Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 47 + 48

Phiên bản Dịch · 2091 chữ

Chương 47

BERLIN

Thứ hai, mồng 1 tháng Mười hai, 10 giờ sáng

Cơn đau thật không sao chịu nổi và ông đã phải sống với nó suốt bốn tuần lễ.

Bác sĩ đã để lại vài viên thuốc, nhưng Walther Gassner sợ không dám uống.

- Ông phải đề cao cảnh giác để Anna không thể giết ông một lần nữa hoặc bỏ trốn. Ông nên đến bệnh viện ngay, - viên bác sĩ bảo ông. - Ông đã mất khá nhiều máu…

- Không!

Đó là điều cuối cùng Walther muốn. Những vết thương do dao đâm sẽ bị báo lại với cảnh sát. Walther đã ời bác sĩ của tập đoàn vì ông biết ông ta sẽ không nói ra chuyện nầy. Walther không thể để cho cảnh sát can thiệp vào. Nhất là lúc nầy. Tay bác sĩ lặng lẽ khâu vết thương đang há miệng, cặp mắt đầy vẻ hiếu kỳ. Khi ông ta xong việc, ông ta hỏi:

- Ông có cần tôi ột y tá đến đây không, ông Gassner?

- Không. Vợ… vợ tôi sẽ lo cho tôi.

Chuyện đó cách đây đã một tháng. Walther đã gọi điện cho cô thư ký và thông báo rằng ông gặp một tai nạn và sẽ phải ở nhà. Ông nghĩ đến cái giây phút khủng khiếp khi Anna cố giết chết ông bằng lưỡi kéo. Ông đã xoay người kịp lúc để nhận nó vào vai thay vì vào tim. Ông đã gần như ngất đi vì đau đớn và choáng váng nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để lôi Anna vào phòng ngủ và nhốt bà lại. Và trong suốt thời gian đó bà cứ gào lên "Anh đã làm gì các con? Anh đã làm gì các con?" Kể từ đó Walther nhốt hẳn bà trong phòng ngủ. Ông chuẩn bị tất cả các bữa ăn cho bà. Ông mang khay lên phòng của Anna, mở khoá cửa và vào phòng.

Bà thường ngồi thu mình vào góc tường, co rúm người trước mặt ông và thì thầm "Anh đã làm gì các con?".

Đôi khi ông mở cửa phòng ngủ và thấy bà áp tai vào tường, lắng nghe những âm thanh của đứa con trai và con gái họ. Căn nhà lúc nầy hoàn toàn yên ắng, ngoại trừ hai người. Walther biết còn lại rất ít thời gian. Ý nghĩ của ông bị gián đoạn bởi một tiếng động yếu ớt. Ông lắng nghe. Và ông lại nghe thấy nó. Ai đó đang di chuyển ở hàng lang trên lầu. Không thể có người nào khác trong nhà. Chính tay ông đã khoá hết tất cả các cửa.

Trên lầu, Frau Mendler đang quét nhà. Cô là người giúp việc lĩnh lương theo ngày và đây mới là lần thứ hai cô làm việc trong căn nhà nầy. Cô không thích nó. Khi cô làm ở đây vào thứ tư tuần trước, Herr Gassner đã theo dõi cô mọi nơi như thể ông ta nghi ngờ cô định ăn trộm cái gì. Khi cô định lên lầu để quét dọn, ông ta đã giận dữ ngăn cô lại, trả tiền công cho cô và đuổi cô về Có một cái gì đó trong thái độ của ông ta khiến cô sợ hãi.

May thay, hôm nay không thấy bóng dáng ông ta đâu cả Frau Mendler tự mở cửa vào nhà bằng chiếc chìa khoá cô đã lấy tuần trước và đi lên lầu. Căn nhà im lặng một cách không bình thường và cô cho rằng không có ai ở nhà. Cô đã dọn dẹp một phòng ngủ và thấy một ít tiền, một lọ thuốc viên bằng vàng. Cô bắt đầu đi tới phòng ngủ bên và thử mở cửa. Nó bị khoá chặt. Kỳ lạ. Cô tự hỏi có phải họ cất cái gì có giá trị bên trong. Cô quay quả đấm lần nữa và một giọng nữ từ đằng sau cánh cửa vọng ra:

- Ai đó?

Fráu Mendler giật tay ra khỏi quả đấm, sửng sốt.

- Ai đó? Ai ở ngoài đó?

- Frau Mendler, người quét dọn. Bà có muốn tôi dọn dẹp phòng ngủ của bà không?

- Cô không thể vào được. Tôi bị nhốt trong nầy.

Giọng nói lúc nầy to hơn, đầy kích động.

- Cứu tôi! - Làm ơn cứu tôi! Hãy gọi cảnh sát. Nói với họ chồng tôi đã giết chết các con. Ông ấy sắp giết cả tôi. Nhanh lên! Hãy đi ngay khỏi đây trước khi ông ấy…

Một bàn tay xoay người Frau Mendler lại và cô thấy mình đang nhìn thẳng vào mặt của Herr Gassner. Ông ta tái mét như xác chết.

- Cô lẻn vào đây làm gì? - ông ta hỏi. Ông ta vẫn nắm chặt cánh tay cô.

- Tôi… tôi không lẻn vào, - cô trả lời. - Hôm nay là ngày tôi đến quét dọn. Hãy…

- Tôi đã nói với hãng của cô là tôi không muốn bất kỳ ai đến đây nữa. Tôi… - ông ta dừng lại.

Ông đã gọi điện đến cho hãng rồi sao? Ông đã định như thế, nhưng vì đau đớn quá nên ông không còn nhớ gì nữa. Frau Mendler nhìn vào mắt ông ta và kinh hoàng vì những gì cô thấy trong đó.

- Họ không hề cho tôi biết, - cô nói.

Ông vẫn đứng yên, lắng nghe những âm thanh từ đằng sau cánh cửa bị khoá, Yên lặng.

- Ông quay sang Frau Mendler. - Đi ngay khỏi đây. Đừng quay lại nữa.

Cô không thể đi khỏi căn nhà nhanh hơn nữa. Ông ta không trả tiền cho cô, nhưng cô đã kịp lấy lọ thuốc bằng vàng và ít tiền lẻ cô tìm thấy trên tủ bát. Cô cảm thấy tội nghiệp cho người đàn bà bất hạnh đằng sau cánh cửa. Cô ước gì mình có thể giúp đỡ bà ta, nhưng cô không thể dính vào vụ nầy. Cô đã có tên trong hồ sơ cảnh sát.


Ở Zurich, thám tử Max Hornung đọc một bức điện từ trụ sở Interpol ở Paris gửi đến.

SỐ HOÁ ĐƠN VỀ NGUYÊN LIỆU ĐỂ QUAY CUỐN PHIM SNUFF ĐƯỢC TÍNH VÀO TÀI KHOẢN CỦA HỘI ĐỒNG QUẢN TRỊ TẬP ĐOÀN ROFFE VÀ CÁC CON. NHÂN VIÊN MUA HÀNG KHÔNG LÀM VIỆC CHO TẬP ĐOÀN NỮA. ĐANG CỐ TÌM KIẾM. SẼ BÁO TIN SAU. CHẤM DỨT.


Ở Paris, cảnh sát vớt được một cái xác nữ trần truồng từ dưới sông Seine. Cô ta tóc vàng, tuổi gần hai mươi. Cô ta có quấn một dải băng đỏ quanh cổ.

Ở Zurich, Elizabeth Williams được đặt dưới sự bảo vệ của cảnh sát hai mươi bốn trên hai mươi bốn.

Chương 48

Đèn trắng nhấp nháy báo hiệu có người gọi vào đường dây riêng của Rhys. Chưa đến nửa tá người có số điện thoại nầy. Anh nhấc điện thoại lên.

- A lô!

- Chào anh yêu! - Đúng là giọng khàn khàn đặc biệt.

- không nên gọi đến đây cho anh.

Người đàn bà cười to.

- Anh chưa bao giờ lo lắng về những việc như thế. Đừng nói với em rằng Elizabeth đã thuần hoá được anh.

- Em muốn gì? - Rhys hỏi.

- muốn gặp anh vào chiều nay.

- Chuyện đó là không thể được.

- Đừng làm em bực, Rhys. sẽ đến Zurich hoặc…

- Không. Anh không thể tiếp em ở đây được. - Anh lưỡng lự.

- Anh sẽ đến chỗ em! Thế có phải tốt hơn không. Chỗ thường lệ của chúng ta nhé, chéri! - Và Hélène Roffe Martel gác máy.

Rhys chậm rãi đặt ống nghe xuống và ngồi thừ ra nghĩ ngợi. Anh đã từng có quan hệ xác thịt với người đàn bà hấp dẫn nầy nhưng mọi chuyện đã kết thúc từ lâu. Nhưng Hélène không phải là loại đàn bà có thể buông tha ai một cách dễ dàng. Bà ta đã chán Martel và bà ta muốn Rhys.

- Anh và em sẽ tạo thành một cặp hoàn hảo, - bà ta nói vậy, và Hélène Roffe Martel có thể sẽ rất kiên quyết. Và rất nguy hiểm.

Rhys quyết định cần phải đi Paris một chuyến. Anh phải làm cho bà ta hiểu dứt khoát một lần rằng không thể còn chuyện gì tồn tại giữa hai người nữa.

Một lát sau anh vào văn phòng của Elizabeth và cặp mắt nàng ngời sáng. Nàng vòng tay qua người anh và thì thầm:

- đang nghĩ đến anh. Mình hãy về nhà chơi trò rượt đuổi chiều nay đi.

Anh bật cười.

- đang trở thành kẻ cuồng dâm đấy.

Nàng ôm anh chặt hơn.

- biết. Như thế không tuyệt hay sao?

- Anh e rằng chiều nay anh phải bay đi Paris, Liz.

Nàng cố che giấu nỗi thất vọng của mình.

- sẽ đi cùng anh chứ?

- Không cần. Chỉ là một vấn đề kinh doanh nho nhỏ thôi. Anh sẽ về vào đêm nay. Chúng ta sẽ ăn tối muộn đấy.


Khi Rhys bước vào khách sạn nhỏ quen thuộc ở tả ngạn sông Seine, Hélène đã ở đó, ngồi chờ anh trong phòng ăn. Rhys chưa bao giờ thấy bà ta đến muộn cả. Bà ta có đầu óc tổ chức, hiệu quả, đặc biệt xinh đẹp thông minh, một người tình tuyệt vời, nhưng vẫn còn thiếu một điều gì đó. Hélène là người không có lòng xót thương. Trong con người bà ta có một sự tàn nhẫn, một bản năng sát thủ. Rhys đã thấy nhiều người bị tổn thương vì nó. Anh không có ý định trở thành nạn nhân của bà ta. Anh ngồi xuống bàn.

Bà ta lên tiếng.

- Trông anh khá lắm, anh yêu. Hôn nhân rất thích hợp với anh. Elizabeth có chăm sóc anh chu đáo trên giường không?

Anh mỉm cười và để cho lời nói bớt vẻ xỏ xiên.

- Đó không phải việc của em.

Hélène ngả người về phía trước và nắm bàn tay anh:

- À, phải chứ, chéri. Đó là việc của chúng ta.

Bà ta bắt đầu vuốt ve bàn tay anh và anh nghĩ đến bà ta lúc ở trên giường. Một con cọp cái, hoang dã, điệu nghệ và tham lam vô độ. Anh rụt tay lại.

Cặp mắt Hélène lạnh băng. Bà ta nói:

- Nói cho em nghe, Rhys. Anh cảm thấy sao khi làm chủ tịch Roffe và các con?

Anh đã gần như quên rằng bà ta có nhiều tham vọng thế nào, thèm khát thế nào. Anh nhớ lại những cuộc nói chuyện dài mà họ đã từng có. Bà ta bị ám ảnh bởi ý nghĩ lên nắm quyền điều hành tập đoàn. "Anh và em, Rhys. Nếu Sam không còn, chúng ta sẽ điều hành nó". Ngay cả giữa lúc họ đang làm tình. "Đó là tập đoàn của em, anh yêu. Dòng máu của Samuel Roffe đang chảy trong người em. Nó là của em. muốn nó. Yêu em đi, Rhys".

Quyền lực là thuốc kích dục của Hélène. Và cả sự nguy hiểm.

- muốn gặp anh vì chuyện gì? - Rhys hỏi.

- nghĩ đã đến lúc anh và em phải lập vài kế hoạch.

- Anh không hiểu em đang nói gì.

Bà ta nói vẻ hiểm độc:

- biết anh quá rõ mà, anh yêu. Anh cũng có nhiều tham vọng như em vậy. Tại sao anh chịu phục dịch như cái bóng của Sam trong ngần ấy năm khi anh có hàng tá đề nghị sang điều hành các công ty khác? Bởi vì anh biết rằng một ngày kia anh sẽ được điều hành Roffe và các con.

- Anh ở lại vì anh quý Sam.

Bà ta phá lên cười.

- Dĩ nhiên, cheRichelieu! Và bây giờ anh cưới cô con gái bé nhỏ hấp dẫn của ông ấy.

Bà ta lấy một điếu xì gà đen nhỏ từ trong ví và bật chiếc bật lửa bạch kim.

- Charles nói với em rằng Elizabeth đã sắp xếp để giữ quyền điều khiển số cổ phần và từ chối bán ra ngoài.

- Đúng vậy, Hélène.

- Nếu cô ấy chẳng may gặp tai nạn, dĩ nhiên, thì anh sẽ là người thừa kế tài sản của cô ấy.

Rhys nhìn sững bà ta một lúc lâu.

hết: Chương 48, xem tiếp: Chương 49

Bạn đang đọc Dòng Máu của Sidney Sheldon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.