Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hội Vận động cho Quyền lợi Gia tinh

Tiểu thuyết gốc · 4071 chữ

Thấy Catherine đến, thầy Snape nói:

- Trò trễ năm phút. Ta hy vọng lần sau trò có khái niệm tốt hơn về thời gian.

Catherine ủ ê đáp:

- Con xin lỗi, thưa thầy.

Thầy Snape chỉ tay vô góc phòng, nơi đó có đặt mấy thùng gỗ và đủ thứ chai lọ thủy tinh khác nhau bày gọn gàng trên một bàn dài. Thầy nói:

- Từ giờ đến chín giờ, nhiệm vụ của trò là thử nghiệm tác dụng của thuốc lên đám ếch này, sau đó ghi chép lại rồi báo cáo cho ta vào thứ bảy tới.

Catherine kinh hoàng:

- Thưa thầy, con không thể. Quá tàn nhẫn!

Thầy Snape nói như ra lệnh:

- Ta biết trò có thể. Đừng nói thêm bất kì điều gì nữa mà hãy bắt tay vô làm đi.

Catherine mang găng tay cẩn thận rồi cầm khay dụng cụ thầy Snape đã chuẩn bị sẵn đi đến chiếc bàn dài mà thầy chỉ định. Điều khiến nó ngạc nhiên là lần này thầy không ngồi một chỗ nữa mà đứng sau lưng chỉ huy nó làm việc.

Nhiệm vụ của Catherine rất đơn giản, chuốc thuốc vô miệng mấy con ếch rồi chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra. Catherine đoán rằng đây là loại độc dược mới do thầy Snape phát minh, chỉ có điều tất cả các lọ độc dược đều có màu sắc và mùi vị na ná nhau, khó mà phân biệt được chúng khác nhau ở công đoạn điều chế nào.

Con ếch đầu tiên ré lên một tiếng kêu đầy kinh hoàng rồi lăn đùng ra chết trên tay Catherine ngay sau khi bị nó chuốc thuốc. Con thứ hai, thứ ba cũng chịu chung số phận. Catherine bị cảnh này doạ sợ đến run tay.

Hồi năm ngoái lúc thử thuốc Kháng sói nó chưa từng làm chết một con ếch nào, chủ yếu nó đánh giá thuốc đạt yêu cầu hay không qua màu sắc và mùi vị. Sự thật chứng minh, món thuốc Kháng sói của nó không hoàn toàn thành công dù bề ngoài trông không khác mấy so với thuốc do chính thầy Snape điều chế.

Lúc đó nó đã quá ngây thơ, nghĩ lại việc nó cho thầy Lupin uống loại thuốc bán thành phẩm ấy đúng là liều lĩnh. Bây giờ nó đã điều chế được thuốc Kháng sói đạt yêu cầu thì thầy Lupin lại không còn ở bên cạnh để mà dùng. Không biết giờ thầy ra sao rồi, hy vọng là thầy ở bên cạnh chú Sirius chứ đừng trốn vào trong chốn thâm sơn cùng cốc nào đấy mà tự dày vò bản thân.

Catherine lắc lắc đầu để xua tan những suy nghĩ tiêu cực ở trong lòng, nó hít sâu một hơi, tiếp tục đổ thuốc vô miệng con ếch thứ tư. Con ếch này sống thêm được mười mấy giây rồi cũng co giật liên hồi rồi sùi bọt mép chết trên tay nó.

Catherine cầm con ếch đã chết mà bàn tay run run, nó ném con vật vào thùng gỗ đựng xác ếch rồi ngồi lẩm nhẩm những biểu hiện của con ếch trước khi chết để cây viết lông ngỗng tự ghi lại. Vừa làm nó vừa thở dài ở trong lòng.

Trước đây nó chưa từng nghĩ tới mặt đen tối của lĩnh vực này. Các loại thuốc nó được học luôn có công thức rõ ràng và mức độ an toàn khi sử dụng gần như là tuyệt đối. Mọi thứ đều bày ra sẵn sàng và việc nó cần làm là điều chế theo đúng như chỉ dẫn. Vì lẽ đó mà nó đã quên mất rằng để có được những công thức độc dược gần như hoàn hảo ấy là cả một quá trình thử nghiệm lâu dài trên các sinh vật khác và trên cả con người.

Khi dùng đến lọ thuốc số bảy thì lũ ếch thí nghiệm không lập tức chết ngay mà bắt đầu phát sinh biến hoá. Catherine quan sát sự thay đổi về màu sắc, kích thước và các dấu hiệu sinh tồn khác của con ếch từ lúc bị chuốc thuốc cho đến lúc chết, đánh dấu vào tờ giấy da rồi ghi chú lại một cách cẩn thận.

Đến chín giờ, Catherine cũng đã hoàn thành xong công việc. Nó xử lý xác ếch, rửa dụng cụ, sắp xếp lại các lọ thuốc, ngồi hoàn tất bản báo cáo rồi mới ra về.

Nhìn ánh mắt như muốn bắt bẻ nhưng lại không thể tìm ra được một lỗi sai nào để chê bai của thầy Snape, Catherine vui vẻ rời khỏi văn phòng của thầy, trước khi đi nó lễ phép nói:

- Con xin chân thành cảm ơn thầy đã cho con cơ hội được trải nghiệm những điều này.

Thầy Snape không đáp lại mà chỉ phất tay một cách đầy chán ghét, ý bảo nó nhanh cút đi cho thầy nhờ. Catherine mỉm cười thật tươi với thầy rồi mới đóng cửa văn phòng lại.

Về đến phòng sinh hoạt chung, nó thấy Harry, Ron và Hermione đang ngồi nói gì đó với nhau, trên tay Hermione là một cái hộp vuông khá lớn.

Harry hỏi:

- Cấm túc thế nào, Catherine?

Catherine ngồi xuống bên cạnh Hermione, vui vẻ đáp:

- Cũng không tệ lắm. Thầy bảo mình thử thuốc lên lũ ếch. Hơi sợ nhưng mình đã học hỏi được nhiều điều.

Ron nói:

- Vậy thì tốt rồi. Mong là thầy không bắt bồ làm những việc đáng sợ như moi ruột lũ cóc tía.

Catherine cười:

- Mình đã moi ruột cả chục con cóc tía hồi năm nhất rồi, Ron à. Dĩ nhiên là chúng đã chết nên mình không thấy sợ lắm. Lần này thì khác, một chục con ếch mới phút trước còn nhảy nhót tưng bừng vậy mà lần lượt từng con chết trong tay mình. Hơi ớn. Nhưng việc cấm túc với thầy không hẳn là điều xấu. Mình đã học được nhiều thứ hay ho.

Nói đến đây Catherine đổi chủ đề, nó hỏi:

- Mấy bồ đang bàn bạc chuyện gì mà thấy có vẻ quan trọng vậy?

Hermione nhìn Catherine bằng ánh mắt lấp lánh:

- Bồ sẽ là thành viên thứ tư trong hội của mình.

Catherine hỏi lại:

- Hội gì?

Ron nói chen vào:

- Hột Vịt đẹt cho Quyền lợi Gia tinh. Hermione điên rồi Catherine ơi.

Hermione trừng mắt nhìn Ron, đoạn lấy ra một cái huy hiệu đưa cho Catherine:

- Là Hội Vận động cho Quyền lợi Gia tinh, Ron à. Của bồ nè Catherine.

Catherine cầm cái huy hiệu có dòng chữ đỏ trên nền vàng, nó hỏi:

- Mình phải đeo nó sao?

Hermione gật đầu:

- Đúng đúng, chúng ta nên đeo nó lên ngực áo, để tuyên truyền rộng rãi.

Và rồi cô bé bắt đầu bài diễn văn dài gần mười lăm phút về mục đích thành lập Hội Vận động cho Quyền lợi Gia tinh khiến Harry và Ron ngồi nghe mà ngán ngẩm. Kết thúc bài diễn văn, Hermione phân công:

- Catherine là thủ quỹ, quản lý chi tiêu của hội. Harry là thư ký, bồ có nhiệm vụ ghi lại biên bản các cuộc họp, còn Ron sẽ cùng mình vận động các bạn khác để kết nạp thêm thành viên.

Ron nhăn mặt hỏi:

- Tại sao lại là mình với bồ đi vận động?

Hermione đáp với vẻ đương nhiên:

- Vì bồ cần phải thay đổi tư duy cố hữu về sự nô lệ gia tinh. Một khi tìm hiểu sâu vào vấn đề này bồ sẽ thấy gia tinh bị đối xử bất bình đẳng như thế nào trong hàng trăm năm qua. Mục tiêu ngắn hạn của chúng ta là đảm bảo môi trường làm việc thân thiện, công bằng, chế độ lương thưởng rạch ròi và các phúc lợi khác như nghỉ phép, hưu bổng của gia tinh. Mục tiêu dài hạn là thay đổi quy định về việc không được sử dụng đũa phép đối với gia tinh, cố gắng nâng cao địa vị của gia tinh trong giới phù thuỷ. Họ cũng được quyền lên tiếng trong những sự kiện trọng đại, được quyền tham gia bầu cử cũng như tự ứng cử vào các vị trí quan trọng như con người chúng ta.

Ron trợn tròn mắt nhìn Hermione, cố gắng nín cười để không làm bạn bị quê. Điệu bộ của Ron lúc này như thể những lời Hermione vừa nói là câu chuyện hài hước nhất mà nó được nghe trong đời. Nó vừa bực mình vừa thấy tức cười, cứ như vậy mà nhìn Hermione một cách trân trối.

Hermione không thèm để ý đến thái độ của Ron, cầm lấy một cái huy hiệu rồi chủ động chồm qua cài lên ngực áo Ron khiến thằng này đỏ mặt, không biết vì tức hay vì lý do khác. Cuối cùng Ron mở miệng, nói với vẻ nhượng bộ:

- Mình sẽ đeo nó, nhưng mà bồ không thể ép mình cầm cái thùng huy hiệu này đi mời mọc người ta mua.

Hermione nhoẻn miệng cười:

- Được rồi. Bước đầu được như thế là quá tốt rồi.

Xong vụ H.V.Đ.C.Q.L.G.T, bốn đứa xúm lại làm bài tập cùng nhau thêm một tiếng nữa rồi mới đi ngủ.

Sang tuần, Harry nhận được thư của chú Sirius hỏi thăm tình hình sức khoẻ của nó và các bạn, kèm theo một bao kẹo to đùng mà chắc chắn trong nước không hề bán.

- Vậy là chú ấy đang ở nước ngoài. Không biết chú ấy bận rộn chuyện gì nữa. - Harry gấp thư của chú Sirius lại cất vào trong cặp, nói.

Catherine không muốn Harry lo lắng với cái suy nghĩ chú Sirius đang săn lùng Đuôi Trùn nên nó nói:

- Chờ chú ấy về rồi hỏi. Chắc chú ấy đi làm ăn hay gì đấy.

Harry lại không cho là vậy:

- Ngó chú Sirius không giống như người sẽ chịu lăn xả lo chuyện làm ăn buôn bán. Chú ấy từng nói với mình tiền của chú ấy đủ để ăn xài ba đời mà vẫn không hết. Chẳng biết bây giờ chú ấy đang làm gì nữa, mong là chú được an toàn.

Catherine trấn an Harry:

- Giờ chú Sirius đã có con trai đỡ đầu là bồ rồi, chú ấy sẽ vì bồ mà chú ý đến an toàn của bản thân. Chú ấy rất giỏi, và cũng không phải là người vô trách nhiệm. Bồ hãy tin tưởng ở chú.

Harry gật đầu, bóc túi kẹo ra chia cho các bạn. Nó không cần chú Sirius sống vì nó, nó chỉ mong chú an toàn và được làm những gì chú muốn.

Tâm trí của Harry không còn suy nghĩ nhiều về chú Sirius nữa khi các môn học ngày càng trở nên khó hơn và yêu cầu cao hơn, buộc nó phải tập trung học hành nếu không muốn lẹt đẹt về điểm số.

Trong khi đó, tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nhanh chóng trở thành tiết học không thể ưa nổi của Catherine.

Bữa nay Moody Mắt Điên giả yêu cầu tụi học trò xếp hàng để ông ta ếm Lời nguyền Độc đoán lên từng đứa, xem có đứa nào kháng cự được lời nguyền này không.

Nghe Moody giả nói vậy Hermione tỏ vẻ hoài nghi, nó giơ tay xin phát biểu ý kiến, được ông ta cho phép, nó nói:

- Thưa thầy, chẳng phải thầy đã nói Bộ cấm sử dụng Lời nguyền Độc đoán lên người khác, nếu làm trái sẽ bị nhốt vô ngục Azkaban ngay sao? Liệu có ổn không khi thực hiện lời nguyền ấy ở trong lớp học? Liệu có để lại di chứng gì không ạ?

Gương mặt vằn vện vết thẹo của Moody giả nhăn lại một cách hung dữ, ông ta gắt gỏng nói:

- Nếu không ếm lên các trò thì làm sao các trò cảm nhận được sự chân thực của việc bị trúng lời nguyền? Làm sao ta dạy các trò cách chống lại lời nguyền được khi mà các trò không hình dung nổi lúc bị ếm sẽ trải qua những cảm giác gì? Nếu trò ngờ vực việc này gây hại đến sức khoẻ của trò thì trò được miễn thực hành, mời đi ra khỏi lớp ngay lập tức. Nhưng ta buộc phải nhắc nhở trò rằng miễn thực hành trên lớp không có nghĩa là được miễn thi thực hành vào cuối học kỳ.

Hermione bị những lời nói sắc bén của Moody giả doạ sợ. Chuyện gì chứ chuyện học hành thì không giỡn chơi được, đời nào nó chịu bỏ qua một nội dung quan trọng như vậy, nó vội nói:

- Đương nhiên là con sẽ ở lại thực hành.

Trong lúc Hermione phát biểu ý kiến, Catherine đã nhân cơ hội đó mà nhanh chóng trốn xuống cuối hàng. Harry thấy vậy cũng đi theo Catherine, thành ra Catherine lại đứng trước Harry. Nó nhỏ giọng hỏi:

- Từ bao giờ mà bồ ngại thực hành trong tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám vậy Harry?

Harry nhìn Ron ở đầu hàng vừa trúng lời nguyền và đang nhảy tưng tưng như bị ai đó giật giây thì rùng mình, đáp:

- Mình không ưa nổi chuyện này. Dù thầy Moody có nói gì đi nữa thì cách làm của thầy vẫn khiến mình thấy ớn.

Catherine thì thầm vào tai Harry:

- Thử cảm giác bị ếm một chút cũng tốt, nếu biết cách để chống lại thì càng tốt hơn.

Harry không nói gì. Nó nhìn những đứa bạn cùng lớp bị Lời nguyền Độc đoán điều khiển làm ra đủ loại hành động điên rồ, trong lòng thầm hạ quyết tâm dù có chết nó cũng sẽ không để bản thân trở nên giống như vậy.

Càng ngày Catherine càng bị đẩy lên gần Moody giả hơn, khi tới lượt nó, gương mặt méo mó của ông ta nở ra một nụ cười:

- Trò Evans, tiến lên một cách mạnh dạn đi nào. Đứng cuối hàng không giúp trò trốn tránh được chuyện này đâu.

Catherine thầm than trong lòng, quả nhiên là không thể giấu được con mắt phép luôn xoay tít thò lò đó.

Bất thình lình thầy Moody chĩa đũa phép vô Catherine mà hô:

- Imperio!

Catherine cảm thấy đầu óc nó trống rỗng một cách mơ hồ, cả người nó nhẹ bẫng đi, chỉ còn lại cảm giác lâng lâng vui sướng. À mà không, đâu đó trong đầu nó vẫn tồn tại một tia ý thức để nó nhận ra bản thân mình đang đứng giữa lớp. Chợt có giọng nói vang lên sâu trong đầu nó:

- Co chân lên và nhảy lò cò đi!

Catherine mơ màng định co chân lên nhưng ngay lúc đó, tia ý thức duy nhất còn sót lại ấy bỗng trở nên mạnh mẽ, đánh bật giọng nói sai khiến đang len lỏi trốn sâu trong tiềm thức, nó nghe thấy mình hét lên:

- Không!

Khi Catherine lấy lại quyền kiểm soát suy nghĩ của mình, nó thấy thầy Moody đứng ở một khoảng cách khá xa, nhìn nó bằng ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn một tia hiểm độc khó mà nhận ra được nếu không tinh ý.

Catherine chắc chắn mình không nhìn nhầm, đó là ác ý. Nó có thể nhìn ra được dù chỉ là trong một khoảnh khắc, bởi vì nó từng trải qua cảm giác đó vô số lần ở kiếp trước.

Sau vài giây sững sờ, nó nghe Moody giả nói:

- Thật đặc biệt. Lời nguyền Độc đoán không những không ảnh hưởng đến trò mà trò còn dội ngược nó lên người ta.

Nếu là giáo viên khác chắc chắn nhà Gryffindor sẽ được cộng điểm vì biểu hiện xuất sắc của Catherine, nhưng Moody giả chỉ nói thế rồi kêu Harry tiến lên để ông ta tiếp tục. Và ngạc nhiên thay, Harry cũng nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế của thầy Moody, nó không đánh bật được lời nguyền như Catherine nhưng nó cũng không để bị điều khiển như các học sinh khác.

- Ý chí kiên định. Tốt, rất tốt! - Thầy Moody nói với Harry như vậy khi tiết học kết thúc.

Hậu quả mà Lời nguyền Độc đoán để lại kéo dài rất lâu, đến tận tối mà nhiều đứa thần kinh yếu vẫn còn nói năng lắp bắp hoặc run rẩy tay chân.

Lúc ngồi ăn ở Đại Sảnh Đường Hermione hỏi Catherine:

- Sao bồ làm được như vậy?

Catherine không hiểu, hỏi lại:

- Mình làm gì?

Hermione nói:

- Bồ dội ngược lời nguyền lên người thầy Moody, thầy ấy đã co chân lên và suýt thì thầy ấy đã nhảy lò cò.

Catherine không ngờ nó lại làm được tới mức đó, trước ánh mắt tò mò của các bạn nó nói:

- Mình cũng không biết nữa. Mới đầu khi bị trúng lời nguyền mình cũng rất mơ hồ, nhưng rồi mình nhanh chóng tỉnh táo lại khi nghe thầy bảo mình co chân lên và nhảy lò cò. Lúc mình mở mắt ra thì thầy Moody đứng cách xa mình cả mấy thước.

Harry cũng có kinh nghiệm trong vụ này, nó giải thích:

- Cũng dễ hiểu thôi, chính cái suy nghĩ không muốn làm hành động đó của bồ đã giúp bồ thoát khỏi lời nguyền, mình cũng vậy á.

Hermione không phục, hỏi ngược lại Harry:

- Nhưng bồ đâu có làm được như Catherine. Bồ ấy dội ngược lại lời nguyền luôn, như thể bồ ấy đã ếm Lời nguyền Độc đoán lên người thầy Moody. Bồ giải thích sao về chuyện này?

Catherine lập tức phủ nhận:

- Mình thề là mình không ếm Lời nguyền Độc đoán lên thầy Moody. Có lẽ ý chí của mình quá mạnh mẽ nên đã ảnh hưởng đến tâm trí thầy ấy.

Hermione vội trấn an Catherine, giọng đã mềm mỏng hơn:

- Đương nhiên là mình tin bồ không làm vậy. Mình chỉ thắc mắc bồ chống lại lời nguyền bằng cách nào thôi.

Bản thân Catherine còn không biết nó đã làm điều đó như thế nào thì sao chia sẻ bí quyết với Hermione được. Nó đang ngồi im lặng suy nghĩ thì bỗng nghe thấy Ron lên tiếng, giọng hơi quạu:

- Bồ làm ơn dẹp chuyện này qua một bên được không, Hermione? Bồ như vậy là vì bồ không chấp nhận được sự thật rằng bồ đã uốn dẻo và làm xiếc trước cả lớp trong khi Catherine và Harry lại có thể vượt qua việc bị điều khiển bởi Lời nguyền Độc đoán chỉ trong lần thực hành đầu tiên. Mình nói có đúng không? Đây là khả năng trời ban của từng người, bồ không có được thì cũng đừng nên tỏ ra ghen tị như vậy. Bản thân bồ cũng đã giỏi lắm rồi, mắc mớ gì cứ cố trở nên hoàn hảo cho mệt vậy?

Hermione quay sang nhìn Ron bằng ánh mắt tức giận xen lẫn uất ức, con nhỏ bỏ dở bữa ăn và ôm cặp chạy biến ra khỏi Đại Sảnh Đường.

Catherine nói với Ron:

- Không cần biết ai đúng, ai sai, nếu bồ không xin lỗi Hermione trong tối nay thì tình bạn giữa hai bồ sẽ cứ như vậy mà chấm dứt đó.

Ron nghe vậy thì buồn bực vò đầu bứt tai, sau đó cũng ôm cặp chạy đi.

Chỉ còn lại hai đứa, Harry nói với Catherine:

- Mong là Ron với Hermione sớm làm lành.

Catherine chán nản gật đầu. Nó hoàn toàn không cố ý dội ngược lời nguyền lên Moody giả. Trước khi bắt đầu nó còn tính giả bộ bị trúng lời nguyền để khỏi gây chú ý, nhưng không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra như thế này.

Hermione giận Ron suốt một lễ sau đó và chỉ chịu nói chuyện lại sau khi thấy Ron đã thực sự hối hận vì những lời nói của mình.

Hermione nhấn mạnh:

- Mình không hề ghen tị gì với Catherine và Harry. Mình chỉ muốn biết tại sao hai bồ ấy làm được như vậy. Những việc mơ hồ hay nằm ngoài tầm kiểm soát đều tiềm ẩn nguy hiểm.

Ron vội đáp:

- Mình tin bồ.

Hermione liếc xéo Ron, không nói thêm gì nữa mà tiếp tục làm bài tập của mình.

Harry và Catherine thở phào nhẹ nhõm khi thấy hai đứa bạn làm lành. Tụi nó không cần phải ngồi giữa để mà khuyên giải nữa rồi.

Cứ như vậy, chỉ mới trải qua hai tháng học mà bài vở đã chất cao như núi khiến đám học sinh không cách nào có được thời gian rảnh để chơi bời như trước.

Trước Lễ hội ma Halloween một tuần thì thông tin đầu tiên về cuộc thi Tam pháp thuật được hé lộ.

Phái đoàn trường Beauxbatons và trường Durmstrang sẽ đến vào lúc sáu giờ chiều ngày hai mươi tám tháng mười.

Tin tức này khiến học sinh toàn trường rất háo hức, vì đây là lần đầu tiên tụi nó được nhìn thấy học sinh trường phù thuỷ khác.

Trong suốt một tuần lễ đó, mọi ngóc ngách trong toà lâu đài được trải qua một cuộc tẩy rửa toàn diện, sáng bóng và sạch sẽ một cách đáng ngạc nhiên.

Đám học sinh cứ thế mà nôn nao, xôn xao suốt cả một tuần sau đó, không còn tập trung học hành mà chỉ muốn tán dóc về cuộc thi và các học sinh trường khác, không biết họ trông như thế nào và có biết nói tiếng Anh hay không.

Vào ngày hai mươi tám tháng mười, học sinh toàn trường không hẹn mà cùng thức dậy sớm chạy xuống Đại Sảnh Đường để ngắm nghía toà lâu đài đã được trang trí lộng lẫy theo cách trước đây chưa từng có.

Bốn đứa nhóm Harry ngồi xuống kế bên cặp anh em sinh đôi nhưng hai anh nhanh chóng đứng dậy kiếm một chỗ cách tụi nó khá xa mà tiếp tục thảo luận chuyện gì đó. Ron tò mò lại gần hỏi nhưng bị đuổi đi, Hermione thấy vậy liền đẩy cái hộp huy hiệu về phía Ron mà nói:

- Chúng ta đã có mười lăm thành viên, và tốt nhất là bồ nên tranh thủ kết nạp thêm người hơn là đi tò mò chuyện của người khác.

Ron cự lại:

- Họ mua huy hiệu chỉ vì họ muốn bồ để họ yên.

Catherine hoà giải:

- Được rồi, ăn sáng nhanh rồi chuẩn bị chào đón trường Durmstrang và trường Beauxbatons đến nào.

Hermione nói:

- Chiều họ mới tới mà Catherine. Nếu bồ không phiền thì có thể cùng mình đi vận động các học sinh trường khác vô hội.

Catherine thản nhiên đáp:

- Được thôi. Hi vọng là họ chịu nói chuyện với mình và hiểu mình nói gì.

Lúc này thì hai anh em sinh đôi đã bàn xong chuyện và đi tới ngồi gần tụi nhỏ, anh Fred cầm cái huy hiệu lên ngắm nghía mà nói:

- Em từng vô nhà bếp của trường chưa, Hermione?

Hermione lắc đầu.

Anh George tiếp lời:

- Tụi anh thì vô hoài. Và em biết không, chúng rất hạnh phúc.

Anh Fred bổ sung:

- Chúng nghĩ chúng có được công việc tốt nhất. Sự hài lòng của tụi mình là sự trả công mà chúng thích nhất, không phải tiền bạc.

Hermione mím chặt môi.

Anh George lại nói:

- Đôi khi em quá lạm dụng việc suy bụng ta ra bụng người.

Anh Fred cười:

- Nhưng tụi anh vẫn sẽ mua ủng hộ em hai cái.

Anh George lấy hai cái huy hiệu rồi bỏ bốn đồng Sickle vô lại trong hộp:

- Biết đâu suy nghĩ điên rồ của em có thể thay đổi thế giới.

Hai anh em sinh đôi cùng cười rồi ôm cặp bỏ đi. Hermione nhìn Ron mà nói:

- Thấy không, mười bảy thành viên rồi đấy.

Ron nhún vai, nó đậy nắp hộp huy hiệu lại rồi bỏ vào trong cặp như thể không muốn nhìn thấy thêm một giây phút nào.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.