Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại Truyện: Chuyện Ở Thần Giới

Tiểu thuyết gốc · 4158 chữ

Phía bên kia, ở nơi nào đó trên Thần Giới cách thật xa Thần Giới Uỷ Ban. Chúng thần đại đa số đều tập trung lại xung quanh một khu vườn nhỏ, chính giữa khu vườn tiên khí đang cấp tốc ngưng tụ thực thể, xem chừng rất giống tự mình ngưng kết ra một toà đơn giản cung điện.

"Thần Giới Uỷ Ban truyền ra, tân thần tới là Thần Vương."

"Đúng vậy, Thần Vương đại nhân không đến trình diện ở Thần Giới Uỷ Ban, ngược lại ở cái nơi xa tít mù khơi này xây dựng cung điện. Đúng là Thần Giới càng lúc càng nhiều chuyện lạ."

"Ta nghe nói, đó là nữ thần?"

"Nữ thần thì sao, nhìn sức mạnh sáng tạo này đi, ngươi cũng đừng mơ tưởng."

"Thần Vương đại nhân đó, có cho thêm mười lá gan ta cũng không dám, chỉ muốn xem xem chút dung mạo thôi."

"Tất cả chúng ta chẳng phải đều như vậy."

"Ừm, đúng thế."

Chúng thần xì xào bàn tán, đối với vị nữ thần thích ẩn dật ai nấy đều vô cùng tò mò.

"Nếu không muốn vướng vào rắc rối, thì mau đi đi."

Thanh âm nữ tử lạnh băng từ không trung đột ngột truyền tới, doạ chúng thần giật mình. Bọn họ không khó để biết được chủ nhân của giọng nói ấy chính là Điệp Thần, tân Thần Vương trăm vạn năm mới xuất hiện. Sự tò mò khiến chúng thần quên mất lời cảnh báo của Điệp Thần lúc ban đầu, chúng thần y như cũ ngây ngốc ở một chỗ chiêm ngưỡng nữ thần giáng lâm.

Điệp Thần khoác trên thân lụa là bạch kim váy áo, cửu sắc quang mang lấp lánh vờn quanh, sau lưng nàng kia đôi cánh hồ điệp phô trương tuyệt đối mỹ lệ, tuyệt đối là thứ đồ đẹp đẽ nhất Thần Giới. Nàng một cái nhón chân vừa chạm đất, thần lực toả ra lập tức chấn nhiếp toàn bộ chúng thần kinh sợ. Xinh đẹp nhưng quá lạnh lẽo, Điệp Thần đôi mắt xanh thẳm khẽ nâng lên, tàn nhẫn quát.

"Cút."

Thần lực thổi bay, lập tức xung quanh sạch không một bóng người. Điệp Thần lạnh nhạt chán ghét nhìn thêm dù chỉ một chút, quay lưng, nàng vốn định bước chân vào cung điện.

Đúng lúc ấy.

"Nana."

"Nana/ Bát muội/ Bát muội!"

Liên tục những lời kêu gọi, Điệp Thần ánh mắt vô hồn bỗng dưng bừng sáng. Sao có thể, nàng không phải đang nghe lầm.

Điệp Thần vội vàng xoay người, cánh lớn biến mất, mái tóc đen dài tùy ý thả xuống rũ rượi. Nhìn những luồng ánh sáng đang dần hạ đến hiện ra từng thân ảnh, Điệp Thần băng lãnh vậy mà mỉm cười.

"Lão đại, Tam ca, Tiểu Vũ tỷ, Vinh Vinh, Trúc Thanh, Áo nhị ca, tứ ca. Mọi người, vẫn còn nhớ ta?" Điệp Thần nghi hoặc nhìn trước mặt bảy người hỏi. Dù ở đâu, ánh mắt nàng nhìn bảy người vẫn luôn thực yêu quý cùng ngưỡng mộ.

Tiểu Vũ, thê tử của Hải Thần Đường Tam nghe thế tức thì nhảy đến, một bên nắm tay Điệp Thần, một bên cốc cho nàng một cái, nói: "Nana, ngươi nói gì vậy? Cái gì nhớ cái gì quên, có biết bọn ta vì ngươi khóc nhiều lắm không hả?"

"Đúng vậy đây, khóc đến mệt mỏi, đến nỗi bây giờ không muốn khóc nữa. Nana, mấy năm qua bọn ta cứ ngỡ linh hồn ngươi đã theo vụ nổ ấy hoàn toàn tan biến, không ngờ ngươi sẽ lại đối chúng ta cấp một cái đại kinh hỉ. Nana, ngươi xứng đáng là người quái nhất trong đám tiểu quái vật." Cửu Thải Thần Nữ Ninh Vinh Vinh tới nắm lấy tay khác của Điệp Thần vui mừng nói.

Tiếp theo Tốc Độ Chi Thần Chu Trúc Thanh cũng tới, ôm lấy ba người mỉm cười.

Bốn vị nữ thần cùng cười giống như lúc trước ở tại Đấu La Đại Lục, tuy nhiên không biết có phải do tiên khí hay không, dáng vẻ các nữ thần bây giờ dịu dàng đến bất ngờ.

"Nào nào, cái không khí quỷ dị này sao đây, hoàn toàn không giống tác phong của đám quái vật chúng ta. Nana, mừng ngươi quay lại. Ta vậy mà có thêm một cái Thần Vương tiểu muội, sau này ở Thần Giới quá nở mày nở mặt. Hahaha." Chiến Thần Đới Mộc Bạch huyênh hoang cười lớn, không khí sến sẩm chính nhờ hắn mà trở nên thoải mái hơn nhiều.

Hải Thần Đường Tam mãn nguyện thở ra một hơi. Chuyện năm đó Nana đột ngột ra đi hết sức đau lòng, nếu có thể hắn đã tìm đủ mọi cách đưa linh hồn nàng theo lên Thần Giới. Thế nhưng cho dù bản thân là Thần Giới Chấp Pháp Giả, Đường Tam quyền năng cũng chỉ có hạn. Hôm nay, quả là niềm vui bất ngờ... nhớ tới điều gì Hải Thần Đường Tam liền nói: "Thực ra đối với câu hỏi lúc nãy của Nana ta cũng có vài phần thắc mắc. Mọi người không biết, mới đây khi dò xét Đấu La Đại Lục ta phát hiện trong kí ức của tất cả mọi người đều chưa từng xuất hiện cái tên Sở Phượng Na, cho tới sổ sách lưu trữ ở Sử Lai Khắc học viện. Kì lạ không, danh tiếng của Nana đâu kém chúng ta, hơn nữa muội ấy còn là cháu gái viện trưởng ác danh đỉnh đỉnh. Lý nào lại bị thổi bay vậy chứ?"

"Tam ca, tam ca nói ai ác danh vậy hả? Đấy gọi là nổi tiếng đấy nhé." Điệp Thần đối với chuyện Hải Thần Đường Tam nói không mấy bất ngờ nhưng khi nghe đến đoạn ác danh đỉnh đỉnh liền cảm thấy không đúng, nàng phụng phịu lườm Hải Thần Đường Tam.

Hải Thần Đường Tam chột dạ cười trừ. Tiểu Vũ, Cửu Thải Thần Nữ và Tốc Độ Chi Thần bênh Điệp Thần cũng lườm nguýt Hải Thần Đường Tam khiến hắn nhất quyết nhìn trời giả ngốc.

"Không biết ăn nói. Mà khoan đã Tam ca, chuyện lạ như vậy sao không nói với chúng ta?" Tiểu Vũ hỏi.

"Thì chẳng phải ta sợ mọi người nhớ tới lại buồn sao, bây giờ thì khác. Nana, nguyên do trong đó chắc muội phải biết chứ, cùng chuyện thăng thần có liên quan hay không?" Hải Thần Đường Tam hỏi lại Điệp Thần.

Điệp Thần nghĩ nghĩ chút gật đầu, ý tứ nhìn Hải Thần Đường Tam, nàng quay người vừa đi vào cung điện vừa nói: "Có đấy, mọi người vào đi, không thể đứng mãi ở đây được."

"Ờ ừm, đi thôi." Hải Thần Đường Tam nhíu mày gật gật. Sau đó nhanh chân đẩy sáu người khác gương mặt mờ mịt đi vào Điệp Thần Cung.

Phía ngoài cung điện ở một bụi hoa nào đó.

Thiện Lương Chi Thần: "Quả là cùng một nhóm, thế lực nhà Hải Thần thật đáng sợ."

Tà Ác Chi Thần: "Khỏi nói, Điệp Thần quá không nể mặt a, vừa tới cư nhiên đuổi chúng thần chạy mất dép, Thần Giới Uỷ Ban không thèm ngó ngàng, còn tự chiếm dụng khu vườn này nữa chứ. Nàng ta không biết cuộc sống còn dài không thể sống theo cái dạng này hay sao."

Thiện Lương Chi Thần: "Nếu nhóm Hải Thần không tới, ta đã nghĩ sẽ phê duyệt nơi này trở thành lãnh cung luôn, hợp với khí chất nàng ta đó. Nhưng chắc không được rồi, thần thái kia xem chừng cũng hoạt bát lắm."

Tà Ác Chi Thần gật gù: "Nhìn kĩ mới thấy khá đáng yêu. Ý! Bọn họ vào trong rồi, mau chạy theo xem."

Thiện Lương Chi Thần khoé môi giật mạnh: "Xem cái gì nữa, người ta đã phát hiện chúng ta hai cái này nghe trộm. Trở về đi thôi."

Điệp Thần Cung.

Toà cung điện màu trắng đơn giản, bày trí bên trong không có bất cứ vật dụng nào ngoài bộ bàn ghế màu trắng mới ngưng tụ, tám cái ghế ngồi, một bàn lớn. Hải Thần Đường Tam, Điệp Thần, Chiến Thần, Cửu Thải Thần Nữ, Tốc Độ Chi Thần, Thực Thần, Hoả Thần cùng Tiểu Vũ ngồi vừa đủ.

Điệp Thần một mặt vi diệu nói: "Vốn dĩ nghĩ rằng ở Thần Giới không có người biết đến, vậy nên mới dự định ở nơi xa này làm cái vị đáng ghét chi thần. Thế mà không nghĩ tới mọi người vẫn còn nhớ ta, may mắn của ta xem ra cũng không tệ."

"Đáng ghét chi thần? Chúc mừng muội, màn ra mắt của muội đã đủ thành công. Nhưng mà..." Hải Thần Đường Tam tò mò nhìn Điệp Thần nói: "Muội còn chưa nói cho chúng ta biết lý do đấy."

Sáu người kia đồng loạt gật gật.

Điệp Thần cười nói: "Tam ca nói nguyên nhân ta biến mất khỏi lịch sử Đấu La Đại Lục sao? Cũng không quá phức tạp, đó đơn giản chỉ là cái giá phải trả để đột phá thần cấp."

"Trả giá? Tại sao? Ta nhớ chúng ta có cần đâu." Chiến Thần Đới Mộc Bạch mờ mịt hỏi.

"Đúng thế, Nana, mau nói. Ta thực sự rất tò mò." Tiểu Vũ ngồi bên cạnh Điệp Thần đã sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên.

Điệp Thần nhìn một vòng tất cả mọi người, thản nhiên nói: "Mọi người tiến cấp đều dựa vào nỗ lực của bản thân, chờ đợi mọi người phía trước là vinh quang, là phần thưởng xứng đáng được hưởng. Nhưng ta thì khác, ta lúc đầu chỉ là một con nhóc bình thường không hơn không kém, đến Đấu La Đại Lục được Hải Thần Chi Tâm thân phận chiếu cố hết mọi mặt, tự bản thân tu luyện không mấy vất vả, hoặc có thể nói là được thiên vị quá đáng. Còn thần cấp... là do Lam Ly hiến tế."

Điệp Thần nói hết sức bình thản, tuy nhiên khi nhắc tới Lam Ly, thanh âm bất giác nghèn nghẹn, đột ngột dừng lại một chút. Thất Quái nghe được phần sau không khỏi kinh ngạc cùng chua xót, không cần quá nhiều từ ngữ diễn tả, nhìn ánh mắt Điệp Thần họ đủ biết trong lòng nàng cảm xúc thế nào. Bảy người im lặng, đợi Điệp Thần nói tiếp.

"Ta tự cho rằng số phận bản thân rất thảm, nhưng không... Mọi người còn nhớ chứ, ngày hôm đó, ta được Lam Ly cứu đưa vào Thời Không Hư Vô, cô ấy hiến tế, để ta trở thành chân chính thần cấp, lúc này ta mới cảm nhận được cái gọi là thiên đạo công bằng. Ta đạt được thần cấp không tốn công sức, vì vậy thiên đạo đòi ta phải trả giá. Mọi người biết không? Thì ra thứ quý giá nhất đối với một con người không phải là tiền bạc, địa vị hay danh vọng... mà là sự tồn tại. Thiên đạo xoá đi sự tồn tại của ta khỏi Đấu La Đại Lục, khiến chuỗi ngày tươi đẹp nhất trong cuộc đời ta trở thành hư vô, người thân, bằng hữu, tất cả không hề biết ta từng tồn tại, cuối cùng chỉ còn lại ta ôm kỉ niệm cô đơn mà sống."

"Nhưng ta chấp nhận, không phải vì ta muốn thành thần, mà vì ta muốn cứu hắn."

Điệp Thần đứng dậy đi sang một phía, đôi tay thon dài đưa ra trước ngực, ôm lại rồi mở ra. Cung điện trắng lập tức ánh lên cửu sắc chói mắt, trước mặt Điệp Thần xuất hiện cái kén bạc, tiểu điệp trên kén khẽ động, kén mở, dần lộ ra bên trong một hư ảnh.

"Tần Minh học trưởng!"

Bảy người kìm không được kích động đứng bật ra khỏi ghế, lần lượt chạy đến xung quanh kén bạc. Hư ảnh bên trong kén rõ ràng là một linh hồn, tuy mờ ảo nhưng vẫn thấy rõ được dung mạo, quả đúng là Tần Minh.

"Nana." Bảy người nhẹ giọng gọi tên Điệp Thần, mỗi người cảm xúc đều rất khó nói. Dù sao ai cũng có người mình hết lòng yêu thương.

Điệp Thần thần sắc vô cùng bình tĩnh, mỉm cười nói: "Đúng thế, chính là Tần Minh. Thần Vương có quyền mang theo một người tiến nhập Thần Giới, ta dùng ba tháng thời gian tìm kiếm linh hồn hắn ở Đấu La Đại Lục, không ngờ đến năm đó bị thần lực cùng oán niệm của Thiên Nhận Tuyết ảnh hưởng, linh hồn cực kì yếu ớt."

"Nguyên lai mọi chuyện là như thế. Muội thăng thần tại Thời Không Hư Vô nên Thần Giới không nắm rõ được nguồn gốc thần lực, lại dùng ba tháng tìm kiếm linh hồn mới chậm trễ quay về Thần Giới. Vậy thì Nana, theo thời gian muội hô ứng Thần Giới, ta đã biết nguyên do vì sao chúng ta vẫn giữ được kí ức về muội." Hải Thần Đường Tam vuốt cằm nói.

Điệp Thần hứng thú ngay lập tức hỏi: "Vì sao?"

Hải Thần Đường Tam ra vẻ hiểu biết nói: "Rất đơn giản. Vì ở thời điểm muội thành thần chúng ta đã tiến nhập Thần Giới, thiên đạo xoá đi sự tồn tại của muội ở Đấu La Đại Lục, lại không phải của tất cả người có liên quan. Đúng không?"

"Aaa!" Bảy người bao gồm cả Điệp Thần nghe Hải Thần Đường Tam nói đều gật đầu cảm thán. Thì ra là như vậy.

Hải Thần Đường Tam nhìn linh hồn Tần Minh, thở dài nói: "Nana, ta không muốn làm muội thất vọng nhưng nói thật, linh hồn yếu ớt như vậy khả năng thức tỉnh rất ít. Cho dù nơi này là Thần Giới, cũng khó nói trước được điều gì."

"Ý Tam ca là..." Cửu Thải Thần Nữ lo lắng, tuy có phán đoán nhưng lưỡng lự không nói.

Hầu hết mọi người đều đoán được, phía sau câu ý nghĩa linh hồn Tần Minh đang dần chết đi. Thân xác bị mất linh hồn vẫn sống được tại Thần Giới, nhưng nếu là linh hồn chết, thì vĩnh viễn biến mất.

Bảy người lo lắng nhìn Điệp Thần, kì lạ nàng ấy không hề có nửa phần thất vọng, ngược lại lại bình thản đi đến trước linh hồn Tần Minh, vô tư nói: "Ta biết, linh hồn hắn bị thần cấp ảnh hưởng, sao có thể tỉnh lại chứ, khi ta tìm thấy linh hồn hắn thậm chí còn bị oán niệm gặm nhấm. Vậy nhưng còn may chán, sinh mệnh khí tức của Lam Ly thực sự rất mạnh."

Điệp Thần nói xong, nhanh chóng châm đứt một đầu ngón tay, cơ thể nhẹ run, ép ra trên đầu ngón tay giọt nước cửu sắc chấm lên mi tâm Tần Minh linh hồn. Chuyện kì diệu xảy ra, linh hồn đón nhận giọt nước ấy lập tức xẹt qua tia sáng cửu sắc, tựa hồ rõ ràng hơn một chút.

"Thần huyết! Không đúng, thần huyết của muội cực độ thuần khiết mà chỉ có chút ít tác dụng vậy sao? Linh hồn này vốn bị oán niệm thần cấp vấy bẩn, bây giờ nhìn qua rất sạch sẽ, phải cần bao nhiêu thần huyết chứ! Nana, muội điên rồi. Cho dù Tần Minh tỉnh lại, muội đến lúc ấy còn mạng sống cùng hắn hay không?" Hải Thần Đường Tam cơ hồ là tức giận, hắn ngay lập tức tới giật tay Điệp Thần gạt mạnh ra.

Điệp Thần nhìn Hải Thần Đường Tam, cũng nhìn những người khác vì quan tâm nàng mà tức giận. Điệp Thần mỉm cười đáp: "Quan tâm tắc loạn a. Bát muội chỉ hỏi một câu, Tam ca đại diện nhé."

"Tam ca, nếu người nằm đây là Tiểu Vũ tỷ, Tam ca sẽ làm thế nào?" Điệp Thần giọng điệu tùy ý hỏi.

Hải Thần Đường Tam ngẩn người, sáu người khác đồng dạng giống thế. Khỏi phải nói câu hỏi của Điệp Thần tuy đơn giản nhưng đã đánh thẳng vào trái tim của họ, không cần giải thích, Điệp Thần cứ thế mà cãi thắng. Toàn bộ bấy giờ đều lặng im nhìn Điệp Thần, nét mặt hiện lên tia khổ sở.

Điệp Thần cười nói: "Bát muội chưa chết, các ca ca tỷ tỷ không cần trưng bộ mặt đưa đám ấy. Thực ra trong lòng ta sớm có dự tính, Thần Giới không phải nơi ta mong cùng hắn sống hết phần đời còn lại. Mà muốn cùng hắn trùng phùng tại nơi lần đầu gặp gỡ."

Hải Thần Đường Tam sửng sốt, bấy giờ mới minh bạch hết tâm ý của Điệp Thần: "Nana, muội có phải muốn..."

"Đúng thế, ta muốn cùng hắn tới, Đấu La Đại Lục."

Hai trăm năm sau.

Điệp Thần Cung như cũ trống trải, bên trong nhóm Hải Thần Đường Tam sớm đã tập hợp. Hôm nay, sau hai trăm năm chờ đợi, Điệp Thần hạnh phúc mãn nguyện chuẩn bị trở lại Đấu La Đại Lục.

"Điệp Thần, hơn ai hết, ta ủng hộ quyết định của muội." Hoả Thần Mã Hồng Tuấn đến cho Điệp Thần cái ôm, chân thành nói.

"Yên tâm đi tứ ca, ta nhất định sẽ sống tốt." Điệp Thần cười nói, cũng hơn ai hết, Điệp Thần sâu xa hiểu ý của Hoả Thần là gì.

"Nana, ta ở trên này sẽ rất nhớ ngươi." Cửu Thải Thần Nữ Ninh Vinh Vinh tới ôm Điệp Thần, nũng nịu nói.

Điệp Thần cười ôm nàng đáp: "Lục tỷ, nếu nhớ ta, có thể đến tìm Tiểu Vũ tỷ nha."

"Vậy còn ta?" Tốc Độ Chi Thần Chu Trúc Thanh hiếm có biểu hiện ghen tỵ hỏi.

"Thất tỷ, bạn cùng phòng. Ta cũng rất nhớ tỷ nữa." Điệp Thần mau chóng bay qua ôm Tốc Độ Chi Thần, ngọt sớt nói.

"Phải không? Đến lúc ấy 'chim nhạn liền cành', chàng chàng thiếp thiếp, nhớ hay quên khó nói lắm nha." Thực Thần Áo Tư Ca bĩu môi nói.

Điệp Thần bật cười buông ra Tốc Độ Chi Thần đến trước mặt Thực Thần, giang tay.

"Nào Áo nhị ca, ôm một cái."

"Hừ, xem như còn biết điều."

Thực Thần làm vẻ ôm Điệp Thần, hai mắt không hiểu sao bỗng cay cay. Điệp Thần cười sáng lạn, thấy Chiến Thần Đới Mộc Bạch đứng khoanh tay 'lãnh đạm' ở đằng xa, Điệp Thần gian manh bay đến ôm lấy cổ hắn.

"Lão đại! Haha, không ngờ lão đại của ta yếu lòng thế đấy. Nào, ôm một cái."

Chiến Thần giật thót, trước sau không dám nhìn thẳng Điệp Thần. Hắn chỉ khẽ liếc, xoa tóc Điệp Thần nói: "Ngươi là bát muội, cũng là muội muội của ta danh chính ngôn thuận. Vị ca ca này vô dụng không giúp ngươi được gì, hy vọng... hy vọng... ngươi ở nơi đó sống... sống tốt..."

"Bà nó chứ mấy cảnh lâm li bi đát này không hợp với ta mà."

Chiến Thần nhịn không được, tức tốc chạy vù đi. Có lẽ hắn muốn rơi nước mắt rồi. Điệp Thần bật cười nhìn theo, tuy thế mắt cũng tránh không được có cảm giác ướt át.

"Ta đi an ủi Mộc Bạch." Tốc Độ Chi Thần cúi mặt lướt qua Điệp Thần, nhỏ giọng nói.

"Chúng ta cũng đi xem lão đại." Cửu Thải Thần Nữ, Thực Thần, Hoả Thần đồng thanh, sau đó nhanh như một cơn gió lướt qua.

Đại gia ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh, bất quá ai nấy đều sợ cảnh chia ly.

Còn lại Hải Thần Đường Tam và Tiểu Vũ. Hải Thần Đường Tam làm bộ nghiêm mặt đến cạnh Điệp Thần, đanh giọng nói: "Hồi sinh người chết, vi phạm Thần Giới Cấm Luật. Thân là Thần Giới Chấp Pháp Giả, ta có quyền triệt tiêu thần lực, giáng ngươi xuống thành Thần Chi Cấp 2. Điệp Thần, ngươi còn dám làm không?"

"A, ta đâu chỉ dám, ta còn đánh luôn Chấp Pháp Giả này, mau giáng ta thành nhân loại luôn đi." Điệp Thần trừng mắt, đưa tay đấm một phát vào mặt Hải Thần Đường Tam.

Hải Thần Đường Tam thực khóc không ra nước mắt. Tiểu Vũ đứng cạnh ôm bụng cười như điên.

"Tiểu Vũ, có người đánh ta ngươi không đánh trả sao?"

"Tam ca, đánh đáng lắm. Giờ này còn dám nhắc đến cái gì thần cái gì luật. Nana, ta để ngươi đánh thêm phát nữa."

Tiểu Vũ vẫn chưa ngừng cười. Điệp Thần huyênh hoang hất cằm với Hải Thần Đường Tam. Hải Thần Đường Tam bất đắc dĩ lắc đầu: "Bệnh nghề nghiệp không được sao?"

Điệp Thần cười nói: "Tất nhiên là được, ta thực sự phải nhờ Tam ca giáng xuống. Nào, mau làm đi."

Điệp Thần giang tay, nóng lòng trông đợi. Hải Thần Đường Tam thở dài, tay phải mau chóng xuất ra một cỗ kim sắc ánh sáng phóng tới Điệp Thần.

Điệp Thần đứng im đón nhận ánh sáng xuyên qua, cơ thể mạnh mẽ run rẩy giật lùi nửa bước. Thần lực xuất động, sau lưng cánh lớn xuất hiện, lam hồng sắc chiếu toả động lòng người.

Quang Minh Nữ Thần Điệp!

Nếu như thần lực của Hải Thần ngưng tụ tại Hải Thần Tam Xoa Kích thì thần lực của Điệp Thần, chính ở đôi cánh Quang Minh Nữ Thần Điệp.

Quang Minh Nữ Thần Điệp - tượng trưng cho Điệp Thần Thần Vị.

"Nana, ta ở trên người muội hạ chín đạo phong ấn. Ở dưới kia phải chăm sóc tốt bản thân, tuyệt đối không được phá bỏ phong ấn khi cơ thể chưa có khả năng chịu đựng. Nhớ không?" Hải Thần Đường Tam nói.

"Ừm." Điệp Thần gật đầu.

"Còn nữa, mỗi lần phá bỏ phong ấn nhất định sẽ rất đau khổ, dù thế nào cũng muốn chuẩn bị thật tốt. Tam ca tuy rằng không thể xen vào cuộc sống của muội, nhưng ta hứa sẽ không để muội một mình lưu lạc. Hãy tin Tam ca."

"Ừm. Tam ca yên tâm, ta không phải một mình. Ta ít ra còn có cơ hội gặp lại hắn, không giống tứ ca mãi mãi lẻ bóng đơn côi." Điệp Thần cười nói với Hải Thần Đường Tam, sau lại quay người hướng Tiểu Vũ. Nàng ấy chẳng biết từ bao giờ nước mắt giàn dụa.

Điệp Thần đưa tay lau nước mắt cho Tiểu Vũ, nhẹ giọng nói: "Tiểu Vũ, ta gửi gắm Thần Vị này cho tỷ, Tần Minh hắn không có duyên với Thần Giới, ta cũng không cần phải quay lại đây nữa. Chuyện này ta giữ bí mật với nhóm lão đại, sợ bọn họ lại thương tâm."

"Điệp Thần Thần Vị do ta tạo ra, nó là Thần Vị đặc biệt, chỉ truyền lại cho nữ tử. Nếu tương lai hai người có con gái, cứ xem như đây là món quà ta tặng cho đứa trẻ, sau này ở Thần Giới cũng dễ nhớ về ta. Được không?"

"Bất luận thế nào, ta cũng không quên ngươi." Tiểu Vũ nghẹn ngào nói.

Điệp Thần an tâm mỉm cười. Nhất chỉ ý niệm, Quang Minh Nữ Thần Điệp dần dần hoá thành dải ánh sáng lam hồng sắc dung nhập trên người Tiểu Vũ, ở mi tâm Tiểu Vũ khắc một ấn kí nhỏ.

Hải Thần Đường Tam chứng kiến không khỏi buồn rầu, không nghĩ tới Điệp Thần thế mà từ bỏ Thần Vị, cắt đứt con đường thành thần vốn thuộc về mình. Ngày sau ở Đấu La Đại Lục biết trước sẽ chỉ là cuộc sống ngắn ngủi, linh hồn kia tuy hồi phục nhưng không biết có còn nhớ nàng ấy hay không. Vạn nhất mọi chuyện trắc trở...

"Nana, Điệp Thần, muội có từng hối hận?" Hải Thần Đường Tam xác nhận sau cùng.

Điệp Thần nhẹ cười, khẳng định đáp: "Vĩnh viễn, không hối hận."

Điệp Thần hạ xuống Đấu La Đại Lục, hành trình thuộc về nàng ấy bây giờ mới chính thức bắt đầu. Không cần theo bóng một ai, không cần đi theo vận mệnh nào định sẵn. Nàng ấy lần nữa trở lại Sử Lai Khắc, có quyền trở thành một trong Sử Lai Khắc Thất Quái hằng ao ước, đón chờ nàng ấy là cuộc đời mới, tương lai mới, câu chuyện mới.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.