Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi đầu

Tiểu thuyết gốc · 1527 chữ

"Nếu được sống trong thế giới của truyện Harry Potter, bạn sẽ làm gì để ngăn cản cái chết của những nhân vật mà bạn yêu thích?"

Một topic được đăng trên diễn đàn dành cho cộng đồng yêu thích bộ truyện này đã khiến nhiều Potterhead xôn xao bình luận.

Minh Nguyệt click chuột vào trang mạng xã hội của mình thì thấy bài viết này nằm một cách chói mắt ở trên cùng. Cô lựa chọn phớt lờ và tiếp tục lướt xem tin tức. Hiếm hoi lắm mới có một ngày cuối tuần yên bình ở nhà, cô không muốn phí công suy nghĩ vào ba cái chuyện tào lao ấy, mặc dù trước đây đã không ít lần cô cảm thấy tiếc nuối vì sự ra đi của một số nhân vật trong truyện.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Minh Nguyệt buông laptop xuống để đi nấu cơm. Ăn trưa xong, cô lại cầm laptop lên chuẩn bị mở một bộ phim đang nổi lên xem. Lúc nhìn vào trang Facebook, topic kia vậy mà vẫn còn ở trên cùng, người bình luận đã lên đến con số hơn một nghìn. Cô thực ngạc nhiên vì không nghĩ đến bây giờ vẫn còn nhiều người yêu thích bộ truyện đến vậy. Chả buồn xem người khác nghĩ gì, cô thuận tay gõ xuống một câu:

"Những nhân vật mà tôi yêu thích, sẽ không một ai phải chết."

Minh Nguyệt đâu biết rằng, chỉ một bình luận vô thưởng vô phạt như vậy mà cuộc sống của cô bị xáo trộn mãi mãi.

Trải qua một giấc ngủ dài, Minh Nguyệt mệt mỏi tỉnh dậy khi nghe có vô số tiếng người nói vang vọng bên tai.

- Là một bé gái, rất khoẻ mạnh, chúc mừng ông bà.

Cô bất lực nhận ra rằng mình không thể mở mắt được, thay vào đó là há miệng khóc lớn như một đứa trẻ con. Khoan đã, trẻ con ư?

Minh Nguyệt bàng hoàng nhận ra tiếng khóc oe oe đó đang phát ra từ miệng mình, mà cô dám chắc trăm phần trăm miệng cô không thể nhỏ xíu đầy nước miếng nhễu nhão như vậy được.

Tiếng một người đàn ông vang lên, mang theo sự vui mừng khó nén lại được:

- Em yêu, con của chúng ta thật khoẻ mạnh, và xem kìa, nó thật hoạt bát.

Ấy là lúc Minh Nguyệt vừa đưa tay nắm chặt lấy áo của người đàn ông không buông.

Người phụ nữ đáp lời, nghe ra sự mệt mỏi trong giọng nói nhưng nhiều hơn là sự tự hào:

- Đương nhiên rồi, con gái của chúng ta mà. Con nói có đúng không nào, Catherine Evans?

Đáp lại lời của bà mẹ là tiếng khóc như xé lòng xé dạ của Minh Nguyệt, mà bây giờ chúng ta nên gọi là Catherine Evans.

Bé Catherine Evans lớn lên từng ngày, hoạt bát, đáng yêu, mang theo nhiều niềm vui và tiếng cười cho các thành viên trong gia đình. Bởi vì là em út, và trên đó còn hai người anh nên bé rất được cưng chiều, có thể nói là muốn gì được nấy. Mười một năm trôi qua, mặc dù không hiểu tại sao linh hồn của mình lại đến Vương quốc Anh xa xôi này nhưng Catherine đã học được cách chấp nhận cuộc sống mới từ rất lâu rồi. Dù sao thì Minh Nguyệt trước kia cũng chỉ là một đứa nhỏ mồ côi phải tự bươn chải kiếm ăn, có chết thì cũng không ai quan tâm. Cuộc sống hiện tại của cô tốt hơn nhiều.

Ấy là cô tự mình nghĩ thế.

Vào một ngày hè cuối tháng Bảy, Catherine cùng cả nhà đang ngồi ăn sáng thì có tiếng chuông cửa vang lên. Bố của cô là Chris Evans liếc mắt nhìn sang hai thằng con đang vùi đầu vào tô ngũ cốc, không có vẻ gì là sẽ đứng dậy, ông lắc đầu tự mình đi mở cửa, trong lòng tự hỏi ai lại bất lịch sự đến làm phiền vào một sáng sớm Chủ Nhật như thế này.

Không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng ông Chris đi rất lâu, bà Pretty vợ ông bèn thôi tập trung vào mớ bát đĩa nữa mà lau khô tay đi ra ngoài, trước khi đi không quên dặn dò hai thằng con trai liệu hồn đừng có mà đánh nhau.

Catherine thấy mẹ đi rồi liền buông thìa xuống, lấy khăn lau miệng rồi rón rén đi theo sau, ý đồ nghe lén rất rõ ràng.

Ở phòng khách, ngồi đối diện bố mẹ cô là một người phụ nữ trông đã luống tuổi, tướng tá cao ráo, mái tóc dài màu đen được búi gọn sau đầu, trông bà khá nghiêm trang và đứng đắn. Nhưng bộ đồ bà đang mặc thì chả dám khen một chút nào. Bà mặc một thứ gì đó trông như áo chùng dài màu xanh ngọc, đầu đội một cái nón rộng vành có chóp nhọn cao lên đến cả mấy tấc. Tổng thể trông thật kì quái.

Vừa nhác trông thấy Catherine, người phụ nữ ấy ngay lập tức lên tiếng gọi:

- Catherine Evans, là con phải không? Con không phiền nếu ta có đôi lời muốn nói với con?

Con bé ngơ ngác gật đầu, đi về phía người phụ nữ, lờ đi ánh mắt không mấy hài lòng lắm của bố mẹ mình.

Người phụ nữ gật đầu, đưa một cái gì đó trông như là bức thư cho Catherine.

Bố cô tỏ vẻ mất kiên nhẫn, bàn tay giơ ra giật lấy:

- Tôi thật sự không biết bà đang nói gì, đừng hòng tôi tin lời bà nói. Trước khi tôi còn lịch sự thì mời đi dùm cho.

Nhưng Catherine đã kịp trông thấy một chữ H to tướng ở bì thư, cùng với nó là bốn hình ảnh quen thuộc bao xung quanh chữ H ấy: một con sư tử, một con ưng, một con lửng và một con rắn. Không cần nói cũng biết Catherine kinh ngạc đến nhường nào. Thế giới mà cô đang sống chẳng lẽ thuộc vũ trụ Harry Potter?

Cố gắng trấn áp cơn kích động ở trong lòng mình, cô nói:

- Thưa bố, con muốn xem bức thư này.

Cả bố và mẹ cô đều ngạc nhiên, nhưng bố cô cũng không ngăn cản nữa mà đưa lại phong thư cho con gái.

Catherine run lên khi cầm bức thư nặng trịch trong tay, nhìn dòng địa chỉ ghi bằng mực màu xanh ngọc bích:

*Gửi Catherine Evans, số nhà 12, đường Green Road.

HỌC VIỆN PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT HOGWARTS

Hiệu trưởng: Albus Dumbledore

(Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, đại phù thủy, tổng Warlock, trọng nhân tối cao, Liên đoàn phù thủy quốc tế)

Kính gởi cô Catherine Evans,

Chúng tôi lấy làm hân hạnh thông báo cho cô biết rằng cô đã trúng tuyển vào học viện pháp thuật và ma thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết.

Khóa học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi hồi âm của cô chậm nhất là ngày 31 tháng 7.

Kính thư,

Giáo sư McGonagall

Phó hiệu trưởng.

McGonagall*

Vậy ra đây là sự thật, không phải là giấc mơ.

Nhưng cô vẫn không tin mà hỏi lại:

- Thưa bà, tên của bà là?

Người phụ nữ như sực nhớ ra mình đã quên giới thiệu bản thân với con bé trước mặt, bèn trả lời:

- Cứ gọi ta là giáo sư McGonagall.

Catherine tiếp tục đọc danh sách đính kèm, trong lòng nổi sóng cuồn cuộn. Một lúc sau nó ngẩng đầu lên, nhìn giáo sư McGonagall mà hỏi:

- Con không hiểu, thưa giáo sư. Con không dám chắc là bản thân có phép lạ gì khác người.

Giáo sư McGonagall nghiêm túc trả lời:

- Không hẳn cứ phải thực hiện được phép lạ thì mới là phù thủy. Nhận được bức thư này chứng tỏ con đã đủ điều kiện để nhập học trường Hogwarts.

Catherine khẽ gật đầu:

- Dạ, thưa giáo sư. Nhờ cô hồi âm giúp con là con sẽ đến trường đúng giờ.

Trước sự ngỡ ngàng của bố mẹ, Catherine tiễn giáo sư McGonagall ra về, không quên cảm ơn cô đã đến tận nơi đưa thư mời nhập học.

Trở lại phòng khách, bố của Catherine không hài lòng về sự tự ý quyết định của con gái, ông nói:

- Con không thể tin tưởng những lời bà ta nói, trên đời này làm gì có phép thuật, làm gì có phù thủy.

Mẹ cô cũng gật đầu phụ hoạ.

Catherine phải mất cả ngày vừa mè nheo vừa nói lí lẽ mới thuyết phục được bố mẹ dẫn cô đến quán Cái Vạc Lủng. Cô nói:

- Chúng ta cứ làm theo thử xem, nếu không được thì thôi. Lẽ nào bố mẹ không muốn tự mình chứng thực lời cô McGonagall nói?

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 272

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.