Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cỏ Mang Cá

Tiểu thuyết gốc · 4161 chữ

Mấy ngày tiếp theo trôi qua mà không có chuyện gì xảy ra. Rita Skeeter không hề đăng thêm bất kỳ bài viết nào công kích bác Hagrid hay xuyên tạc Catherine và Hermione.

Bác Hagrid đã quay trở lại giảng dạy dưới sự chào đón nồng nhiệt của tụi học sinh, dĩ nhiên là không có đám Slytherin trong số đó. Bác mang đến lớp hai con Bạch kỳ mã con và tiếp tục cho lũ học trò nghiên cứu về sinh vật tuyệt đẹp này.

Dưới sự đốc thúc của Catherine, cuối cùng Harry cũng đã thành công lấy lại tấm Bản đồ Đạo tặc về tay mình. Không biết có phải chuyện này đã khiến Moody giả bực mình hay không nhưng trong những tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám sau đó ông ta luôn cáu gắt và nghĩ ra đủ cách để giày vò học sinh.

Hiện tại tụi nó đang học thực hành những phương pháp phòng thủ và phản công trong trường hợp bị tập kích bất ngờ.

Sau hai tiết lý thuyết, những buổi học tiếp theo đám học trò lần lượt bị gọi lên đứng giữa lớp để thực hành. Tụi nó phải cố mà làm chệch hướng các câu thần chú của Moody giả cho đến khi nào thành công thì thôi.

Ông ta không cho học sinh có cơ hội chuẩn bị, cũng chẳng báo trước lúc nào sẽ ra tay, vì lẽ đó tụi nó phải cảnh giác cao độ mỗi khi đứng đối diện với ông ta.

Catherine luôn là đứa đầu tiên bị gọi tên, và cũng là đứa duy nhất trong lớp có thể cản được đa số bùa chú của Moody giả. Ông ta phóng thần chú liên tiếp về phía nó, chỉ cần nó hơi mất tập trung thôi là bị thương ngay. Kết thúc buổi thực hành đầu tiên nó rời khỏi lớp với một vết xước nhỏ trên tai, dù vậy vết xước ấy đã khiến nó đau đớn và mất ngủ cả đêm.

Không chỉ mỗi Catherine, đứa nào cũng bị thương tích sau khi trúng liên tiếp thần chú từ vị giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám giả mạo này, nhưng không đứa nào bị nặng như nó cả. Cùng lắm tụi kia chỉ bị run tay hay ù tai trong thời gian ngắn mà thôi. Rõ ràng Moody giả đang muốn lợi dụng việc dạy học để hành hạ nó đây mà.

Hermione luôn cho rằng cách dạy của Moody giả không phù hợp, nó từng một lần giơ tay thắc mắc về việc đảm bảo an toàn cho học sinh trong giờ học nhưng bị Moody giả thẳng thừng đuổi ra khỏi lớp và chỉ được phép quay lại sau khi cam kết không thắc mắc gì về cách giảng dạy của ông ta nữa.

Trong bữa ăn tối ở Đại Sảnh Đường, Hermione bực mình nói:

- Đã một tiếng trôi qua mà mình vẫn không thể cầm nổi cái nĩa sau khi trúng bùa của thầy Moody. Mấy bồ có cho rằng cụ Dumbledore đang sai lầm khi để thầy Moody giảng dạy không? Thầy đâu có giống như đang dạy học, mình thấy thầy giống như đang hành hạ học sinh thì có.

Ron giúp Hermione lấy thức ăn bỏ lên đĩa, nói:

- Ít nhất thì bồ cũng không bị đánh cho ngất xỉu. Mình nghe nói thằng Malfoy đang gặp rắc rối với môn học này.

Harry ở bên cạnh nói chen vào:

- Thằng Malfoy cũng đâu vừa gì. Nó ăn vạ trong bệnh thất một tuần lễ, làm ầm ĩ đòi đuổi việc thầy Moody.

Ron gật gù:

- Đó là do nó tự chuốc lấy. Ai bảo nó dám to gan hỏi cái chai thầy hay uống rốt cuộc chứa rượu hay thứ gì khác. Nó còn dám nói nếu đó thật sự là rượu thì thầy Moody nên từ chức vì trong trường không cho phép giáo viên say xỉn.

Harry tỏ ra khinh bỉ:

- Nó ngu hết sức. Từ đầu năm đến giờ có khi nào tụi mình thấy thầy Moody say xỉn đâu. Mình nghĩ bên trong đó chứa nước hoặc thức uống yêu thích của thầy thôi.

Catherine bật cười:

- Kể ra thì thằng Malfoy gan cùng mình. Đó là điều mà tất cả học sinh trong trường đều thắc mắc, nhưng chỉ có mỗi nó dám đứng lên hỏi trực tiếp như vậy. Nó đâu có lỗi gì, do thầy lạ lùng quá thôi. Nào giờ mình chưa thấy ai uống nước bằng bình rượu bỏ túi bao giờ.

Ron nhìn Catherine chằm chằm, sau đó sốt ruột khuyên nhủ:

- Bồ đang bênh vực cho Malfoy, phải không? Đừng nói bồ thích nó nha. Nó chỉ mới đối xử tốt với bồ một lần mà thôi, bồ đừng mềm lòng nhanh như vậy chứ. Tỉnh táo lên.

Catherine nghĩ Ron đã quá lo xa. Đối với nó Malfoy chỉ như một đứa con nít, một thằng trẻ trâu không hơn không kém, làm sao mà nó có loại tình cảm yêu thích nam nữ với thằng nhóc đó được. Nó nói với vẻ dứt khoát:

- Mình không bênh Malfoy, mình chỉ nói sự thật mà thôi. Và mình cũng không thích nó.

Hermione suy tư nói:

- Mấy bồ không thấy là dạo này Malfoy bớt xấc láo hơn trước à? Nó không kiếm chuyện với Harry, không sỉ nhục Ron hay mình, càng không gây sự với Catherine trong giờ Độc dược. Chắc nó đã nhận ra cái sai của bản thân và muốn sửa đổi. Ron à, bồ nên nhìn vào sự thay đổi tích cực đó để đánh giá lại con người của Malfoy chứ đừng lôi những chuyện nó làm từ hồi hai, hay ba năm về trước ra rồi khăng khăng nói nó là người xấu.

Ron cứng họng nhìn Hermione, trong khi đó Harry cảm thấy khó chịu ở trong lòng khi nghe bạn mình nói như vậy.

Nó toan lên tiếng nhưng Catherine đã nhanh hơn một bước:

- Hermione nói đúng, nhưng cũng không loại trừ khả năng Malfoy đang có âm mưu to lớn nào đó. Tụi mình cứ đề phòng cho chắc.

Lời nói của Catherine vô tình xoa dịu sự bực dọc ở trong lòng của Harry. Nó nuốt xuống những lời định nói với Hermione, cầm lấy cốc nước ấm uống một hơi, sau đó cắm đầu ăn.

Mặc dù bị những lời của Hermione làm cho mất vui nhưng Ron vẫn giúp nhỏ bạn của mình chất đầy một đĩa thức ăn.

Hermione khó nhọc nâng cánh tay lên, vất vả lắm nó mời xiên được một miếng thịt bỏ vào miệng, nó nổi quạu:

- Không biết thầy đã làm gì mà tác dụng phụ của câu thần chú lại kéo dài đến vậy. Nếu không phải đây là môn học quan trọng thì còn lâu mình mới tiếp tục theo học một thầy giáo kỳ cục như thầy Moody. Thầy có thể là một Thần Sáng tài ba nhưng chắc chắn không phải là một giáo viên đạt tiêu chuẩn. Có lẽ lát nữa mình phải đến bệnh thất gặp bà Pomfrey.

Catherine nghĩ nếu Hermione mà biết năm sau con nhỏ phải học môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám với mụ Dolores Umbridge thì có khi nó sẽ suy nghĩ lại mà đánh giá năm sao cho Moody giả. Ít nhất ông ta còn dạy học một cách nghiêm túc, dù phương pháp có phần bạo lực và cực đoan, còn mụ Umbridge thì khỏi nói, mụ ta chẳng những không dạy dỗ mà còn tra tấn từ thể xác cho đến tinh thần của học sinh.

Ron nhìn Hermione ăn uống một cách khó nhọc, nhịn không được hỏi:

- Bồ có cần mình đút cho bồ ăn không?

Hermione trừng mắt nhìn Ron, từ chối thẳng thừng:

- Mình không cần, cảm ơn. Bồ lo ăn của bồ đi.

Catherine tinh mắt thấy vành tai Hermione đỏ lên sau khi nghe thấy lời đề nghị của Ron.

Bốn đứa ăn xong thì lên thư viện mượn sách đem về tra cứu. Hermione không đến bệnh thất nữa bởi vì cuối bữa ăn con nhỏ đã cử động hai cánh tay lại như bình thường.

Tối nào cũng như tối nào, bốn đứa tụi nó tranh thủ giải quyết bài tập nhanh nhất có thể rồi thức đến nửa đêm để tra cứu từng trang sách nhằm tìm kiếm manh mối về cách thở dưới nước.

Catherine rất muốn nói huỵch toẹt đáp án ra cho rồi nhưng nếu làm vậy thì lại có vẻ như chuyện gì nó cũng biết, cho nên nó đành im lặng ngồi dò từng trang sách như các bạn.

Harry và Ron không dưới một lần cảm thán rằng số sách tụi nó đọc trong hai tuần lễ này có khi còn nhiều hơn số sách tụi nó đã đọc trong suốt mười mấy năm qua. Dẫu vậy việc tìm kiếm tài liệu vẫn chưa có tiến triển gì.

Trong khi đó, sự hồi âm chậm trễ của chú Sirius càng khiến Harry thất vọng và lo lắng hơn. Mặc dù còn tới ba tuần nữa mới đến ngày thực hiện bài thi thứ hai nhưng thằng nhỏ đã bắt đầu rơi vào trạng thái căng thẳng thần kinh tột độ và không cách nào tiếp thu bài giảng ở trên lớp.

Catherine thấy vậy bèn khuyên nhủ:

- Chú Sirius cũng đã ghi trong lá thư gần đây nhất rồi còn gì, chú ấy đang bận. Nói không chừng chú ấy đang ở nước ngoài nên nhận được thư trễ, bồ đừng quá lo lắng. Chú sẽ hồi âm sớm thôi. Bây giờ bồ hãy tạm quên thử thách thứ hai đi và tập trung vào chuyện học hành. Mình sẽ không để cho bồ gặp nguy hiểm. Hãy tin tưởng ở mình. Chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra cách để cho bồ thở được ở dưới nước.

Những lời động viên của Catherine không khiến Harry buông bỏ hoàn toàn gánh nặng ở trong lòng nhưng lần nào cũng vậy, chỉ cần con nhỏ ngồi sát bên là nó cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh, phiền muộn hay lo lắng đều tan biến hết.

Harry không biết bản thân bị làm sao nữa, chỉ là nó thích cảm giác có Catherine ở bên cạnh. Con nhỏ đôi khi tưng tửng và nói năng lộn xộn giống như bị chạm mạch nhưng cũng có lúc rất đáng tin cậy.

Nhờ Catherine không ngừng khuyên nhủ, Harry dần thả lỏng tinh thần. Nó bắt đầu chấp nhận một sự thật rằng lo lắng hay sốt ruột chẳng có ích lợi gì. Nó không thể vì một cuộc thi mà bỏ dở chuyện học hành, cho nên nó phải bình tĩnh mà đương đầu với sóng gió ở phía trước.

Ngoài việc tìm kiếm tài liệu, bốn đứa bắt đầu thảo luận về những gì sẽ diễn ra trong bài thi thứ hai.

Ron hăng hái phát biểu ý kiến của mình:

- Ở dưới hồ Đen có người cá, thủy quái Grindylow, và cả một con mực khổng lồ. Chắc là bồ sẽ phải chiến đấu với chúng.

Suy nghĩ của Hermione không khác gì Ron, nó nói:

- Tụi mình đã được dạy cách đối phó với lũ thủy quái hồi năm ngoái. Người cá sợ hãi pháp thuật, chỉ cần bồ giơ đũa phép lên bọn họ sẽ tự động tản ra. Con mực khổng lồ thì hiền queo, nó thân thiện với lũ học trò quá trời. Lâu lâu nó ngoi lên bờ sưởi ấm còn cho tụi mình sờ nó chơi, nhớ không? Harry à, mình nghĩ gợi ý dùng từ ngữ đao to búa lớn vậy thôi chứ thật ra thử thách lần này không nguy hiểm lắm đâu, bồ cứ yên tâm.

Catherine cũng nói thêm vào:

- Các thầy cô ghi như vậy trong gợi ý chủ yếu để khiến bồ bị áp lực về thời gian mà thôi.

Harry đọc đi đọc lại gợi ý, nói:

- Có lẽ mình phải thực hiện hai nhiệm vụ: lấy lại thứ đã mất và tìm kiếm thứ mình cần dùng đến trong thử thách thứ ba.

Hermione cau mày:

- Hoặc là bồ chỉ có thể chọn một trong hai. Thật sự một tiếng là quá ngắn ngủi để vừa chiến đấu hòng đoạt lại thứ bồ bị mất, vừa tìm kiếm manh mối về thử thách thứ ba.

Ron bổ sung:

- Mình chỉ lo ban giám khảo cảm thấy người cá và thủy quái không đủ xi nhê với các quán quân. Có thể họ sẽ thả xuống hồ Đen thêm vài sinh vật huyền bí kỳ dị nào đó để tăng thêm độ khó cho thử thách.

Harry nghe xong xuống tinh thần luôn. Nó ngồi ủ rũ nhìn tờ giấy da ghi gợi ý, không biết đang nghĩ gì.

Catherine thấy vậy bèn lên tiếng:

- Mình có ý này, mấy bồ nghe thử xem được không nha. Mình và Hermione sẽ phụ trách tìm kiếm phương pháp thở dưới nước mà không cần dùng đến pháp thuật quá phức tạp. Harry và Ron phụ trách tìm kiếm thông tin về những sinh vật huyền bí sống ở dưới nước và cách đối phó với chúng. Hai bồ hãy đặc biệt chú ý đến những sinh vật sống trong môi trường nước ngọt. Đồng thời bốn đứa tụi mình cũng phải nghiên cứu thật kỹ gợi ý của thử thách lần này, cố gắng tìm kiếm manh mối ẩn chứa trong lời bài hát.

Hermione suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu đồng ý, nói:

- Ba tuần coi vậy chứ trôi qua nhanh lắm. Nếu cả nhóm cứ mãi tìm kiếm về cách thở dưới nước thì sẽ bỏ lỡ những manh mối khác.

Ron vỗ vai Harry:

- Bồ phải phấn chấn lên. Có tụi mình ở đây, chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra cách.

Harry cười gượng, xốc lại tinh thần sau đó cùng Ron thảo luận về những sinh vật huyền bí sống trong nước. Hai thằng mượn thêm sách ở thư viện tra cứu vào mỗi tối, cảm thấy không đủ, tụi nó còn đến thăm bác Hagrid vào cuối tuần để tham khảo ý kiến của bác về những sinh vật có thể sống trong hồ Đen mà ít người biết đến.

Tuần lễ đầu tiên của tháng Hai trôi qua mà chú Sirius vẫn không hồi âm khiến Harry tạm gác nỗi lo về bài thi mà quay sang lo lắng cho ba đỡ đầu của mình. Catherine bị Harry làm cho phát cáu, nó nói:

- Bồ đừng bày ra vẻ mặt đó với mình nữa, làm ơn. Chú Sirius chắc chắn không sao, có lẽ chú cũng đang lục tung tủ sách ở đâu đó để tìm cách nên hồi âm chậm thôi.

Harry vẫn không thôi lo lắng, ý nghĩ về việc Đuôi Trùn quay trở lại trả thù ám ảnh nó cực sâu, đặc biệt là khi cô Trelawney tiên tri rằng đầy tớ của Voldemort sẽ quay về thần phục hắn ta, hôm ấy cũng là ngày Đuôi Trùn trốn thoát.

Catherine trấn an:

- Mình sẽ dùng con Ball để gửi thêm cho chú một bức thư, và hối chú hồi âm dù có tìm được cách hay không.

Nói là làm ngay, Catherine rút từ trong cặp ra một tờ giấy da với cây bút lông ngỗng, viết hai câu lên đấy rồi đem ra chuồng cú. Nó dặn con Ball:

- Mổ chú ấy cho đến khi nào chú hồi âm nha cưng.

Harry đứng bên cạnh phì cười:

- Chú ấy sợ con cú của bồ đến nỗi chỉ cần nghe tiếng nó kêu thôi chú đã dựng hết tóc gáy lên. Nhớ hồi hè nó cứ đè chú ra mà mổ suốt cả ngày.

Catherine cười híp mắt:

- Đó là do chú ấy làm mình phát cáu với thói sống bừa bộn của chú ấy. Con Ball rất thông minh, nó biết mình không vui nên nó trả thù giúp mình đó.

Ấy vậy mà sang đến ngày thứ ba cả con Hedwig và con Ball đều không quay về. Đến lúc này thì ngay cả Catherine cũng sốt ruột.

Hermione và Catherine tra cứu tài liệu đến mờ mắt nhưng vẫn chưa tìm ra bất cứ manh mối nào về phép thở dưới nước mà không cần dùng bùa chú phức tạp. Ron thấy vậy thì bắt đầu lung lay niềm tin rằng việc đọc sách có thể giúp tìm ra đáp án cho nan đề này.

Với Hermione thì chuyện đó thật là báng bổ, làm sao mà một cái thư viện to lớn như thư viện trường Hogwarts lại chẳng có chút thông tin hữu ích nào được cơ chứ. Vì thế khi Ron ngồi khuyên Harry nên thử học bùa Đầu bong bóng hay phép biến hình cầu may thì Hermione vẫn miệt mài lật từng trang sách thật nhanh để mong tìm thấy một câu thần chú đơn giản hay đại loại vậy có thể giúp Harry vượt qua bài thi này.

Catherine không muốn cứ phải cắm đầu vào đọc sách một cách vô nghĩa nữa nên nó gợi ý với Hermione thay vì tìm kiếm các loại sách về bùa chú liên quan đến nước thì hãy nghĩ rộng ra hơn, bất cứ sách nào viết về sinh vật sống trong nước, từ động vật cho đến thực vật đều phải tra cứu.

Gợi ý của Catherine làm tăng lên số sách mà bốn đứa phải đọc.

Cỏ Mang Cá là một loại thực vật thuỷ sinh chỉ sống ở vùng biển Địa Trung Hải, vì thế Catherine đã lật tung cả thư viện để tìm kiếm các tựa sách viết về thực vật ở vùng địa lý này nhưng dường như ở Hogwarts không có cuốn nào như thế.

Tuần lễ thứ hai của tháng Hai trôi qua trong bầu không khí khẩn trương, bởi vì chỉ còn một tuần nữa là tới ngày thực hiện thử thách mà Harry vẫn chưa tìm ra được cách khả thi nào để thở dưới nước.

Gần mười giờ tối, thư viện phải đóng cửa nên bốn đứa đã tranh thủ mượn được bao nhiêu thì mượn, rinh mấy chục cuốn sách về phòng sinh hoạt chung, chuẩn bị thức trắng đêm nay và hai ngày cuối tuần để đọc sách.

Harry nhìn chồng sách cao ngất, nói với các bạn:

- Mình không có tâm trạng đâu mà nghiên cứu đống sách này. Giờ mình lo cho chú Sirius hơn.

Ron ngồi ủ rũ bên cạnh, không có vẻ gì là đang nghe Harry nói. Đột nhiên nó đứng phắt dậy, chạy đến chỗ cửa sổ mà mừng rỡ reo lên:

- Hedwig về rồi nè Harry, con Ball của Catherine cũng về. Tụi nó mang theo thứ gì đó.

Ba đứa còn lại nghe Ron nói như thế thì nhìn nhau đầy rạng rỡ, vậy là tụi nó có hy vọng rồi.

Ron gỡ thư ra khỏi chân hai con cú, đưa cho Harry. Catherine thưởng mỗi con một viên kẹo cú thật to rồi xua tụi nó bay về chuồng nghỉ ngơi.

Khi cả bọn trở về chỗ ngồi quen thuộc của mình, Harry mở thư ra, để sang một bên để các bạn cũng có thể đọc được.

"Harry, chú xin lỗi vì đã hồi âm trễ và khiến con lo lắng. Vừa nhận được thư của con chú đã tức tốc hỏi Remus về vấn đề con hỏi chú trong thư. Bọn chú mất kha khá thời gian để tìm ra được đáp án đơn giản nhất cho chuyện này. Thế nhưng việc tìm kiếm Cỏ Mang Cá khó khăn hơn chú nghĩ, cho nên chú đã không báo trước để tránh làm cho con thất vọng trong trường hợp chú không thể tìm ra được nó. Chú để nó trong cái túi của con Ball, con cú này có vẻ cáu kỉnh khi thấy chú định cho nó về tay không."

Đọc đến đây thì cả bốn đứa đều bật cười. Chú Sirius viết tiếp:

"Chuyện tiếp theo chú muốn nói rất quan trọng nên con hãy nhớ kỹ. Đừng tin bất cứ ai. Chú xin lỗi nếu Ron, Hermione và Catherine có đang đọc thư này, ý chú muốn nói là những người đang có mặt trong trường vì cuộc thi Tam Pháp thuật. Chú sẽ nói rõ hơn khi chúng ta gặp nhau vào chuyến đi chơi làng Hogsmeade kế tiếp của con. Báo cho chú ngày giờ, chú sẽ báo địa điểm sau.

Chú vẫn khoẻ và mọi việc vẫn ổn, con cứ yên tâm. Chú nhất định sẽ đến xem con thi đấu nên đừng quá lo lắng

Tái bút: Nhắn lại với Catherine rằng chú không mấy hào hứng khi thấy con Ball đâu nha. Chú quyết định sẽ bắt đền con bé vì đã để cho con cú hung dữ ấy mổ chú không thương tiếc."

Catherine đọc xong câu cuối của chú Sirius thì bĩu môi, nó cứ thích xúi con Ball mổ chú đấy, làm gì được nhau?

Harry như trút được gánh nặng đè nén trong lòng bấy lâu nay, nó mở cái thư thứ hai ra. Bên trong là một bình thuỷ tinh chứa nước và một loại thực vật lạ lùng giống như cây rong, nhầy nhụa và có màu xanh xám. Nó cầm tờ giấy lên đọc.

"Cỏ Mang Cá, ăn vào khi con đã lội xuống hồ Đen và con có thể thở được dưới nước. Con sẽ mọc ra mang cá và màng bơi ở tay chân, việc này giúp con thích nghi tốt khi ở trong nước nên con cứ yên tâm mà dốc hết sức thực hiện thử thách của mình. Lưu ý: Cỏ Mang Cá chỉ có tác dụng giúp con thở trong hai giờ đồng hồ ở môi trường nước ngọt nên con hãy tranh thủ hoàn thành bài thi trước hai tiếng nhé. Loại thực vật này cũng có độc tính nếu ăn quá nhiều nên thầy nghĩ một cây là đủ dùng, cây còn lại thì để dự phòng trường hợp bất trắc xảy ra. Thầy tin là con có thể làm được."

Đây là chữ của thầy Lupin. Catherine cảm thán:

- Thầy Lupin thật dịu dàng làm sao. Ai như chú Sirius, cứ phàn nàn về con Ball của mình.

Harry nhìn Catherine bằng ánh mắt không thể tin nổi, cá nhân nó không hề cảm nhận được một xíu xiu sự dịu dàng nào của thầy Lupin như Catherine nói.

Giải quyết được nan đề đầu tiên, bốn đứa như được tiếp thêm sức mạnh, tiếp tục ngồi thảo luận về những tình huống mà Harry có thể gặp phải khi xuống hồ Đen.

Hermione nói:

- Ở dưới nước mà muốn mở miệng ra nói chuyện được thì khó à nha. Với lại thần chú trong nước không biết có hiệu nghiệm hay không nữa. Để cho chắc ăn mình nghĩ bồ nên mang theo một thứ gì đó sắc nhọn và rắn chắc phòng thân. Đề thi lần này đâu có cấm mang theo vật dụng cá nhân.

Harry gật đầu, nó nói:

- Họ sẽ lấy thứ quan trọng của mình, không biết là thứ gì. Mình nghĩ mình sẽ mang theo con dao mà chú Sirius tặng hồi Giáng sinh, đề phòng trường hợp đồ của mình bị giấu trong một cái rương khoá kín.

Ron ngồi ngắm nghía hai cây Cỏ Mang Cá đang đung đưa trong nước, nói:

- Tụi mình phải ráng mà giữ cho nó sống đến thứ sáu tuần sau, nếu không thì Harry khỏi thi cử gì nữa.

Harry vui vẻ nói:

- Chuyện này đâu có khó gì, chỉ cần không động vào nó thì nó sẽ sống khoẻ re đến lúc đó thôi.

Catherine cười:

- Bồ trông lạc quan vui vẻ hơn nhiều so với nửa tiếng trước, công nhận chú Sirius tài thiệt, cần gì là có nấy. Mình chắc chắn là thứ Cỏ Mang Cá tươi mơn mởn như thế này không dễ tìm.

Harry nói với vẻ đắc ý:

- Đương nhiên, chú Sirius của mình là giỏi nhất.

Catherine không phủ nhận điều mà Harry vừa nói. Nó nhìn những dòng chữ viết tay của chú, nhủ thầm có nó ở đây, chú sẽ không phải trốn trong hang và ăn thịt chuột nữa. Chú đã có được sự tự do, và nó sống để đảm bảo chú Sirius cũng được sống. Cả thầy Lupin cũng vậy, thầy sẽ có được tình yêu của đời mình, và sẽ không phải hi sinh. Không một ai phải hi sinh.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.