cười, đánh nát mặt nạ xinh đẹp lại xa lánh người ngàn dặm trên mặt. Trong đám tân khách truyền đến một trận hút khí. Vài sứ giả ngơ ngác đánh rơi cốc xuống. Ta cũng bị sự yên tĩnh đột nhiên dọa đến. Vừa định tiếp tục bày ra mặt nạ nữ vương, lại phát hiện có sứ giả thế nhưng khóe miệng chảy ra nước miếng sáng lấp lánh. Nhìn kỹ, thì ra là sứ giả Atsiria. Ta cười thản nhiên, quả nhiên có hoàng đế kiểu gì thì cũng sẽ có sứ thần kiểu đó. Đều thích mất mặt giống nhau.

Bàn tay đang nắm tay Izumin đột nhiên căng thẳng. Ta không chút nào ngoài ý muốn nhìn đến trong ánh mắt Izumin có chút rõ ràng bất mãn và giận dỗi. Bình dấm chua! Ta vụng trộm liếc trắng mắt. Nhanh chóng khôi phục nguyên trạng, tiếp tục duy trì mặt nạ, mãi cho đến khi chấm dứt cũng không lại chọc hắn mất hứng.

——— ————phân cách tuyến ‘ngọt ngào hạnh phúc’——— ————

Sau khi hôn lễ kết thúc, ta lôi kéo Izumin du ngoạn chung quanh Hitaito. Mỹ danh là ‘tuần tra’, kỳ thực, chính là hưởng tuần trăng mật. Khi biết đây là lần đầu tiên Izumin nghe thấy từ đó, hắn suy ngẫm rất lâu. Thấy vẻ mặt ta nịnh nọt chờ mong,liền cười đáp ứng. Nghe nói vương hậu có chút không vui, oán trách ta cản trở Izumin xử lý quốc sự. Ta le lưỡi, mới không xen vào ngươi đâu! Hiện tại, con của ngươi, trượng phu của ta còn chưa lên làm quốc vương đâu! Mới tân hôn, vẫn phải cho tự do một chút đi.

Ta lôi kéo Izumin, cải trang đi thể nghiệm dân tình phong thổ quốc nội. Có đôi khi, tâm huyết dâng trào, còn có thể lôi kéo hắn làm một ít quần áo hiện đại. Nhớ lúc Emi bọn họ giúp ta vụng trộm mặc áo cộc, quần đùi, buộc mái tóc dài lên, làm thành một cái búi tóc đáng yêu trên đầu, biểu tình trên mặt Izumin cổ quái đến cực điểm.

Không đợi ta khoe nghiền, Izumin liền lấy một cái áo choàng lớn bao kín ta lại. Ta nổi giận, ngăn áo choàng, nói cho hắn rằng chuyện này rất bình thường ở quốc gia ta. Ta còn chưa mặc bikini đâu! Hắn nghi hoặc nhìn ta, hỏi: ” Bikini là cái gì?”

Ta khoa tay múa chân ở trên người cho hắn xem, ” Các cô nương có dáng người tốt, sẽ mặc thành như vậy đi bơi lội. Ha ha, có rất nhiều người tán thưởng.”

Trong mắt Izumin rốt cuộc không giấu được ghen tuông, “Trước kia nàng cũng có mặc rồi?”

Mặt ta ủ rũ, “Không có! Trước kia, dáng người không tốt như hiện tại, hơn nữa cũng không dám mặc. Rất gợi cảm!” Thật sự là thế, không mở bình thì sao biết trong bình có gì.

Sắc mặt của hắn lúc này mới bằng phẳng lại. Bất mãn giật nhẹ áo cộc của ta: “Không cho mặc loại quần áo này đi ra ngoài. Đồi phong bại tục!”

Ta tức giận, cái này mà gọi là đồi phong bại tục? Vậy thì các cô gái ở hiện đại, một đám đều thành nữ nhân không đứng đắn sao? Thấy ta tức giận trừng mắt hắn, Izumin đột nhiên mang theo ý cười tà ác nhìn ta, không có ý tốt nói: “Ta thật ra không để ý nàng mặc cho ta xem.” Hắn sờ sờ cằm, vừa lòng nhìn ta từ trên xuống dưới.”Mặc vào sẽ rất xinh đẹp.”

Trong lòng đang cao hứng hắn khen ngợi, hắn lại áp ta lên giường: “Làm ta nhịn không được, muốn lột sạch nàng.” Miệng nói xong, trên tay cũng không ngừng. Ta dục khóc vô lệ nhìn quần áo bị hắn ném xuống đất, còn chưa kịp phản kháng, đã bị hắn làm cho thở gấp liên tục. Trong thân ngâm thống khổ mang theo khoái hoạt đầy phòng xuân ý.

Sau đó, hắn nói cho ta, loại quần áo này có phương tiện ở chỗ là dễ thoát, hi vọng ta mỗi buổi tối có thể mặc cho hắn xem. Khi nói lời này, cả người hắn trần, ôm lấy ta cũng đang trống trơn

Bạn đang đọc [Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Ta Là Asisư của Nguyệt Phương Phỉ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.