Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh Thương Huy

Tiểu thuyết gốc · 2736 chữ

Nhóm người hung hăng mới xuất hiện đều giống nhau mặc đồng phục. Đồng phục là màu đỏ phối cổ và gấu tay màu trắng, áo khoác dài với quần dài cùng giày da, trên ngực trái đeo một cái huy chương màu bạc, nhìn chung rất có khí thế.

"Người nào mà láo toét." Tiểu Vũ cau mày ghét bỏ nói, thái độ khinh thường ra mặt.

Khẽ nhếch miệng, Đới Mộc Bạch liếc về phía cửa nói to với giọng mỉa mai: "Chẳng phải là mấy con sâu kiến của học viện Thương Huy sao."

Học viện Thương Huy, một cái học viện hồn sư không lớn nhưng khá giàu có, thực lực thì kém nhưng được cái kiêu căng. Đới Mộc Bạch đã nhiều lần 'giao lưu thân mật' với bọn hắn ở Đấu hồn trường.

Sau câu nói của Đới Mộc Bạch, nhóm người học viện Thương Huy trên mặt đều cấp tốc hằn lên từng đường gân tím, khả năng đã bị chọc giận. Một tên nhìn về phía mọi người Sử Lai Khắc trang phục tứ tung, không xác định được danh phận, mặc định đều là những người bình thường không có máu mặt, hắn liền làm ra vẻ mặt kênh kiệu vừa nói vừa tiến tới chỗ Đới Mộc Bạch: "Hừ, những tiểu tử nghèo này là ai đây, ngoan ngoãn, có cần đại gia bao cơm."

Nhưng chỉ tiếc hắn không để ý cái chân ai đó vừa vung ra cho nên hậu quả khỏi bàn, chính là ngã sấp mặt. Tên này ngơ ngác chưa kịp hoàn hồn lại bị Đới Mộc Bạch túm đầu ném ra một cú lộn nhào phía sau, đụng phải một tên khác. Nạn nhân khổ mệnh tóc tai rũ rượi, trên đầu tưởng như đang có ngàn sao bay.

Trong khi đó, Đới Mộc Bạch chỉ vô tư giả bộ là vô ý che miệng cười nói: "Ai nha, xin lỗi, không thấy ngươi."

Nana chứng kiến bộ dáng khó coi của mấy tên ra vẻ ta đây, lại nhìn Đới Mộc Bạch đê tiện thì không khống chế được mở miệng cười to, đồng dạng những người khác cũng vậy.

Thương Huy người càng lúc càng bị Sử Lai Khắc chọc đến điên tiết, bọn chúng chẳng cần quan tâm gì tới thể diện, hô hào nhau bốn tên cùng lúc hợp lực mà xông về phía Đới Mộc Bạch.

Đới Mộc Bạch chưa động, Tiểu Vũ đã phấn khích vừa cười vừa xông lên đá bay cả bốn thằng.

Đánh nhau? Tiểu Vũ rất thích.

"Tiểu Vũ uy vũ, ta cũng muốn." Nana máu nóng dâng trào, sẵn có thực lực chưa có cơ hội khai triển, đúng lúc việc vui này nhỏ nhặt ngoài cốt truyện, đánh nhau không ảnh hưởng đi.

Tuy nhiên, Nana không ngờ cô lập tức bị Đường Tam ngăn cản: "Nana, năng lực của ngươi đặc thù, không nên manh động, tránh bị chú ý."

Đường Tam ngữ khí cẩn trọng nhắc nhở, Nana tuy tiếc nuối nhưng xét thấy Đường Tam nói không sai. Cho nên cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu đáp: "Được, ta biết rồi."

Bên kia trong đám người học viện Thương Huy có một tên trung niên nam tử, từ tuổi tác cùng cách nhóm người kia hành xử với hắn đến xem, chắc hẳn tên này là lão sư của chúng. Trước giờ vẫn lầm lì bàng quan xem náo nhiệt, nay trông thấy học sinh của mình bị mấy đứa nhãi liên tục ra tay bắt nạt, đỉnh điểm bốn tên đánh không lại một nữ nhân, tên trung niên vẻ mặt hằm hằm bước lên dọa dẫm: "Tiểu tử các ngươi thuộc học viện nào, muốn đối đầu với Thương Huy sao?"

Đới Mộc Bạch vốn chẳng bận tâm tới thái độ của hắn, cười như không cười đáp: "Đại thúc sợ gì chứ? So tài thôi mà."

"So tài? Được thôi!"

Sau lời Đới Mộc Bạch, tên trung niên kiêu ngạo đáp bốn chữ rồi bất chợt phóng thích vũ hồn.

Năm hồn hoàn! Hồn vương!

Trong lòng mọi người Sử Lai Khắc kêu không tốt. Phải biết với thực lực của một Hồn vương chân chính, tên này có thể dễ dàng chấn nhiếp toàn bộ học sinh Sử Lai Khắc bấy giờ. Nhưng Sử Lai Khắc làm gì xuất hiện kẻ nhát hèn, biết đối mặt cường giả, ai nấy đều lập tức phóng thích vũ hồn sẵn sàng ứng chiến.

Hồn vương thì sao? Vô duyên vô cớ ở trước mặt họ dương oai? Đừng mơ.

Hơn nữa, đâu phải tên Hồn vương nào cũng mạnh mẽ.

"Vũ hồn Huyền Quy. Hệ phòng ngự công kích lực yếu, Sử Lai Khắc liên thủ chưa chắc đã thua." Đường Tam tự tin nói với những người khác.

Phải, vũ hồn của tên trung niên Thương Huy là Huyền Quy, hệ phòng ngự vũ hồn, không phải vũ hồn đỉnh cấp. Theo nguyên tắc bình thường, hệ phòng ngự thiên về phòng thủ, công kích lực gây sát thương tất sẽ yếu hơn nhiều so với cấp bậc của hắn. Bên này Sử Lai Khắc cao nhất tuy mới chỉ là hồn tôn nhưng thiên phú của bọn họ khác người, vũ hồn công phòng trợ đầy đủ mạnh, lại thêm chiến thuật, ai thắng ai thua còn chưa biết.

Bất quá, Thương Huy người lại không thấy như vậy. Nhìn thấy Sử Lai Khắc người ngoại trừ Đới Mộc Bạch Hồn tôn, những người còn lại chỉ là Đại hồn sư nhị hoàn, còn có một đứa không phóng thích nổi vũ hồn, nụ cười khinh thường trên miệng tên Hồn vương cố ý kéo sâu, buông lời kênh kiệu: "Khà khà đám tiểu bối vô tri. Còn sớm quỳ xuống nhận lỗi, ta có thể bỏ qua cho các ngươi."

Tên Hồn vương nói vậy là đang muốn chứng kiến Sử Lai Khắc người triệt để mất mặt. Tất nhiên sự tình không như hắn mong muốn.

"Sợ gì chứ! Chỉ là một thằng già mắc dịch thôi mà." Chưa được ăn lại bị phá đám, Mã Hồng Tuấn điên rồi đây, trước sau gì chả đánh, chửi cho đối thủ tức chơi.

"Già... già mắc dịch!" Quả nhiên khi nghe ba chữ 'già mắc dịch', tên hồn vương nộ khí xung thiên, tức đến nỗi nói lắp.

Không khí trong nhà hàng tích tắc biến kì quái.

Hàn khí? Đường Tam kinh ngạc phát hiện tên này thế nhưng sở hữu thêm băng thuộc tính, hắn không đơn giản là hồn sư phòng ngự thông thường. Nhưng may mắn Sử Lai Khắc có hỏa!

Tập trung cao độ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Đường Tam lập tức ra chiến thuật: "Ta, Tiểu Vũ, Trúc Thanh lấy tốc độ vây quanh hắn. Mộc Bạch cường công hỗ trợ, được chứ?"

"Không vấn đề." Ba người đáp.

Đường Tam: "Áo Tư Ca ngươi bổ trợ cho Hồng Tuấn, lửa của hắn khắc chế được hồn kỹ của gã kia."

"Được." Mã Hồng Tuấn cùng Áo Tư Ca đồng thanh đáp.

Chiến thuật của Đường Tam ngắn gọn là thế, bao gồm chiến đấu có mấy người.

Không thấy Đường Tam phân phó cho mình, Ninh Vinh Vinh ấp úng hỏi: "Ta thì sao? Ta phải làm gì?"

Nhìn Ninh Vinh Vinh, lưỡng lự một chút, Đường Tam lạnh nhạt trả lời: "Vũ hồn của ngươi đặc thù, tùy cơ ứng phó đi. Nana, ngươi bảo vệ cô ta, đồng thời chú ý bên này, có thương tích nặng lập tức trị liệu, còn lại cố gắng ẩn dấu năng lực."

"Đã rõ." Nana nghiêm túc gật đầu.

So với Ninh Vinh Vinh, Đường Tam có vẻ tin tưởng Nana hơn. Nana hiểu thái độ của Đường Tam lạnh nhạt bởi vì chuyện tối qua cãi nhau, Ninh Vinh Vinh muốn mượn tay hắn giết Đới Mộc Bạch. Đừng nói Đường Tam, Nana lúc đầu đọc tiểu thuyết cũng không mấy thích Ninh Vinh Vinh, đã có bệnh tiểu thư lại còn không biết tôn trọng người khác. Nhưng sau này... Ninh Vinh Vinh chính là nữ thần trong lòng Nana.

Chờ khi Áo Tư Ca an ủi Ninh Vinh Vinh sau đó theo phần mình gia nhập cuộc chiến. Nana tới bên cạnh Ninh Vinh Vinh, thật lòng nói: "Vinh Vinh, Áo Tư Ca nói đúng, dùng năng lực của ngươi khiến mọi người công nhận, ta biết ngươi là cô gái tốt, có ngươi ở đây Sử Lai Khắc thật tự hào."

Những lời an ủi và động viên như vậy từ bạn bè, Ninh Vinh Vinh chưa từng được nghe. Trước giờ bởi vì thân phận mà xung quanh cô ấy chỉ có nịnh nọt hoặc ghen tỵ.

Bạn bè ư? Xa vời, hoặc có lẽ, bây giờ mới xuất hiện.

Ánh mắt Ninh Vinh Vinh dần trở nên trong suốt chứ không còn u buồn mờ mịt, vén lên sợi tóc che trước mặt, Ninh Vinh Vinh ý chí kiên định khẳng định một chữ.

"Được."

Bên kia trận chiến với tên Hồn vương đang diễn ra gay gắt, ngoài dự liệu của mọi người, hắn vỏ rùa phòng ngự vô cùng chắc chắn. Tấn công của bốn người phía Sử Lai Khắc không thể đả động gì, vũ hồn Lam Ngân Thảo của Đường Tam cách biệt hồn lực, vô phương trói chặt.

Tuy thế kết quả trận chiến vẫn chưa thể kết luận.

Tên Hồn vương tự cho mình là cường giả, ấy thế mà bị bốn người nhóm Đường Tam dây dưa mãi không phân thắng bại. Hắn tức giận, chỉ đành dùng ra công kích mạnh nhất, riêng điều này đối với hắn đã là sỉ nhục.

"Các ngươi đều muốn chết, được thôi!"

Dứt lời, ngay tức thì từ trong miệng tên Hồn vương ầm ầm phun ra một chùm khí lạnh, công kích này uy lực lớn, thoáng chốc muốn biến cả căn lầu thành hầm băng.

Sở dĩ bốn người nhóm Đường Tam dây dưa chính là đang kéo dài thời gian cho Mã Hồng Tuấn. Lúc này đây Mã Hồng Tuấn đã tụ đủ hồn lực, hắn nhanh chóng chạy tới dùng hỏa diễm của mình đối kháng với tên Hồn vương kia.

Đáng tiếc, Đại hồn sư đấu Hồn vương, chênh lệch cấp bậc hồn lực quá lớn, lửa của Mã Hồng Tuấn sau vài lần chống cự liền bị áp chế phải thối lui, uy lực mạnh mẽ của hàn khí theo đà lao thẳng vào phía trước mặt Mã Hồng Tuấn.

"Không kịp! Hồng Tuấn nguy hiểm!" Trong lòng Sử Lai Khắc người đều lo lắng.

Mọi sự chuẩn bị phút chốc bị phá vỡ, uy lực Hồn vương quả hết sức kinh sợ, trúng phải hồn kỹ này e rằng Mã Hồng Tuấn nhất định trọng thương. Nhưng là đúng lúc ấy, một tia ánh sáng màu hồng đã bay đến trên người Mã Hồng Tuấn, lập tức như tiếp thêm đôi cánh cho hắn vừa vặn né được đòn đánh nguy hiểm chỉ trong gang tấc.

Là hồn kỹ của Ninh Vinh Vinh, bổ trợ của đỉnh cấp vũ hồn Thất Bảo Lưu Ly Tháp, tăng 30% tốc độ.

Thất Bảo hiện thế, sắc mặt tên Hồn vương thoáng trở nên trầm trọng. Nếu cuộc chiến bắt đầu lại với sự bổ trợ của Thất Bảo Lưu Ly Tháp thì hắn phải vất vả đây, không ngờ đám nhãi nhép trước mặt quá lợi hại ngoài sức tưởng tượng.

Có điều, trận chiến lần hai sẽ không xảy ra.

"Các ngươi đang làm trò gì vậy, còn không mau về đi ngủ, thật là phiền phức." Triệu Vô Cực bất ngờ cất tiếng nói.

Triệu Vô Cực đã trở lại, nhìn thấy hắn, bảy người kia vui mừng như vớ được phao cứu sinh. Nana âm thầm cười, cô cảm nhận được Triệu Vô Cực rõ là đắc ý đứng xem chiến từ đầu tới giờ mới giả bộ đến làm anh hùng, lừa bảy đứa trẻ kia vì hắn tung hô. Hố luôn tên Hồn vương đang đen hết mặt mày.

Nhìn thấy Triệu Vô Cực, tên Hồn vương không biết điều mà đối với Triệu Vô Cực lên tiếng quát: "Ngươi là thầy tụi nó, thầy giáo vô dụng như học sinh, mau qua đây nhận lỗi với chúng ta."

Nghe tên Hồn vương ngạo mạn, không biết là hắn không biết thật hay đang giả vờ quát tháo để vớt vát lại chút mặt mũi.

Triệu Vô Cực làm như cố ý không thấy hắn, Triệu Vô Cực chỉ thản nhiên ngoái đầu nhìn các học sinh của mình rồi quở trách: "Đúng thật là một lũ vô dụng, đến thằng già mắc dịch cũng xử không xong, làm mất mặt ta!"

Triệu Vô Cực nói sao lại nhấn mạnh ba chữ 'già mắc dịch' thế chứ, thật mỉa mai. Lần này thì rõ ràng hắn đã đứng xem đám trẻ ngay từ đầu rồi nhé.

Tuy nhiên đám trẻ không để ý, vì họ còn bận cười. Có thiết bản che chắn bọn họ chẳng ngại gì sất, tám người cứ thế ôm bụng ngửa cổ cười như điên.

Tên Hồn vương bị chọc giận tím mặt xông tới nhằm hướng Triệu Vô Cực mà đánh. Trong khi đó Triệu Vô Cực chỉ hừ lạnh vung ra một quyền đập bay tên Hồn vương, cả vũ hồn cũng không thèm xuất.

Quần chúng đứng xem đều gật đầu cảm thán.

Học sinh ưu tú, thầy giáo càng là thực lực kinh người!

Đám học sinh của Thương Huy thấy thầy mình bị đánh cái đã bay, cuống quýt bỏ chạy. Triệu Vô Cực quay lại nhìn học sinh của mình, bấy giờ hắn mới để ý đến một cô bé lạ mặt ngồi trong đó.

"Đứa nhóc này là ai vậy?" Triệu Vô Cực tò mò hỏi.

Nana thật muốn câm nín, một mặt thể hiện bất lực. Đừng nói là giờ Triệu Vô Cực mới phát hiện ra cô đấy nhé!

Thấy Nana không trả lời, Đới Mộc Bạch đứng ra giới thiệu: "Thầy Triệu, đây là Nana, là học sinh của học viện mới tới hôm qua."

"Không thể nào, báo danh đã kết thúc hôm trước, hơn nữa... Nhóc là hồn sư sao?" Triệu Vô Cực khó hiểu sờ cằm, Triệu Vô Cực biết rõ quy tắc của học viện từ trước tới nay và cả tính khí của Phất Lan Đức. Lý nào tên kia dễ dàng phá lệ thu nhận học sinh bình thường, chắc chỉ có một lý do.

Triệu Vô Cực ý tứ nhìn Nana, toàn thân Nana trong mắt Triệu Vô Cực như đang toả ra ánh sáng vàng, đúng là ánh sáng người có tiền. Triệu Vô Cực không để ý vẻ mặt hâm mộ của hắn dành cho Nana đang bị bảy người kia chăm chú chiêm ngưỡng và chỉ trỏ.

"Chuyện này nói ra hơi phức tạp, thầy trở về nói chuyện với viện trưởng sau vậy." Đới Mộc Bạch gãi đầu tỏ vẻ khó xử, những người khác đều là nhìn Nana rồi cười tủm tỉm.

Không khí thật kì quái, Triệu Vô Cực tuy tò mò nhưng hắn không phải dạng nhiều chuyện với đám trẻ. Lắc lắc đầu, Triệu Vô Cực nói: "Được rồi, tới khách sạn nghỉ ngơi, sáng mai tiến hành đi săn."

"Nhưng tụi em vẫn chưa ăn cơm!" Mã Hồng Tuấn thay mặt tất cả mà nói ra. Đúng thật suýt chút bọn họ quên mất chuyện quan trọng.

"Hả?" Giật giật khóe miệng, Triệu Vô Cực bóp cái trán có chút đau. Lúc trước tránh đi không phải vì cố ý để bọn trẻ tự lo cơm sao? Bây giờ xem ra, Triệu Vô Cực không thể để bọn nhóc xem hắn là tên keo kiệt như Phất Lan Đức nữa rồi.

Thầm khóc cho cái ví tiền, Triệu Vô Cực cười gượng nói: "Đám nhóc các ngươi đúng là phiền phức mà. Nào, tiến tới, chúng ta cùng ăn cơm."

"Haha! Thầy Triệu vạn tuế!"

Lùm xùm một hồi, cuối cùng cũng được ăn miễn phí, mọi người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhảy cẫng hoan hô.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.