Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Băng Phong

Tiểu thuyết gốc · 1643 chữ

[Học viện Sử Lai Khắc]

Học viện Sử Lai Khắc ban sáng như thường lệ vẫn luôn đông vui náo nhiệt. Thời gian gần đây càng là bận rộn chuẩn bị cho kì tốt nghiệp và ngày chiêu sinh sắp tới.

Tần Minh chậm rãi bước đi trên đường lớn học viện, mái tóc đỏ dài cùng bộ trường bào màu bạc càng tôn lên vẻ ngoài anh tuấn của hắn. Nữ sinh trong học viện thấy hắn đều dễ sinh lòng ái mộ, bất quá lòng ái mộ không thể lấn át được nỗi khiếp sợ khi họ phải đối mặt với khí tức lạnh lẽo phát ra từ trên người Tần Minh.

Xét về thực lực, ngoài trưởng lão Độc Cô Bác, Tần Minh chính là vị lão sư mạnh nhất của Sử Lai Khắc học viện. Còn chưa kể tới hắn là đệ tử đích truyền của viện trưởng Phất Lan Đức và cả một cái thân phận khác cực kì quan trọng. Chính là của đại ma nữ... chuẩn phu quân. Vậy nên làm gì có nữ sinh nào dám đối Tần Minh lộ ra tình ý, có thì nên quẳng sớm thì hơn, tránh cho tự mình khổ mình.

Tần Minh lạnh bạc bỏ qua tất cả những gì học sinh xì xào về hắn, chỉ khi nghe đến ba từ 'đại ma nữ', ánh mắt Tần Minh mới bất giác trở nên thật ấm áp.

Tần Minh giữ cước bộ rẽ hướng một con đường nhỏ, con đường này dẫn vào đúng là khu kí túc xá riêng của đám tiểu quái vật. Đưa mắt nhìn một bên đang diễn ra hồi sự kiện, Tần Minh mỉm cười tiếp tục đi thẳng tới một căn phòng khác nằm phía sâu trong khu kí túc xá. Căn phòng mới xây lấy màu trắng làm chủ đạo, đặc biệt đẹp đẽ, nhìn qua chính là căn phòng dành cho nữ tử.

"Lam tiền bối, Tần Minh có lễ."

Tần Minh dừng trước cửa phòng cung kính chào hỏi, cử chỉ rất tự nhiên, chắc hẳn hắn đã làm điều này rất nhiều lần và không để Tần Minh đợi lâu, khi thanh âm của hắn vừa dứt, một thanh âm khác từ trong căn phòng đã vang lên.

"Vào đi."

Chỉ vỏn vẹn hai chữ nhưng đối với Tần Minh quả thực là câu trả lời hắn mong đợi nhất. Tần Minh vui mừng đẩy ra hai cánh cửa bước vào, sau đó cũng không quên khép lại như cũ.

Không gian trong phòng bởi luồng khí khi Tần Minh tiến vào mà xao động, từng đốm sáng lục sắc vốn bất động nay lại chậm rãi trôi nổi, cũng có nhiều đốm sáng theo Tần Minh di chuyển mà bị cuốn lấy, lung linh bay nhảy bên người hắn.

Nói đến thật lạ, bình thường các căn phòng nữ tử khác đều được trang trí rất hoa lệ, rất nhiều đồ vật, nhưng căn phòng này lại chẳng hề có lấy một vật dụng trang trí, tìm khắp cả căn phòng cũng chỉ có duy nhất một miếng đại thạch đặt ở trung tâm phòng mà thôi. Vậy nhưng vẻ đẹp của căn phòng, cho dù có là công chúa phòng cũng không dám đem ra so sánh.

Tần Minh khẽ hít sâu một hơi thu nạp luồng khí dung nhập đến trong cơ thể. Luồng khí này chính do điểm điểm đốm sáng lục sắc mà thành, cực kì thuần khiết khí tức sinh mệnh.

Bên ngoài vật có thể phát ra khí tức sinh mệnh cỡ nào trân quý, thế mà cư nhiên ở đây chỉ xứng làm bụi trong không khí, tùy tiện bao phủ khắp nơi. Tần Minh như mọi lần tới vẫn không khỏi gật gù cảm thán. Nương theo lấy hành lang nhỏ lập lờ cửu sắc quang mang, Tần Minh dần tiến gần đến trung tâm phòng, nơi đặt miếng đại thạch kia.

Đối diện trước mặt một bóng lưng nữ tử, Tần Minh cúi người chào: "Lam tiền bối."

Sau đó mới quay qua một bên khác cũng chào: "Thầy, Tần Minh tới rồi."

Phất Lan Đức gật đầu với Tần Minh. Phất Lan Đức đã ở đây từ lâu, nay Tần Minh tới, Phất Lan Đức hỏi: "Thế nào? Bọn trẻ đã hoàn thành nhiệm vụ?"

Biết Phất Lan Đức nói là chuyện gì, nhớ tới cảnh tượng mới vừa diễn ra trong kí túc xá, Tần Minh cười: "Xem ra Thất Quái thành công. Ta trông tên tiểu tử Áo Tư Ca đã muốn cười đến nở hoa."

"Haha, giỏi, giỏi lắm. Quả không uổng công ta dạy dỗ." Phất Lan Đức theo Tần Minh cười, hơn nữa còn cười rất to.

Bấy giờ vị nữ tử kia mới lên tiếng, thanh âm nhẹ nhàng mang theo chút gì đấy thật buồn.

"Ta biết bọn họ nhất định thành công. Chỉ là thời gian đã tới, vậy mà cô ấy vẫn..."

Nữ tử quay đầu nhìn Tần Minh và Phất Lan Đức.

Nữ tử mái tóc bạch kim thật dài, dung mạo diễm lệ, khoác trên thân bạch sắc váy áo đơn giản, khí chất nhu mì, cực kì thuần khiết. Nàng tuổi tác bên ngoài xem ra so Thất Quái tương đồng, thế nhưng Tần Minh hay Phất Lan Đức vẫn kính trọng gọi nàng ba chữ, Lam tiền bối.

Nữ tử chớp mắt, Tần Minh thấy rõ trong đôi mắt tím tuyệt mỹ của nữ tử là sự bất lực cùng tự trách.

Tần Minh lắc đầu: "Lam tiền bối, người đã cố hết sức rồi. Hôm ấy nếu không có người, ta thực không biết chuyện gì sẽ xảy đến với chúng ta."

Tần Minh vượt qua nữ tử, vừa nói vừa đi tới sát bên miếng đại thạch. Đặt trên đó không có vàng bạc, không có bảo vật, mà chỉ có một khối băng. Hay nói đúng hơn... chính là một chiếc quan tài băng.

Quan tài băng tinh tế, được tạo nên từ Cực Hạn Băng. Vật quan trọng dùng để bảo vệ người quan trọng.

Phải, quan tài băng bảo vệ... Chính là Sở Phượng Na.

Nana vẫn đẹp như thế, vẫn ngủ thật ngon, thật đáng yêu. Tần Minh âu yếm sờ lên chiếc quan tài ở vị trí Nana gương mặt, dịu dàng nói: "Nana, đã sáu tháng rồi. Ngươi... còn chưa hết buồn ngủ sao?"

Sáu tháng, kể từ ngày hoàng cung Thiên Đấu xảy ra chiến loạn, kể từ ngày Nana trúng phải công kích của Thiên Đạo Lưu mà rơi vào hôn mê. Ngày đó cũng chính là ngày nữ tử tóc bạch kim lần đầu xuất hiện. Nàng mang theo hơi thở tràn đầy khí tức sinh mệnh, không những cứu Nana, còn khiến Thiên Đạo Lưu dè chừng thu tay cút về Điện Trưởng Lão.

Biết thân phận của nàng, Tần Minh đã từng trách, trách tại sao nàng không xuất hiện sớm hơn, nếu vậy Nana đã không phải rơi vào hôn mê. Nàng một mực không nói, chỉ làm điều nàng muốn làm. Sau rồi Tần Minh cũng buông bỏ, hắn không tự mình bảo vệ được Nana thì còn trách ai kia chứ, chỉ cần Nana vẫn có ngày tỉnh lại, thì hắn mãn nguyện rồi, hắn có thể chờ đợi.

Tần Minh chậm rãi nói: "Sáu tháng trôi qua thật chậm, trong khoảng thời gian ấy đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Hoàng đế nhờ ngươi giải độc đã tỉnh lại trị vì đế quốc, hắn ban thưởng cho Sử Lai Khắc học viện thêm nhiều đất đai vàng bạc. Kì lạ gia gia ngươi lại không mấy hào hứng gì, ngươi thấy buồn cười không?

Đường Môn cũng được vinh dự tuyên dương, địa vị tại Thiên Đấu thành càng được củng cố, hơn nữa việc kinh doanh rất thuận lợi, Đường Môn chẳng mấy chốc sẽ giàu có giống Thất Bảo Lưu Ly Tông. Ngươi có thể đòi tên Đường Tam ít tiền về cho Sử Lai Khắc, đoán chắc gia gia ngươi lại miệng cười đến nở hoa.

Còn nữa, tên tiểu Tam được hoàng đế sắc phong vương tước rồi đó, kiêm luôn thái sư của thái tử. Tuyết Băng thực ra không phải kẻ vô dụng, hắn rất thích hợp cho ngôi vị thái tử đấy.

Nhưng ngươi biết chuyện vui nhất là gì không? Thất Quái đã trở lại đầy đủ rồi, bọn hắn còn vừa cùng nhau giúp Áo Tư Ca nhận được sự công nhận của Thất Bảo Lưu Ly Tông, từ nay tiểu tử Áo chính là con rể của tông môn ấy. Tiểu Vũ cùng Đường Tam đính hôn với nhau, Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh một đôi trước nay vẫn vậy, tên béo và Bạch Trầm Hương xem ra cũng...

Haha, đám tiểu quái vật đều đã như thế trưởng thành, quả là chuyện đáng mừng. Và còn... ta đợi ngươi tỉnh lại, cùng chúng ta tới nơi đó..."

Tần Minh nói thật nhiều, Phất Lan Đức im lặng nghe Tần Minh từ từ kể cho Nana mọi chuyện. Thi thoảng Phất Lan Đức rất muốn đánh Tần Minh, vì hắn giọng điệu như đang nói xấu mỗi khi nhắc tới Phất Lan Đức. Nhưng cuối cùng Phất Lan Đức lại cười, vừa cười vừa rơi nước mắt.

Nữ tử kia trầm tĩnh, nhìn Tần Minh đối Nana yêu thương, trong sâu thẳm trái tim nàng bỗng nhói lên một hồi đau đớn.

Nữ tử nhắm lại đôi mắt tím, hồi tưởng lại rất nhiều rất nhiều cảnh tượng mơ hồ, khóe mắt nàng kìm không được xuất hiện thủy quang, bất quá thủy quang đã mau chóng bị tan biến ra thành điểm điểm ánh sáng.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.