Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bác Hagrid, hãy vững vàng lên!

Tiểu thuyết gốc · 3340 chữ

Rời khỏi quán Ba Cây Chổi cơn tức giận trong người Harry dần vơi bớt đi, nó nói với các bạn:

- Tụi mình nên về và cho bác Hagrid biết rằng bác không nên trốn chui trốn nhủi ở trong chòi nữa. Bác ấy chẳng làm gì sai cả, bác ấy nên ngẩng cao đầu mà sống mới đúng.

Ba đứa còn lại đều nhất trí với ý kiến này của Harry, Hermione nói:

- Nếu bác ấy không chịu mở cửa thì chúng ta cứ phá cửa xông vô. Bác ấy chịu đựng bao nhiêu đó là đủ rồi.

Ron nhìn Hermione không rời mắt, đã lâu rồi nó chưa thấy vẻ quyết đoán và kiên định đó trên gương mặt của bạn mình. Hội Vận động cho Quyền lợi Gia tinh và tỷ tỷ thứ vô lý nhỏ nhặt khác của Hermione khiến Ron suýt nữa thì quên mất người bạn này của nó là một đứa con gái ưu tú đến cỡ nào. Tại sao nó lại không phát hiện ra điều đó sớm hơn nhỉ?

Bốn đứa vừa đi vừa bàn bạc nên làm thế nào để thuyết phục bác Hagrid đối diện với vấn đề thay vì cứ trốn tránh mãi như thế thì gặp ông Ludo Bagman đang căng thẳng trò chuyện với một đám yêu tinh.

Thấy Harry, ông Bagman nói gì đó với tụi yêu tinh rồi chạy lại chỗ thằng nhỏ. Ông muốn nói chuyện riêng với Harry nên ba đứa còn lại đứng đợi ở ven đường. Trong lúc chờ đợi Ron tỏ ra suy tư:

- Không biết giữa ông Bagman và lũ yêu tinh có chuyện gì mà trông bọn họ căng thẳng quá nhỉ?

Catherine nhún vai đáp:

- Ai hơi đâu quan tâm chuyện đó. Tụi mình nên nghĩ cách khuyên nhủ bác Hagrid thì hơn.

Hermione trầm ngâm nói:

- Có lẽ bác Hagrid sợ bị xua đuổi, sợ đối diện với ánh mắt khinh thường của lũ học trò nên mới tự nhốt mình trong chòi, không dám ra ngoài gặp ai nữa. Nhưng bác ấy lầm to rồi. Hai ngày nay mình đã đi dò la học sinh các Nhà khác về những tiết dạy của bác Hagrid trong thời gian qua. Đa số đều trả lời rằng tụi nó không có ý kiến gì về những sinh vật huyền bí mà bác ấy giới thiệu trên lớp, trừ lũ Quái Tôm Đuôi Nổ. Mình nghĩ thật ra chẳng có mấy ai ở trong trường để ý đến chuyện bác Hagrid là người lai khổng lồ.

Catherine nghe vậy thì nêu lên ý kiến:

- Tụi mình chỉ cần giải thích cho bác Hagrid hiểu ra điều đó là được. Nếu bác ấy vẫn nhất quyết không chịu đi dạy trở lại thì tụi mình sẽ thu thập ý kiến của học sinh các Nhà mang đến cho bác đọc, chắc chắn bác ấy sẽ hiểu ra tình cảm của lũ học trò đối với bác to lớn như thế nào.

Hermione ngậm ngùi:

- Bác Hagrid chỉ hơi thiếu tự tin mà thôi. Có lẽ xuất thân và ngoại hình to quá cỡ của bác đã khiến bác phải chịu nhiều buồn bã, cô đơn trong suốt những năm tháng đi học. Tụi mình chỉ thấy bác ấy là một người bác luôn thân thiện, vui vẻ mà đâu biết rằng bác cũng từng là một đứa trẻ bị tổn thương. Vậy mà ả điên Rita Skeeter lại xoáy sâu vào nỗi đau ấy của bác Hagrid. Đúng là thất đức.

Lời nói của Hermione khiến Ron và Catherine bất giác cảm thấy chạnh lòng.

Ron nói:

- Sau này tụi mình nên đến thăm bác ấy thường xuyên hơn. Mà ngẫm nghĩ lại thì lũ Quái Tôm Đuôi Nổ cũng không vô tích sự lắm, ít nhất tụi mình có thể nuôi chúng để giữ nhà. Mình sẽ nói như thế khi gặp bác Hagrid. Mấy bồ có nghĩ điều đó sẽ khiến bác ấy vui vẻ hơn không?

Phát biểu của Ron khiến hai đứa con gái không nhịn được cười vang.

Khoảng năm phút sau Harry được ông Ludo Bagman thả ra, bốn đứa không ai bảo ai quyết định hủy bỏ chuyến tham quan và quay trở về trường để gặp bác Hagrid.

Trên đường đi Ron hỏi Harry:

- Ông Ludo Bagman kiếm bồ có chuyện gì vậy?

Harry trả lời với vẻ hơi quạu:

- Ổng muốn chơi ăn gian. Ổng nói nếu mình không biết bí mật về quả trứng vàng thì ổng có thể bật mí.

Ngưng một lúc rồi Harry lại nói tiếp:

- Mình hỏi ổng có từng đề nghị với Cedric Diggory điều tương tự không nhưng ổng bảo ổng chỉ ưu ái mỗi mình thôi. Như vậy đâu có công bằng. Cho nên mình từ chối.

Ron nói mà không nghĩ gì nhiều:

- Có lẽ do bồ là thí sinh nhỏ tuổi nhất mà lại không phải chính bồ muốn đi thi, cho nên ông ta tìm cách ưu ái bồ.

Harry buồn bực:

- Mình đâu có cần. Ban đầu mình không muốn tham gia nhưng các thầy cô bắt buộc mình phải thi vì đó là quy định, mình đành trở thành quán quân thứ tư. Vậy thì hãy để mình thi thố một cách công bằng đi. Đằng này ông Ludo Bagman cứ muốn cho mình biết đáp án trước, vậy thi làm gì nữa, tặng cúp cho mình luôn rồi giải tán nhanh cho khoẻ.

Ron không thấy việc ông Bagman làm có gì sai trái, nó nói:

- Biết trước đề thi cũng chỉ giảm thiểu một phần nào rủi ro thôi, đến lúc thực hiện phần thi của mình bồ vẫn phải tự thân vận động chứ đâu ai giúp được bồ nữa. Mình thấy ông Bagman không làm sai. Bồ cứ suy nghĩ thoáng hơn đi. Đâu có cuộc thi nào là hoàn toàn công bằng.

Harry muốn nói gì đó nhưng Catherine đã lên tiếng trước:

- Thôi gác chuyện đó sang một bên đi, chúng ta mau trở về trường.

Harry nghe vậy liền dẫn đầu cả bọn chạy thật nhanh về trường, chẳng mấy chốc tụi nó đã thấy căn chòi của bác Hagrid lấp ló ở bìa rừng.

Lúc bốn đứa đến nơi thì thấy ở trước căn chòi có ba học sinh khoá trên thuộc nhà Hufflepuff và Ravenclaw đang đứng thảo luận gì đó với nhau. Cả bọn tới gần thì đúng lúc nghe loáng thoáng một trong số học sinh đó nói: "Phải tìm cách để thầy thoát khỏi cú sốc này mới được."

Hermione hỏi một nam sinh có vẻ lớn tuổi nhất trong bốn người:

- Anh chị tới tìm bác Hagrid hả?

Nam sinh gật đầu:

- Bọn anh đã đi mấy lần rồi nhưng thầy vẫn nhất quyết không chịu mở cửa gặp.

Nghe nam sinh gọi bác Hagrid là thầy, Catherine mới chợt nhận ra từ hồi bác ấy được phân công giảng dạy tụi nó vẫn gọi bác là bác chứ không có gọi là thầy, nhưng những học sinh khác đều gọi bác ấy là thầy.

Rõ ràng là bác Hagrid đã được sự công nhận của rất nhiều học sinh trong trường, nhưng bác lại không có đủ tự tin để đối diện với người khác khi bí mật về xuất thân bị bại lộ.

Hermione xắn tay áo lên, nói:

- Để đó cho em. Hôm nay em sẽ gọi bác Hagrid ra cho bằng được.

Hermione hít một hơi thật sâu, rồi dùng hết sức bình sinh mà đập cửa căn chòi, nó la lớn:

- Bác Hagrid, bác mau ra đây. Tụi con muốn nói chuyện với bác. Tụi con đâu có quan tâm tới những gì Rita Skeeter viết về bác. Bác mà không ra là con phá cửa vào à nha. Con đếm tới....

Cánh cửa bất ngờ bị mở ra, cắt ngang lời của Hermione, nó sững người mất mấy giây khi thấy ai vừa mở cửa cho mình. Nó rụt rè thu nắm đấm lại, lí nhí nói:

- Con xin lỗi nếu đã quấy rầy thầy. Con muốn tìm bác Hagrid.

Cụ Dumbledore cười hiền từ:

- Chào các con. Thầy không hề cảm thấy bị quấy rầy gì cả. Các con vào trong cho ấm.

Bảy đứa nghe vậy liền líu ríu kéo nhau vô trong căn chòi của bác Hagrid. Cụ Dumbledore vẫy đũa phép, tức thì có thêm mấy chiếc ghế hiện ra, cụ nói:

- Các con uống trà nha.

Cụ Dumbledore vừa dứt lời thì có hai ấm trà và bảy cái tách cùng bảy đĩa bánh ngọt hiện lên giữa không trung, nhẹ nhàng đáp xuống cái bàn duy nhất ở trong căn chòi.

Catherine nhẹ đẩy con Fang đang vui vẻ liếm láp cánh tay nó sang một bên, cầm tách trà nóng hổi bốc hơi nghi ngút lên nhấp một ngụm, sau đó cẩn thận quan sát bác Hagrid.

Bác ấy vẫn còn đang ngồi quay lưng với tụi nó, mặt hướng vô trong góc nhà. Tấm lưng vĩ đại của bác bị bóng tối bao trùm lên quá nửa, dường như bác đang muốn hoà vào trong bóng tối để không ai có thể trông thấy bác nữa.

Hermione lại gần bác Hagrid, bàn tay nhỏ xíu của nó đặt lên bàn tay to bè của bác ấy, nói bằng giọng nhẹ nhàng:

- Bác ơi, bác nghe con nói nè. Tụi con không hề để tâm đến chuyện bác là người lai khổng lồ như Rita Skeeter nói. Ả viết xạo, tụi con đâu có sợ bác. Bác nhìn đi, có mấy anh chị khoá trên đến thăm bác nè. Bác phải tự tin lên, quay mặt ra mà nói chuyện với tụi con.

Hermione nói xong thì không đợi bác Hagrid có thời gian suy nghĩ, ra sức nắm tay kéo bác ra khỏi chỗ tăm tối đó.

Bác Hagrid cứng ngắc xoay người lại, bác nhìn cụ Dumbledore, rồi nhìn sang tụi nhỏ, im lặng không nói gì.

Lúc này Catherine mới cảm nhận được một cách sâu sắc sự suy sụp của bác Hagrid trong suốt khoảng thời gian qua.

Trông bác ấy bơ phờ, nhếch nhác hết chỗ nói. Hai mắt bác sưng húp, mặt mũi thì tèm lem. Dường như bác đã không để ý chăm sóc cho bản thân trong nhiều ngày nên mái tóc của bác bây giờ rối nùi như tổ quạ và quần áo thì nhăn nhúm như cái giẻ lau nhà. Thấy ánh mắt của mấy đứa nhỏ hướng về phía mình bác ấy lập tức cúi đầu né tránh.

Hermione nhất thời không biết phải làm sao, nhìn các bạn với vẻ cầu cứu.

Lúc bấy giờ cụ Dumbledore mới chậm rãi lên tiếng:

- Anh cũng đã nghe trò Granger nói rồi đấy, anh Hagrid. Còn nhớ những điều tôi vừa nói với anh khi nãy không? Chẳng có lý do gì để tôi chấp nhận đơn xin từ chức của anh cả. Những phụ huynh từng là học sinh của trường Hogwarts và quen biết anh đều bày tỏ rằng họ yên tâm khi tôi để anh dạy dỗ con của họ.

Bác Hagrid vẫn còn chưa dám ngẩng đầu lên nhìn tụi nhỏ, bác nói bằng giọng lí nhí:

- Đâu phải tất cả phụ huynh đều hài lòng khi biết thầy giáo của con họ là một người lai khổng lồ. Họ sẽ tìm đến cụ để gây khó dễ.

Cụ Dumbledore nói một cách nghiêm nghị:

- Đâu thể nào làm vừa lòng tất cả mọi người. Nếu tôi cứ mãi bận tâm về những lời đàm tiếu của thiên hạ thì sẽ không có tôi của ngày hôm nay, ngồi ở đây ung dung uống trà và trò chuyện cùng anh. Nói không chừng tôi đã chết vì buồn tủi ở một góc xó xỉnh nào đó và bị lãng quên từ đời tám hoánh nào rồi. Anh muốn sống như vậy cả đời sao, anh Hagrid?

Bác Hagrid khổ sở đáp:

- Nhưng cụ đâu có phải là người lai khổng lồ.

Ron bực mình nói chen vào:

- Người lai khổng lồ thì sao? Chuyện đó không hề làm giảm đi một xíu kính trọng nào mà tụi con dành cho bác. Các anh chị này còn thay mặt Nhà họ đến để hỏi thăm tin tức về bác và ai cũng muốn bác dạy lại.

Nam sinh đại diện nhà Hufflepuff liên tiếng:

- Đúng vậy đó, thưa thầy. Tụi con không hề bận tâm đến chuyện thầy là người lai khổng lồ, bởi vì từ lâu tụi con cũng đã lờ mờ đoán ra được. Bài báo ấy không hề khiến cho tụi con cảm thấy bất ngờ một chút nào, càng không vì nó mà xa lánh thầy. Thầy cũng biết con và các bạn có niềm đam mê với sinh vật huyền bí, chính thầy đã khơi dậy niềm đam mê ấy cho con trong những năm đầu học ở đây, ngay cả trước khi thầy trở thành giáo viên. Chẳng có lý do gì để con cảm thấy sợ hãi một người thầy đáng kính như thầy. Hãy quay trở lại giảng dạy, nha thầy.

Catherine cũng lên tiếng để thuyết phục bác Hagrid:

- Bác nhìn con và Hermione mà xem. Tụi con bị một số thành phần phù thuỷ khó ưa miệt thị là Máu Bùn nhưng tụi con chẳng buồn quan tâm đến điều đó, cho nên tụi con sống khoẻ re đến tận bây giờ. Chứ chẳng lẽ tụi con ngồi buồn khổ hoài rồi không dám nói chuyện với ai chỉ vì xuất thân của mình không được tốt? Bác không làm sai điều gì cả, cho nên hãy ngẩng cao đầu mà sống. Thời gian sẽ chứng minh hết thảy.

Hermione đưa ra lời tổng kết:

- Chúng ta không thể lựa chọn xuất thân, nhưng chúng ta có thể lựa chọn cách sống, đúng không bác? Bác là một người tốt, tụi con biết điều đó, và sẽ không vì một bài báo xuyên tạc của người khác mà thay đổi suy nghĩ của tụi con về bác.

Cụ Dumbledore nói bằng giọng tán thưởng:

- Quan điểm tuyệt vời, trò Granger à.

Và rồi cụ bắt đầu nêu ra một dẫn chứng sống về cách em trai cụ vượt qua búa rìu dư luận để ngẩng cao đầu mà sống khi bị cáo buộc bỏ bùa bậy bạ một con dê.

Mấy đứa học trò xúm quanh bác Hagrid, đứa nào cũng muốn bác dạy lại. Một chị khoá trên thuộc nhà Ravenclaw còn nói bọn họ vẫn chưa nghiên cứu xong về bọn Quái Tôm Đuôi Nổ, sao bác nỡ lòng nào bỏ ngang.

Nghe nhắc đến Quái Tôm Đuôi Nổ mặt Ron hơi nhăn lại, nó ngập ngừng mãi mới nói nên lời:

- Lũ Quái Tôm, chúng cũng không hẳn là vô tích sự. Con nghĩ bác có thể nuôi chúng để, ừm, giữ nhà chẳng hạn.

Bác Hagrid không nén được xúc động, bưng mặt khóc rống lên như đứa con nít. Cụ Dumbledore đứng dậy, cụ nói:

- Hagrid à, anh thấy đó, lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí không thể nào vắng mặt anh được. Cho nên thứ Hai tới hãy bắt đầu dạy trở lại. Tôi muốn anh đến và ngồi ăn sáng ở bàn giáo viên như thể chưa từng có bài báo nào về anh xuất hiện trên cõi đời này. Vậy nhé!

Rồi cụ mỉm cười với lũ học trò, hiền từ nói:

- Chúc các con có một ngày thứ Bảy tốt lành.

Tụi nhỏ líu ríu đứng lên cúi chào cụ Dumbledore. Chờ cụ đi rồi ba anh chị năm trên mới nói:

- Thầy không thể trốn tránh mãi được. Tụi con thực tình mong thầy dạy lại lắm. Khi dạy lại thầy sẽ thấy nhiều học trò nhớ thầy như thế nào.

Bác Hagrid thút thít:

- Mấy đứa làm bác cảm động quá. Bác chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ có một ngày bác được công nhận.

Harry biết bác Hagrid đã suy nghĩ thông suốt, thở phào nhẹ nhõm:

- Đáng lẽ bác nên nhận ra điều đó từ lâu rồi mới phải.

Bác Hagrid lau nước mắt, trông bác tươi tỉnh hơn lúc tụi nó mới bước vào. Mấy anh chị khoá trên an ủi bác Hagrid thêm vài câu rồi chào bác ra về, họ nói sẽ đi thông báo tin vui này cho các bạn trong nhóm Nghiên cứu Sinh vật Huyền bí của mình.

Bác Hagrid đã ngừng khóc, bác nói với một vẻ biết ơn sâu sắc:

- Cụ Dumbledore là một con người vĩ đại. Sẽ chẳng thể nào tìm được một ai khác ngoài cụ chịu giữ bác lại, cho bác được làm công việc yêu thích của mình. Vậy mà bác lại quá ngu ngốc, bác đã phụ lòng cụ khi tự giam mình ở đây, không dám đối mặt với xã hội.

Catherine an ủi:

- Giờ vẫn còn kịp mà bác. Nếu Rita Skeeter còn dám viết bậy về bác nữa thì con sẽ cho ả biết tay.

Bác Hagrid lắc đầu ngăn cản:

- Con đừng gây thù chuốc oán với người phụ nữ đó, sẽ chẳng có gì tốt lành đâu. Từ giờ bác sẽ ngẩng cao đầu mà sống, mặc cho người ta bàn tán về bác như thế nào. Vậy là được rồi.

Ron nói:

- Đúng rồi đó bác. Khi chẳng còn ai bận tâm ả viết gì về bác nữa thì ả sẽ phải bỏ cuộc thôi.

Tụi nó vực dậy tinh thần bác Hagrid bằng cách thay phiên nhau an ủi bác. Sau khi thông suốt thì bác cũng dần vui vẻ trở lại. Bác cho tụi nó xem hình bác lúc nhỏ, kể chuyện về ba của bác.

Thật ra ký ức của bác Hagrid về người ba này còn lại rất ít vì ông ấy qua đời quá sớm, khi bác chỉ mới mười hai tuổi. Nhưng những lời dặn dò mà ông ấy nhắn nhủ với bác thì bác vẫn còn thuộc nằm lòng.

Bác Hagrid xúc động nói:

- Đừng bao giờ xấu hổ về xuất thân của mình, ba của bác đã dạy như thế. Ông ấy cũng từng dặn dò bác sau này nếu có ai nhắm vào xuất thân của bác để chỉ trích hoặc không công nhận thì bác cũng đừng bận tâm tới làm gì, bởi vì họ không đáng để bác phải đau buồn vì họ. Vậy mà bác ngu quá, bác để cho bài báo của Rita Skeeter nhấn chìm trong tuyệt vọng suốt mấy tuần nay.

Bốn đứa nhỏ im lặng lắng nghe tâm sự của bác Hagrid. Bác ấy nói với Harry rằng từ lần đầu tiên gặp gỡ bác đã cảm thấy thằng nhỏ có gì đó giống hoàn cảnh của bác ngày xưa, ba má mất hết, luôn lo lắng không biết có theo kịp chương trình học hay không, và cũng chẳng có ai để gửi thư thăm hỏi vào mỗi cuối tuần.

Chợt bác Hagrid nhìn Harry bằng ánh mắt sáng bừng niềm hy vọng, bác hỏi:

- Con làm ăn thế nào với quả trứng rồi?

Harry nở ra một nụ cười gượng gạo, đáp:

- Dạ con sắp giải được bí mật bên trong quả trứng rồi.

Bác Hagrid vui vẻ nói:

- Làm tốt lắm con trai ta. Phải cho họ thấy con có thể chiến thắng cuộc thi này, dù con không phải là một phù thủy thuần chủng, và xuất thân thì không quan trọng bằng tài năng.

Lần này thì Harry đáp một cách tự tin:

- Dạ, con sẽ làm hết sức mình.

Catherine nhìn vẻ mặt quyết tâm này của Harry thì đoán chắc cuối cùng thì thằng bạn của nó cũng đã chịu dẹp bỏ lòng tự trọng qua một bên và nghiêm túc suy nghĩ về gợi ý của Cedric Diggory.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.