Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huấn luyện quân sự

Phiên bản Dịch · 2567 chữ

Sáng sớm nghe được âm thanh người đầu tiên rời giường, Tuyên Mặc lập tức mở mắt, vừa nhìn thời gian là 5 giờ rưỡi.

Thì ra nhân loại nơi đây vào thời gian này sẽ thức dậy, nhưng mà ký ức được kích hoạt nói cho cô biết ngày thường Tuyên Mặc rời giường đều là vào lúc 6 giờ rưỡi.

Nhìn qua bên cạnh thì thấy Lý Phương đang cẩn thận di chuyển, bò xuống giường ngồi ở trước bàn mở sách ra.

Lại nhìn hai người khác vẫn còn ngủ say, vì thế quyết định nằm xuống lại lần nữa nhắm mắt lại.

Trong phòng chỉ còn có tiếng lật sách nhẹ nhàng.

Tới 6 giờ hai mươi, có tiếng âm nhạc vang lên, Điền Tinh Tinh nói thầm một tiếng, ấn tắt đồng hồ báo thức rồi trở mình tiếp tục ngủ.

Cảm giác âm thanh kia hình như là chuyên môn để gọi sớm, cô lúc này dậy cũng không tính là đột ngột đi. Tuyên Mặc nhẹ nhàng rời giường, lúc xuống giường nhìn Lý Phương gật gật đầu rồi vào nhà vệ sinh, đứng ở bên trong có chút mờ mịt nặn kem đánh răng đánh qua hàm răng làm bằng vật liệu thép trắng vũ trụ, sau đó là lau mặt.

Lúc đi ra ngoài thì liền ngẩn người bởi vì có tiếng âm nhạc vang lên, giống như toàn trường đều có. Nhìn qua thời gian là 6 giờ rưỡi, thì ra trường học có thống nhất thời gian gọi học sinh dậy.

Điền Tinh Tinh lẩm bẩm xoa đôi mắt xuống giường, nhìn thấy Tuyên Mặc thần thanh khí sảng, trừng lớn mắt: “Oa! Vậy mà cậu dậy rồi?!”

“ Ừ.”

“Không ngủ được sao?”

Không chờ Tuyên Mặc đáp lại, cô lẩm bẩm nói: “ Mình cũng vậy, nằm giường mới mình không có cách nào quen được.”

Lúc này Lý Phương vừa mới đứng dậy tiến nhà tắm, Điền Tinh Tinh nhìn thấy trên bàn cô quyển sách đang được mở ra, liền kêu to: “A! Lý Phương!  Mới sáng sớm mà bạn đã dậy đọc sách?! Quá khắc khổ đi!”

Nói là kính nể, nhưng ngữ khí lại quái quái, mà Lý Phương chỉ ừ một tiếng rồi cúi đầu nhanh chóng chui vào nhà tắm.

Lúc này, một phía khác bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu to, Tề Phiến phát điên đứng dậy, đầu tóc rối bời vỗ xuống giường: “Tôi không muốn rời giường a a a a a!”

Chung quanh mọi người im lặng……

Bốn người đi cùng với nhau, trong đó Điền Tinh Tinh nói nhiều nhất, ríu rít không ngừng còn Tuyên Mặc thì khiêm tốn lắng nghe. Tuy rằng nhiều cái rất phiền cũng không có giá trị, nhưng mà so với cái gì cũng không hiểu thì nghe vẫn là tốt hơn.

Còn Tề Phiến có vẻ không đủ kiên nhẫn, tuy rằng ngẫu nhiên có chút đề tài có thể kích động hai người ríu rít nửa ngày, nhưng là đợi đến lúc có sự tình cô không biết rõ, liền sẽ lộ ra khinh thường nói: “ Vậy thì thế nào……” “ Cái này có cái gì tốt để nói, không có ý nghĩa.”

Lý Phương thì im lặng đi một bên……

Vừa khai giảng còn không có chia lớp, lớp mười chia lớp đều sẽ tiến hành ở sau kỳ kiểm tra khai giảng, lúc này chính là để cho mọi người có cơ hội tự chọn xác định xem phạm vi phòng học ở Nhất Cao, thật vất vả tìm được một gian trống không, mới ngồi không bao lâu, liền phải đi tới phòng thi.

Tuyên Mặc cùng bài thi Tiếng Anh trừng mắt nhìn một lúc lâu, chọn ra trong đó vài câu hỏi viết để kích hoạt dữ liệu ký ức, tiếp đó từ trong bài văn đang đọc tìm được mấy từ ngữ lựa chọn không tệ, cuối cùng chỉ có thể đặt bút ngồi ngẩn người.

Câu hỏi rất nhiều, mọi người vùi đầu làm.

Thi xong bầu không khí rất im ắng, xem ra môn Tiếng Anh lần này cũng khó đến cực kỳ bi thảm, Tuyên Mặc vẫn không có cảm giác gì. Nhưng ba người còn lại thì có vẻ không được như vậy, Tề Phiến thì bình thường Điền Tinh Tinh còn tốt, năng lực tự an ủi bản thân khá là cao, Lý Phương lại giống như muốn khóc, gương mặt nặng nề. Khí tức tinh thần quanh thân sa sút có thể tạo nên một cổ lực tràng làm cho mọi người chung quanh đều cảm thấy không dễ chịu.

“Được rồi Lý Phương, bài kiểm tra bạn khó mọi người cũng khó a, không có việc gì không có việc gì đâu, nga!” Điền Tinh Tinh an ủi nói.

“ Đúng vậy! Tôi cũng không làm được bao nhiêu, cái gì mà khái niệm phương Tây cũ mới, gạt người mà!” Tề phiến cũng nói.

Chỉ còn lại Tuyên Mặc không tỏ vẻ gì, hai người nhìn sang cô.

Tuyên Mặc bĩu môi, xoay người tránh ra, chỉ để lại một câu: “Ta gần như bỏ trống.”

Dáng vẻ nghiêm túc kia, hình như là thật sự.

Tuy rằng ai cũng không tin, nhưng tốt xấu sắc mặt Lý Phương cũng đã tốt hơn.

Một miếng lại một miếng ăn xong cơm trưa, rất nhanh chính là kiểm tra Khoa Học.

Tuyên Mặc lúc trước có chuẩn bị, đã có thể ở trong đầu đem những ký tự bên trong đề mục kia chuyển đổi thành ngôn ngữ quê hương mình. Vừa thấy đề mục này so với một cộng một còn đơn giản hơn, lập tức đem Hoá Học, Vật Lý toàn bộ làm xong, chỉ viết đáp án…… Cô sẽ không viết quá trình, cũng không thể đem công thức ở hành tinh cô viết ra…… Tiếp theo đơn giản đề cập đến Sinh Vật Địa Lý còn lại là căn cứ ký ức kích hoạt điền tự mình làm, lại buông bút xuống.

Nộp bài thi.

Bốn môn khảo thí bất ngờ xuất hiện, xem như kết thúc.

Có thể thấy được kiểm tra khai giảng lần này khó khăn lại tăng lên, Điền Tinh Tinh gọi điện cho một người tự xưng là học trưởng sau khi nghe được cũng tuyên bố thừa nhận khảo thí lần này quá khó.

Nhưng mà cái này cũng không sao cả, bởi vì sau khi kiểm tra xong, liền phải tiến hành huấn luyện quân sự khốc liệt hơn.

Tuy rằng chưa từng thấy qua quân trang lục quân của người Trái Đất, nhưng mà Tuyên Mặc lần đầu tiên nhìn thấy vẫn là có cảm giác hứng thú. Mới vừa nhận được liền nóng vội mặc vào, đứng ở trước gương, cho tới khi cảm giác mê man hoàn toàn biến mất. Cô ưỡn lưng hít một hơi, trong nháy mắt có thể cảm giác được một hơi thở quân nhân thời viễn cổ đón gió mà tới phả vào mặt khiến mình vui vẻ thoải mái. Bộ quân trang to rộng che đi đường cong thân thể thế nhưng không thể dấu được thân thể đứng thẳng tắp của cô.

“Ngươi là quân nhân trời sinh.” Tuyên Mặc tự nhủ, phảng phất lại nghe được tướng quân chỉ vào chính mình đối với người khác kiêu ngạo mà nói, “Đây là thủ hạ tốt nhất của ta! Mạn bổn quyết định nàng là trời sinh quân nhân!”

Mạn bổn, tương tự như gien ở trên địa cầu.

Quân nhân trời sinh Tuyên Mặc trực tiếp mặc quân trang nằm ở trên giường, nghe chung quanh Điền Tinh Tinh cùng Tề Phiến nhất trí oán giận, cái gì quá xấu quá dày quá lớn……

Cô có chút không thể tin được, ở quê hương mình, quân nhân là chức nghiệp nhất thần thánh nhất. Nếu trên người ngươi có cái dấu hiệu thần thánh tượng trưng cho quân nhân kia, cho dù chỉ là sĩ quan thực tập cũng sẽ được mọi người kính ý cao nhất. Nếu như ở quê hương của nàng còn có phân chia giai cấp, như vậy quân nhân, chính là tồn tại đứng đầu trong cái xã hội kia, cái gì chính khách, cái gì liên minh chủ tịch, đều phải nhìn sắc mặt quân nhân!

Ở trên thân thể này không thể đánh dấu ký hiệu xã hội, quân trang hiển nhiên là một trong các tiêu chí của quân nhân, thế nhưng có người lại ghét bỏ cái tiêu chí này?!

Tuyên Mặc lắc đầu, nghĩ đến việc ngày mai tham gia huấn luyện, quyết định phải chuẩn bị sẵn sàng, liền tiến vào trong tu luyện.

Sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn, trước khu tân sinh đã bị tiếng còi bao phủ.

Một đám học sinh mặc quân trang mê man lao tới, lại bị quân nhân đứng ở dưới ký túc xa mệnh lệnh. Trong vòng mười lăm phút phải chuẩn bị xong đồ dùng cần thiết cho nửa tháng, sau đó đến dưới lầu tập hợp.

Các học sinh thế mới biết thì ra huấn luyện quân sự lần này là phải đi tới quân doanh, tức khắc tiếng oán thán nổi lên khắp nơi, nhưng là dưới uy áp của đám binh lính đứng ở kia cũng không dám lên tiếng nữa, trực tiếp xông lên phòng lấy đồ.

“Ta khả năng sắp tới ngày, cũng phải mang mì gói đi, ai thật phiền toái!” Mấy nữ sinh lầu bầu, lấy ra cái ba lô lớn nhất của mình.

Tuyên Mặc quen hậu cần phục vụ chu đáo nên không hề phát giác ra điều gì, lại nhìn ngăn tủ của mình bên trong có từng đống đồ vật cổ quái kỳ lạ liền im lặng, thật sự không biết nên lấy cái gì, huấn luyện quân sự thì quần áo nhẹ là tốt nhất, vẫn là cái gì cũng không cần mang đi.

Nhưng là ra ngoài với một đôi tay trống trơn hình như cũng không được, suy nghĩ một chút liền lấy cái túi sách, bỏ mấy quyển sách mới vào trong.

“Mặc Mặc! Cậu chuẩn bị xong chưa?” Điền Tinh Tinh thò đầu qua, vừa thấy túi của Tuyên Mặc trống rỗng, liền rống to, “A cậu như thế nào cái gì cũng không mang đi a?! Kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn mặt, khăn ướt, giấy hút dầu, kem dưỡng ẩm, đặc biệt là kem chống nắng a kem chống nắng! Cậu như thế nào có thể như vậy thiếu tầm nhìn như vậy a! Từ từ!”

Dứt lời đoạt lấy túi trong tay Tuyên Mặc, bắt đầu ở trong ngăn tủ vơ vét đồ vật, thì thầm nói: “Cái này, cái này, còn có…… Còn có cái này…… Ai ai như thế nào còn có sách!? Huấn luyện quân sự mệt như vậy nào có thời gian đọc sách chứ!”

Lý Phương ở một bên vừa nghe thấy, cũng im lặng bỏ hai quyển sách mới vào trong ba lô của mình.

Thật vất vả chỉnh lại cái ba lô căng đầy, mấy nữ sinh ríu rít đi xuống, còn có người ở trong lỗ tai nhét nút bịt tai.

Đi xuống lầu, ngoài cửa dán danh sách phân lớp quân huấn, tới gần phòng ngủ hai mươi tám nữ sinh bị phân ở cùng nhau, chia thành bốn tổ mỗi tổ bảy người.

“ Bảy người tổ bốn lên xe này! Nhanh lên!” Bên cạnh đầu xe, sĩ quan trẻ tuổi rống lớn, một bên không chút nào thương hương tiếc ngọc đem nữ sinh từng bước từng bước đẩy về phía đằng sau xe “ Tự mình đi lên! Phía sau các ngươi đều phải tự mình lên xe!”

Hai chiếc xe tải dừng song song, mặc kệ là nam sinh hay nữ sinh, đối với chiếc xe tải quá cao đều phải dùng động tác không có hình tượng mà leo lên, huấn luyện viên đứng ở một bên không chịu được liền túm cổ áo ném bọn họ vào bên trong xe, biểu tình rất khó chịu.

Tuyên Mặc tuyệt đối không thích bị ném lên như vậy, tiếp theo liền đến phiên nàng, huấn luyện viên thấy nữ sinh gầy yếu này, bản năng vươn tay chuẩn bị lại ném một lần.

Chạy chậm, nhấc chân, nhẹ nhàng bật lên rồi xuất hiện trên xe tải, Tuyên Mặc uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên xe, một loạt động tác hoàn mỹ hạ xuống sau đó quay đầu lại nhìn huấn luyện viên hơi hơi mỉm cười, sau đó ổn định vững chắc đi vào xe tải, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Độ cao một mét ba, nhẹ nhàng như vậy liền giải quyết.

Huấn luyện viên nhìn nhìn Tuyên Mặc, cười một cái, lại xụ mặt tiếp theo rống một cái.

“Mặc Mặc cậu thật là lợi hại! Cậu học nhảy cao khi nào vậy?!” Điền Tinh Tinh xoắn xúyt để túi xuống, một bên hai mắt sáng lên nhìn Tuyên Mặc.

Nhún nhún vai: “Ngươi chưa thấy qua…… Mà thôi.”

Người lên xe đầy đủ, huấn luyện viên ngồi dựa vào chỗ bên ngoài, kéo tấm che lên, đếmnhaan số ở bên trong, hô lớn: “Đi!”

Xe tải khởi hành.

“Các ngươi khoẻ, ta họ Chu, các ngươi có thể kêu ta huấn luyện viên hoặc là huấn luyện viên Chu. Địa phương lần này các ngươi đi huấn luyện là ở trụ sở Cương Đao Đoàn của chúng ta, Cương Đao Đoàn chúng ta thành lập vào thời kỳ chiến tranh kháng Nhật, lập hạ vô số chiến công. Sau lại tham gia chiến tranh giải phóng, chiến tranh kháng Mỹ viện Triều, đối với phản kích tự vệ càng là trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ, đã từng vài lần bởi vì gần như toàn đoàn bị diệt mà gặp phải cục diện hủy bỏ phiên hiệu. Chúng ta mãi cho đến hiện tại, là anh hùng đoàn nổi tiếng vang dội cả nước! Huấn luyện quân sự cực khổ, các ngươi có thể oán chúng ta, nhưng là chúng ta không cho phép các ngươi đối với đoàn chúng ta, đối với cấp trên của chúng ta, đối với quân đội chúng ta có bất mãn, hiểu chưa?!”

“ Hiểu rồi.” Thưa thớt vài tiếng.

“Hiểu chưa!” Hắn đề cao thanh âm.

“ Hiểu rõ rồi!” Giọng nữ sắc nhọn trả lời.

“ Được, rất tốt, bởi vì lộ trình tương đối dài, chúng ta trong thời gian này giải quyết mấy chuyện. Đầu tiên là chọn lớp trưởng, có ai muốn làm lớp trưởng, có thể giơ tay.”

Người trẻ tuổi có thói quen dễ kích động nóng lòng muốn thử.

“Ta đây liền trực tiếp chỉ định. Ngươi, tên gọi là gì?”

Tuyên Mặc bị chỉ vào, ánh mắt các nữ sinh khác nhìn nàng: “Tuyên Mặc.”

“ Vậy được, bạn học Tuyên Mặc, xét thấy biểu hiện lên xe vừa rồi của ngươi, ta đề cử ngươi làm lớp trưởng, người khác còn có ý kiến gì không?”

Tự nhiên là không ai có ý kiến, có cũng sẽ không nói ra.

Bạn đang đọc Bạn Học 200 Triệu Tuổi (Dịch) của Phong Đâu Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trần_Tiên_Sinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 304

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.