Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bên trong khu rừng tối

Tiểu thuyết gốc · 4445 chữ

Catherine thắp sáng đũa phép, liếc mắt nhìn quanh hòng tìm kiếm bóng dáng của chú Sirius. Nó chắc chắn chú ấy hẳn phải ở đâu đó gần đây, đang bị thương và cần được chữa trị gấp.

Không mất quá nhiều thời gian, Catherine tìm thấy chú Sirius nằm bất tỉnh trong một bụi cây cách chỗ nó đang đứng chưa tới mười bước chân, kế bên là thầy Lupin.

Trên người cả hai có nhiều vết thương, trông như vết cắn xé hay cào cấu của một loại thú có móng vuốt hung dữ nào đấy.

Catherine không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng ngồi xuống sơ cứu cho chú Sirius và thầy Lupin. Thế nhưng mọi chuyện nào dễ dàng như vậy, chỗ này chớ hề an toàn.

Không gian yên tĩnh vốn dĩ chỉ có tiếng kêu của côn trùng và những loài chim săn mồi vào ban đêm bỗng bị phá vỡ bởi tiếng sột soạt rùng rợn, nghe như tiếng bước chân con gì đó đang khẽ khàng giẫm lên lá khô.

Đáng sợ hơn nữa chính là tiếng động ấy phát ra từ nhiều hướng khác nhau, khiến Catherine có cảm giác mình đang bị bao vây. Nó đứng thẳng người, cầm chắc đũa phép ở trong tay, cảnh giác nhìn quanh.

Tiếng bước chân ngày một rõ ràng hơn, từ trong bóng tối, có vô số cặp mắt sáng quắc đang nhìn về phía này.

Dưới ánh sáng lờ mờ từ đầu đũa phép, Catherine nhận ra thứ mình sắp đối mặt là một loài sinh vật hắc ám nguy hiểm chứ chẳng phải động vật hoang dã ở trong rừng. Nó không vội hành động mà nín thở chờ đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Ban đầu là vài con, sau đó số lượng từ từ tăng lên, cuối cùng là vài chục con vật có hình thù gớm ghiếc kéo tới vây quanh Catherine.

Lũ sinh vật này có sáu chân, toàn thân từ đầu đến đuôi phủ đầy gai nhọn, mặt bè, sừng dài, nhọn hoắt, mắt to và lồi, miệng rộng, lưỡi nhỏ và dài không kém.

Catherine biết đây là con gì. Tử Thần Đầm Lầy - một loại sinh vật hắc ám lưỡng cư sống ở những hồ nước sâu hoặc đầm lầy thuộc vùng Đông Âu. Khu vực sinh sống của chúng được bao quanh bởi núi non hiểm trở và rừng rậm phức tạp, địa hình bị chia cắt, nơi con người bình thường khó lòng đặt chân đến.

Chúng có bề ngoài xấu xí, dị hợm, sở hữu giác quan nhạy bén, di chuyển linh hoạt, giúp chúng nhanh chóng phát hiện và hạ gục con mồi chỉ trong tích tắc. Sừng và móng vuốt của chúng có độc. Chưa hết, khi tấn công con mồi trên cạn, đuôi của chúng sẽ tự bốc cháy và phóng ra những quả cầu lửa to bằng nắm tay có sức sát thương cực lớn.

Một trong những điều khiến Tử Thần Đầm Lầy trở nên nguy hiểm và khó đối phó phải kể đến khả năng kháng phép gần như tuyệt đối của chúng. Lũ quái vật này tương tự như Tử Xà hay Rồng, đều là những con quái vật da dày thịt béo khó xơi.

Với số lượng kẻ địch đông như vậy, Catherine không chắc mình có thể cầm cự được lâu. Việc nó cần làm bây giờ là mang chú Sirius và thầy Lupin ra khỏi đây càng sớm càng tốt. Ngặt một nỗi nó không thể thực hiện điều đó mà không có viên đá hình giọt nước luôn mang theo bên người.

Đám quái vật càng lúc càng tiến lại gần, tuy nhiên chúng không có vẻ gì là sẽ tấn công mà chỉ giương mắt quan sát nhất cử nhất động của Catherine.

Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng, chợt Catherine nghe văng vẳng tiếng ai đó đang gọi to tên mình.

Đừng nói là…

Chưa hết ngạc nhiên, Catherine càng thêm bàng hoàng khi một giây sau nó nghe Malfoy hét lên thất thanh.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy chim chóc sợ hãi bay tán loạn, náo động cả một góc rừng.

Catherine không còn lời nào để nói. Bây giờ thì nó đã hiểu vì sao viên đá kia không ở chỗ của mình. Nó nhìn xuống chú Sirius và thầy Lupin, miệng lẩm bẩm:

- Chú với thầy chịu khó một chút nha.

Vừa dứt lời Catherine dựng nên một kết giới bao lấy ba người rồi nhanh nhẹn nhét chú Sirius và thầy Lupin vào bên trong túi xách của mình.

Khoảnh khắc nó thi triển pháp thuật, những con quái vật cũng đồng loạt xông lên tấn công nó.

Bùa Che chắn của Catherine rất mạnh mẽ. Một phút đã trôi qua nhưng không có con Tử Thần Đầm Lầy nào thành công xuyên thủng được hàng phòng ngự kiên cố ấy.

Chỉ trong vòng chưa tới hai phút, khoảnh rừng chỗ Catherine đang đứng gần như bị san bằng bởi những đòn tấn công liên tục của lũ Tử Thần Đầm Lầy.

Kết giới biến mất, người cũng không thấy đâu.

Nhận ra con mồi đã trốn thoát, lũ quái vật dừng lại rồi nhanh chóng di chuyển sang hướng khác.

Catherine mất chưa tới một phút để tìm ra chính xác vị trí của Malfoy. Thằng ấy đang liều mạng chiến đấu với ba con Tử Thần Đầm Lầy.

Không gian xung quanh Malfoy đỏ rực ánh lửa, phát ra sức nóng khủng khiếp, hèn gì lúc nãy gây ra động tĩnh lớn đến như vậy.

Catherine xuất hiện sau lưng Malfoy, không thèm chào hỏi mà đi thẳng vào vấn đề:

- Viên đá ấy đâu?

Malfoy đang tập trung đối phó với mấy con quái vật lì đòn thì bị cái vỗ vai từ phía sau làm cho giật mình đánh thót. Nó quay đầu lại nhìn thì thấy đó là người mà nó vẫn đang tìm kiếm từ nãy tới giờ. Malfoy thở phào nhẹ nhõm. Thật may quá, con nhỏ vẫn bình an vô sự.

Quái vật kéo tới mỗi lúc một đông.

Thấy Malfoy không trả lời mà chỉ lo đối phó với lũ Tử Thần Đầm Lầy, Catherine dựng lên một tầng kết giới ngăn chặn những khối cầu lửa đang bay loạn xạ về phía này, gấp gáp lặp lại câu hỏi:

- Viên đá màu đỏ có hình giọt nước, lúc tới đây bạn có thấy vật nào giống như vậy không?

- Có.

Vừa nói Malfoy vừa lục túi áo chùng lấy ra một vật đưa tới trước mặt người đối diện, hỏi:

- Phải cái này không?

Catherine mừng rỡ gật đầu, toan chộp lấy viên đá thì bỗng có một đàn dơi không biết từ đâu ồ ạt bay tới. Tiếng kêu của chúng khiến đầu nó ong ong khó chịu, sau đó trở nên mơ màng.

Khi Catherine lấy lại ý thức thì viên đá trên tay Malfoy đã biến mất. Tử Thần Đầm Lầy và đàn dơi kia cũng không thấy đâu.

Nhớ lại hình dáng lũ dơi, Catherine lờ mờ đoán ra được điều gì đó.

Nếu nó không nhầm thì đây là Dơi Đoạt Hồn, có khả năng mê hoặc, khiến phù thủy mất đi ý thức trong thời gian ngắn, không thể di chuyển hay sử dụng pháp thuật.

Mọi việc diễn ra chỉ trong tích tắc, ngay cả người phản ứng nhanh nhạy như Catherine cũng chẳng thể làm gì trước sự tấn công chớp nhoáng này.

Tử Thần Đầm Lầy, Dơi Đoạt Hồn đều là những sinh vật hắc ám có lãnh địa riêng.

Tử Thần Đầm Lầy ưa thích sự yên tĩnh, âm u và thiếu ánh sáng.

Dơi Đoạt Hồn tập trung ở những nơi ánh sáng mặt trời không thể chiếu vào, thường là các hang động sâu bên dưới lòng đất.

Tuy khác nhau về nơi sinh sống, hai loài này lại sở hữu một điểm giống nhau chết người, khiến chúng bị liệt vào danh sách các sinh vật hắc ám nguy hiểm. Đó chính là thức ăn của chúng.

Lũ này đặc biệt ở chỗ chúng có thể sống vài chục năm cho tới cả trăm năm mà không cần ăn uống. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng không ăn. Thức ăn của chúng chính là những người sở hữu khả năng pháp thuật. Thông thường các phù thủy trẻ sẽ là mục tiêu hàng đầu của chúng.

Theo tài liệu Catherine từng đọc, lần gần đây nhất người ta nhìn thấy chúng là vào cuối thế kỷ XIX. Khi ấy chúng đã bị một nhóm phù thủy hợp sức đẩy lùi về nơi chúng thuộc về và giam cầm tại đó bởi những bùa phép mạnh mẽ nhất.

Lúc đọc về lũ quái vật này, Catherine chẳng có cảm giác gì. Bây giờ đối diện với chúng bằng xương bằng thịt, nó thầm thấy may mắn vì đã đọc sách mỗi ngày để mở mang tri thức.

Nếu không biết về chúng, có khi nó đã liều mạng chiến đấu trong vô vọng vì nghĩ mình có cơ hội chiến thắng. Đến lúc đó không những mất thời gian, mất sức mà có khi còn mất cả mạng.

Sự xuất hiện của hai loài sinh vật hắc ám nguy hiểm ở khu rừng này chứng tỏ bọn chúng đang chịu sự điều khiển hoặc chi phối của ai đó. Xem ra lý do chú Sirius và thầy Lupin có mặt ở đây chính là để điều tra về kẻ đứng sau sai khiến bọn quái vật.

Mất đi viên đá pháp thuật giúp mình dịch chuyển tức thời, Catherine vừa tức vừa tiếc. Nó gần như mất mạng mới đoạt được viên đá ấy khỏi tay của quái thú canh gác ngôi đền cổ, vậy mà…

Một giọng nói gấp gáp vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Catherine:

- Mau chạy thôi! Kẻo chúng quay lại thì nguy to.

Nhớ tới tình cảnh ngặt nghèo của mình, Catherine không còn cách nào khác đành phải bỏ của chạy lấy người. Nhưng cả hai chạy thế nào giữa cánh rừng nguyên sinh tối mịt và nhiều cạm bẫy này?

Một mình Catherine dư sức vượt qua, chỉ sợ Malfoy không theo kịp tốc độ di chuyển trong bóng tối của nó. Dù sao thì nó cũng có mánh khoé để trốn thoát nhanh chóng, chỉ là nó không muốn cho ai biết, kể cả Malfoy.

Catherine suy nghĩ rất nhanh, quay sang nói với Malfoy:

- Nhắm mắt lại.

Tuy không hiểu gì nhưng Malfoy vẫn làm theo, sau đó thì mất đi ý thức.

Đến dễ nhưng đi không dễ. Chẳng mấy chốc Catherine nhận ra khu rừng đã bị biến thành một mê cung khổng lồ, chỉ còn nước bay lên trời mới mong thoát được.

Ở cách đó vài dặm, thấp thoáng có hai bóng người đang đứng trên một ngọn cây cao quan sát hết thảy. Một trong hai cầm viên đá hình giọt nước lên ngắm nghía, sau đó nghiến răng nói bằng thứ ngôn ngữ xa lạ nào đấy, hoàn toàn không phải là tiếng Anh:

- Anh hai, con nhỏ đó làm vấy bẩn thánh vật của gia tộc, lại còn giết chết thú cưng của em, sao anh lại để cho nó trốn thoát dễ dàng như vậy?

Thấy người bên cạnh kích động, người còn lại lên tiếng, giọng nghe điềm tĩnh hơn rất nhiều:

- Con nhỏ đó không phải phù thủy bình thường. Tốt nhất chúng ta không nên dây vào. Trước mắt đem viên đá này về cứu Carla đã rồi tính tiếp.

- Có cần báo cáo chuyện này với hắn ta không? - Người nóng tính hỏi.

Người còn lại “hừ” lên một tiếng tỏ vẻ khinh thường rồi trả lời:

- Không cần. Hắn dám đem mạng sống của Carla ra uy hiếp chúng ta, bắt chúng ta tiếp tay hắn làm chuyện ác. Bây giờ thánh vật đã quay về, Carla sẽ được cứu, chúng ta không cần đến hắn nữa. Tại sao chúng ta phải cảnh báo hắn về sự nguy hiểm của con nhỏ đó?

Người em trai nghe vậy bèn đáp:

- Anh nói cũng đúng. Nửa năm nay ba anh em chúng ta bôn ba khắp nơi truy tìm kẻ đánh cắp viên đá, không ngờ đó lại là một nít ranh miệng còn hôi sữa.

Nói tới đây người này nghiến răng kèn kẹt, giọng căm phẫn:

- Em thật sự rất không cam lòng khi không thể tự tay xử lý nó. Vì tìm kiếm viên đá ấy, Carla đã bị tấn công dẫn tới trọng thương, phải dựa vào độc dược của hắn ta để duy trì mạng sống. Nếu không nhờ vậy, dễ gì hắn ta có tư cách bàn điều kiện với anh em mình.

Người anh nghiêm giọng nói:

- Ngu ngốc! Em nhìn pháp thuật con nhỏ đó sử dụng mà còn không rõ sao? Chỉ có gia tộc bị nguyền rủa đó mới làm được như vậy. Đừng quên bà nội đã dặn những gì trước khi chúng ta xuất phát. Em nhắc lại anh nghe xem nào.

Người em trai nhỏ giọng đáp:

- Nhìn thấy người của gia tộc ấy phải tuyệt đối tránh xa, kẻo chết lúc nào không hay.

Người anh hài lòng nói:

- Tốt lắm. Chúng ta mau rời khỏi đây thôi.

Người anh trai vừa dứt lời thì cái cây hai anh em đang đứng bỗng dưng bốc cháy. Ngọn lửa như một con quái vật khổng lồ xé toạc thân cây chui ra ngoài, chẳng mấy chốc bao trùm lên toàn bộ cây cổ thụ cao nhất khu rừng.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cả hai anh em không kịp trở tay, cứ thế bị ngọn lửa hung hãn nuốt chửng. Ánh mắt hiện lên nỗi hoang mang và tuyệt vọng tột độ.

Từ trên cao, viên đá hình giọt nước nhẹ nhàng rơi xuống, được một người cao lớn, ăn mặc kín mít từ đầu đến chân giơ tay ra đón lấy.

Lũ Tử Thần Đầm Lầy thấy có sự xuất hiện của người lạ thì đồng loạt tấn công, vô số khối cầu lửa được bắn ra.

Người lạ mặt không hề hoảng hốt, cũng chẳng buồn động đậy, vậy mà lại vô hiệu hoá toàn bộ khối cầu lửa bay về phía mình.

Dường như có thứ gì đó ở bên cạnh người này đã hút lấy toàn bộ đòn tấn công của lũ Tử Thần Đầm Lầy, chỉ thấy các khối cầu lửa bay tới gần người này thì biến mất không còn tung tích.

Dơi Đoạt Hồn ra trận, dùng âm thanh hòng mê hoặc tâm trí kẻ địch nhưng vài giây sau chúng không vỗ cánh nổi nữa, đồng loạt rớt xuống đất không rõ nguyên nhân.

Lúc bấy giờ người lạ mặt phất nhẹ vạt áo chùng, tức thì những con Tử Thần Đầm Lầy sợ hãi cong đuôi bỏ chạy, lũ Dơi Đoạt Hồn cũng lũ lượt bay đi.

Không còn ai quấy rầy, người lạ mặt giơ viên đá lên quan sát, sau đó lắc đầu nói:

- Xem ra con bé này có nhiều bí mật hơn tao nghĩ. Mày hãy quay trở về bên cạnh con bé để đảm bảo nó được an toàn.

Lúc này trên vai người lạ mặt thoắt ẩn thoắt hiện bóng dáng của một sinh vật có hình thù quái dị. Sinh vật nghiêng đầu như đang nói gì đó, người nọ nghe xong liền đáp:

- Tạm thời đừng ra tay với thằng nhóc nhà Malfoy vội. Tao muốn biết nó lựa chọn như thế nào, đến lúc đó xử lý cả gia tộc ấy một thể luôn cũng chưa muộn.

Người nọ vừa dứt lời, sinh vật kỳ quái ở trên vai cũng biến mất.

Cách đó không xa, cái cây khi nãy vẫn đang cháy hừng hực, trở thành ngọn đuốc khổng lồ soi sáng một góc của khu rừng.

Cảm thấy không còn chuyện gì để làm ở đây, người lạ mặt quyết định rời đi. Trước khi độn thổ, người đó giơ tay về phía cái cây đang cháy, miệng lầm rầm đọc thần chú. Một luồng ánh sáng màu xanh lục hiện lên và bao trùm lấy toàn bộ cái cây, vài giây sau lửa tắt, người đó cũng biến mất.

Thế nhưng đấy chưa phải là tất cả. Người lạ mặt vừa đi khỏi, cái cây vốn dĩ đã bị cháy đen bỗng hồi sinh với tốc độ nhanh chóng mặt, đâm chồi nảy lộc, phát triển không ngừng, chẳng mấy chốc trở về như lúc ban đầu. Luồng ánh sáng màu lục cũng mờ dần rồi tan biến.

Khu rừng chìm vào trạng thái yên tĩnh vốn có.

Về phần Catherine, lúc này nó đã thoát ra khỏi khu rừng. Nhìn cảnh vật và các loài cây mọc chung quanh, nó đoán mình đang ở ngoài phạm vi lãnh thổ nước Anh.

Không còn cách nào khác, Catherine quyết định tìm chỗ an toàn để chữa trị cho chú Sirius và thầy Lupin rồi tính tiếp.

Quá trình ấy kéo dài gần một tiếng, trải qua nhiều công đoạn, rút đi gần như là toàn bộ sinh lực của Catherine.

Không đủ pháp thuật để duy trì trạng thái ngủ say của Malfoy, cuối cùng khi Catherine xong việc thì Malfoy cũng tỉnh lại. Bốn mắt nhìn nhau, sau đó Catherine chủ động lên tiếng:

- Tôi không sao.

Vừa dứt lời Catherine ngã lăn ra đất hôn mê bất tỉnh.

Malfoy chạy tới đỡ nữ sinh ngồi tựa vào mình, dùng đủ cách nhưng vẫn không thể làm cho con nhỏ tỉnh dậy được, nhất thời nó không biết phải làm gì.

Nó nhìn quanh, chỗ này trông giống như một kho chứa củi và vật dụng làm vườn, đang được bảo vệ bởi một tầng kết giới tạo ra bởi những lá bùa dán ở bốn góc.

Chỉ còn vài giờ nữa là trời sáng, ở lại đây rất nguy hiểm. Nhưng nếu di chuyển trong đêm tối giữa lúc tuyết bắt đầu rơi như thế này cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.

Trong lúc đang hoang mang lo lắng thì bất chợt Malfoy nhìn thấy một con chim bay vào bên trong nhà kho, xuyên qua kết giới, thả xuống đất viên đá màu đỏ có hình giọt nước.

Malfoy biết công dụng của thứ này, nhưng nó không biết cách dùng.

Bất chợt Malfoy trông thấy túi xách nữ sinh vẫn luôn mang theo bên người, nó quyết định chạy tới lục lọi xem bên trong có thứ gì hữu ích hay không.

Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng Malfoy tìm thấy được một cuốn sổ tay ghi chép tỉ mỉ cách thức sử dụng viên đá hình giọt nước để di chuyển đến nơi muốn đến, bất chấp nơi đó được bảo vệ bởi bùa chú chống độn thổ hay chống xâm nhập.

Mừng như bắt được vàng, Malfoy làm theo hướng dẫn, nhịn đau dùng dao cứa lòng bàn tay cho máu chảy ra. Thế nhưng nó không thành công, đọc hết đoạn thần chú dài ngoằng mà chẳng có cánh cổng nào được mở ra.

Không nản lòng, Malfoy thử lại lần thứ hai, lần thứ ba. Đến lần thứ tư, với một vết rạch sâu trên cánh tay, rốt cuộc Malfoy cũng thành công mở ra được một cánh cổng nhỏ đủ để nó chui vào.

Cánh cổng ấy không những nhỏ mà còn vô cùng mờ nhạt, như thể sắp biến mất tới nơi. Malfoy không hề do dự, kéo nữ sinh đang bất tỉnh đẩy qua đó. Nó nhìn hai người đang nằm hôn mê trên đất, do dự giây lát rồi quyết định mang theo cả hai rời khỏi nơi này.

Đúng lúc đó, một cơn gió lớn không biết từ đâu thổi tới cuốn lấy Malfoy, kéo nó vào cánh cổng chỉ còn lại vài tia sáng le lói.

Malfoy vừa đi qua thì cánh cổng cũng biến mất.

Nó phải mất một lúc mới hoàn hồn sau sự cố vừa rồi. Tuy nhiên, nó không hề cảm thấy áy náy, chỉ xem đó như ý trời. Nếu nó cứu người, chưa chắc nó có thể quay về Phòng Yêu Cầu an toàn. Chỉ có điều, nếu nữ sinh ấy hỏi, nó không biết phải trả lời như thế nào.

Nghĩ tới đây, Malfoy vội chạy lại chỗ nữ sinh. Nó cần phải đưa con nhỏ tới bệnh thất gấp để cho bà Pomfrey kiểm tra. Thế nhưng nó chưa kịp làm gì thì con nhỏ cử động, không nói không rằng choàng tay qua cổ nó, sau đó kéo ghì nó xuống.

Catherine có một giấc mơ kỳ lạ. Nó đang lần dò trong bóng tối thì bất chợt ngửi được hương thơm dễ chịu của thứ gì đó, khiến nó cảm thấy rất đói và cần được ăn ngay lập tức.

Bị tấn công bất ngờ, ban đầu Malfoy có chút bối rối nhưng không bao lâu sau nó gạt phăng mọi thứ và dùng bản năng để đáp trả lại.

Một nụ hôn triền miên.

Hai người cứ thế quấn lấy nhau, như thể muốn hoà làm một mà không hề để ý rằng ở trong góc Phòng Yêu Cầu có cặp mắt trắng dã đang theo dõi hết thảy.

Đang tận hưởng mỹ vị nhân gian, đột nhiên tim Catherine nhói đau, khiến nó không thể thở nổi. Nó bừng tỉnh, mở trừng hai mắt.

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra?!

Nhưng cảm giác này cũng không tệ lắm.

Catherine vô thức nhắm mắt lại. Sự nâng niu và dịu dàng của thiếu niên khiến nó lâng lâng như đang bay trên mây.

Khoan đã. Bây giờ đâu phải là lúc làm chuyện này.

Catherine lại mở mắt ra, nhẹ nhàng khước từ cử chỉ thân mật của thiếu niên, nói:

- Hôm nay dừng lại ở đây thôi.

Nói rồi không màng đến vẻ mặt thất vọng của Malfoy, Catherine ngồi dậy. Nó xoay người qua hướng khác, sửa sang lại y phục, thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay mình mặc nhiều lớp áo. Nó không muốn Malfoy bị doạ sợ vì những vết sẹo có trên người mình.

Bị cắt ngang giữa chừng, Malfoy có chút mất hứng, nhiều hơn là cảm giác khó chịu. Ấy vậy mà khi nhìn thấy gò má ửng hồng cùng dáng vẻ thẹn thùng khi cài lại cúc áo của nữ sinh, nó chẳng thể thốt ra bất kỳ lời trách móc nào.

Nó đưa cho nữ sinh một sợi dây buộc tóc, nói:

- Từ bây giờ chúng ta là một cặp, phải không?

Catherine nhận lấy sợi dây từ tay Malfoy, không trả lời mà hỏi:

- Chú Sirius và thầy Lupin đâu? Bạn trở về đây bằng cách nào?

- Bọn họ vẫn còn ở đó. Tôi không kịp mang họ theo.

Malfoy vừa nói vừa đưa trả viên đá lại cho Catherine.

Nhìn thấy viên đá, Catherine tỏ ra rất bất ngờ, ánh mắt khẽ liếc tới cánh tay luôn bị Malfoy giấu ra sau lưng. Nó nhét viên đá vào túi áo chùng, nói:

- Không sao. Tôi đi trước. À, đây là độc dược chữa thương. Tự mình băng bó nhé.

Catherine lục túi lấy ra một lọ độc dược đưa cho Malfoy rồi vội vã rời khỏi Phòng Yêu Cầu mà không thèm ngoảnh đầu nhìn lại.

Mỗi ngày chỉ có thể dùng viên đá này để dịch chuyển tối đa hai lần, Catherine không có cách nào quay trở lại căn nhà gỗ kia.

Nó phải đi tìm cụ Dumbledore gấp để nhờ cụ cho người tới đó mang chú Sirius và thầy Lupin trở về.

Malfoy cứ thế đứng lặng im nhìn thiếu nữ rời đi. Nó biết mình không thể giữ con nhỏ ở lại, vậy thì cứ để con nhỏ đi thôi.

Khi chỉ còn một mình, Malfoy sực nhớ ra nó cũng đang bị thương.

Nó nhìn những vết rạch đã khô máu, tự hỏi sao lúc đó nó chẳng hề thấy đau đớn mà bây giờ lại đau đến mức chỉ muốn hét lên, là sao vậy ta?

Malfoy tự mình sơ cứu bằng lọ thuốc nữ sinh vừa đưa nhưng không có tác dụng, cuối cùng vì quá đau, nó quyết định đi bệnh thất tìm bà Pomfrey.

Toàn thân Malfoy mệt mỏi rã rời, không còn chút sức lực nào, phải mất một lúc rất lâu nó mới xuống được tới bệnh thất.

Thuốc của bà Pomfrey cũng không có tác dụng với vết thương của Malfoy. Sau một lúc kiểm tra bà nói:

- Vết thương trên tay con sẽ lành, chỉ có điều tốc độ hồi phục sẽ rất chậm. Không biết vì nguyên nhân gì, năng lượng pháp thuật bên trong người con đã bị bào mòn nghiêm trọng, cần thời gian dài để phục hồi. Điều này ảnh hưởng đến khả năng tự lành vết thương của cơ thể con.

Malfoy lo lắng hỏi:

- Vậy bây giờ con phải làm sao hở bà?

Bà Pomfrey từ tốn đáp:

- Tạm thời con sẽ gặp rắc rối trong việc thi triển thần chú nhưng con đừng quá lo lắng, chỉ một hoặc hai tháng sau năng lượng pháp thuật bên trong người con sẽ khôi phục lại hoàn toàn. Từ giờ con hãy chú ý ăn uống đầy đủ, đi ngủ đúng giờ, chớ có thức khuya. Cứ đến gặp bà bất cứ khi nào con thấy trong người không khoẻ.

Rời khỏi bệnh thất, Malfoy nhanh chóng gạt những thắc mắc về tình trạng của bản thân sang một bên. Nó gấp gáp đi xuống Đại Sảnh Đường nghe ngóng tình hình, không hề để ý có cặp mắt đang dõi theo mình từ phía sau.

Mordred Lazarus nói với vẻ nghiêm túc:

- Còn quá sớm để con bé thực hiện nghi thức đó. Hãy theo sát và ngăn cản hai đứa ấy tiến xa hơn nếu con bé bị bản năng khống chế.

Nói tới đây Mordred thở dài.

Giữa tình yêu và sức mạnh, con bé chỉ có thể chọn một.

Mordred rất muốn biết sự lựa chọn của Catherine sẽ dẫn tới kết quả gì, có hối hận giống như cậu ta từng hối hận hay không.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.