Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hung tinh

Tiểu thuyết gốc · 2862 chữ

Sự kiện Sirius Black đột nhập vào phòng ngủ nam sinh nhà Gryffindor đã khiến toàn trường bị một phen hú vía, nhưng nhiều hơn là tò mò diễn biến cụ thể của vụ đột nhập. Ron bỗng trở nên được săn đón và đi tới đâu cũng bị vây quanh bởi những đứa hiếu kỳ muốn biết chuyện gì đã xảy ra vào rạng sáng kinh hoàng đó.

Ngay hôm ấy, khi cả trường đã biết chuyện, lúc xuống Đại Sảnh Đường ăn sáng Malfoy bày ra vẻ mặt chân thành đầy giả tạo mà khuyên Ron, Neville, Dean và Seamus tốt nhất là nên nghĩ tới chuyện đổi phòng ngủ hoặc tống Harry ra khỏi ký túc xá nam sinh nếu không muốn bị mất mạng oan uổng. Nó nói lớn, giọng oang oang:

- Tụi bây nghĩ mà coi, lần này tụi bây thoát được một kiếp chớ đâu có chắc lần sau cũng may mắn như vậy. Sirius Black dễ gì chịu để yên, có khi năm nay là năm cuối cùng tụi bây còn được đi học hổng chừng. Tao thấy tụi bây thật tội nghiệp khi có đứa bạn cùng phòng xúi quẩy như thằng Potter.

Harry nghe xong thì không những không tức giận mà còn hướng ánh mắt nhìn các bạn, nhún vai nói:

- Dù thấy ghét nhưng nó nói đúng đó. An toàn tính mạng vẫn là trên hết. Mấy bồ có thể dọn đi nếu muốn.

Ron bực mình quát:

- Bồ đừng có nói như vậy. Mình sẽ không đi đâu hết.

Rồi nó trừng mắt nhìn Malfoy, gằn giọng:

- Nhà Gryffindor không cần một Slytherin như mày cho lời khuyên đâu, thằng chết nhát.

Seamus cũng lịch sự từ chối lời khuyên của Malfoy, nó nói:

- Tôi thấy chẳng có lý do gì để phải dọn đi hay thay đổi bạn cùng phòng, cảm ơn.

Neville thì rụt rè nói:

- Bà nội luôn dạy tôi rằng không thể bỏ rơi bạn bè trong mọi tình huống.

Dean nói với Malfoy bằng vẻ mặt tràn đầy tự tin:

- Tôi cảm thấy Harry là một người bạn cùng phòng tuyệt vời. Nếu bồ ấy gặp nguy hiểm thì tôi sẽ giúp một tay. Hy vọng lần sau Sirius Black có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, bởi vì hắn sẽ phải đấu một chọi năm.

Đám học sinh nhà Gryffindor nghe xong cùng phá lên cười, còn Malfoy và các bạn của nó thì đỏ bừng mặt vì quê độ, chỉ có thể hậm hực bỏ đi.

Mấy ngày kế tiếp thằng Malfoy không còn đi đến trước mặt mấy đứa nhà Gryffindor mà huênh hoang nữa.

Cũng trong tuần đó, vào tối thứ bảy, Harry đi tập Quidditch về khuya thì nhìn thấy một bóng đen trông như bóng của một con chó đang lấp ló sau bụi cỏ. Nó nhìn sang bà Hooch đứng ở cách đó không xa (bà là người luôn đi theo bảo vệ nó trong các buổi tập Quidditch), bèn đánh liều chạy lại gần kiểm tra nhưng không thấy gì hết. Bất chợt nó liên tưởng tới Hung tinh mà cô Trelawney đã tiên đoán cho nó hồi đầu năm, nó đã thấy con gì đó trông giống chó theo dõi nó mấy lần rồi, nghĩ như vậy đột nhiên thấy sợ hết sức.

Harry kể chuyện này cho các bạn nghe nhưng Hermione lập tức gạt phắt đi, nói:

- Bồ đừng có tin ba cái lời tiên đoán nhảm nhí đó nữa. Không có một con Hung tinh nào hết, thứ bồ nhìn thấy có thể là bóng của cây cối xung quanh đó mà thôi.

Catherine đồng tình với Hermione, nói:

- Đừng tự mình hù mình nữa Harry à. Cô Trelawney mà bói linh như vậy thì giờ cô không ngồi dạy trong trường Hogwarts đâu.

Ron tỏ vẻ nó có cùng suy nghĩ với hai đứa con gái, nó trấn an Harry:

- Người bị Hung tinh chiếu mạng thật sự sẽ không ai ăn ngon ngủ yên và vui vẻ như bồ trong suốt mấy tháng trời như vầy đâu. Họ chết ngay trong vòng hai mươi tư tiếng đồng hồ, ông cậu Bilius của mình, bồ còn nhớ mình đã từng nhắc tới chứ? Ổng là ví dụ điển hình cho việc bị Hung tinh chiếu đó. Mà bồ thì coi bộ sống lâu hơn ổng nhiều, nên bồ đừng có lo, không phải Hung tinh đâu.

Harry nghe vậy thì gãi đầu cười, cũng phải, chắc do nó hoa mắt nên nhìn nhầm thôi, chẳng có Hung tinh nào mà lại dễ tính để nó sống lâu như vậy, đó là trong trường hợp thật sự có Hung tinh nha.

Bởi vì vụ đột nhập của Sirius Black mà các học sinh không được phép đi lại ở sân trường nữa, cho nên đến tiết Chăm sóc sinh vật huyền bí tụi nhỏ phải đứng ở tiền sảnh chờ bác Hagrid hộ tống tới lớp học ngoài trời.

Bác Hagrid không phải buồn khổ vì vụ xử án con Bằng Mã như trong truyện nên hiện giờ lớp học của bác cũng đã đi vào quỹ đạo. Một số học sinh có niềm đam mê với các sinh vật huyền bí đã chính thức trở thành học trò cưng của bác ấy, bên cạnh bốn đứa nhỏ nhà Gryffindor.

Catherine cảm thấy chuyện này khá tốt. Những học sinh đó sẽ giúp cho cả trường nhận ra tầm quan trọng của việc hiểu rõ về tập tính các sinh vật huyền bí sẽ có ích với một phù thủy như thế nào. Ngay cả nhà Slytherin bây giờ cũng đã thôi phàn nàn về những sinh vật kì dị mà bác Hagrid giới thiệu trên lớp, tụi nó bắt đầu nghe giảng bởi vì tụi nó nhận ra cái nguy cơ có thể bị các nhà khác bỏ tụt lại phía sau trong môn học này.

Catherine để ý thằng Malfoy mấy tháng nay mỗi lần vô tiết Chăm sóc sinh vật huyền bí đều rất yên lặng, không đứng ngắm mây trời thì cũng ngồi tựa gốc cây nhìn ra xa xăm, không hề chú ý nghe giảng mà cũng không giống như đang mưu đồ chuyện xấu gì. Hành động này không giống tính cách bình thường của Malfoy nhưng cũng vì nó trầm tính hẳn như vầy mà Catherine đỡ lo lớp của bác Hagrid xảy ra vấn đề gì.

Đó là chỉ riêng trong tiết Chăm sóc sinh vật huyền bí mà thôi, vô giờ Độc dược thằng Malfoy lại hiện nguyên hình là một thằng nhóc khó ưa.

Dạo gần đây không biết thằng này ăn trúng cái gì mà cứ xung phong đòi giúp Catherine chuẩn bị nguyên liệu, nhưng toàn làm hỏng bét cả lên khiến con nhỏ giận tím người. Không những thế đến cuối giờ nó còn phải nghe thầy Snape chê bai đủ kiểu mà không thể lên tiếng thanh minh làm nó tức muốn lật bàn. Hễ nó mở miệng định cãi lại là thầy Snape lại nhìn nó bằng ánh mắt hung ác, nó bỗng hiểu ra nếu nó mà dám phản kháng chắc chắn sẽ khiến cho nhà Gryffindor bị trừ điểm.

So với tiết Độc dược thì tiết Tiên tri đúng là thảm hoạ. Từ đầu năm đến giờ cô Trelawney không nhìn thấy một điềm lành nào ở trên người của Catherine. Sau khi kết thúc bài dạy về Bói lá trà thì tới bài Bói chỉ tay và nó đã bị cô phán sẽ không thể sống quá hai mươi tuổi khiến Hermione nghe mà bực mình thay cho Catherine.

Một ngày gần cuối tháng ba, cô Trelawney tuyên bố cả lớp sẽ học môn Bói cầu pha lê bởi vì cô vừa nhận được tín hiệu từ vũ trụ mách bảo rằng đề thi năm nay sẽ liên quan đến chủ đề này.

Hermione nghe vậy lắc đầu ngao ngán, con nhỏ nhìn cuốn sách Vén Màn Tương Lai trên bàn, chẳng buồn giở ra. Nó nói với Catherine bằng một cái giọng nghe sao mà mỉa mai hết sức:

- Chính cô Trelawney ra đề thi, thì cô nói gì mà chẳng được. Cái gọi là tiên đoán hóa ra cũng chỉ là sự sắp đặt của con người mà thôi.

Catherine tỏ vẻ nó cũng hết cách, lỡ đăng ký rồi thì ráng học chứ biết sao giờ.

Cô Trelawney giảng bài chừng mười phút rồi để tụi học trò tự thực hành bằng cách nhìn vào quả cầu pha lê trước mặt chúng.

Dĩ nhiên là chẳng ai nhìn thấy gì, bởi vì dù sao đâu phải ai cũng có thiên phú trời sinh trong lĩnh vực này. Harry và Ron đang thảo luận với nhau về mấy chuyện tào lao trên trời dưới đất thì cô Trelawney đi tới, nhìn chăm chú vô quả cầu pha lê trên bàn hai đứa, sau đó run rẩy phán một câu xanh rờn:

- Là Hung tinh, nó ngày càng rõ ràng hơn rồi, nó đang dần đến gần trò hơn bao giờ hết, Potter à.

Hermione ở bàn bên cạnh thấy sắc mặt của Harry tái xanh tái đỏ thì bất mãn kêu lên:

- Chẳng có Hung tinh gì ở đây hết. Cô đang hù dọa học sinh của mình một cách vô lý đó, thưa cô.

Cô Trelawney tỏ ra bị xúc phạm ghê gớm, cô giơ tay lên chỉ về phía Hermione, nói:

- Ta không muốn nói điều này nhưng từ ngày đầu tiên trò bước chân vô lớp ta đã thấy ở trò không có những tố chất cần thiết để học tốt môn Tiên tri học. Thứ lỗi cho ta nói thẳng, chưa bao giờ ta thấy có một học sinh nào tầm thường, thô tục, không có Nội nhãn và vô phương cứu chữa như trò.

Không cần nói cũng biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, Hermione ôm cặp rời khỏi lớp Tiên Tri và tuyên bố từ bỏ môn học này.

Catherine nhìn sang bàn của Harry và Ron, ba đứa đồng loạt lắc đầu thở dài.

Hermione đã gần như bị vắt kiệt sức khi đăng ký học tất cả các môn, và môn Tiên tri học thì lại quá hên xui may rủi và chẳng giúp ích gì được cho con nhỏ nên nó lựa chọn từ bỏ cũng là điều dễ hiểu.

Còn nhớ có lần cô bé bị lẫn lộn giờ học của các môn nên đã bỏ lỡ một tiết Số học và một tiết Chăm sóc sinh vật huyền bí buổi chiều vì ngủ quên trong phòng sinh hoạt chung. Harry và Ron đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy Hermione luôn đặt việc học lên hàng đầu và không vắng buổi nào trong suốt hai năm qua lại thành ra như vậy vì học quá nhiều, còn suýt thì ngủ gục trong giờ Lịch sử phép thuật, đó quả là chuỗi sự kiện hiếm có.

Càng gần đến cuối năm thì Hermione càng bị quá tải, xém xíu phạm phải sai lầm nghiêm trọng trong giờ Độc dược. Vì phải đứng quá lâu để điều chế thuốc trong khi hai mắt không thể mở nổi nên cô bé đã bỏ nhầm nguyên liệu vào món thuốc trị ghẻ lở khiến cho món thuốc sôi lên và bắt đầu trào ra. Cũng may Catherine đã nhanh chóng chạy lại và bỏ thêm một số nguyên liệu khác vô để chữa cháy, món thuốc trở lại bình thường ngay tắp lự nhưng với thầy Snape thì hành động nhầm lẫn của Hermione là đáng xấu hổ và vì lẽ đó nhà Gryffindor bị trừ năm mươi điểm.

Sự ra đi của Hermione càng khiến cho Lavender và Parvati tin tưởng nhiều hơn vào những lời tiên đoán của cô Trelawney, đến nỗi tụi nó ước gì có thể được trò chuyện cùng cô mỗi ngày để rèn luyện Nội nhãn, từ đó có thể nhanh chóng soi sáng tương lai và thay đổi vận mệnh của bản thân.

Vào thứ bảy tuần cuối cùng của tháng ba có chuyến đi chơi ở làng Hogsmeade. Mặc cho Hermione phản đối và đe dọa sẽ méc cô McGonagall, Harry vẫn nhất quyết trốn đi chơi với Ron dưới tấm áo khoác tàng hình và trong lúc hùa theo bạn chọc phá nhóm thằng Malfoy thì tấm áo bị tuột xuống và thằng Malfoy đã ngay lập tức chạy về méc thầy Snape khi thấy đầu của Harry lơ lửng giữa không trung.

Không cần nói cũng biết, suýt thì Harry bị tóm, cũng may nó đã nhanh chân hơn Malfoy và có mặt ở Đại Sảnh Đường trước khi thầy Snape tìm đến nó để chất vấn về chuyện cái đầu của nó xuất hiện ở làng Hogsmeade.

Thầy Snape dẫn Harry về văn phòng thầy ấy rồi lục soát khắp người Harry nhưng không tìm thấy bất cứ thứ gì khả nghi để chứng tỏ là thằng nhỏ từng có mặt ở Hogsmeade nên sau một hồi lời qua tiếng lại thầy đành tức giận thả Harry đi.

Hôm ấy sau khi chia tay Harry ở bức tượng phù thủy một mắt Catherine đã ngồi cả ngày ở Phòng Yêu Cầu để luyện chế thuốc Kháng sói nên chẳng hề hay biết gì cho đến bữa ăn tối, khi Harry kể lại mọi chuyện. Thằng nhỏ vui vẻ nhận lại tấm Bản đồ Đạo tặc từ tay Catherine, nói:

- May mà mình nhờ bồ giữ dùm đó, không thì có khi đã bị thầy Snape tịch thu rồi.

Catherine nghiêm mặt nhắc nhở:

- Bồ đó, mình đã dặn biết bao nhiêu lần là đừng có chơi giỡn quá trớn để rồi mang họa mà bồ không nghe.

Harry đặt một miếng cá phi lê chiên giòn vào đĩa rồi đưa cho Catherine, bắt đầu đánh trống lảng:

- Món bồ thích nhất nè, ăn nhiều vào nha.

Catherine cũng không muốn trách cứ Harry làm gì, nhận lấy cái đĩa và bắt đầu đánh chén ngon lành.

Thời gian cứ thế thấm thoắt trôi qua, càng gần đến ngày thi cử thì bài vở càng nhiều.

Catherine đã tiến thêm một bước trên con đường chế tạo thuốc Kháng sói của mình, nó đã suýt thành công đến hai lần và nó tin chắc mẻ thuốc sau sẽ khá hơn hay thậm chí đạt yêu cầu để uống.

Nó đã có dịp chứng kiến thành phẩm do thầy Snape điều chế sau khi liên tục kiếm cớ vào văn phòng thầy Lupin suốt một tuần lễ trước ngày trăng tròn chỉ để quan sát màu sắc và mùi vị của món thuốc Kháng sói hoàn chỉnh.

Vậy mà thầy Lupin chẳng nghi ngờ gì, cứ nghĩ mình có được một cô học trò hoạt bát và ham học hỏi. Mỗi lần thấy Catherine là thầy lại vui vẻ kêu nó vào bên trong văn phòng, sau đó đi pha cho nó một tách trà nóng để nó có thể vừa ngồi hỏi bài vừa uống cho ấm bụng.

Ron thấy Catherine si mê thầy Lupin hơn cả lúc Hermione còn mến mộ thầy Lockhart thì nói nhỏ với Harry:

- Công nhận là thầy Lupin dạy hay thiệt nhưng cũng đâu đến nỗi phải hâm mộ như vậy. Thật chẳng hiểu nổi mấy đứa con gái.

Harry còn chưa kịp đáp lại thì Hermione ngồi gần đó lên tiếng, úp mở nói:

- Bồ thật chẳng biết gì hết.

Ron lập tức đáp trả:

- Đúng vậy, mình chẳng biết gì hết. Mình chỉ biết con mèo Crookshanks của bồ đã rình trộm và tấn công con chuột Scabbers của mình năm lần trong tuần này, dù con chuột đã bị nhốt trong lồng và chẳng làm phiền tới ai.

Hermione nghe vậy thì có hơi đuối lý, cô bé nhìn Ron bằng ánh mắt hờn dỗi rồi lại tiếp tục vùi đầu vào mớ bài tập của mình.

Ron thấy vậy liền thừa thắng xông lên, nói:

- Đừng tưởng con mèo của bồ thông minh xinh đẹp thì nó có quyền bắt nạt con chuột của mình. Tuy con Scabbers già, xấu xí và vô dụng nhưng nó ở với nhà mình lâu rồi. Nó cũng giống như một thành viên trong gia đình mình vậy, bồ có hiểu điều đó không? Bồ liệu mà dạy dỗ lại con mèo của bồ đi, trước khi có chuyện tồi tệ xảy ra.

Hermione không thèm đáp lại lời Ron, thái độ đó của cô bé khiến Ron bực mình hết sức, vậy là hai đứa lại bắt đầu giận dỗi nhau và chơi trò chiến tranh lạnh suốt tuần lễ sau đó.

Trước kỳ nghỉ lễ Phục sinh có buổi đi chơi ở làng Hogsmeade, nhưng cả Ron và Hermione đều nhất trí không đi với lý do bài vở quá nhiều mà Catherine tin chắc lý do thật sự là cả hai đứa đều không muốn Harry trốn ra khỏi trường Hogwarts bằng tấm bản đồ kia nữa.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.