Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những món quà Giáng sinh

Tiểu thuyết gốc · 3793 chữ

Tối đó Ron đã tìm Hermione để xin lỗi và giải thích về phát ngôn thiếu suy nghĩ của mình nên hai đứa nó lại nói chuyện với nhau như bình thường.

Ron vẫn không tin Hermione đã có bạn nhảy và cố mời thêm mấy lần nhưng Hermione nhất quyết từ chối. Con nhỏ nói:

- Sao ngay từ đầu bồ không mời mình giống như cách Harry đã mời Catherine đó? Bồ đợi đến lúc không mời được ai mới nhớ tới mình. Dù mình không có bạn nhảy thì mình cũng sẽ không đồng ý đi với bồ đâu, nói gì tới việc mình thật sự đã có người tháp tùng.

Nghe Hermione nói vậy Ron chẳng biết đáp lại như thế nào, chỉ có thể hối hận vì đã không nghĩ đến việc mời Hermione sớm hơn. Chắc con nhỏ đang giận nó lắm. Nếu nó cố gắng năn nỉ không biết tới Giáng sinh Hermione có chịu làm bạn nhảy của nó không nhỉ?

Lúc này Ron vẫn không tin nhỏ bạn thân của mình đã có bạn nhảy. Nó cứ nuôi hy vọng Hermione sẽ đổi ý.

Khi chỉ còn bốn ngày nữa là tới buổi Dạ vũ Giáng sinh, Catherine đành phải khuyên Ron:

- Ron à, Hermione thật sự đã có bạn nhảy. Ai biểu bồ không chịu mời bồ ấy sớm hơn. Nếu bồ không mời được ai thì cứ đi tay không thôi. Mình thấy nhiều nam sinh không có bạn nhảy lắm, chẳng sao cả.

Ron ảo não:

- Mình đâu có dè tìm bạn nhảy khó vậy. Mình sẽ là thằng con trai năm tư duy nhất trong nhà Gryffindor không có bạn nhảy. Nghĩ tới là thấy rầu thúi ruột.

Catherine thấy Ron như vậy bèn nói:

- Nếu bồ nhất quyết muốn tìm bạn nhảy thì bồ nên nhờ Ginny hỏi thăm xem có nữ sinh năm ba nào muốn đi dự tiệc mà chưa được ai mời không. Cách này khả thi hơn đó.

Ron nghe vậy cũng đành buông xuôi mà đi tìm em gái mình. Ginny đánh giá thái độ của Ron một cách cẩn thận rồi nói:

- Anh có chắc là sẽ nghiêm túc nhảy với người ta không đó? Mời tới làm kiểng là không được đâu à nha. Con gái tụi em không phải là vật trang sức của bọn con trai các anh.

Ron bực mình, giọng hơi cáu:

- Rốt cuộc thì em có chịu giúp anh không?

Ginny nhún vai, đáp:

- Để em hỏi xem có ai đồng ý không? Nhưng anh phải tự thân đi mời để bày tỏ thành ý.

Sau khi Ron đáp ứng với điều kiện này thì Ginny mới thủng thẳng đi lại chỗ các bạn học của mình mà hỏi giúp ông anh.

Một lúc sau, Ginny chạy lại chỗ Ron nói:

- Thấy nhỏ tóc vàng mang mắt kính ngồi ngoài cùng bên phải không? Nó đồng ý đi với anh đó. Anh tranh thủ tới mời người ta nha.

Catherine và Hermione len lén nghển cổ nhìn qua chồng sách vở cao ngất để xem đối tượng của Ron mặt mũi ra sao, khi thấy được rồi thì tụi nó bụm chặt miệng để không cười ra thành tiếng.

Đó là nữ sinh mà mới hôm qua Ron đã chê là người gì đâu mà mặt mụn không. Nó còn bảo con gái như vậy thì sao mà có bạn nhảy được, kể cả khi đủ tuổi tham gia Dạ vũ Giáng sinh cũng chưa chắc có ai thèm đi cùng.

Sau khi bị Hermione và Catherine nạt một trận thì Ron mới chịu chấp nhận là nó đã sai khi bình phẩm ngoại hình của người khác, chỉ vì nó sợ câu nói của Catherine: "Ghét của nào trời cho của đó." Giờ thì hay rồi, quả báo tới nhanh thật.

Catherine đang ngồi tủm tỉm cười với Hermione thì Harry đi tới, tò mò hỏi:

- Hai bồ có chuyện gì mà vui quá vậy?

Catherine không đáp, giơ tay chỉ về phía Ron đang bị hoá đá từ nãy giờ.

Harry vẫn không hiểu, nhưng nó làm gì có thời gian mà tra hỏi, nó nói với Catherine:

- Bồ đi với mình một lát.

Catherine hỏi:

- Đi đâu?

Harry giục:

- Đi đi rồi mình nói.

Catherine đành thu dọn tập vở rồi chào tạm biệt Hermione để đi theo Harry ra khỏi phòng sinh hoạt chung. Vừa đi nó vừa hỏi:

- Bồ muốn dẫn mình đi đâu?

Harry nói một hơi dài với vẻ hoang mang:

- Cô McGonagall vừa nói với mình là các quán quân sẽ nhảy mở màn ba bài, mà mình lại chẳng biết gì. Mình đã nghe thử, giai điệu lúc nhanh lúc chậm, lúc du dương trầm bổng, lúc lại sôi nổi vui tươi làm mình loạn hết cả lên. Mình cứ tưởng là chỉ cần vô đó di chuyển mấy bước tại chỗ, lắc qua lắc lại như trên truyền hình người ta vẫn làm chứ đâu ngờ. Ba người kia coi bộ có vẻ rành lắm, còn mình thì đứng đực mặt ra khiến cô McGonagall cứ sợ là mình sẽ khiến nhà Gryffindor mất mặt.

Catherine phì cười. Dạ vũ Giáng sinh vậy mà có nhiều thứ hay ho ghê. Nó trấn an Harry:

- Bồ đừng lo, mình sẽ chỉ bồ những bước nhảy cơ bản.

Harry ngạc nhiên:

- Cái này mà bồ cũng biết?

Catherine giấu đi sự xấu hổ trong ánh mắt, khiêm tốn trả lời:

- Biết chút chút thôi, đủ để không làm cô McGonagall mất mặt.

Harry vui vẻ hỏi:

- Vậy là bồ đồng ý làm bạn nhảy với mình rồi hả?

Catherine gật đầu. Harry đã cho nó thấy sự kiên định và quyết tâm như thế nào trong chuyện mời nó làm bạn nhảy. Đó cũng là một điểm nổi bật trong tính cách của thằng nhỏ mà Catherine rất thích. Bây giờ thì nó chẳng có lý do gì để từ chối cả.

Hai đứa kiếm một phòng học trống, Catherine ếm bùa im lặng xung quanh căn phòng rồi tụi nó tập tới nửa đêm.

Phải nói là Harry khá chậm trong chuyện nhảy nhót này, người nó cứng ngắc như khúc gỗ mà lại không tài nào nhớ nổi thứ tự di chuyển của hai chân.

Catherine nói với vẻ bất lực:

- Lúc ra nhảy bồ cứ nắm tay mình, còn lại để mình xử lý, vậy cho nhanh.

Harry không muốn cảnh đó xảy ra nên nó càng thêm nghiêm túc tập luyện.

Tối thứ Năm, Catherine chạy đi xin thầy Snape nghỉ một bữa nhưng thầy lại không đồng ý. Nó năn nỉ:

- Nhưng bây giờ tụi con đang trong kỳ nghỉ lễ mà thầy, theo lý con cũng được miễn cấm túc mới đúng.

Thầy Snape nheo mắt nhìn Catherine, nói ngắn gọn:

- Trò có thể nghỉ, mãi mãi.

Catherine bĩu môi, cấm túc thì cấm túc, nó sợ chắc. Đành để Harry chờ vậy.

Nó vừa khuấy độc dược trong vạc vừa nghĩ thầm không biết thầy Snape có tham dự buổi Dạ vũ Giáng sinh hay không. Chắc chắn là thầy không có bạn nhảy rồi đó, mà cũng đâu có ai dám mời thầy.

Cứ tưởng tượng cảnh thầy Snape mang khuôn mặt khó đăm đăm đứng khiêu vũ giữa đám đông là Catherine lại thấy mắc cười, thành ra nó run tay làm đổ hết cả đĩa bột vỏ sò vô vạc thuốc khiến thuốc bên trong đông cứng lại như xi măng.

Catherine bị thầy Snape mắng một trận té tát, nhận thêm gấp đôi bài tập để làm trong kỳ nghỉ rồi bị đuổi ra khỏi văn phòng. Nó rầu rĩ bước nhanh lên các bậc cầu thang để rời khỏi căn hầm lạnh lẽo đó thì đột nhiên Malfoy không biết ở đâu xuất hiện chặn đường.

Nhìn thấy vẻ mặt ủ dột của Catherine, Malfoy cất giọng mỉa mai.

- Tội nghiệp ghê chưa, Giáng sinh mà còn bị cấm túc. Mày học hành kiểu gì mà tệ vậy, Evans?

Catherine không đáp, vòng qua người Malfoy định đi tiếp thì bị thằng này nắm áo kéo lại. Nó bực mình hất tay Malfoy ra, hỏi:

- Mày muốn gì?

Malfoy khinh khỉnh nói:

- Nghe đồn mày là đứa con gái duy nhất trong nhà Gryffindor không có bạn nhảy hả? Tội nghiệp. Tao nghe nói ngay cả con nhỏ Granger tóc xù, răng hô mà còn được thằng ất ơ nào đó mời.

Catherine nghiến răng:

- Câm mồm! Không cho phép nói xấu bạn tao!

Malfoy thấy Catherine lăm le cây đũa phép trong tay thì bất chợt ớn lạnh cả người, nó nhếch miệng cười:

- Hung dữ quá đó. Hèn gì không ai thèm mời. À, tao quên mất, có thằng mắt mù nào đó bên trường Beauxbatons mời mày mà nhỉ. Rất may là thằng ấy đã kịp sáng mắt ra và đi mời người khác. Mày có thấy tiếc vì đã để vuột mất cơ hội đó không?

Catherine đáp với vẻ thờ ơ:

- Thì sao? Cũng đâu liên quan đến mày? Tới đây định khoe khoang cái gì thì nói nhanh đi cho tao còn về.

Malfoy lại cất giọng giễu cợt:

- Nếu mày năn nỉ tao thì biết đâu tao sẽ suy nghĩ lại và cho mày vô danh sách bạn nhảy dự bị của tao. Có điều danh sách đó hơi bị dài à nha.

Catherine không tức giận, chỉ thản nhiên đáp:

- Thì ra đây là thứ mà mày muốn khoe khoang? Cũng hoành tráng đó. Nếu không còn gì khác thì tao đi nha. Chào.

Nói rồi nó bỏ đi mà chẳng buồn nhìn thằng Malfoy lấy một cái.

Catherine không kể chuyện này với ai, dù sao thì tính thằng Malfoy xưa giờ đã vậy, cứ thích dùng miệng lưỡi mà sỉ nhục người khác.

Hổm rày Harry tập rất chăm chỉ, mà Hermione cũng ít khi xuất hiện, có lẽ cô nàng cũng phải tổng dợt lại với Viktor Krum để đảm bảo buổi khiêu vũ tối thứ Bảy diễn ra suôn sẻ. Thành ra trong số bốn đứa thì Ron là người rảnh rỗi nhất, cũng rầu rĩ nhất.

Sau giây phút nóng nảy nhất thời thì bây giờ nó đang rất hối hận vì đã nhờ Ginny tìm bạn nhảy giúp mình. Từ hồi kiếm được bạn nhảy nó chưa gặp lại con nhỏ đó lần nào dù ở cùng nhà Gryffindor. Nó không những không buồn vì điều đó mà còn cầu mong sao con bé ấy kiếm được mối khác ngon hơn mà quên phức nó đi cho rồi.

Điều khiến Ron bận tâm lúc này không phải chuyện có bạn nhảy hay không mà là ai sẽ cặp chung với Hermione trong buổi Dạ vũ Giáng sinh. Bây giờ thì Ron đã chịu chấp nhận một sự thật rằng Hermione có bạn nhảy hàng thật giá thật chứ không phải nói dóc cho nó tức chơi. Nó để ý thấy hai ngày nay nhỏ bạn ít khi có mặt ở phòng sinh hoạt chung và đến hơn mười giờ tối mới trở về. Điều đó khiến Ron khó chịu cực kỳ, nó rất muốn biết thằng nào đã ngỏ mời nhỏ bạn của mình.

Trước buổi tiệc Giáng sinh một ngày Ron hỏi nhỏ Catherine:

- Bồ có biết ai là bạn nhảy của Hermione không?

Catherine nhìn Ron, đáp:

- Xin lỗi, mình không thể nói cho bồ biết được, đó là bí mật. Ngày mai bồ sẽ biết thôi. Việc bồ cần làm lúc này là suy nghĩ xem tối mai bồ sẽ nhảy với con bé năm ba kia như thế nào. Đã mời thì hãy có trách nhiệm một chút. Đừng đứng núi này trông núi nọ nữa. Do bồ muốn có bạn nhảy nên Ginny mới giúp, đừng để em ấy phải cảm thấy có lỗi với bạn bè vì bồ. Hiểu không?

Ron nào nghe lọt tai những lời Catherine nói. Nó ngồi trầm tư nhìn ngọn lửa reo vui trong lò sưởi, không biết đang nghĩ gì.

Catherine để mặc cho Ron tự kiểm điểm bản thân còn mình thì lại vùi đầu vào mớ bài tập độc dược nâng cao của thầy Snape. Đống câu hỏi này thoạt nhìn đơn giản nhưng thật ra câu nào cũng có bẫy, lắt léo vô cùng. Nó vừa làm vừa bực mình. Nghỉ lễ mà cũng không được yên thân với thầy.

Sáng hôm sau Catherine thức dậy từ rất sớm để mở quà Giáng sinh. Khi đếm số hộp quà nó nhíu mày, rồi như sực nhớ ra gì đó nó vội lôi cái túi đeo chéo cất dưới đáy rương ra.

Nó lấy hộp quà sinh nhật không biết của ai tặng đặt cạnh hộp quà Giáng sinh cũng không biết là của ai. Từ kích thước, màu sắc và cả mùi hương còn lưu lại trên dây buộc đều giống nhau. Nó nhớ rất rõ mùi này, lúc nhận hộp quà sinh nhật nó đã ngửi rất lâu vì rất thích mùi hương ấy, nhưng khi ấy nó sợ nên không dám mở, sau đó quên bẵng đi.

Catherine nhìn sang Hermione vẫn còn đang ngủ, nó rón rén cầm hai hộp quà nhét vô túi đeo chéo rồi thay quần áo, sau đó chạy một mạch lên Phòng Yêu Cầu.

Catherine đã kiểm tra rất lâu bằng hàng loạt bùa chú khác nhau để chắc chắn hai hộp quà này an toàn rồi mới mở ra.

Bên trong hộp quà sinh nhật là một cái kẹp tóc bằng vàng có hình dạng của một cành hoa, gồm nhiều đoá hoa vàng khảm nạm pha lê sáng lấp lánh và những chiếc lá được chạm khắc tinh xảo theo phong cách cổ điển, thanh lịch. Ngoài kẹp tóc còn có một cái thiệp chúc mừng. Catherine cẩn thận kiểm tra rồi mới cầm lên đọc, chỉ thấy trên đó viết một hàng chữ nắn nót: "Tôi nghĩ cái này hợp với màu tóc của bạn. Sinh nhật vui vẻ." Nét chữ nhìn rất lạ, nó không nhận ra là tuồng chữ của ai.

Catherine lại mở hộp quà Giáng sinh, bên trong là một quả cầu pha lê trong suốt có chân đế bằng gỗ. Khi nó chạm vào quả cầu, đột nhiên quả cầu sáng lên, có tuyết rơi lất phất bên trong đó, khung cảnh mờ ảo dần hiện lên rõ ràng. Đó là một người tuyết nhỏ xíu quàng khăn đỏ, loại khăn choàng cổ có màu sắc giống với khăn choàng cổ của học sinh nhà Gryffindor. Tiếng nhạc cất lên, người tuyết mini bắt đầu say sưa nhảy nhót. Khi Catherine chạm vào quả cầu một lần nữa thì khung cảnh thay đổi, tiếng nhạc cũng thay đổi theo. Lần này là một thảm cỏ xanh mơn mởn, thỉnh thoảng điểm xuyết những đoá hoa nhỏ đủ màu sắc, có hai chú sóc đang nhảy múa trên bãi cỏ, nhìn rất vui vẻ.

Catherine chạm lên quả cầu thêm nhiều lần, mỗi lần đều là những giai điệu khác nhau, lúc thì ngân nga da diết, lúc lại tươi vui, rộn ràng. Con nhỏ ôm quả cầu trong tay, vừa say sưa thưởng thức âm nhạc, vừa thích thú ngắm những phong cảnh hiện lên bên trong quả cầu.

Hộp quà Giáng sinh cũng có một cái thiệp chúc mừng, vẫn là hàng chữ nắn nót đó: "Chúc bạn Giáng sinh vui vẻ. Tôi mong bạn thích món quà này."

Catherine thật sự thích quả cầu pha lê, nhưng nó lại không dám nhận bất cứ thứ gì từ người giấu mặt, giấu tên. Chẳng biết hai món quà này của ai để mà trả lại. Nó bỏ kẹp tóc và quả cầu vào lại trong hộp rồi cất đi, trong lòng không ngừng suy đoán ai là người đã tặng quà cho nó.

Từ Phòng Yêu Cầu về đến phòng sinh hoạt chung mà Catherine vẫn không tìm ra được bất cứ manh mối nào, cảm thấy phiền lòng, nó quyết định gạt chuyện này qua một bên, chạy lên phòng ngủ tiếp tục mở những món quà còn lại.

Hermione đã thức, đang ngồi mở quà, thấy Catherine bước vào nó hỏi:

- Bồ vừa đi đâu về vậy?

Catherine đáp:

- Mình dậy sớm quá, không có chuyện gì làm nên đi dạo một chút thôi.

Nói rồi nó ngồi xuống dưới chân giường, bắt đầu mở quà Giáng sinh.

Bố mẹ tặng nó một chiếc đầm công chúa xinh đẹp, nói nó hãy mặc vào buổi tiệc tối nay. Ngoài ra còn có năm hũ bánh quy to do mẹ nó tự tay làm, ghi rõ một hũ để dành tặng cho chú Sirius. Catherine đọc dòng nhắn đó mà bật cười.

Quà của ba đứa bạn cũng khiến nó vui vẻ. Harry tặng nó một quyển sách về các loại thảo dược có thể tìm được ở trên toàn thế giới và công dụng của chúng.

Hermione tặng nó một bộ dụng cụ dùng trong thí nghiệm độc dược, điều này rất có ích với nó trong lúc này.

Ron thì tặng một hộp thiếc đựng rất nhiều tiền xu cổ, bên trong có những loại hiếm và khó tìm thấy. Catherine rất vui vì nó có sở thích sưu tập tiền xu từ các nước trên thế giới, và sở thích này của nó chỉ có ba đứa bạn biết.

Quà Giáng sinh của chú Sirius khiến Catherine phải há hốc mồm. Đó là một chiếc hộp lớn như cái rương hành lý, bên trong là chiếc vạc loại mới nhất, có thể phóng to thu nhỏ tuỳ ý. Không những thế, chú còn gửi cho nó rất nhiều loại nguyên liệu độc dược quý hiếm, vài loại trong số đó vừa khéo là thứ nó đang cần mua nhưng không có tiền. Chú viết trên thiệp như sau: "Chú nghĩ những thứ này sẽ có ích với con. Đây đều là những loại chú tình cờ có được, không hề tốn tiền. Vậy nên con hãy nhận và đừng nghĩ tới việc trả lại."

Catherine bĩu môi, chú Sirius nói xạo mà không biết ngượng. Số nguyên liệu độc dược này mà không đắt tiền thì nó đi bằng đầu. Đây đều là những loại hiếm có khó tìm, lại rải rác khắp cả châu Âu, chú làm như đi ra đường là gặp được ngay hổng bằng.

Không chỉ hào phóng với nó, chú Sirius cũng rất hào phóng với Hermione. Chú ấy tặng con nhỏ một bộ Bách khoa toàn thư về Thế giới Phù thuỷ, gồm mười bảy cuốn có bìa nạm vàng. Mỗi cuốn dày hơn một ngàn trang, ghi chép về các chủ đề khác nhau, từ sinh vật, con người, địa lý, ngôn ngữ, đời sống, văn hoá, y học, triết học, kinh tế,...

Nếu để cho Catherine đọc đống sách này chắc nó rụng tóc, bạc đầu sớm. Nhưng với Hermione thì món quà của chú Sirius chẳng khác nào báu vật. Hai mắt con nhỏ sáng rỡ, cầm từng cuốn vuốt ve với vẻ nâng niu, quý trọng lắm.

Những món quà Giáng sinh khiến hai đứa con gái vui vẻ cả sáng, nhờ vậy mà Ron với Harry được nhờ, không phải nghe cằn nhằn khi tụi nó từ chối tham gia vào hoạt động đọc sách nhằm nâng cao tri thức của hai nhỏ bạn.

Chiều hôm đó trời đẹp, bốn đứa cùng nhau dạo chơi trong sân trường. Bọn con trai chơi ném tuyết với nhau còn tụi con gái thì đứng cổ vũ. Catherine nhớ lại món quà Giáng sinh mà nó nhận được lúc sáng, trong lòng cảm thấy vui vẻ, khoé môi vô thức cong lên.

- Bồ đang tương tư ai? Sao cứ ngồi cười một mình suốt vậy? - Hermione đột nhiên ghé sát vô mặt Catherine mà hỏi.

Catherine chột dạ đáp:

- Làm gì có. Mình thấy tụi con trai chơi vui quá nên mình cười theo thôi.

Hermione dễ gì bị lừa, nó nói:

- Đừng có nói xạo với mình. Mặt bồ đỏ lên hết rồi kìa.

Catherine lấy tay che mặt, vội giải thích:

- Không phải như bồ nghĩ đâu.

Hermione cũng không tra hỏi đến cùng, tiếp tục hướng mắt sang chỗ tụi con trai đang chơi. Không biết nhìn thấy cái gì thú vị mà con nhỏ cười lớn khiến Catherine tò mò nhìn theo thì thấy Ron đang té chỏng vó vô đống tuyết, loay hoay mãi không đứng dậy được. Hermione rất ít khi cười to thành tiếng, người duy nhất có thể khiến cô nàng không ngần ngại khoe ra hai răng cửa quá cỡ của mình cũng chỉ có mỗi Ron mà thôi.

Bây giờ răng cửa của Hermione đã gọn lại do bà Pomfrey trong lúc chỉnh nha đã làm quá trớn nhưng cũng vì thế mà trông cô nàng xinh lên rất nhiều. Mong là Ron sẽ sớm nhận ra tình cảm của mình, đừng vì sự ngây thơ ngu ngốc mà làm tổn thương cô bạn Hermione dễ mến này.

Năm giờ chiều mặt trời bắt đầu lặn, Catherine rủ Hermione trở về phòng ngủ để chuẩn bị. Thấy hai bạn bỏ đi, Ron và Harry chạy theo hỏi:

- Sao hai bồ không ở lại chơi thêm chút? Dạ vũ bắt đầu lúc tám giờ lận mà?

Catherine nói với vẻ phật lòng:

- Tụi này phải đi chuẩn bị, sợ là không kịp nữa đây. Thiệt tình, hai bồ làm ơn tránh đường coi.

Khi Catherine và Hermione đi xa rồi Ron mới nói với Harry:

- Chưa bao giờ thấy Catherine có vẻ gấp gáp như thế.

Harry gật đầu tán thành, trong lòng có chút chờ mong. Chợt nó nghe Ron hỏi:

- Bồ có để ý là Hermione trông có nét gì đó khang khác không? Hổm rày mình cứ ngờ ngợ, nhưng lúc nãy thấy nhỏ cười thì mình chắc chắn là có gì đó không đúng.

Harry tỏ ra ngạc nhiên:

- Mình tưởng bồ đã biết, hơn một tháng rồi mà. Nhớ hồi Hermione bị trúng lời nguyền Mọc dài răng không? Bà Pomfrey chỉnh lại răng cho bồ ấy, làm quá tay nên giờ hàm răng của Hermione trông gọn gàng hơn nhiều rồi.

Ron ngớ người ra. Nó đã vô tâm đến vậy sao? Chuyện này đến cả Harry cũng biết mà nó lại chẳng nhận ra. Ron rầu rĩ nhìn theo bóng hai nhỏ bạn khuất sau một hành lang, trong lòng cảm thấy phiền muộn.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.