Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thâm Hải Ma Kình Vương(2)

Tiểu thuyết gốc · 2095 chữ

Đường Tam nhìn một lượt tất cả, nghiêm túc nói: "Không giấu gì mọi người, thực ra khảo hạch thứ tám còn một khảo nghiệm sau cùng."

"Khảo nghiệm gì?" Đường Tam đang nói đột nhiên dừng lại, càng khiến Đới Mộc Bạch ruột gan sôi sùng sục.

Đường Tam âm hiểm cười, cố ý ra vẻ thần bí nói thật chậm thật nhỏ: "Chính là... tiêu diệt... Thâm, Hải, Ma, Kình, Vương."

"Thâm Hải Ma Kình Vương!"

Đới Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh, Mã Hồng Tuấn, Áo Tư Ca, Ninh Vinh Vinh nghe đến thất kinh, lần nữa đồng thanh thét ra âm thanh khủng bố. Đường Tam nhanh chóng đưa ngón tay trỏ lên miệng ra hiệu "Suỵt" một tiếng thật dài, lập tức năm người đồng loạt ôm miệng, cứ như sợ bọn họ sẽ làm kinh động tới vị tử thần trong đại hải.

Áo Tư Ca bộ dạng lấm lét nói nhỏ: "Thâm Hải Ma Kình Vương, sẽ không... không phải vị đó chứ?"

Áo Tư Ca hỏi, cũng như bốn người kia muốn xác nhận lại, hy vọng kẻ địch sắp đối mặt không phải người bọn họ nghĩ tới. Thật đáng tiếc, Đường Tam gật đầu chắc chắn khẳng định: "Đúng thế, trong đại hải chẳng lẽ có Thâm Hải Ma Kình Vương thứ hai sao?"

Năm người mất hồn đồng loạt ngồi phịch xuống trên lưng Ma Hồn Đại Bạch Sa, động tác mạnh mẽ suýt chút khiến cá mập nhỏ hai mắt trợn ngược.

Thâm Hải Ma Kình Vương đó, ác bá không chuyện xấu gì không làm, đại hải các loài lớn nhỏ đều kinh sợ hắn, ngay đến tộc Ma Hồn Đại Bạch Sa của Tiểu Bạch cũng vì hắn kết thâm thù đại hận, tuy nhiên mối thù chỉ dám tồn tại chứ không hề có cơ hội đánh trả. Cường địch như thế, Hải Thần thực sự sẽ để Đường Tam đi tiêu diệt ư?

Nói thật ngay lúc này, một tia hy vọng không có. Năm người không ngại đem suy nghĩ ấy viết thẳng lên mặt, tưởng tượng cảnh Đường Tam bị Thâm Hải Ma Kình Vương một phát chộp vào trong bụng, trán ai nấy đều phô trương hiện lên tầng tầng mây đen.

Đường Tam cẩn thận thu hết biểu cảm mọi người vào trong tầm mắt, đột nhiên buột miệng cười thành tiếng to.

Vì hắn hạnh phúc.

Đám bạn này của hắn bất luận thế nào cũng là kẻ thông minh. Tuy Đường Tam chưa từng mở miệng yêu cầu giúp đỡ nhưng lộ trình hiện tại cộng với thông tin về bài thi thứ tám, ngay từ lúc nói tới Thâm Hải Ma Kình Vương, bọn họ đã biết trận chiến này với mình chắc chắn không tránh khỏi liên quan. Bọn họ mới chỉ là những hồn đấu la nhỏ bé, tự bản thân họ biết đối mặt với kẻ địch kia phần thắng ít ỏi đến chừng nào, đến toàn mạng trở ra hay không còn khó nói.

Thế nhưng rồi sao? Không một ai sợ hãi lo lắng cho bản thân, không một ai trách rằng vì sao Đường Tam không đưa mình trở về Hải Thần Đảo. Bởi vì bọn họ biết Đường Tam cần họ.

"Mọi người, sẽ cùng ta chiến đấu chứ?" Đường Tam cười đưa ra bàn tay phải.

Đới Mộc Bạch cười tiến tới, đem bàn tay to của hắn đập cái bộp lên tay Đường Tam, sảng khoái đáp: "Còn phải nói sao!"

"Ta đồng ý."

"Ta ủng hộ Tam ca."

"Haizz, ta tất nhiên phải đi theo bảo vệ Vinh Vinh nữ thần của ta rồi."

"Tiện nhân, thật phí lời."

Theo sau Đới Mộc Bạch, Ninh Vinh Vinh, Mã Hồng Tuấn, Áo Tư Ca, Chu Trúc Thanh cũng lần lượt tiến tới đem tay của mình đặt lên nhau, giống như lúc trước mỗi lần tham gia Đại Đấu Hồn Trường, bọn họ đều dùng hành động này biểu thị tinh thần đoàn kết. Tiểu Vũ bước đến sau cùng, một tay đặt gọn trong bàn tay Đường Tam, tay còn lại ôm lấy tay Chu Trúc Thanh ở phía trên, khoé mắt ngấn lệ nói: "Chúng ta là đồng đội."

"Chúng ta là đồng đội!"

Thất Quái nhìn nhau cười, đồng thanh hô vang.

"Chúng ta là đồng đội."

Còn câu khẳng định nào ý nghĩa hơn. Đồng đội cùng kề vai chiến đấu, không lâm trận bỏ trốn, càng sẽ không vì bất cứ lý do gì mà bỏ rơi đồng bạn. Hơn nữa...

Sử Lai Khắc Thất Quái, chưa từng e ngại đối thủ. Đối thủ càng mạnh, chiến thắng càng vinh quang.

Bảy người cùng nhau thắp lên chiến ý, một mảnh đại dương vang vọng tiếng cười của bọn họ. Ma Hồn Đại Bạch Sa chẳng biết có hiểu cũng đồng loạt quẫy đuôi gia nhập, vui càng thêm vui.

Tuy nhiên khoảnh khắc vui vẻ ấy lại chẳng kéo dài được bao lâu. Đường Tam trước cảm nhận được thứ gì khác lạ, hắn lập tức mệnh lệnh cho Ma Hồn Đại Bạch Sa tụ tập tại một chỗ.

"Tam ca!"

Chu Trúc Thanh thanh âm nghi hoặc hướng Đường Tam xác nhận. U Minh Linh Miêu vũ hồn vẫn luôn rất nhanh nhạy trong lĩnh vực thám báo, chẳng kì lạ khi Chu Trúc Thanh là người sớm phát hiện ra dị thường.

Đường Tam đôi mắt sáng lên kim sắc quang mang, Tử Cực Ma Đồng phát động đem động tĩnh trên trăm dặm truyền vào tinh thần chi hải. Đường Tam cảnh giác cao độ, xung quanh sóng yên biển lặng nhưng chẳng thể nào giấu nổi tử khí đang bao trùm toàn bộ đại hải. Hắn gật đầu với Chu Trúc Thanh, đồng thời ngầm báo hiệu cho mọi người nguy hiểm đang tới gần.

"Tiểu Tam, là hắn sao?" Đới Mộc Bạch hỏi, tâm trạng không tránh khỏi có chút căng thẳng.

Đường Tam đáp: "Đúng vậy, xem ra hắn vẫn còn nhớ chúng ta."

Mã Hồng Tuấn ngờ vực hỏi: "Tam ca, còn nhớ chúng ta là ý gì? Ta không nhớ đã từng giao đấu với hắn."

Hải Thần Khảo rất nhiều lần khảo nghiệm đưa ra yêu cầu đánh giết hải hồn thú. Thế nhưng Mã Hồng Tuấn chắc chắn trong số đó không hề xuất hiện cái tên Thâm Hải Ma Kình Vương. Mã Hồng Tuấn cho tới giờ vẫn chưa hiểu hàm ý trong câu nói của Đường Tam, thực chất ngoại trừ Tiểu Vũ, bốn người kia cũng là.

Chắc bọn họ không ngờ chín năm trước đại gia từng có cơ hội gặp mặt, hay nói đúng hơn bọn họ không ngờ tới, kẻ kia chính là Thâm Hải Ma Kình Vương. Dù sao truyền kỳ về Thâm Hải Ma Kình Vương tại Hải Thần Đảo đều khác xa so với hắn, ngay cả Đường Tam, nếu không nhờ Nana tiết lộ quá khứ thì cho tới giờ cũng không đủ khả năng liên hệ bất cứ điều gì.

Kì quái, sao bỗng dưng Đường Tam lại có chút thương hại nhỉ. Xét về phương diện nào đó Thâm Hải Ma Kình Vương cũng là kẻ đáng thương, câu chuyện phía sau hắn khiến người ta đau lòng. Hắn trung nghĩa, trọng tình, cô độc trăm vạn năm trong đại hải, thực là kẻ đáng thương. Nhưng càng đáng tiếc, hắn quá cố chấp, đến nỗi biến bản thân thành đại ác ma, giờ đây hắn lại một lòng muốn giết chết Đường Tam, Đường Tam tất nhiên không thể chờ chết. Vì Thần Vị, vì đại lục, vì những người thân yêu, Đường Tam nhất định phải diệt trừ hắn.

"Hắn, chính là Kình Phong."

Đường Tam dứt khoát nói ra tên gọi. Ngay lúc ấy đại hải cuồng bạo, phẫn nộ nổi sóng dữ dội, một vòng xoáy nước khổng lồ mau chóng đem đám Ma Hồn Đại Bạch Sa hoàn toàn nuốt chửng, tàn nhẫn rạch ra trên thân chúng hàng vạn đường máu. Ma Hồn Đại Bạch Sa kinh sợ rít gào, bọn chúng không ngừng quẫy đuôi ra sức chạy trốn, chỉ tiếc sức lực cùng thân thể chúng quá nhỏ bé so với sức mạnh kẻ địch hiện tại.

Sử Lai Khắc Thất Quái bị đám Ma Hồn Đại Bạch Sa làm cho quay cuồng, cứ tiếp tục e rằng tình thế sẽ khó lòng nắm bắt. Đường Tam mau chóng phân phó Mã Hồng Tuấn bay lên không trung, bản thân hắn cùng lúc phóng thích Lam Ngân Hoàng cột chặt eo bảy người, đem tất cả thoát ly mặt biển.

"Hừ, nhân loại đê tiện. Các ngươi tự tìm cái chết!"

Khàn khàn giọng nói mang theo uy áp lạnh lẽo vang vọng đại hải, một đầu quái vật khổng lồ như chớp lao lên, nó há miệng rộng nhằm phía trên bảy người cắn phập không chút do dự.

Mã Hồng Tuấn thất kinh sải rộng cánh phượng hoàng, Phượng Dực Thiên Tường lấy hết tốc lực phóng thẳng lên không trung.

"Cửu Bảo Hữu Danh

Nhất Viết: Lực

Nhị Viết: Tốc!"

Thiên Hạ Đệ Nhất Phụ Trợ - Cửu Bảo Lưu Ly Tháp hiện thân. Ninh Vinh Vinh không dám chậm trễ lập tức phóng xuất vũ hồn kịp thời trợ giúp Mã Hồng Tuấn lao đi như tên bắn, vừa vặn đưa bảy người tránh thoát khỏi hàm răng quái vật.

"Làm tốt lắm, Vinh Vinh!" Sáu người khác đồng loạt vì Ninh Vinh Vinh đưa lên ngón tay cái. Nhìn phía dưới đám Ma Hồn Đại Bạch Sa biến mất không còn dấu vết, nghĩ tới bản thân trong gang tấc đối mặt cú đớp mồi kinh khủng, đại gia không tránh khỏi kinh hồn bạt vía.

Đầu quái vật kia sau khi tấn công bất thành càng tỏ rõ giận dữ, hai phần ba thân thể khổng lồ bị rơi trả lại đại hải, ấy vậy mà liền tạo ra trên mặt biển một hố xoáy đen kịt.

"GÀOOO!"

Quái vật lần nữa bật dậy, hố xoáy bấy giờ phun trào càng mạnh mẽ, bất quá cả quái vật và sóng thần cuối cùng vẫn bị ép trở về đại hải.

"Hừ, ta không cam tâm!"

Quái vật bi thống rống giận, nó trở mình dần dần biến hoá, hiện ra bản thể một nam tử tà mị khoác màu đen trường bào. Xung quanh nam tử, ba đầu quái vật khác cũng dè dặt tiến tới, chúng lần lượt là quái vật cấp tử thần trong thế giới hải hồn sư, mười vạn năm hải hồn thú Tà Nha, Cương Tiễn, Ô Vân.

"Thật sự là Kình Phong." Đới Mộc Bạch nuốt nước miếng cái ực. Nhớ lại khung cảnh gặp mặt chín năm trước khi mới bắt đầu hành trình tới Hải Thần Đảo, khi ấy nếu không có Lam Ly, bọn họ kết cục đã không cần phải bàn tới.

"Lão... lão đại, ba tên kia cũng khó chơi đấy. Ha... haha." Áo Tư Ca méo miệng cười. Chuyện về ba quái vật cấp tử thần dĩ nhiên bọn họ biết, lúc còn ở Đảo Trân Châu đám hải tặc không ngừng luyên thuyên về truyền thuyết này, tóm gọn lại nếu như xui xẻo gặp phải dù chỉ một trong ba bọn chúng thì ngươi sẽ chỉ có duy nhất một con đường...

Chết!

Cố tình ba đầu quái vật ấy đều bị Thâm Hải Ma Kình Vương sai khiến, tại đây cùng một lúc xuất hiện thật doạ con người ta mất hồn lạc phách. Hải Thần ơi, trên đời có hoàn cảnh nào éo le hơn nữa chứ.

Áo Tư Ca mạnh rùng mình, Chu Trúc Thanh bên cạnh không che dấu nụ cười diễu cợt chửi hắn: "Thỏ đế."

Áo Tư Ca xị mặt, hắn thừa nhận có chút sợ hãi, hỏi xem cả đại lục ai đứng trước cái chết mà không sợ. Tuy nhiên, hắn nguyện chiến đấu, không phải hắn không cần mạng, mà vì hắn biết trên đời này có thứ còn quan trọng hơn cả mạng sống.

Áo Tư Ca nhìn Chu Trúc Thanh cười trừ, Chu Trúc Thanh mỉm cười quay đi, Thất Quái cùng cười, chẳng cần nhiều lời họ cũng hiểu được đối phương đang nghĩ gì, vì từ lâu trái tim họ đã được kết nối lại một chỗ.

Và thứ kết nối ấy chính là... Tình bạn.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.