Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình bạn rạn nứt

Tiểu thuyết gốc · 3852 chữ

Catherine chia tay Hermione để đi về phía văn phòng của thầy Snape, nó không biết có được miễn buổi cấm túc hôm nay hay không nên nó vẫn đến đấy, ngồi sắp xếp các chai lọ độc dược và hoàn thành bản ghi chép về phản ứng thuốc còn dang dở hồi thứ Năm. Một tiếng trôi qua, Catherine vẫn không thấy thầy Snape quay lại nên nó dọn dẹp cho ngăn nắp cái kho chứa thuốc của thầy, để lại một tờ giấy nhắn rồi rời đi.

Phòng sinh hoạt chung rất náo nhiệt, dường như mọi người đều nghĩ chính Harry đã bỏ tên mình vô chiếc Cốc Lửa và tất cả thống nhất xem đây là vinh quang của nhà Gryffindor.

Catherine nhìn quanh thì thấy Hermione đang ngồi nói chuyện với Ginny ở trong góc phòng. Nó đi lại chỗ hai đứa con gái rồi ngồi xuống. Hermione cảm thán:

- Đủ thứ rắc rối trên đời cứ tìm đến Harry.

Ginny tỏ ra lo lắng, hỏi Catherine:

- Chị nghĩ sao về chuyện này?

Catherine hỏi ngược lại:

- Nếu Harry nói không làm thì em có tin không?

Ginny đáp một cách dứt khoát:

- Nếu ảnh nói không làm thì em tin là ảnh không làm. Chuyện này đâu có giỡn chơi được. Mạng người mà.

Hermione đắn đo suy nghĩ rồi nói:

- Mình cũng tin là Harry không làm, nhưng nếu vậy thì ai làm, với mục đích gì?

Ginny ngồi trầm ngâm một hồi, sau đó lên tiếng:

- Chuyện này thật tồi tệ. Có lẽ ai đó muốn hại anh Harry hổng chừng.

Rồi Ginny chuyển sang giọng giận dữ:

- Vậy mà anh Ron tin lời người ta và nghĩ là anh Harry thực sự đã lén bỏ tên mình vào. Khi em nói anh Harry không làm vậy đâu thì ảnh đùng đùng bỏ lên phòng.

Hermione thở dài thườn thượt:

- Chị có thể hiểu được cảm giác của Ron, khó mà chấp nhận được chuyện này. Dù sao thì ngày mai, khi Ron đã bình tĩnh hơn, chị sẽ tìm cách nói chuyện với anh của em.

Một lúc sau thì Harry trở về. Cả phòng sinh hoạt chung dậy lên những tiếng hoan hô và tra hỏi. Cặp anh em sinh đôi nhìn Harry với ánh mắt nửa giận dỗi, nửa phục sát đất mà hỏi:

- Harry ơi, em làm cách nào hay vậy?

Harry đáp một cách hết sức tức giận:

- Em không có làm. Em hoàn toàn không biết gì hết. Mọi người hãy để cho tôi yên!

Catherine vẫy tay ra hiệu cho Harry tiến đến chỗ mình, Ginny đứng dậy xua hai ông anh và mấy người quá khích đi ra xa. Harry nhìn Hermione, rồi lại nhìn sang Catherine, hỏi:

- Mấy bồ có tin mình không? Mình thề là mình không hề bỏ tên mình vô đó.

Hermione gật đầu, nói bằng giọng kiên định:

- Tụi này tin bồ.

Harry nhìn hai cô bạn với vẻ biết ơn, đoạn nó hỏi:

- Ron đâu rồi?

Hermione đáp một cách bối rối:

- Có lẽ là đi ngủ rồi.

Lúc Harry xoay người lại để đi lên lầu thì bắt gặp ánh mắt Ginny đang nhìn mình nhưng nó chỉ gật đầu chào một cái rồi vội vàng chạy đi tìm Ron. Catherine có thể thấy được một tia thất vọng trong mắt của Ginny, nhưng rất nhanh bị che giấu đi.

Hôm sau là một ngày Chủ nhật đẹp trời, và nếu như không có chuyện Harry bị xướng tên với tư cách một trong các quán quân thì sẽ càng tuyệt vời hơn.

Catherine thức dậy từ rất sớm, nó rủ Hermione chạy qua phòng ngủ nam sinh để ngó xem Harry với Ron như thế nào nhưng khi mở hé cửa tụi nó lại chẳng thấy Ron đâu, trong phòng chỉ có mỗi Harry đang ngồi thẫn thờ trên giường.

Catherine nhẹ nhàng đóng cửa lại, hỏi ý kiến Hermione:

- Tính sao đây? Coi bộ tối qua hai người họ nói chuyện không mấy suôn sẻ.

Hermione có chút bực mình vô cớ, nó nói:

- Chắc là Ron vẫn chưa chịu tin Harry không bỏ tên vào chiếc Cốc Lửa. Mình sẽ đi tìm Ron và dần bồ ấy một trận, sau đó bắt bồ ấy đi xin lỗi Harry. Tại sao bồ ấy lại dám nghi ngờ Harry cơ chứ?

Catherine ngăn lại:

- Đừng, Hermione. Kệ bọn họ đi. Tụi mình đâu có biết tối qua hai người họ tranh cãi gì với nhau đâu. Nói chuyện không khéo Ron lại giận lây sang bồ bây giờ. Nếu đã như vậy thì cứ để Ron với Harry tự suy nghĩ thông suốt đi.

Hermione tức tối nói:

- Để hai đứa nó tự nghĩ thông suốt thì chắc còn lâu tụi nó mới chịu làm lành. Không thử sao biết được. Mình sẽ giải thích cho Ron hiểu rằng bồ ấy đã sai khi nghi ngờ bạn bè.

Catherine nhún vai:

- Vậy bồ đi kiếm Ron đi, để xem bồ ấy có chịu nghe bồ nói không.

Hermione thốt ra câu gì nghe như "Đồ con trai" rồi ngoe nguẩy bỏ đi.

Catherine lưỡng lự không biết có nên đi vô không thì Harry mở cửa đi ra, thấy Catherine nó hỏi:

- Sao bồ đứng đây?

Catherine đáp:

- Tìm bồ đó. Có muốn đi dạo một vòng trước khi ăn sáng không?

Harry gật đầu, vậy là Catherine dẫn nó ra bờ hồ, không phải chỗ tụi nó hay ngồi mà ở một đoạn khác, cách khá xa chiếc thuyền đang neo đậu của trường Durmstrang.

Catherine mở đầu cuộc trò chuyện bằng một câu hỏi bâng quơ:

- Ron đâu rồi Harry?

Harry buồn bực tuôn ra một tràng:

- Bồ biết rõ mà. Tối qua mình cãi nhau với nó. Nó trách mình sao bỏ tên vào chiếc Cốc Lửa mà không rủ nó. Mình bảo mình không có làm điều đó, nó không tin, cho rằng mình nói xạo, muốn hưởng vinh quang một mình nên mới lén lút làm chuyện này mà không cho nó hay. Mình bảo nó nếu thích làm một thằng ngu trước toàn trường vào ngày thi đấu thì mình sẵn sàng nhường suất quán quân của mình cho nó, miễn là nó chịu đi cùng mình lên văn phòng cụ Dumbledore để đối chất về việc mình có bỏ tên vào chiếc Cốc Lửa hay không. Nó lại bày ra vẻ mặt biết-ngay-là-vậy-mà để nhìn mình, nói rằng cụ Dumbledore luôn bênh vực mình, dám cụ ấy thông đồng với mình. Tức quá nên mình mới mắng nó, kêu nó bớt nói xàm lại. Nó chửi mình là thằng thích chơi trội rồi kéo rèm đi ngủ. Bây giờ nó không thèm nhìn mặt hay nói chuyện với mình nữa. Vừa sáng ra là nó chạy đi đâu mất.

Catherine nghe xong im lặng một hồi lâu rồi đột nhiên bật cười thành tiếng, nó ôm bụng cười nghiêng ngả một hồi rồi mới nói:

- Hai bồ có thể cãi nhau đến mức đó luôn hả?

Harry nghe vậy càng tức giận hơn, nó la lớn:

- Bồ nghĩ chuyện này vui lắm sao? Còn cười được nữa.

Lúc bấy giờ Catherine mới thu lại nụ cười, tỏ ra áy náy:

- Ấy chết, mình xin lỗi. Mình vô duyên quá.

Harry bực mình hết sức, nó nổi cáu:

- Nếu bồ không nói ra được một lời đàng hoàng nào thì tụi mình nên vô Đại Sảnh Đường ăn sáng. Mình đói bụng lắm rồi.

Catherine nhún vai, nói:

- Bồ đừng nóng. Chính vì tính nóng nảy đó mà bồ với Ron mới cãi nhau to thay vì có thể kết thúc chuyện này trong êm đẹp.

Harry không cho là phải, lập tức đáp trả:

- Chính nó gây sự với mình trước. Mình cũng đã nói rõ các thầy cô đều thống nhất rằng bản thân mình không thể tự bỏ tên vào chiếc Cốc Lửa, nó đâu có nghe, thậm chí không để cho mình nói hết câu. Giờ bồ lại trách là mình nóng tính.

Catherine ôn tồn giải thích:

- Mình nói cả hai người đều nóng tính, không phải một mình bồ. Đúng là giận quá mất khôn. Theo như bồ kể thì chắc chắn hôm qua lúc cãi lộn hai người đã nói ra những lời nói làm tổn thương nhau, đúng chứ?

Harry im lặng một hồi mới trả lời:

- Ừ, nhưng Ron cũng đâu vừa gì. Nó dám bảo mình là một thằng nói xạo, chỉ muốn hưởng vinh quang một mình, cho nên mình mới nói nó là thằng ngu, không biết suy nghĩ. Nếu mình thích danh lợi như thế thì đã kết bạn với Draco Malfoy mà không chơi với nó. Nó lập tức bảo mình nếu muốn thì có thể qua nhà Slytherin mà chơi với Malfoy, chưa có muộn đâu. Nó còn giả bộ quan tâm hỏi mình đã biết nên ký tên như thế nào chưa, phòng trường hợp có người tới xin chữ ký. Mình mới đáp trả là mình không cần nó quan tâm, vì nó sẽ chẳng bao giờ có được chữ ký của mình đâu.

Catherine chờ cho Harry lấy lại bình tĩnh mới chậm rãi hỏi:

- Nhưng mà có bao giờ bồ đặt bản thân vào vị trí của Ron để tự hỏi tại sao Ron lại phản ứng như vậy không?

Harry vẫn còn rất giận Ron, nó đáp mà không suy nghĩ:

- Tại sao mình phải làm như vậy? Người sai là nó mà. Mình mới là người cần được thông cảm đây. Bồ có biết là cả đêm qua mình không ngủ được chỉ vì nó không? Tức cười thiệt chớ, người mà mình đã nghĩ là sẽ luôn tin tưởng mình hoá ra lại không hề tin tưởng mình một chút nào.

Catherine lựa lời khuyên nhủ:

- Ron sẽ tin tưởng bồ, chỉ là hiện tại bồ ấy cần thêm thời gian. Bồ nên thông cảm cho Ron, không dễ gì chấp nhận được chuyện này. Bồ ấy luôn phải lép vế trước ba người anh trai quá xuất sắc, ngay cả khi so về khiếu hài hước và óc sáng tạo bồ ấy cũng không là gì khi đứng bên cạnh cặp sinh đôi. Vậy đó, giờ thì đến lượt bồ cho Ron ra rìa khi có tên trong danh sách quán quân. Có lẽ bồ ấy hụt hẫng lắm. Trước giờ hai người đều cùng tiến cùng lùi, đâu có giống như bây giờ, bồ có cơ hội toả sáng, còn Ron thì vẫn giậm chân tại chỗ, chỉ có thể ngước lên mà nhìn.

Harry cự lại:

- Mình cho nó ra rìa hồi nào? Đó là do nó tự nghĩ thế. Mình cũng đâu có ham việc trở thành quán quân. Do bị người ta hãm hại chớ bộ.

Catherine kiên nhẫn giải thích:

- Mình không muốn nói thẳng ra nhưng Ron đang ghen tị với bồ, Harry à. Dù hai người là bạn thân và không ai nói ra điều này nhưng có lẽ từ tận đáy lòng Ron luôn cảm thấy lép vế so với bồ. Hễ người ta nhìn thấy bồ thì họ sẽ không còn chú ý đến Ron nữa, bồ ấy phải chịu đựng điều đó khi trở thành bạn với bồ. Dĩ nhiên tình bạn mà Ron dành cho bồ đã chiến thắng cảm giác tự ti của Ron. Thế nhưng sự kiện hôm qua giống như một giọt nước làm tràn ly. Bồ ấy cảm thấy bị phản bội, đại loại vậy. Có lẽ bây giờ bồ ấy cũng đang khổ sở lắm.

Harry bực mình ném mạnh một viên sỏi xuống nước khiến mặt hồ gợn sóng, nó nói:

- Mình chưa bao giờ có suy nghĩ xem thường nó. Mình coi nó như anh em ruột thịt, là người bạn quan trọng nhất trong đời. Nhiêu đó chưa đủ hay sao?

Catherine tiếp tục giải thích:

- Nhưng Ron cũng bị áp lực, Harry à. Bồ ấy cũng có khát khao muốn chứng tỏ bản thân, muốn mọi ánh mắt hướng về mình. Nhưng ông trời lại không ưu ái bồ ấy. Ron chẳng có tài năng gì đặc biệt, cũng không có người ba giàu có và quyền lực như Malfoy để mà vênh mặt, cho nên…

Harry ngắt lời Catherine, nói với vẻ cay đắng:

- Mình chưa bao giờ thích sự nổi tiếng này của mình, nó được đổi lấy bằng tính mạng của ba má. Mình căm ghét nó, thà làm một thằng đần vô danh mà có ba, có má còn hơn. Bồ đi mà nói với Ron rằng mình sẵn sàng đổi vai với nó, để nó trải qua cảm giác đi đâu cũng bị người ta nhìn chằm chằm vô trán rồi bàn tán về cái thẹo bằng vẻ mặt tò mò, hứng thú.

Catherine lắc đầu:

- Không. Mình không phải cú đưa thư mà thay bồ chuyển lời cho Ron. Hai người phải trực tiếp nói chuyện với nhau để hoá giải khúc mắc này.

Harry lại ném một viên sỏi xuống mặt hồ, nói:

- Mình sẽ không tìm Ron để giải thích thêm bất kỳ điều gì, nó phải tự nhận ra cái sai của nó. Mình đâu phải bảo mẫu của nó mà suốt ngày chạy theo kêu nó đừng làm trò trẻ con nữa.

Điều này không ngoài dự kiến của Catherine, nó im lặng không đáp. Harry lại lên tiếng:

- Mình rất thất vọng, Catherine à. Mình đã nghĩ Ron sẽ tin mình. Nói thật nhé, dù cả thế giới này không tin mình nhưng chỉ cần bồ ấy tin tưởng và đứng về phía mình thì mình cũng thấy vui rồi.

Catherine nói với vẻ giận dỗi giả vờ:

- Bồ ném mình, Hermione và Ginny đi đâu rồi? Tụi này cũng tin bồ mà.

Harry xua tay:

- Mình không có ý đó. Ý mình là Ron rất quan trọng với mình, và bây giờ nó làm mình thất vọng quá.

Catherine an ủi:

- Rồi bồ ấy sẽ hiểu bồ thôi.

Harry gật đầu. Cả hai ngồi im lặng bên nhau nhìn ra mặt hồ phẳng lặng. Chợt Harry lên tiếng:

- Cảm giác bất an của mình hoàn toàn đúng. Có người đang muốn hãm hại mình. Và mình sẽ tìm ra kẻ đó là ai.

Catherine hỏi:

- Vậy là bồ quyết định tham gia vào cuộc thi sao? Bồ không sợ hả? Kẻ địch trong tối còn chúng ta ở ngoài sáng, khó mà lường trước được sẽ có chuyện gì xảy ra. Cuộc thi Tam Pháp thuật rất nguy hiểm. Đáng lẽ bồ nên kiên quyết từ chối tham gia mới đúng.

Harry nói với vẻ thản nhiên như thể đang bàn về chuyện thời tiết chứ không phải chuyện liên quan đến tính mạng của nó:

- Mình không thể từ chối tham gia, hôm qua các thầy cô đã nói như thế. Một khi chiếc Cốc Lửa đã chọn ra quán quân thì người đó bắt buộc phải tranh tài cho tới cùng. Mình thấy chuyện này cũng tốt, thay vì ngồi yên một chỗ và sợ hãi có người đến tấn công thì mình sẽ chủ động hơn nếu tham gia vào mưu kế của hắn, đương nhiên là mình phải cố gắng sống sót, nếu mục đích của kẻ trong bóng tối là muốn giết mình.

Catherine cổ vũ:

- Chắc chắn là bồ sẽ không xảy ra chuyện gì, cụ Dumbledore và các thầy cô sẽ làm mọi cách để bảo vệ bồ. Mình với Hermione, cả Ron nữa, sẽ đồng hành cùng bồ.

Nghe Catherine nhắc đến Ron khoé miệng Harry nhếch lên một nụ cười mỉa:

- Chắc nó sẽ suy nghĩ lại mà tin mình nếu trong phần thi đầu tiên mình bị gãy tay hoặc cụt chân.

Catherine vội giơ tay bịt mồm Harry, giọng lo lắng:

- Bồ đừng nói gở như thế, không hay đâu. Và Ron sẽ chẳng bao giờ vui nổi nếu bồ bị như vậy. Bồ mà còn đem tính mạng bản thân ra để nói chơi như thế thì mình giận bồ luôn đó.

Harry không hiểu sao Catherine lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, nó gỡ tay bạn ra khỏi miệng mình, nhẹ nhàng nói:

- Mình sẽ không sao đâu.

Catherine hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, nói:

- Nhất định là vậy rồi. Mình đã hứa với chú Sirius là sẽ trông chừng bồ lúc chú vắng mặt mà.

Nghe nhắc đến chú Sirius, Harry sực nhớ ra chú ấy từng dặn nó có chuyện gì phải cho chú hay liền, nó hỏi Catherine:

- Mình có nên nói chuyện này với chú Sirius không? Mình sợ chú ấy lo lắng.

Catherine đáp:

- Nên chứ. Trước sau gì chú ấy cũng biết, và tốt nhất là chú ấy nên biết về chuyện này từ chính bồ chứ không phải mấy tin tức trên báo.

Harry phủi mông đứng dậy, nó nói:

- Bồ nói đúng. Bây giờ mình sẽ đi viết thư cho chú ấy luôn. Bồ cứ ăn sáng trước, đừng chờ mình.

Catherine giữ Harry lại, nói bằng giọng ngập ngừng:

- Nhân tiện bồ có thể giúp mình hỏi thăm tin tức thầy Lupin được không?

Harry không hề nghĩ ngợi nhiều, gật đầu đồng ý.

Catherine không vào Đại Sảnh Đường ăn sáng mà chạy lên Phòng Yêu Cầu để nghiên cứu độc dược. Nó có vài món thuốc cần phải được hoàn thành vào cuối năm học này.

Rõ ràng là chuyện thuyết phục Ron tin vào Harry khó khăn hơn Hermione nghĩ nhiều. Giữa trưa hôm ấy, Catherine gặp lại Hermione và cô bé lắc đầu, mặt buồn rười rượi. Hermione nói:

- Ron cứng đầu quá, chẳng chịu nghe mình giải thích gì hết. Bồ ấy thấy mình ở đâu là tránh mặt ở đó. Mình không dư hơi mà chạy theo khuyên nhủ Ron nữa, mất nguyên buổi sáng vì bồ ấy mà chẳng được tích sự gì.

Kể từ hôm ấy, hai cô bạn luôn phải ngồi giữa hai thằng con trai, cố gắng gợi chuyện để tụi nó nhìn mặt nhau nhưng Ron thì cố chấp không nhận sai mà Harry lại quá tự trọng để xuống nước làm hoà trước. Harry nói với Catherine và Hermione:

- Nếu nó không chấp nhận tin tưởng vào mình thì mình đành chịu. Mình không đời nào đi năn nỉ hay van xin nó hãy suy nghĩ lại về mình. Bây giờ mình chỉ nói chuyện lại với nó nếu nó chịu xin lỗi mình.

Ron chẳng buồn tâm sự lấy một câu với hai nhỏ bạn, nó chỉ đáp lại Hermione bằng những từ đơn giản như "ờ", "à".

Trừ giờ lên lớp là thấy mặt Ron, thời gian còn lại trong ngày thằng nhỏ luôn tìm cách tránh mặt các bạn, không biết trốn ở đâu nữa. Nhiều lần Catherine tìm Ron định tâm sự nhưng đều bị Ron đuổi đi với vẻ mặt cáu kỉnh. Ron nói:

- Mình biết bồ định nói gì nhưng mình không muốn nghe gì hết. Bồ hãy để cho mình được yên.

Catherine đáp lại:

- Nhưng mà làm như vầy bồ đâu có thấy vui, phải không? Sao bồ và Harry không nói chuyện thẳng thắn với nhau một lần cho xong?

Ron nạt:

- Mình vui hay không, không cần bồ quan tâm. Mình đã nói xong với nó từ đêm đó rồi. Bây giờ mình chỉ muốn được yên tĩnh. Bồ làm ơn đi giùm. Mình biết tỏng bồ về phe Harry, cả Hermione cũng thế. Hai đứa bồ đều cho rằng mình sai còn nó thì đúng. Vậy thì mình sai luôn cho hai bồ vừa lòng.

Catherine không giỏi làm người hoà giải, nó cũng thừa nhận luôn là nó không có kiên nhẫn với Ron như với Harry nên sau khi bị Ron đuổi đi tới lần thứ năm thì nó bỏ cuộc.

Harry gửi cho chú Sirius đã được hai tuần nhưng không thấy hồi âm. Việc chú Sirius mãi vẫn không gửi thư về càng khiến Harry không còn tâm trí đâu mà nghĩ về Ron. Nó bắt đầu lo lắng liệu chú Sirius có bị làm sao không.

Catherine lại phải mất một khoảng thời gian kha khá để thuyết phục Harry tin rằng chú Sirius không sao đâu, bởi vì chú ấy từng bảo có thể sẽ hồi âm trễ hơn bình thường mà. Nhưng Harry vẫn lo lắng Đuôi Trùn sẽ tìm cách để trả thù chú Sirius. Nghe xong Catherine bực mình nói:

- Gã ta sẽ không thể làm được gì chú Sirius. Có lẽ bây giờ gã ta đã mất hết phép thuật rồi.

Harry hỏi:

- Sao bồ biết?

Catherine biết mình nói hớ, nó vội chữa lại:

- Mình đâu biết, mình nói đại thôi. Chẳng phải bây giờ gã ta đang bị Bộ truy nã gắt gao sao, gã đâu dám manh động, như thế có khác gì lạy ông tôi ở bụi này. Mình chắc chắn gã ta sẽ không làm được gì chú Sirius đâu.

Harry gật đầu. Nó không tin tưởng lắm vào lý lẽ sứt sẹo của Catherine nhưng nó hy vọng chú Sirius được bình an.

Catherine công nhận Đuôi Trùn rất giỏi trong khoản chạy trốn và che giấu tung tích. Biết bao nhiêu người truy lùng suốt mấy tháng qua mà đến một cọng lông của gã họ cũng không tìm thấy. Nhưng nó có thể khẳng định rằng Đuôi Trùn đã mang theo Voldemort về Anh, còn chú Sirius bây giờ có lẽ vẫn đang ở nước ngoài, hai bên chắc chắn không chạm mặt nhau được, chú ấy về cơ bản là an toàn.

Nó chỉ mong chú Sirius không sớm tìm ra tung tích của Đuôi Trùn và quay về nước trong lúc này, như vậy sẽ nguy hiểm lắm. Tuy còn rất yếu nhưng Voldemort vẫn ra tay giết người được, chứng tỏ hắn ta đang dần hồi phục. Dù Đuôi Trùn mất hết phép thuật thì vẫn còn một kẻ đáng sợ như Voldemort chờ sẵn, chú Sirius làm sao chống lại Lời nguyền Giết chóc của hắn được chứ. Đó là chưa kể biết đâu Voldemort hướng dẫn Đuôi Trùn điều chế thuốc giải để khôi phục lại khả năng phép thuật của gã ta thì càng nguy hiểm hơn.

Cũng may Catherine đã tìm ra được một phương pháp để bảo vệ an toàn cho tính mạng của chú Sirius ở mọi lúc, mọi nơi. Nhưng đó là một loại pháp thuật cổ xưa, xưa đến nổi không biết có linh nghiệm hay không. Nhưng Catherine mặc kệ, nó phải thử thì mới biết được.

Vậy là những ngày sau đó Catherine vùi đầu vào nghiên cứu độc dược và pháp thuật cổ đến quên ăn quên ngủ, mặc kệ luôn việc Ron và Harry đã bắt đầu xem nhau như hai người xa lạ.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.