Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đổi chỗ ngồi

Tiểu thuyết gốc · 2005 chữ

Chẳng mấy chốc mà môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám trở thành môn học được yêu thích nhất trong trường, chỉ có đám nhà Slytherin là luôn tìm ra được lý do để chê bai thầy giáo. Nhưng chẳng ai hơi đâu mà để ý đến mấy chuyện đó, bởi vì hễ nhắc đến thầy Lupin là tụi học trò lại háo hức kể cho nhau nghe những điều thú vị trong các tiết học với thầy.

Catherine cảm thấy đời sống học đường của mình thật mỹ mãn.

Lớp Chăm sóc sinh vật huyền bí của bác Hagrid vẫn diễn ra rất suôn sẻ, những tiết học sau đó tụi nhỏ được chia nhóm để thực hành quan sát Bằng Mã, nghiên cứu một số tập tính cũng như cách chăm sóc và cho chúng ăn uống.

Nhờ sự góp ý của Catherine và các bạn mà bác Hagrid đã tiết chế sự hào hứng của mình lại bằng cách dạy bài bản hơn. Mỗi một sinh vật huyền bí mà bác giới thiệu đến lũ học trò bác đều sẽ dành ra vài tiết học để lũ trẻ quan sát, làm quen, sau đó thực hành chăm sóc chúng đúng cách theo sự hướng dẫn của bác. Nhờ vậy mà bọn nhỏ được học môn Chăm sóc sinh vật huyền bí đúng với cái tên của nó chứ không phải cưỡi ngựa xem hoa để rồi học xong cũng chẳng biết gì nhiều hơn ngoài cái tên của chúng. Catherine chắc chắn chỉ cần bác Hagrid không đem mấy con nguy hiểm đến lớp làm bị thương học trò thì chẳng bao lâu môn học này sẽ trở thành môn học được yêu thích ở trong trường.

Chỉ duy nhất trong lớp của bác Hagrid là Catherine luôn đi theo sát thằng Malfoy khiến cho thằng này không có bất kì cơ hội giở trò nào. Nhưng qua vài lần như vậy Catherine lại có cảm giác thằng Malfoy đang cố tình. Nhìn ánh mắt đắc ý của nó Catherine càng thêm chắc chắn điều đó, thành ra con nhỏ quyết định không để ý đến thằng Malfoy nữa. Bị Catherine ngó lơ, Malfoy bắt đầu gây khó dễ cho con nhỏ trong giờ Độc dược.

Thầy Snape vốn đã tức giận từ sau vụ Neville đem thầy ra làm trò cười trong lớp của thầy Lupin nên càng hành hạ Neville khủng khiếp hơn bao giờ hết, đến cả những đứa thực hành rất tốt như Hermione hay Catherine cũng bị vạ lây.

Trong tiết Độc dược mới đây thì Catherine đã bị chuyển sang ngồi kế Malfoy còn Hermione thì bị dời sang chỗ Pansy Parkinson. Harry và Ron cũng bị thầy Snape chia cắt khi xếp hai đứa nó bắt cặp với Crabbe và Goyle. Không cần nói cũng biết bốn đứa tụi nó đã trải qua buổi học tồi tệ như thế nào.

Thằng Malfoy chỉ ngồi im một chỗ không làm gì cả, vậy mà lại luôn giở giọng chê bai mỗi khi Catherine xếp nguyên liệu đã được cắt gọt cẩn thận lên khay.

- Mày giỏi vậy sao không tự làm đi? - Catherine tức giận nói.

Malfoy cười đểu:

- Nhưng mà thầy đâu có kêu tao làm.

Catherine phải cố gắng lắm mới kiềm chế được bản thân không đánh thằng Malfoy. Mọi sự tức giận của nó bây giờ đều chỉ mang lại rắc rối cho nó và các bạn. Nghĩ vậy nên nó dứt khoát xem thằng Malfoy như vô hình, chăm chú làm công việc của mình.

Từ lúc đó đến cuối buổi học, mặc cho Malfoy khiêu khích như thế nào Catherine vẫn không đáp lại. Lúc thầy Snape đi tới kiểm tra vạc của nó thầy ánh mắt thầy hiện lên một tia không hài lòng.

- Ta cứ nghĩ trò sẽ làm tốt hơn thế này, hoá ra là ta đã lầm.

Catherine đáp một cách buồn bực:

- Nếu con được ngồi một mình thì chắc chắn con sẽ làm tốt hơn.

Thầy Snape nheo mắt lại, thầy nói bằng cái giọng nhẹ nhàng nhưng lại thâm sâu:

- À, trò nghi ngờ sự sắp xếp của ta?

Catherine cúi đầu, không nói gì.

Khoé môi thầy Snape nhếch lên một nụ cười không mấy thân thiện, thầy nói:

- Từ giờ đến cuối năm trò sẽ chung nhóm với trò Malfoy trong tiết của ta. Để xem rốt cuộc là do trò học dốt hay do sự sắp đặt của ta có vấn đề.

Catherine có thể nhìn thấy ánh mắt đắc ý của thằng Malfoy khi thầy Snape đi khỏi.

Thế là hết. Nó sẽ phải dính với cái đứa nó ghét nhất trường đến hết năm học. Thật là một cơn ác mộng.

Bước ra khỏi lớp Độc dược mà bốn đứa nhỏ nặng trĩu trong lòng, Ron phẫn nộ nói:

- Thầy không muốn chúng ta học. Ổng đang đày đọa chúng ta.

Hermione không nói gì, nhưng ánh mắt long lên của cô bé thì đã quá rõ ràng. Lúc nãy Hermione cũng bị Pansy Parkinson sai xử như người hầu, con nhỏ giận lắm nhưng vì là bài thực hành nhóm nên nó ráng nín giận mà làm cho xong.

Catherine rầu rĩ:

- Ít nhất thì mấy bồ chỉ phải chịu một buổi học, còn mình thì...

Ba đứa kia nghe vậy thì đồng loạt thở dài.

Môn Độc dược là thế, đến cả môn Tiên tri học cũng khiến Harry và Catherine bị áp lực. Không hiểu vì sao mà ngay trong buổi học Tiên tri thứ hai cô Trelawney đã phát hiện ra Catherine dù nó đã cố ngồi vô cái bàn xa chỗ cô nhất.

Sau Harry thì nó là đứa thứ hai mà cô tiên đoán rằng sẽ sớm rời xa thế giới này. Cô nói bằng cái giọng mơ màng của mình:

- Từ những dấu hiệu, ta muốn cho con một lời khuyên. Hãy từ bỏ thứ mà con đang theo đuổi, bởi vì ta nhìn thấy con ít có cơ hội sống sót nếu đi trên con đường đó.

Catherine không nói gì.

Chẳng biết là trùng hợp hay thật sự cô có tài tiên đoán được tương lai, nhưng cô có quyền gì mà muốn nó từ bỏ? Nếu nó thật sự phải chết, vậy thì hãy để nó hoàn thành tâm nguyện của mình trước khi rời khỏi thế giới này.

Hai tháng đầu năm cứ như vậy mà chậm rãi trôi qua. Từ đầu tháng mười đội Quidditch nhà Gryffindor đã bắt đầu tập luyện để chuẩn bị cho trận đấu đầu tiên của nhà trong năm, với đội Slytherin.

Cuối tháng mười, điều mà các học sinh năm ba chờ đợi cũng đã đến, chuyến đi đầu tiên đến làng Hogsmeade rơi vài ngày Lễ hội ma Halloween. Một tối nọ Harry đi tập Quidditch trở về với tinh thần phấn chấn thì bị cái tin này làm cho xìu xuống như quả bóng xì hơi. Catherine đang ngồi chỉnh sửa giúp Ron bản đồ các vì sao cho môn Thiên văn học thấy vậy liền nói:

- Bồ không cô đơn đâu. Bồ quên là mình cũng không được đi sao?

Harry hỏi:

- Ba má bồ không gửi tờ đơn cho bồ hả?

Catherine lắc đầu:

- Họ đang ở nước ngoài mà. Mình dám cá họ sẽ còn ở đấy dài dài. Công việc có vẻ vẫn chưa ổn cho lắm.

Catherine định nói gì đó thì thấy hai anh em sinh đôi đi vào nên nó chạy tới chỗ hai anh, rút ra từ trong túi áo chùng một cái túi nhỏ, nó nháy mắt với hai anh rồi lại chạy về chỗ của mình.

Ron hỏi:

- Bồ đưa anh Fred với anh George cái gì vậy?

Catherine đáp, giọng thản nhiên:

- Mình nhờ hai ảnh mua một ít thứ ở tiệm giỡn Zonko.

- Sao bồ không nhờ mình mua mà nhờ hai ảnh? - Ron hỏi với vẻ không vui.

Catherine nhún vai:

- Hai ảnh là khách quen, mua đồ sẽ được ưu đãi. Mua về mình cũng đem chia cho mấy bồ chơi chung mà.

Rồi nó quay sang nói với Harry:

- Bồ không định làm bài tập sao?

Nhờ Catherine nói vậy mà Harry mới tạm thời quên được nỗi thất vọng trong lòng vì không được đi làng Hogsmeade chơi.

Ron vừa sửa lại những chỗ sai mà Catherine chỉ ra vừa nói:

- Mình hi vọng là Hermione có thể nhốt con mèo Crookshanks vô lồng mà không thả nó chạy lung tung. Con chuột Scabbers của mình đã quá khốn khổ từ khi con mèo ấy xuất hiện. Gần đây lông nó rụng trụi lủi, trông nó mệt mỏi và bất an lắm, cứ giật bắn mình khi thấy con mèo Crookshanks từ xa. Không biết nó sống nổi qua năm học này không.

Catherine vừa làm bài tập của mình vừa nói:

- Bồ không nhớ người bán thú cưng đã nói gì sao? Một con chuột không thể sống lâu như vậy. Nó hẳn nên cảm thấy may mắn vì đến bây giờ vẫn còn được thở. Bồ nên chuẩn bị tinh thần cho chuyện nó rời xa bồ trong nay mai.

Đúng lúc này thì Hermione ôm con mèo Crookshanks bước vào phòng sinh hoạt chung. Cô bé thả con mèo xuống đất để nó tự đi dạo còn mình thì ngồi vào bên cạnh Catherine, cũng bắt đầu làm bài tập.

Catherine hỏi Hermione:

- Cục cưng Crookshanks ăn no nê rồi hả bồ?

Hermione gật đầu:

- Crookshanks muốn đi dạo lâu hơn nhưng mình phải về làm bài tập nên nó có vẻ không được vui.

Catherine nói:

- Ngày nào mà nó chả đi dạo khắp tòa lâu đài. Mình chỉ mong nó không đụng độ với Bà Noris.

Ron nói chen vào:

- Mình nghĩ là bồ nên nhốt Crookshanks vô lồng để đảm bảo an toàn cho con Scabbers của mình, Hermione à.

Catherine chỉ vào trong cặp Ron mà nói:

- Mình thấy con chuột Scabbers vẫn đang rất an toàn trong cặp của bồ rồi còn gì.

Nó vừa dứt lời thì con mèo Crookshanks nhảy vồ tới cặp của Ron mà cào cào. Con chuột Scabbers hoảng sợ nhảy ra khỏi cặp mà chạy trốn khắp phòng sinh hoạt chung. Ron la lên rồi vội chạy theo túm lấy con mèo quăng ra xa nhưng lại bị Catherine và Hermione cản lại.

Ron tức giận nắm đuôi con chuột từ trong hốc kẹt mà kéo ra giơ lên cho hai bạn xem.

- Hai bồ nhìn kỹ đi, nó đã thân tàn ma dại đến độ rụng hết lông, ốm yếu trơ xương như thế này từ khi con mèo chết tiệt ấy xuất hiện. Vậy mà hai bồ lại bênh con mèo.

Hermione cũng không chịu thua:

- Mèo bắt chuột là thiên tính, làm sao mà mình cấm được.

Ron không thèm nhìn hai đứa bạn, ôm con chuột Scabbers lên phòng ngủ của mình.

Catherine nhìn Harry vẫn còn đang ngồi chăm chú vẽ bản đồ mà nói một cách hậm hực:

- Sao bồ ngồi im mà không bênh vực tụi mình?

Harry không ngẩng đầu lên nhìn Catherine, vừa làm bài vừa đáp:

- Thực tình thì mình thấy hai bồ hơi quá đáng với Ron.

Hermione nhìn Harry bằng ánh mắt ngạc nhiên rồi cũng đùng đùng ôm tập vở lên lầu.

Catherine ngồi xuống bên cạnh Harry, quan tâm hỏi:

- Bồ vẫn còn buồn vì không được đi chơi sao?

Harry không đáp, chỉ im lặng ngồi làm bài. Catherine thôi không hỏi nữa, thu dọn tập vở lại cho gọn gàng rồi lấy bài tập môn Tiên tri ra làm.

Hai đứa cứ như vậy mà ngồi cho đến nửa đêm thì mới tạm biệt nhau rồi ai về phòng nấy. Trong suốt cả quá trình Harry vẫn không nói câu nào, dường như đang đắm chìm vào nỗi buồn của riêng nó.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.