Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bác Hagrid bị bắt đi rồi

Tiểu thuyết gốc · 1823 chữ

Harry vừa gõ cửa vừa gọi bác Hagrid, cánh cửa hé mở, Hermione kêu khẽ:

- Bác Hagrid, là tụi con.

Bác Hagrid có chút bất ngờ vì sự xuất hiện của tụi nhỏ ở đây vào giờ này, bác giục:

- Vô lẹ đi.

Tụi nhỏ nhanh nhẹn chui vào trong, không thể không lấy làm kì lạ trước thái độ của bác Hagrid. Bác trông có vẻ bồn chồn lo lắng lắm, ánh mắt chốc chốc lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Bác hỏi:

- Giờ này mấy đứa ra đây làm gì? Rất nguy hiểm.

Harry vô thẳng vấn đề:

- Năm mươi năm trước Phòng chứa bí mật đã được mở. Bác có biết con quái vật ở trong đó là gì không?

Bàn tay đang rót nước châm trà của bác Hagrid dừng lại ở giữa không trung, bác lắp bắp hỏi:

- Tụi bây hỏi chuyện này để làm gì?

Harry vừa định mở miệng nói gì đó thì ánh mắt bác Hagrid lại đảo ra ngoài cửa sổ, rồi bác vội vã lùa tụi nhỏ vô trong góc:

- Nhanh trùm áo khoác tàng hình lại. Có người tới.

Bác Hagrid nói xong liền nhanh tay dọn dẹp mấy cái tách trà vừa bày ra, trả về trên kệ bếp, sau đó mới đi mở cửa.

Bốn đứa đứng chen chúc nhau ở bên cạnh cái tủ chén đặt cuối phòng, nín thở chờ xem rốt cục người đến là ai. Bước vào đầu tiên là cụ Dumbledore, theo sau là một người đàn ông lạ mặt, tướng tá vừa phải, mái tóc hoa râm bù xù càng khiến cho khuôn mặt vốn đang căng thẳng của ông ta trở nên mệt mỏi và tiều tụy hơn.

Bác Hagrid lúc này đã tái mét mặt mày. Hai bàn tay to bè của bác cứ nắm chặt rồi lại buông ra, nom bác đang lo lắng lắm, nhưng bác lại không nói gì, như thể chờ đợi cụ Dumbledore hay cái người đàn ông kì lạ kia lên tiếng trước.

Cuối cùng, sau khi thấy bản thân không được tiếp đón nồng hậu cho lắm, người đàn ông kì lạ có mái tóc hoa râm mở lời:

- Ông làm như thế này là sai, Hagrid à. Đã có bốn cuộc tấn công, phụ huynh và học sinh rất lo lắng. Bộ Pháp Thuật buộc phải hành động. Tôi không còn cách nào khác là phải bắt ông thôi.

Bác Hagrid giương ánh mắt van lơn nhìn cụ Dumbledore:

- Tôi không hề làm ra những chuyện đó. Cụ biết rõ là tôi không hề làm mà.

Cụ Dumbledore nhìn sang người đàn ông tóc hoa râm, nói:

- Tôi hoàn toàn tin tưởng ông Hagrid.

Người đàn ông tóc hoa râm hơi bối rối:

- Nhưng hồ sơ của ông ta không trong sạch. Ngài Hiệu trưởng cũng biết vì sao ông Hagrid phải rời khỏi trường Hogwarts mà. Nếu tôi không làm gì thì phụ huynh sẽ rất phẫn nộ. Đại diện Phụ huynh học sinh đã đến tìm tôi...

Cụ Dumbledore cắt ngang lời ông ta:

- Bắt Hagrid sẽ chẳng giải quyết được điều gì, ông Fudge à.

Ông Fudge tỏ ra căng thẳng hơn hồi ông mới bước vô căn chòi, ông nói:

- Tôi bị áp lực rất lớn trong chuyện này. Nếu ông ta không phải thủ phạm thì khi chuyện này chấm dứt ông ta sẽ được thả ra thôi. Hơn hết, tôi cần phải hành động, để chứng tỏ là tôi có quan tâm đến mấy vụ tấn công này. Tôi phải xoa dịu sự phẫn nộ của chư vị phụ huynh có con em bị tấn công.

Catherine có thể cảm nhận được sự phẫn nộ trong từng nhịp thở nặng nề của Harry, nó khẽ nắm lấy tay bạn, ra hiệu cho Harry hãy bình tĩnh hơn để tránh làm hỏng việc.

Bác Hagrid trông thật khốn khổ, bác run giọng hỏi:

- Mấy người muốn bắt tôi đi đâu? Tôi sẽ không vô ngục Azkaban.

Ông Fudge cố tỏ ra thân thiện để trấn an bác Hagrid, nhưng không hiệu quả. Lúc này ngoài cửa lại có bóng người. Lucius Malfoy không đợi ai mời vào đã tiến vô trong căn chòi, gương mặt nhàn nhạt nụ cười đắc ý.

Lucius Malfoy lên tiếng, giọng ông ta phảng phất ý tứ mỉa mai xen lẫn miệt thị, vừa nói vừa rút từ trong áo chùng ra một tờ giấy:

- Ái chà chà. Trông sắc mặt ông không tốt lắm, mà cũng phải thôi, kẻ như ông thì có gì mà tốt được.

Giọng của Lucius Malfoy vừa cất lên cũng chính là lúc bác Hagrid chuyển từ sợ hãi sang giận dữ:

- Ai cho phép ông vào nhà của tôi?

Ông Lucius Malfoy không tức giận, ông tay vuốt dọc theo tờ giấy đang cuộn tròn trong tay, nói:

- Tôi cũng đâu ham hố gì mà bước vô căn chòi rách nát của ông bạn đây. Nhưng hôm nay tôi buộc phải làm thế, vì nghe nói ngài Hiệu trưởng đáng kính đang ở đây.

Cụ Dumbledore ôn tồn hỏi:

- Ông cần gì ở tôi, ông Malfoy?

Lucius Malfoy mỉm cười nhẹ nhàng:

- À, tôi có một thứ muốn cho ngài xem, thưa ngài hiệu trưởng.

Ông ta nói chuyện vô cùng lịch sự, kính cẩn, nhưng mà ai cũng nhìn ra được ông ta chả có một xíu kính trọng nào với cụ Dumbledore như ông ta đang thể hiện ra bên ngoài.

- Đây là quyết định tạm đình chỉ chức vụ hiệu trưởng của ông, ông Dumbledore à. Các cuộc tấn công nhằm vào học sinh xuất thân Muggle đã là một mối lo ngại, mới rạng sáng hôm nay lại có thêm một vụ tấn công nữa. Tôi và các phụ huynh khác lấy làm lo lắng vô cùng, nếu không có một học sinh thuộc dòng dõi Muggle nào dám đến trường nữa thì đó sẽ là một sự tổn thất to lớn đối với trường chúng ta. Đúng không, ông Dumbledore?

Bác Hagrid giận dữ quát to ngay trước khi cụ Dumbledore hay ông Fudge kịp lên tiếng:

- Các người không thể đuổi cụ Dumbledore. Bọn trẻ con xuất thân Muggle sẽ gặp nguy hiểm khi không có cụ toạ trấn ở trường.

Lucius Malfoy nhếch mép:

- Ngay cả khi ông Dumbledore ở trường thì chúng vẫn sẽ gặp nguy hiểm. Các cuộc tấn công nối tiếp nhau là minh chứng.

Ông Fudge cũng tỏ ra bất ngờ với tin này, ông cũng nghĩ như bác Hagrid, cho rằng việc để cụ Dumbledore rời khỏi trường lúc này là không khôn ngoan. Thế nhưng ông Malfoy lại gạt phăng đi và bảo:

- Ngài Bộ trưởng tốt nhất là nên lo cho xong chuyện bắt giữ nghi phạm của mình. Còn chuyện nội bộ của trường Hogwarts thì cứ để cho nội bộ nhà trường tự xử lý.

Bác Hagrid muốn cãi lại nhưng cụ Dumbledore đã kịp ngăn bác hành động quá khích, cụ nói:

- Nếu Ban quản trị đã có quyết định, vậy thì tôi nghe theo thôi.

Bác Hagrid hét:

- Không!

Ông Fudge cũng bối rối không kém, giơ tay lau mồ hôi trên trán, lắp bắp:

- Chuyện này,... cụ....

Nhưng cụ Dumbledore đã xoay người lại và đi về phía cửa, trước khi bước ra khỏi căn chòi, cụ nói như thể nhắn nhủ:

- Ta sẽ chỉ thật sự rời trường nếu không còn ai muốn trung thành với ta. Bất kì ai cần sự giúp đỡ đều có thể tìm thấy sự giúp đỡ ở trong chính ngôi trường này.

Ông Lucius Malfoy có vẻ không hiểu lắm lời cụ, nhưng ông ta vẫn rặn ra một nụ cười giả tạo để tiễn cụ đi.

Thấy hai người kia đã đi, ông Fudge ngước nhìn bác Hagrid, bác vẫn nấn ná ở chỗ cái bàn trà, chần chừ một hai giây rồi bác nói bâng quơ:

- Cứ đi theo lũ nhện, chúng sẽ chỉ đường đến sự thật, và chứng minh là ta vô tội.

Ông Fudge giục:

- Đi thôi, ông Hagrid à.

Bác Hagrid lại cất cao giọng:

- Ta cần ai đó chăm sóc cho con Fang khi ta vắng nhà, ngày hai bữa.

Ông Fudge cứ tưởng bác Hagrid nói với mình, ông trấn an:

- Ông yên tâm, nếu ông vô tội thì ông sẽ được về sớm thôi.

Cánh cửa căn chòi đóng sầm lại, và bóng của bác Hagrid cùng cụ Dumbledore xa dần.

Harry, Ron, Hermione và Catherine ngồi bệt xuống sàn nhà, bốn đứa đưa mắt nhìn nhau đầy hoảng sợ. Ron là người lên tiếng trước:

- Ông Fudge là Bộ trưởng Bộ pháp thuật. Không thể tin được đích thân ông ta lại đến đây.

Harry không chú ý đến tin tức đó, nó nói:

- Bác Hagrid vô tội. Bác ấy không thể nào làm ra chuyện tày trời như vậy.

Hermione thì lại chú ý đến manh mối bác Hagrid đưa ra:

- Đi theo lũ nhện? Quanh lâu đài chẳng còn lấy một con nhện từ mấy tháng nay.

Catherine gật đầu đồng ý:

- Mấy ngày sau khi vụ tấn công đầu xảy ra thì chúng đã lũ lượt kéo nhau di tản khỏi lâu đài rồi.

Hermione thắc mắc:

- Điều gì làm chúng sợ hãi như vậy?

Harry nói với giọng chắc nịch:

- Còn gì nữa ngoài con quái vật đang trốn trong lâu đài. Nó có thể trốn ở đâu được nhỉ?

Catherine nói:

- Harry nghe được giọng nói chạy dọc theo các bức tường, có khi nó trốn trong đó cũng nên.

Hermione vỗ đùi, khẽ reo lên:

- Đúng rồi. Là đường ống nước. Nó trốn trong hệ thống ống nước của lâu đài.

Nhưng rồi cô bé lại chán nản thở dài:

- Nói thì nói vậy, chúng ta chẳng có cách nào để chắc chắn được những suy luận của chúng ta là đúng. Giờ mà nói ra thì không biết có thầy cô nào tin không.

Harry động viên cả nhóm:

- Ít nhất thì chúng ta cũng đã có manh mối. Mai trời sáng mình và Ron sẽ cố đi tìm lũ nhện để xem chúng đi đâu.

Hermione gật đầu, cô bé đã lấy lại tinh thần, đáp:

- Mình và Catherine sẽ vô thư viện tìm lại một nữa quyển sách mà mình nói.

Thế nhưng tụi nhỏ đã chẳng thực hiện được kế hoạch của mình vì đã có một lệnh giới nghiêm được ban hành ngay sáng hôm sau. Học sinh không được phép đi ra ngoài hành lang một mình mà phải đi từ ba người trở lên. Mỗi khi chuyển lớp đều phải có giáo viên theo cùng. Ngoài giờ học chỉ được đến Đại Sảnh Đường và về phòng sinh hoạt chung. Sau sáu giờ tối không được rời khỏi phòng sinh hoạt chung vì bất kì lí do gì.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.