Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tai nạn

Tiểu thuyết gốc · 2385 chữ

Còn vài ngày nữa là tới trận đấu thì lại xảy ra chuyện. Thằng Malfoy không biết làm ăn thế nào mà trong lúc luyện tập Quidditch bị té khỏi chổi, nghe nói gãy tay nghiêm trọng lắm.

Khi cặp sinh đôi thông báo tin này Ron đập tay xuống bàn cười lớn:

- Cho đáng đời nó. Phen này đội Quidditch nhà Gryffindor thắng là cái chắc.

Hermione thì hỏi với vẻ phân vân:

- Nhưng đang yên đang lành sao nó lại bị rớt ra khỏi chổi?

Anh Fred nói:

- Không ai biết, kể cả tụi Slytherin tập chung với nó cũng không biết tại sao mà.

Anh George tiếp lời anh Fred:

- Dù sao thì việc này cũng có lợi cho đội chúng ta. Anh Wood đã sướng như điên khi nghe thấy tin này.

Anh Fred nhún vai:

- Anh Wood sợ đội mình bị mấy cái chổi xịn của nhà Slytherin đánh bại.

Anh George reo lên với anh Fred:

- Tụi mình có nên đi chế mấy cái pháo hoa ăn mừng chiến thắng không? Em nghĩ chúng sẽ bán rất chạy vào ngày diễn ra trận đấu.

Anh Fred gật đầu, hai anh em đập tay nhau sau đó sóng vai rời khỏi phòng sinh hoạt chung.

Harry nhìn theo bóng lưng cặp sinh đôi, đoạn quay sang nói với các bạn:

- Mình mong thằng Malfoy sớm khoẻ, nếu đội nhà Gryffindor thắng vì nhà Slytherin thiếu tầm thủ thì cũng chẳng vẻ vang gì.

Ron lắc đầu bó tay với suy nghĩ đó của Harry, thằng nhỏ vui vẻ bảo:

- Bồ để ý đến chuyện đó làm gì, miễn là chúng ta thắng trận này thì cúp Quidditch năm nay càng có hy vọng thuộc về đội nhà Gryffindor.

Catherine cảm thấy có gì đó không an tâm, nó nhíu mày suy nghĩ, sau đó đứng dậy nói với các bạn:

- Mình nghĩ là mình nên đến bệnh thất một chuyến để chắc chắn trong chuyện này không có âm mưu gì.

Ron nhìn Catherine, bỗng dưng buộc miệng hỏi:

- Bồ đi dò la nó hay thật sự lo lắng cho nó vậy? Thích một Slytherin, đặc biệt là một Slytherin khó ưa như thằng Malfoy không phải ý hay đâu.

Catherine buồn bực vớ quyển sách trên bàn đánh Ron một cái, nói:

- Bồ chớ có mà khùng, mình chỉ muốn chắc chắn Malfoy không giả bệnh để âm mưu gì khác thôi.

Nói xong nó chào tạm biệt các bạn rồi nhanh chóng rời khỏi phòng sinh hoạt chung.

Đợi Catherine đi rồi Hermione mới hỏi Ron với vẻ không hài lòng:

- Bồ nghĩ sao mà cho rằng Catherine thích Malfoy?

Ron nghiêng đầu suy nghĩ rồi đáp:

- Mình có cảm giác Catherine đối xử với Malfoy không giống với những đứa khác trong nhà Slytherin. Bồ ấy, nói sao nhỉ, tuy bảo là không để ý đến Malfoy nhưng lại rất quan tâm đến thằng ấy.

Nói đến đây Ron đột nhiên nhỏ giọng lại, chỉ đủ cho hai bạn nghe:

- Trong giờ Độc dược bữa hổm mình đã thấy Catherine cho Malfoy mượn bút lông ngỗng để chép bài. Rõ ràng là thằng láu cá đó có thể mượn bất kỳ đứa nào chung quanh nó, nhưng nó cứ một mực muốn mượn của Catherine, léo nha léo nhéo làm phiền bồ ấy đến vậy mà bồ ấy cũng cho mượn. Bữa đó nó xài hư hết mấy cây viết của Catherine mà bồ ấy chẳng nói câu nào, còn cho nó mượn thêm một cây để đem về làm bài tập.

Harry nghe xong cũng nhíu mày tỏ vẻ không vui nhưng Hermione lại phì cười, chậm rãi giải thích:

- Tưởng gì chứ chuyện đó mình cũng có thấy, chuyện nhỏ như con thỏ mà bồ cứ nghĩ nhiều. Chỉ là viết lông ngỗng mà thôi, Catherine có cả mấy chục cây, cho mượn mấy cây cũng có làm sao đâu. Vả lại do bồ không biết đấy thôi, mấy cây viết đó của Catherine rất đặc biệt, là thứ mà bồ ấy đã nhờ cặp sinh đôi mua ở tiệm Giỡn Zonko hồi đi làng Hogsmeade.

Ron tò mò hỏi:

- Đặc biệt thế nào?

Hermione nghĩ đến là lại nhịn không được mà ôm bụng cười. Harry và Ron giục mãi cô bé mới nín cười mà nói tiếp:

- Cây viết lông ngỗng đó là đồ cà chớn. Không cần biết bồ viết lên chất liệu gì, chỉ trong vòng một ngày là mực phai màu hết. Mà đáng sợ hơn chính là mực viết còn ảnh hưởng đến những trang vở ở trước đó nữa, nó sẽ thấm qua từng trang vở và làm phai màu hết chữ nghĩa viết trên đó. Từ đầu năm đến giờ môn Độc dược chép bài đâu có ít, thằng Malfoy muốn chép lại hết đống đó chắc cũng phải mất cả tuần lễ chứ chẳng chơi, nghĩ tới thôi là thấy mắc cười rồi.

Ron và Harry nghe xong cũng cùng phá lên cười, bộ dáng thích chí lắm. Ron thở phào mà nói:

- Catherine không thích Malfoy là tốt rồi. Với cái tính láu cá của thằng đó nó sẽ hành hạ Catherine nếu biết bồ ấy thích nó. Cũng may là không phải.

Hermione mỉm cười nói:

- Dù Catherine có thật sự thích Malfoy thì tụi mình cũng phải ủng hộ chứ không nên ngăn cản đâu Ron à.

Ron xụ mặt nói:

- Thằng đểu đó có gì hay ho đâu mà thích. Nhìn mặt là ưa không nỗi, nó còn bắt nạt bồ và Catherine.

Harry đồng ý với Ron, bổ sung:

- Nó không những đểu cáng mà ba nó cũng là người độc ác. Tốt nhất là nên tránh xa mấy đứa nhà Slytherin ra, đặc biệt là Malfoy.

Hermione tuy không nói gì nhưng cũng tán thành với ý kiến của hai bạn.

Những định kiến về nhà Slytherin đã được hình thành từ hàng trăm năm qua, không dễ mà xóa bỏ được. Đó là chưa kể mấy người thuộc nhà Slytherin cũng không có vẻ gì là muốn trở thành người tốt quang minh chính đại sống dưới ánh mặt trời.

Về phần Catherine, nó không tin thằng Malfoy lại có thể dễ dàng té ra khỏi chổi như vậy, càng không tin thằng này sẽ vì muốn tránh đấu với đội nhà Gryffindor mà dám hy sinh bản thân đến thế.

Catherine phải chờ hơn nửa tiếng ở bên ngoài bệnh thất thì đám bạn bè của Malfoy ở bên nhà Slytherin mới tản đi hết. Pansy Parkinson nước mắt nước mũi tèm lem như thể anh Malfoy yêu dấu của nó sắp chết đến nơi không bằng, Catherine nhìn con nhỏ làm lố mà nổi hết da gà da vịt lên.

Đợi đến khi bên trong bệnh thất không còn ai nó mới đẩy cửa bước vào, rón rén lại gần cái giường mà thằng Malfoy đang nằm. Nó vén nhẹ tấm rèm lên để nhìn cho rõ, quả đúng như lời người ta đồn, thằng này bị thương nghiêm trọng, tay phải và chân trái bị bó lại thành một cục trắng bóc. Nếu bà Pomfrey đã làm vậy thì chắc là thằng Malfoy bị thương thật.

Catherine nhìn qua một lúc, không tìm thấy được điểm khả nghi nào thì định rời đi, bất chợt nó nghe thấy giọng thằng Malfoy nói mớ, dù rất nhỏ nhưng nó vẫn nghe được loáng thoáng:

- Mẹ ơi con phải làm sao đây?

Catherine tròn xoe mắt ngạc nhiên, có chuyện gì mà thằng ôn con này lại gọi mẹ trong lúc nói mớ? Nó nhẹ nhàng cúi xuống sát mặt thằng Malfoy để nghe cho rõ.

- Tại sao lại như vậy? Con không thể để cho ba mẹ thất vọng được. Con không muốn. Tránh ra, tránh ra hết đi! Lũ giám ngục khốn kiếp!

Lũ giám ngục? Lẽ nào chúng chính là nguyên nhân khiến thằng Malfoy té chổi? Nhưng bọn chúng ở rất xa, tận ngoài cổng trường, sao có thể xuất hiện trên sân tập Quidditch được? Hơn nữa nếu chúng xuất hiện ở gần đó thì cũng phải ảnh hưởng đến những người khác mới đúng, đằng này có mỗi Malfoy là bị.

Catherine nhíu mày suy nghĩ, chờ đợi xem thằng Malfoy có nói gì tiếp không nhưng đột nhiên thằng này mở trừng hai mắt nhìn nó. Con nhỏ hoảng hồn giật lùi ra xa, cánh tay va trúng cạnh bàn một cú đau điếng. Nó không muốn ở lại dây dưa với thằng Malfoy, xoay người định bỏ đi bị giọng nói khó ưa kéo giật ngược lại:

- Mày đến đây làm gì? Thấy tao như vầy mày vui lắm đúng không?

Catherine dừng bước, thằng Malfoy lại hỏi:

- Thằng Potter kêu mày tới đây dò la coi tao có bị té thật hay không chứ gì?

Catherine không đáp, dợm bước đi thì lại nghe thằng Malfoy cười đắc ý:

- Hay là mày thật sự thích tao? Mày lo lắng cho tao à? Nhưng rất tiếc là mày không có cửa đâu. Ba tao nói một quý tộc như tao không thể kết bạn lung tung được.

Thích cái con khỉ! Tao mà thích mày thì tao đi bằng đầu. Catherine chửi thầm trong bụng.

Nó hít sâu một hơi để bình tĩnh, sau đó quay lại nhìn thằng Malfoy, nói bằng giọng mỉa mai:

- Mày nói đúng rồi đó, tao thích nhất là lúc mày ngủ, chỉ cần mày không mở miệng thì trông mày dễ thương biết bao nhiêu.

Thằng Malfoy sao lại không biết Catherine đang chửi xéo mình, buồn bực không thôi. Nó đang tự hỏi tại sao người xui xẻo luôn là nó thì thấy Catherine đưa tay vào bên trong áo chùng, nó căng người lên cảnh giác, nhưng con nhỏ không rút ra đũa phép như nó nghĩ mà lấy ra một thanh sô-cô-la ném về phía nó.

- Cho mày đó. Ăn rồi ngậm miệng lại cho đẹp trời.

Nói xong Catherine xoay người bỏ đi, để lại sau lưng một người đang ngẩn ngơ nhìn mình.

Catherine ghé qua hỏi thăm bà Pomfrey tình trạng của Malfoy rồi trở về phòng sinh hoạt chung, đối diện với ánh mắt tò mò của các bạn nó nói:

- Thằng Malfoy bị có vẻ nặng, nhưng bà Pomfrey nói hai ngày sau nó sẽ khỏi hẳn. Mình không thấy nó giống như giả vờ, chắc là trong lúc tập bị thứ gì đó dọa sợ.

Harry thắc mắc hỏi:

- Thứ gì có thể dọa sợ được thằng Malfoy nhỉ?

Ron nói bằng giọng mơ màng:

- Mình không quan tâm đó là thứ gì, nhưng chắc chắn không phải là thứ tầm thường. Thật muốn biết đó là gì. Mình sẽ bỏ ra tất cả những gì mình có để sở hữu thứ ấy. Chắc chắn sau này thằng Malfoy thấy mình sẽ phải đi đường vòng.

Hermione đánh Ron một cái để bạn mình tỉnh mộng, nói:

- Bồ khùng quá. Nếu đó là một thứ kinh hoàng như Tử Xà hay giám ngục Azkaban thì để coi bồ còn vui nổi hay không.

Catherine lấy tập ra làm bài, nói:

- Có lẽ thằng Malfoy vẫn chưa thoát khỏi sự ám ảnh của cuốn nhật ký hồi năm hai. Nó ngủ mớ kêu mẹ nó cứu nó. Mình nghĩ nó bị mất tập trung nên mới té khỏi chổi.

Harry và Ron nghe xong cười lên khoái trá, ước rằng thằng Malfoy sẽ sợ mà nghỉ chơi Quidditch luôn, nếu không thì cũng nên bị té khỏi chổi thêm vài lần cho bõ ghét.

Hermione không đồng tình, giở giọng chị hai mà lên lớp:

- Hai bồ đừng có cười cợt trên nỗi đau của người khác như vậy. Thử nghĩ mà coi, nếu nó không thó mất cuốn nhật ký thì bây giờ người gặp ác mộng hàng đêm không phải là nó đâu mà là Ginny, em gái của bồ đó Ron à. Nó là thằng mất nết, cái mỏ của nó hỗn dàn trời, nó bị vậy là đáng. Nhưng chúng ta cũng không nên giậu đổ bìm leo làm gì. Mặc kệ nó tự làm tự chịu. Hai bồ ước nó té chổi thêm vài lần coi chừng có ngày đến lượt hai bồ bị như vậy, đến lúc đó coi ai cười hai bồ.

Harry không đồng ý, phản bác:

- Nó bị vậy là đáng. Gậy ông đập lưng ông. Ai biểu ba nó âm mưu hãm hại ba Ron làm gì, nó phải chịu tội thay cho ba nó là đúng.

Ron bĩu môi hờn trách:

- Harry nói đúng. Bồ đúng là làm cho người ta mất hứng. Để cho tụi này vui vẻ một chút trước sự thất bại của thằng Malfoy không được sao?

Hermione mở miệng toan nói gì đó thì bị Harry cướp lời:

- Bồ đừng có lên mặt dạy đời tụi này nữa, mình hứa là sẽ không trù ẻo thằng Malfoy là được chứ gì. Nhưng mà thằng mất nết đó hiếm khi nào bị thảm như vậy, bồ phải để cho mình với Ron vui vẻ một chút. Đúng không Catherine?

Catherine vừa làm bài tập vừa gật đầu đáp:

- Đáng đời nó. Nhưng mà Hermione nói đúng, hai bồ nên dẹp chuyện này qua một bên mà tập trung làm bài tập đi.

Harry và Ron liếc nhìn xuống cuốn vở của tụi nó, mới chép được mấy dòng, hai thằng tiu nghỉu nhìn nhau, sau đó nói với hai đứa con gái bằng giọng năn nỉ:

- Hôm Lịch sử Pháp thuật thầy giảng gì ấy nhỉ? Hay là hai bồ cho tụi này chép bài hai bồ nha, một bữa hôm nay thôi.

Hermione nhướng mày, nói bằng giọng cứng rắn:

- Hai bồ tự làm đi. Cho chừa cái tật lo ra trong giờ học.

Catherine cố nín cười, gật đầu đồng tình với Hermione:

- Hermione nói đúng. Hai bồ nên tự làm bài, để nhớ được lâu hơn.

Hai thằng con trai không còn cách nào khác đành phải tập trung vật lộn với mớ câu hỏi của thầy Binns mà quẳng ra sau đầu chuyện cười cợt thằng Malfoy.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.