Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Viên Ngọc Trên Đảo Trân Châu

Tiểu thuyết gốc · 2158 chữ

——— Một tháng sau ———

Nhóm ba người Lam Ly, Đường Tam, Tần Minh đã ở lại trên Đảo Trân Châu tròn ba mươi ngày. Trong một tháng nay ngày nào Tử Trân Châu cũng sai người mở tiệc thiết đãi họ rất chu đáo, khiến họ dần dần hòa nhập, trở nên thân thiết với đám hải tặc như người một nhà.

Tiểu Vũ nhiều lần tỉnh dậy đòi nhập cuộc vui, thế nhưng ngay từ đầu cô ấy đã không thể lộ diện khiến Tử Trân Châu nghi ngờ. Đường Tam sau đó phải chịu ăn vài cái tát Tiểu Vũ mới miễn cưỡng vào không gian thần thú chơi với sáu người khác.

Lại nói không gian thần thú cũng không phải một mảnh trắng xóa như không gian sủng vật Nana biết đến. Nhóm Đới Mộc Bạch không ngờ chỗ họ đang ở thực chất chính là Đấu La Đại Lục thời kì thượng cổ thu nhỏ, là nhà của Cửu Vĩ Lam Hồ Tộc trước kia.

Không gian vô cùng rộng lớn, khắp nơi đều được bao quanh bởi đại hải và các đảo băng. Mấy ngày đầu nhóm Đới Mộc Bạch chơi rất vui, tham quan rất hào hứng nhưng tiếp sau đó không hiểu sao thỉnh thoảng không gian lại xuất hiện bão tuyết, lốc xoáy, sóng thần... Ba ngày năm bữa lại khiến bọn họ phải ra sức chống trả, vô tình cũng tôi luyện được khá nhiều.

Hôm nay Lam Ly theo Tử Trân Châu ra bờ biển đi dạo, Tử Trân Châu nhặt rất nhiều vỏ sò và sao biển, kết cho Lam Ly một chiếc vòng đội đầu cực kì đẹp đẽ.

"Oa, Trân Châu tỷ, tỷ thật giỏi!" Lam Ly vô cùng thích chiếc vòng đội đầu, cô ấy đeo nó chạy nhảy tung tăng trên bãi cát.

Tử Trân Châu nhìn Lam Ly năng lượng đầy mình không khỏi thầm ngưỡng mộ. Thời gian lâu Tử Trân Châu suýt quên mất, bản thân cô trước kia cũng từng là một thiếu nữ vô tư như vậy.

"Tiểu cửu, đừng nghịch nữa. Lại đây nào!"

Tử Trân Châu dịu dàng gọi Lam Ly trở lại, hai người chậm rãi đi dọc theo bờ biển, cát cùng nước biển bắn vào bàn chân nhỏ của Lam Ly tung tóe khiến cô thích thú cười mãi không thôi.

"Tiểu cửu, ta kể cho ngươi câu chuyện. Ngươi muốn nghe không?"

Thanh âm Tử Trân Châu bỗng nhiên thật trầm. Lam Ly ngẩng đầu nhìn cô ấy, Tử Trân Châu dáng người trưởng thành, cao hơn Lam Ly nửa cái đầu. Nắng chiều chiếu qua một bên mặt Tử Trân Châu, phảng phất có thể thấy trong đôi mắt màu hổ phách kia đang dần kết nên thủy quang óng ánh.

Lam Ly tâm trạng thoáng chốc theo Tử Trân Châu trầm xuống, nhỏ giọng đáp một chữ: "Muốn."

Tử Trân Châu mỉm cười, bắt đầu kể: "Cách đây rất lâu, có một thiếu nữ cùng với hai người thân của cô ấy theo lệnh gia tộc đi tìm kiếm báu vật. Một người là ca ca, một người là tỷ tỷ, hai người đều có một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng thiếu nữ. Ba người bọn họ đi chính là tiến về đại hải, rất vui, rất phấn khích, cả cuộc hành trình đều không thiếu vắng tiếng cười. Thế rồi một hôm, đại hải bỗng xảy ra dị tượng, bọn họ bị quái vật biển tấn công. Ca ca và tỷ tỷ vốn dĩ rất mạnh, nhưng cuối cùng vì bảo vệ thiếu nữ vẫn phải bỏ mạng bởi quái vật biển khát máu hung bạo. Tàu ba người đến nay chỉ còn mỗi thiếu nữ nhỏ ôm thi thể của ca ca và tỷ tỷ trôi dạt vào bờ, khóc không thành tiếng. Thế rồi tình cờ thiếu nữ ấy nghe được từ hải hồn sư trên đảo, truyền thuyết đại hải tồn tại một thần vật có thể hồi sinh người chết. Thiếu nữ liền khôi phục tinh thần, cố gắng từng bước trưởng thành, trở thành chủ nhân cửu tinh hải, chinh phục đại dương tìm kiếm thần vật. Nhưng là sau này thiếu nữ đó mới phát hiện, thần vật vốn không hề tồn tại."

"Ai bảo thần vật không tồn tại? Ta đã thấy... A!"

Nghe Tử Trân Châu kể đến đây, Lam Ly nhanh nhảu nói nhưng giữa chừng lại vội vã bưng kín miệng, giống như vừa lỡ để lộ ra một bí mật quan trọng.

Tử Trân Châu tinh ý phát giác, ngay tức thì bắt lấy bả vai Lam Ly dò hỏi: "Tiểu cửu, ngươi vừa nói gì? Ngươi nói ngươi đã thấy, thấy thần vật sao?"

"Trân Châu tỷ, ta... ta..." Lam Ly ấp úng, rõ ràng rất khó xử.

Tử Trân Châu nhìn Lam Ly chằm chằm, nhận thấy Lam Ly đôi mắt tím to tròn đã ngấn lệ sắp khóc, Tử Trân Châu giật mình buông ra cô, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi tiểu cửu, ta quá vội vàng rồi. Ngươi thông minh như vậy chắc chắn đã đoán ra. Phải, ta chính là thiếu nữ trong câu chuyện kia. Ca ca tỷ tỷ hy sinh vì ta là thật, ta tìm kiếm thần vật hồi sinh họ cũng là thật, bởi vì đó là lý do duy nhất khiến ta sống được tới hôm nay. Tính ra... 20 năm rồi, có lẽ thần vật thực sự không tồn tại. Bỏ đi, Tử Trân Châu ta đã quá mệt mỏi."

Tử Trân Châu dứt lời, khóe mi một giọt nước mắt hung hăng chảy xuống đánh vào nước biển kêu cái tách. Tiếng kêu chạm đến đáy lòng Lam Ly, Lam Ly sực tỉnh gọi lại Tử Trân Châu đang định quay đầu bước đi.

"Trân Châu tỷ! Ta biết thần vật, thần vật thực sự tồn tại!"

Tử Trân Châu đứng sững người, cô không dám tin lời mình vừa nghe là sự thật. Nhưng tinh ý mới phát hiện khoé môi Tử Trân Châu nhếch lên nụ cười rất nhanh liền biến mất.

Lam Ly chạy lên trước mặt Tử Trân Châu, nói: "Trân Châu tỷ, câu chuyện của tỷ rất giống bọn ta. Minh ca, Tam ca và ta cũng từng gặp hải quái, bọn chúng vô cùng lớn, vô cùng mạnh, nhưng Tam ca có thần vật, hải quái không làm gì được chúng ta."

"Thật sao? Tiểu cửu, thật sự có thần vật?" Tử Trân Châu lần nữa xác nhận với Lam Ly. Giọng nói và ánh mắt tha thiết khó tả.

Lam Ly gật đầu chắc chắn: "Có nha! Thần vật của Tam ca do đích thân hoàng đế Thiên Đấu ban tặng. Tam ca là hồn đế, là thiên tài số một của Thiên Đấu đế quốc đó nha. Nhưng Trân Châu tỷ, ta chỉ thấy thần vật kia là một chiếc lồng bảo hộ bình thường, chưa từng biết nó có thể khiến người cải tử hồi sinh."

"Vậy sao? Vậy có lẽ truyền thuyết là giả. Trân Châu tỷ mệt rồi, tiểu cửu, chúng ta về thôi." Tử Trân Châu mỉm cười, nụ cười đầy hàm ý xoa đầu Lam Ly.

Cùng lúc đó, phía sau Đảo Trân Châu.

"Lão đại, tên hồn đấu la và tên tóc lam giống mọi ngày đang chuẩn bị tham gia hải tặc tiệc tùng." Hải Cẩu nhỏ giọng nói với Hải Đức Nhĩ.

Hải Đức Nhĩ hài lòng liên tục vỗ bờ vai gầy của Hải Cẩu, vỗ đến muốn cong luôn cái dáng người nhỏ bé cần câu của hắn.

"Tốt, tốt! Vậy ngươi nói xem, hắn có mang theo chiếc vòng tay trữ vật kia không?" Hải Đức Nhĩ hỏi.

"Hai hôm nay hắn luôn đặt báu vật trong phòng, không hề mang theo. Lão đại yên tâm, Hải Mã đang canh phòng nơi đó, tuyệt đối không để tên hải tặc nào tới gần." Hải Cẩu khẳng định chắc nịch, và không quên nịnh bợ khiến Hải Đức Nhĩ cực kì an tâm.

"Được! Căn dặn Hải Mã, tối nay là thời cơ tốt, trước khi ta tới hãy đảm bảo cô ta không còn ở đó làm vấy bẩn báu vật!"

"Vâng, lão đại."

Hải Đức Nhĩ khuôn mặt lộ vẻ độc ác ra lệnh cho Hải Cẩu, Hải Cẩu tuân phục lập tức chấp hành. Cả hai tên gian tặc bấy giờ cứ ngỡ tất cả hải tặc trên đảo đã tham dự tiệc tùng mà không biết, mọi cử chỉ và lời nói của chúng đã lọt vào mắt của một tên thiếu niên.

[Gian nhà nghỉ khu thủ lĩnh, phòng Tần Minh]

Vút! Vút!

Hai tiếng phóng kim xé gió vang lên thật nhỏ, một bóng người cao gầy đột ngột ngã xuống bên vách phòng cách cửa chính không xa.

"A xin lỗi, ta đâm nhầm huyệt mất rồi. Vốn chỉ muốn ngươi ngủ một chút, không ngờ lại trúng phải tử huyệt. May mắn ta không có hồn lực, lực đạo rất yếu, chắc không đến nỗi chết người đâu. Xin lỗi ngươi xin lỗi ngươi!" Giọng nói non nớt vang lên bất lực, từ trong vách đá một tên thiếu niên bắt đầu mò mẫm bước ra.

Thiếu niên dáng người nhỏ bé xuyên suốt trong bộ đồ trắng mỏng manh, làn da ngăm đen toàn bộ nhưng đôi mắt đặc biệt phá lệ sáng ngời.

Rụt rè lại gần chỗ tên đen đủi bị mình điểm huyệt, thiếu niên run rẩy rút ra hai chiếc kim châm, thoáng thở phào: "Còn may còn may, không chết được, không chết được."

Thiếu niên vỗ vỗ ngực tự an ủi mình, tiếp theo hắn muốn thử xem trong phòng là báu vật gì, khiến hai tên lạ mặt ở sau đảo lén la lén lút, hình như còn muốn làm hại ai đó, thật không thể chấp nhận. Thiếu niên hắn phải cứu người.

Nghĩ rồi thiếu niên cẩn thận đi tới trước cửa phòng ngủ, cửa phòng vậy mà thực sự không khóa. Thiếu niên lặng lẽ bước vào, nhìn chung căn phòng cũng không có gì đặc biệt, chỉ có vài chiếc đèn và vài đồ dùng quen thuộc mà thôi.

Thiếu niên khó hiểu xoa xoa mái tóc ngắn màu đỏ, vậy thì có gì mà hai tên kia bảo là báu vật kia chứ?

Thiếu niên định bụng đi ra, ở trong phòng người khác thật không tốt. Ngay lúc này, căn phòng đột nhiên bừng lên ánh sáng lam sắc dọa thiếu niên nhảy dựng. Thiếu niên nơm nớp lo sợ quay đầu, thì ra nguồn sáng ấy xuất phát từ một góc khuất trong phòng, thiếu niên dè dặt nhích từng bước tới xem.

"Hải Thần ơi! Cô gái này là ai vậy?" Thiếu niên kinh ngạc bật thốt, phải dụi mắt mấy lần hắn mới tin khung cảnh trước mắt là thật.

Một khối băng ngọc phát ra ánh sáng, một thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết như pha lê. Thiếu nữ đang ngủ, trông thật mong manh yêu kiều.

Vậy ra báu vật chính là khối băng ngọc vô tri này, còn cô gái lại trở thành thứ bẩn thỉu trong mắt những kẻ xấu kia.

Thiếu niên không biết cô gái này có thù hận gì với hai tên gian tặc, nhưng thiếu niên quyết không thể để chúng làm hại cô ấy.

"Xin chào, ta là tiểu Cát Tường. Ta không cố ý mạo phạm cô, ta biết y thuật, ta xem bệnh cho cô nhé!" Thiếu niên ngại ngùng chào hỏi, chẳng biết cô gái ấy có nghe được hay không.

Thiếu niên tự xưng tiểu Cát Tường, là một tên vô danh tiểu tốt sống nhờ trên đảo hải tặc. Hắn thiên sinh không có hồn lực, mọi người đều coi thường hắn, một mình không biết học đâu được chút y thuật và châm cứu, hắn cũng xem như có ích mới sống được tới hôm nay. Hải tặc lối sống cướp bóc sa đọa không ảnh hưởng hắn bản tâm thiện chí.

Mặc kẻ khác xem hắn thế nào, tiểu Cát Tường vẫn mãi là viên ngọc đẹp nhất trên Đảo Trân Châu.

Tiểu Cát Tường chào hỏi xong liền nhanh tay lấy ra trong chiếc túi đeo bên mình một bó vải, trên đó chứa thật nhiều kim châm lớn nhỏ đủ cỡ, hắn chuẩn bị tiến tới khối băng ngọc vì cô gái bắt mạch.

Khối băng ngọc tỏa ra nhu hòa khói trắng, từ từ bao quanh toàn bộ căn phòng. Tiểu Cát Tường tim thoáng đập mạnh, từ sâu thẳm linh hồn một tiếng gọi đang thôi thúc hắn tiến đến chạm vào khối băng ngọc, chạm vào tay cô gái đang đắm chìm trong giấc ngủ say.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.