Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thử thách thứ ba (1)

Tiểu thuyết gốc · 4328 chữ

Từ lúc Harry nói sẽ không để Catherine tham gia thử thách cùng mình, con nhỏ không hề lên tiếng phản đối hay đề cập đến chuyện này một lần nào mà chỉ tập trung vào việc ôn tập, như thể nó tán thành và không có ý kiến gì với quyết định đó của bạn.

Trong lúc ba đứa Ron, Hermione và Catherine bận rộn thi cử thì Harry cũng bận rộn chuẩn bị cho thử thách thứ ba của mình.

Ngày diễn ra thử thách cũng là ngày thi cuối cùng của học sinh toàn trường Hogwarts.

Từ lúc mở mắt thức dậy cho đến khi rời khỏi phòng sinh hoạt chung, trong đầu Catherine đều là những suy nghĩ về cuộc thi Tam Pháp thuật. Nó đã chế xong thuốc nó cần, học được kha khá phép, huấn luyện Harry cũng tương đối ổn, nhưng sao nó vẫn thấy lo quá.

Trong suốt bữa ăn Catherine không hề mở miệng nói chuyện khiến Harry lấy làm lạ, hỏi:

- Hôm nay bồ im lặng quá. Có chuyện gì sao?

Catherine nói dối:

- Mình đang ôn bài. Môn Lịch sử Pháp thuật có nhiều sự kiện na ná nhau khiến mình bị lẫn lộn, không tài nào nhớ nổi.

Harry nghe xong tưởng là thật, cổ vũ Catherine mấy câu rồi tiếp tục quay sang thảo luận với Ron về những câu thần chú thường được sử dụng khi bị lạc trong mê cung.

Hermione nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Catherine, hỏi với giọng hoài nghi:

- Đừng nói là bồ tính làm chuyện gì dại dột để giúp đỡ Harry nha?

Catherine im lặng không đáp, Hermione lại nói:

- Harry đã gặp ban giám khảo xin rút tên bồ ra khỏi danh sách đồng đội của bồ ấy trong thử thách lần này. Bồ có muốn cũng không được phép xuất hiện ở trong mê cung.

Dĩ nhiên không phải vì chuyện này mà Catherine tỏ ra ủ dột, chán chường. Nó đã chuẩn bị sẵn mọi thứ từ đầu năm học nên việc có vào được mê cung một cách đường đường chính chính hay không không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của nó.

Catherine buông nĩa, dứt khoát phủ nhận:

- Mình không hề có những suy nghĩ như bồ nói. Mình thật sự lo lắng về bài thi môn Lịch sử Pháp thuật. Bồ cũng biết vì sao năm ngoái mình không đứng nhất mà, tất cả là do môn học ấy kéo xuống. Năm nay mình nhất định phải phục thù.

Hermione nhìn Catherine bằng ánh mắt dò xét, sau đó nhún vai nói:

- Được thôi. Hy vọng là bồ không làm gì thiếu suy nghĩ.

Catherine chẳng còn tâm trạng đâu mà tiếp tục ăn uống. Nó thở ra một hơi, sau đó lấy sách Lịch sử Pháp thuật ra ôn bài để Hermione khỏi nghi ngờ. Ít phút sau Hermione nhập cuộc, thành ra hai đứa bắt đầu ngồi dò bài lẫn nhau.

Ăn sáng xong Ron, Hermione và Catherine tạm biệt Harry để đi thi. Ba đứa kia vừa rời khỏi Đại Sảnh Đường thì cô McGonagall đến tìm nó và các quán quân khác, thông báo về việc tụi nó sẽ có buổi tiếp đón người nhà diễn ra trong ít phút nữa.

Harry nghe xong rất mong chờ, vậy là nó sắp được dành trọn cả buổi sáng để ngồi nói chuyện với chú Sirius rồi.

Điều khiến Harry thất vọng là chú Sirius không có mặt. Nhưng nó cũng rất vui khi thấy bà Weasley và anh Bill, miễn sao không phải gia đình Dursley là được.

Trong lúc trò chuyện với hai người họ, Harry chợt phát hiện ra Fleur Delacour đang nhìn chằm chằm về phía này. Chính xác là chị ta đang nhìn anh Bill bằng ánh mắt ra chiều thích thú lắm. Dường như chị ta không có ý kiến hay sự khó chịu nào với tóc tai và cách ăn mặc của anh ấy.

Harry cảm thấy có chút buồn cười, nhất là khi bà Weasley bắt đầu phàn nàn về mái tóc dài buộc đuôi ngựa của anh Bill. Nó thấy vẻ mặt của Fleur Delacour dường như không mấy đồng tình với lời nói của bà Weasley. Chị ta cứ nghểnh cổ nhìn sang nơi này, hoàn toàn phớt lờ những cái ôm thắm thiết của ba má mình.

Dù chú Sirius không tới nhưng Harry vẫn có một buổi sáng vui vẻ với bà Weasley và anh Bill. Nó dẫn bọn họ đi dạo một vòng quanh trường, vừa đi vừa trò chuyện về những thay đổi của trường Hogwarts trong vòng chục năm qua.

Nhưng sự vui vẻ của Harry không kéo dài được lâu, bởi vì đến buổi chiều nó vẫn không thấy chú Sirius đâu. Chú ấy không tới, chú đang làm gì ở ngoài kia? Harry thực sự rất muốn biết, chỉ còn bốn tiếng nữa là thi rồi.

Harry đi gửi thư cho chú Sirius. Cảm thấy không yên tâm nó mượn con Ball của Catherine gửi thêm một lá thư cho thầy Lupin.

Catherine có thể hiểu vì sao Harry lại lo lắng như vậy, nó bèn trấn an:

- Chú ấy không sao đâu. Chắc chú bận gì đó nên không tới sớm được. Bồ có nhớ tuần trước mình đã gửi cho chú ấy một lá bùa không? Chỉ cần giữ thứ ấy ở trong người thì chú Sirius sẽ bình an vô sự.

Lời an ủi của Catherine có tác dụng rất lớn trong việc giúp Harry lấy lại tinh thần.

Khi buổi tiệc tối bắt đầu, bốn đứa thấy thành phần ban giám khảo có chút thay đổi. Vị trí của ông Bartemius Crouch đã bị thay thế bằng ông Bộ trưởng Bộ Pháp thuật Cornelius Fudge.

Ron nhìn hàng ghế ban giám khảo, nói:

- Coi bộ anh Percy bị thất sủng rồi.

Harry giải thích:

- Hồi sáng anh Bill nói anh Percy gặp rắc rối ở chỗ làm. Người ta chất vấn anh ấy vì sao bản thân là một trợ lý riêng mà lại không nắm rõ hành tung và tình trạng sức khỏe thật sự của sếp mình. Ông Bartemius Crouch được cho là không có mặt tại nhà riêng lúc người ta đến tìm.

Ron nhún vai:

- Anh Percy là một thằng ngốc. Hy vọng sau chuyện này anh ấy sẽ tỉnh ngộ và bớt ra vẻ ta đây.

Harry vừa ăn vừa thấp thỏm lo âu, cảm giác hồi hộp hoảng sợ lại kéo đến bủa vây tâm trí nó, trong vô thức nó dịch người ngồi xích lại gần Catherine.

- Bồ có sao không? - Catherine quan tâm hỏi.

Harry đáp:

- Mình không sao.

Thật ra Harry cảm thấy không ổn chút nào, nhưng nó không muốn nghe bạn bè an ủi tới, an ủi lui, cho nên nó lựa chọn im lặng một mình chịu đựng.

Chợt Harry cảm nhận được có một bàn tay ấm áp đặt lên tay mình, nó liếc nhìn sang thì thấy Catherine đang mỉm cười với nó.

Không cần nói nhiều, chỉ cần một nụ cười này thôi cũng đủ khiến Harry quên sạch mọi lo âu, phiền muộn.

Ở dãy bàn ăn của giáo viên, Moody giả nhìn thấy một màn như vậy, khoé môi cũng khẽ nhếch lên.

Bữa tiệc kết thúc lúc năm giờ rưỡi chiều, và bài thi sẽ bắt đầu sau nửa tiếng nữa.

Nhiều học sinh tới để cho Harry những lời chúc may mắn và những cái ôm cổ vũ hết sức nồng nhiệt. Malfoy cũng tới, đương nhiên là để châm chọc chứ không phải cổ vũ gì.

- Mày nhắm thi không nổi thì xin rút lui đi. Bỏ xác ở trong mê cung không phải ý hay đâu.

Harry đáp trả:

- Chừng nào mày thôi ngất xỉu trong tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám thì hãy đến cho tao lời khuyên.

- Tao không ngất xỉu. Đó là một sự cố. - Malfoy lập tức mặt dày phủ nhận.

Harry nhún vai:

- Sao cũng được, tao đâu có quan tâm.

Trước thái độ dửng dưng đó của Harry, Malfoy tức giận nói thêm vài câu khó nghe rồi bỏ đi.

Chờ Malfoy đi xa Hermione nói nhỏ với Catherine:

- Không biết gia đình Malfoy bình thường dạy dỗ con cái họ ra làm sao mà thằng này tính nết kỳ cục ghê.

Catherine đáp với vẻ suy tư:

- Mình không biết. Có lẽ nó đang thể hiện sự quan tâm theo cách riêng thôi. Xét cho cùng, nó với Harry thuộc hai Nhà đối địch nhau, ba nó thì lại quá xấu tính và khắt khe. Nếu nó cư xử thân thiện với tất cả mọi người, chắc chắn nó sẽ không yên thân với ông Malfoy. Ông ta luôn tỏ ra thượng đẳng và cao quý, lúc nào cũng tự hào về dòng máu thuần khiết của gia tộc.

Hermione nghe Catherine nói vậy liền cau mày suy nghĩ, sau đó cảm thán:

- Xem ra làm quý tử nhà Malfoy cũng không phải chuyện sung sướng gì.

Catherine bật cười, nói:

- Gánh vác sự tồn vong của cả một gia tộc có truyền thống lâu đời đâu đơn giản. Không phải ai cũng giống như chú Sirius, dễ dàng vứt bỏ mọi thứ ở lại phía sau lưng để sống theo ý muốn của mình.

Hermione tò mò hỏi:

- Nếu là bồ, bồ sẽ chọn sống vì gia tộc hay sống cho bản thân?

Catherine đáp ngay mà không cần phải suy nghĩ nhiều:

- Mình tài giỏi và có năng lực, mình sẽ làm chủ được vận mệnh của bản thân. Vậy tại sao mình phải lựa chọn trong khi mình đều muốn cả hai?

Hermione nhìn Catherine bằng ánh mắt sắc bén, nói:

- Bồ thật tham lam. Bồ không sợ tham thì thâm sao?

Catherine không phủ nhận, nghiêm túc nói:

- Mình chỉ lấy thứ mình xứng đáng có được. Nếu không có năng lực đó, mình sẽ không tranh giành hay gánh vác trách nhiệm trên vai.

Hai đứa con gái đang nói chuyện thì Harry lại gần chào tạm biệt tụi nó.

Hermione cho Harry một cái ôm cổ vũ, dặn dò:

- Bồ phải hết sức bình tĩnh. Gặp nguy hiểm hãy nhanh chóng vung đũa phép bắn lên ánh sáng cầu cứu. Tụi mình đã tập luyện rất kỹ lưỡng, cho nên bồ sẽ vượt qua được thử thách lần này. Mình chắc chắn như vậy.

Harry gật đầu, đi đến trước mặt Catherine. Con nhỏ thấy vậy liền vỗ vỗ lên vai nó, cổ vũ:

- Chúc bồ may mắn.

Harry nở ra nụ cười không mấy tự tin, đáp:

- Mong là vậy.

Chờ Harry đi xa rồi Catherine nói với Ron và Hermione:

- Tụi mình cũng nên ra đó thôi, tranh thủ kiếm chỗ ngồi tốt để theo dõi bài thi.

Hermione thấy Catherine không có dự định làm bất cứ chuyện gì mạo hiểm thì yên tâm khoác tay nhỏ bạn của mình đi ra sân Quidditch.

Đúng sáu giờ tối, vòng thi cuối cùng của cuộc thi Tam Pháp thuật được khai mạc.

Ông Bagman giới thiệu sơ lược về bốn quán quân và thứ hạng hiện tại của họ. Các quán quân sẽ lần lượt tiến vào bên trong mê cung ở bốn lối khác nhau.

Người tiến vào mê cung đầu tiên là Fleur Delacour. Chị ta xếp chót, cho nên lối vào sẽ ở vị trí cách xa chiếc cúp thật nhất.

Người tiến vào mê cung thứ hai là Viktor Krum, kế tiếp là Harry, cuối cùng là Cedric Diggory - người ở lối vào gần vị trí của chiếc cúp thật nhất.

Sân Quidditch lúc này được soi sáng bởi những ngọn đèn lồng lơ lửng giữa không trung, thế nhưng không một ai nhìn rõ được đường ngang ngõ tắt của mê cung, cũng như các chướng ngại vật được bố trí trong đó.

Sáu giờ năm phút, ông Bagman thổi hồi còi đầu tiên, một tràng vỗ tay nồng nhiệt vang lên, tất cả mọi người cùng nhau hô to khẩu hiệu cổ vũ Fleur Delacour.

Khi bốn quán quân đã mất hút vào bên trong mê cung, một màn hình pháp thuật khổng lồ hiện lên giữa không trung. Màn hình chiếu ấy chia thành bốn ô, cho phép ban giám khảo và tất cả khán giả theo dõi được toàn bộ diễn biến của cuộc thi.

Lúc này Catherine mới nhận ra mê cung đã được phù phép để biến thành một khu rừng rậm nguyên sinh khổng lồ.

Bốn quán quân tuy ở bốn vị trí khác nhau nhưng đều có một điểm chung, đó là xung quanh họ chẳng có lấy một lối đi nào đàng hoàng tử tế mà chằng chịt dây leo tua tủa gai nhọn hoắt và những bụi cây đủ chủng loại, trông nguy hiểm vô cùng.

Hermione kêu ré lên khi thấy một sợi dây leo to như cái cột nhà phóng gai nhọn như mưa về phía Harry, nó đưa tay lên bịt mắt, sợ đến mức hồn vía lên mây.

Vài phút sau Ron ở bên cạnh nói:

- Harry đã né được hết. Bồ ấy vừa mở đường thoát ra khỏi chỗ đó rồi.

Tim Hermione đập lên thình thịch, con nhỏ vuốt ngực nói:

- Một cuộc thi kinh khủng! Mới vào mà ban giám khảo đã làm đủ trò hù doạ thí sinh. Nếu không phải vì Harry thì mình sẽ không đời nào ngồi ở đây xem người ta liều mạng một cách vô nghĩa như thế này.

Catherine không lên tiếng, dù cá nhân nó cũng có suy nghĩ tương tự Hermione.

Chặng đường đầu tiên của bốn quán quân tuy có chút gian nan nhưng nhìn chung diễn ra khá suôn sẻ.

Sau khi thoát ra khỏi cuộc tập kích của mớ dây leo, Harry đi lạc vào một bãi cát lún và suýt thì bị chôn sống nếu không nhanh chóng dùng bùa Dây thừng để thoát ra.

Thế nhưng tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, Harry chạy chưa được bao xa thì bị một loại thực vật ăn thịt người tung cành lá quấn lấy mắt cá chân nó lôi đi.

Đấy là một khu vườn lúc nhúc lũ cây ăn thịt, cây nào cây nấy đều há miệng rộng hoác để lộ ra hàm răng sắc nhọn mọc tua tủa trông kinh dị vô cùng.

Hermione lẩm bẩm gì đó, dường như là cách để trị lũ cây ăn thịt này.

Ở trên màn hình, Harry đã dùng đúng phương pháp mà Hermione vừa nhắc tới để điểm huyệt những cái cây ở xung quanh nó, sau đó cắt đứt dây leo quấn quanh chân rồi đứng dậy bỏ chạy.

Nhờ bùa Chỉ đường mà Catherine đã hướng dẫn mấy hôm trước, Harry tiếp tục tiến về phía trước mà không đâm đầu vào bất kỳ ngõ cụt vô tích sự nào.

Sau đó nó gặp phải loại dây leo kháng phép mà nó từng có dịp đụng độ vào năm nhất. Trúng tủ, Harry nhanh chóng thoát ra được và lần đầu tiên từ lúc bước vào khu rừng này nó nhìn thấy đường đi.

Giữa hai lối rẽ có một tấm bảng bằng gỗ ghi vài dòng như sau: "Con đường bên phải sẽ dẫn đến vị trí chiếc cúp nhanh hơn con đường bên trái, nhưng cũng nguy hiểm hơn gấp nhiều lần."

Harry đọc xong, không thèm suy nghĩ chọn luôn con đường bên phải. Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.

Ngồi ở trên khán đài, Hermione cau mày nói:

- Bồ ấy nên chọn con đường bên trái.

Ron nhún vai:

- Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.

Hermione phản bác:

- Tào lao. Không có căn cứ nào chứng tỏ lời bồ nói là đúng cả.

Catherine bật cười:

- Con đường nào mà chẳng có bẫy. Bộ bồ tin vào những cảnh báo ghi trên tấm bảng đó hả?

Hermione nghe Catherine nói xong thì ngẩn người ra, hai mắt nhìn chăm chú vào màn hình để xem diễn biến tiếp theo.

Trong bốn quán quân chỉ có Harry và Cedric Diggory lựa chọn đi lên con đường hiểm trở. Thế nhưng cả đoạn đường lại chẳng hề có lấy một chướng ngại vật nào, yên tĩnh vô cùng.

Ngược lại Viktor Krum và Fleur Delacour thì gặp đủ loại xui xẻo, chẳng hạn Delacour bị một bầy sâu lông lá tấn công làm cho sợ chết khiếp, hay Viktor Krum bị mấy con Quái Tôm Đuôi Nổ đuổi giết một cách gắt gao.

Về phần Harry, sau một phen cảnh giác cao độ, cuối cùng nó lại chẳng đụng phải thử thách nào, cuối con đường là bức tường được phủ kín bởi dây thường xuân, trên đó treo bức tranh vẽ hình một người phụ nữ đang ngồi chăm chú đọc sách dưới ánh nến.

Harry chưa từng nhìn thấy bức tranh này ở bên trong toà lâu đài, cũng có thể do bức tranh được treo ở nơi hẻo lánh nào đó khuất xa tầm mắt của nó.

Thấy Harry lại gần, người phụ nữ nghiêng đầu nhìn nó, sau đó uể oải nói:

- Tôi muốn nghỉ ngơi, cậu có thể giúp tôi không?

Harry ngơ ngác nhìn bức tranh, buột miệng nói:

- Nhưng chị là một bức tranh mà, chị đâu cần nghỉ ngơi.

Người phụ nữ tỏ ra bị xúc phạm, cô ta lớn giọng:

- Nếu cậu không thể thực hiện được yêu cầu của tôi thì cậu chết chắc. Nhìn ra sau lưng đi.

Harry ngoái đầu nhìn, sau đó hoảng hồn. Con đường đáng lẽ phải bằng phẳng và trải dài sau lưng nó bây giờ đã bị phủ kín bởi một ngọn lửa màu đen ma quái và toả ra hơi lạnh ghê người.

Lúc này Harry mới biết sự nguy hiểm chết người của lối đi này, chính là nó không có đường lui.

Ngọn lửa đang càng ngày càng tiến lại gần nó hơn, chỉ còn cách chỗ nó đứng tầm năm thước.

Không có lối thoát, Harry buộc phải suy nghĩ. Nó nên làm gì để giúp một bức tranh có thể nghỉ ngơi nhỉ?

Harry nghĩ mãi không ra đáp án, đầu óc nó trở nên rối bời.

Khi ngọn lửa chỉ còn cách Harry có một thước, nó cảm nhận được sự lạnh lẽo đầy chết chóc đang đến gần.

Chẳng lẽ buông xuôi? Harry không chấp nhận điều đó, nó toan phá hủy bức tường phía sau bức tranh để tìm lối thoát thì nghe thấy giọng nói quen thuộc thì thầm ở bên tai mình:

- Thổi tắt nến đi. Cô ta sẽ được nghỉ ngơi.

Harry sững sờ. Sao Catherine lại ở đây? Con nhỏ vào bằng cách nào? Quan trọng nhất là nó chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy người, con nhỏ tàng hình sao?

Catherine sốt ruột giục:

- Bồ mau dùng thần chú xoá ngọn lửa trên cây nến đi.

Harry không hề suy nghĩ nhiều, lập tức làm theo.

Ngọn lửa vừa bị xoá đi, không gian bên trong bức tranh trở nên tối om. Tiếng người phụ nữ vọng ra:

- Cảm ơn cậu. Đây là phần thưởng vì đã giúp tôi.

"Cạch" một tiếng, bức tranh mở ra, để lộ lối đi ở phía sau.

Catherine khẽ giục:

- Mau thoát ra khỏi nơi này.

Trong lúc gấp gáp Harry không có thời gian để chất vấn Catherine. Vả lại nó biết mọi hành động của nó đều đang được phát trực tiếp, cho nên nó không đáp lại con nhỏ, nhanh chóng chui qua bức tranh, tiến vào một địa đạo tối om.

Di chuyển độ năm phút thì Harry nhìn thấy lối ra.

Vừa rời khỏi đó nó lập tức dáo dác nhìn quanh, không hề để ý rằng mặt đất dưới chân đang có sự biến đổi.

- Đừng cử động! Chú ý dưới chân bồ.

Lời cảnh báo của Catherine khiến Harry giật mình đứng im, không dám nhúc nhích. Nó nhìn xuống dưới chân, ánh sáng từ đầu đũa phép cho biết nó đang giẫm lên một thảm thực vật xanh rì như rêu.

Harry phóng đại câu thần chú khiến không gian trở nên sáng rỡ như ban ngày, sau đó ngạc nhiên phát hiện ra chỗ này trông giống như một thảo nguyên kéo dài vô tận, không hề có điểm dừng. Điều đáng chú ý là cách chân nó không xa có vài cây nấm màu đỏ trông khá kỳ dị.

- Đừng sợ. Đây chỉ là ảo giác do pháp thuật tạo ra mà thôi. Hãy di chuyển thật nhẹ nhàng và chậm rãi theo sự hướng dẫn của mình, chú ý đừng chạm vào những cây nấm ấy.

Harry làm theo lời Catherine, mỗi bước chân của nó đều sẽ làm xuất hiện thêm vài cây nấm mới, nhưng không quá dày đặc.

Thảm rêu này rất rộng lớn, Harry nín thở di chuyển mất gần hai mươi phút thì nghe Catherine thì thầm bên tai:

- Cố gắng thêm một chút nữa thôi. Bồ hãy đi hai bước về phía bên phải, hướng một giờ.

Harry chưa kịp vui mừng vì sắp thoát khỏi đây thì vô ý để chân phải chạm vào một cây nấm, tức thì lũ nấm như bị trúng bùa, thi nhau mọc lên theo cấp số nhân, chẳng mấy chốc phủ kín thảm rêu xanh rì bằng màu đỏ nhức mắt và đầy tính đe doạ.

Chưa dừng lại ở đó, chân Harry cũng bị mọc ra một cây nấm khiến nó kinh hãi hết sức, chẳng kịp suy nghĩ nhiều, nó co giò bỏ chạy mà quên mất lời dặn dò của Catherine.

Có lẽ chỗ đó thật sự rất gần lối ra, Harry chạy bừa thế nào mà lại may mắn thoát được. Nó nhìn ra sau lưng, những cây nấm vẫn đang tiếp tục nhân lên không ngừng, nhưng tất cả đều bị chặn lại bởi một bức tường dây leo xanh mướt, vững chắc như tường thành.

Harry nhìn xuống dưới chân, cây nấm quái dị kia vẫn đang còn treo lủng lẳng trên mắt cá chân của nó. Tuy không đau, không ngứa nhưng nó vẫn rất sợ. Nó muốn gỡ cây nấm ra nhưng chưa kịp làm thì bị giọng nói của Catherine ngăn cản:

- Đừng chạm vào cây nấm ấy! Loại nấm này không gây chết người ngay, nhưng chỉ cần bồ chạm vào, nó sẽ mọc lên ở khắp nơi trên cơ thể bồ.

Harry sợ hãi rụt tay lại, Catherine nói tiếp:

- Chỉ cần bồ ngồi yên không nhúc nhích, cũng đừng mở miệng nói chuyện trong vòng mười lăm phút nó sẽ tự rụng xuống thôi.

Harry làm theo lời Catherine. Nó kiếm chỗ sạch sẽ và có vẻ an toàn, ngồi yên không động đậy trong mười lăm phút.

Có rất nhiều điều mà Harry muốn hỏi Catherine, nhưng tình huống hiện tại không phải là lúc thích hợp.

Vì sự an toàn của Catherine, Harry không để bạn tham gia thử thách cùng mình, vậy mà rốt cuộc con nhỏ vẫn tìm ra được cách để đồng hành với nó.

Harry không biết bản thân đã quyết định đúng hay sai. Bất chợt nó thấy giận Catherine hết sức, muốn làm ngược lại với những gì con nhỏ chỉ bảo, để chứng tỏ nó đang rất phẫn nộ ở trong lòng.

Ngay lúc Harry nung nấu ý nghĩ muốn cử động thì bên tai nó vang lên tiếng thì thầm của Catherine:

- Đừng làm như vậy. Mình biết bồ đang rất giận mình, chuyện này để tính sau nhé. Sau cuộc thi bồ muốn mình làm gì mình cũng đều nghe theo.

Cơn giận trong lòng Harry dần vơi đi khi nghe những lời như đang nài nỉ đó của Catherine. Nó chưa bao giờ thấy Catherine chịu xuống nước như vậy. Bỗng một suy nghĩ loé lên trong đầu nó, những hình ảnh đẹp đẽ đó, nó muốn nhìn thấy một lần nữa.

Thiếu nữ mặc váy trắng mỉm cười thật tươi với nó, đứng chờ dưới bóng râm ở trên một ngọn đồi lộng gió, trong tay là chiếc giỏ nhỏ đựng đầy hoa dại cô mới hái được.

Vẫn là thiếu nữ đó, nhưng lần này cô đang ngủ say trên sô pha, tay vẫn còn đang cầm quyển sách đọc dang dở. Hàng mi cong vút, đôi mày thanh tú, chiếc mũi dọc dừa cùng đôi môi tươi thắm như đang vẽ nên một bức tranh tràn đầy sức sống, vừa yên bình mà cũng mê đắm lòng người.

Đối với Harry, đó chính là hai khoảnh khắc nó nhận ra một người con gái xinh đẹp là như thế nào.

Khi nghe Ron nói rằng trường Hogwarts không thể nào bói ra được một đứa con gái đẹp tuyệt vời như Fleur Delacour, Harry đã rất muốn phản bác. Trong mắt nó, thiếu nữ cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời kia thật sự xinh đẹp động lòng người.

Harry không muốn cho bất kỳ ai biết về điều này, nên nói giữa chừng nó lại thôi. Sự thật chứng minh quyết định đó của nó là rất đúng đắn, bởi vì sau đó thỉnh thoảng Catherine sẽ nhắc lại và hỏi nó khi ấy đã định nhắc đến cái tên nào.

Làm gì có ai khác ngoài bồ, Harry muốn nói như thế, nhưng thật sự chẳng thể nói nổi. Phong cách luộm thuộm khi đi học của Catherine khiến nó không thể trợn mắt nói ra những lời đó được. Ai mà thèm tin nó, ngay cả nó còn không tin hai người là một.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.